Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 71: Không thể nào quên



Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Mơ mơ màng màng, trước mắt cómột khoảng sáng mông lung ôn hòa, chưởng quầy Ly cảm thấy mình mệt muốn chết,thân thể rất nặng, nhưng lại rất thả lỏng, nàng muốn ngủ......

Đợi nàng tỉnh táo lại khôngbiết đã ngủ bao lâu. Mở mắt ra nhìn thấy chính phòng mình, không phải căn phòngnhỏ ở Đan thành, mà là phòng ở núi Bình Đỉnh, tường thạch bích bốn phía khắcvăn cổ, đưa tay sờ phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường hàn ngọc, nàng trởvề lúc nào? Trở về bằng cách nào?

Lần trước nàng tỉnh tại tronggian phòng này là vì pháp thuật của Dực Thánh Chân Quân, khiến nàng nhập vàothần thức của chính mình, bây giờ thì sao? Nàng lại nằm mơ?

Cửa đá nặng nề bị đẩy ra,chưởng quầy Ly quay đầu lại nhìn, người tới mặc váy dài màu trắng dịu dàngphiêu dật, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại thon dài bưng một ly trà.

“Đã tỉnh rồi à?”

Giọng nói này, chưởng quầy Lyngẩng lên nhìn cho rõ ràng người tới,“Cô cô?”

“Đứng lên uống ngụm nước đi.”

Chưởng quầy Ly ngồi dậy đón lấychén trà, uống một ngụm. Trong nước trà lành lạnh mang theo một chút ngọt, lànước suối của núi Bình Đỉnh. Nàng thật sự đã trở lại?

“Cô cô? Con...... Con trở vềbằng cách nào?” Chưởng quầy Ly nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, hơn tám trăm năm khônggặp cô cô vẫn là bộ dáng đó, giọng điệu và vẻ mặt khi nói chuyện đều không thayđổi, giống như nàng chưa bao giờ rời đi, chẳng lẽ cô cô không trách nàng nhiềunăm qua làm xằng làm bậy như vậy sao?

“Hiệu lực Ngưng Thần Đan hếtkhiến con hư thoát thôi.” Huyền Nữ nhìn chưởng quầy Ly, khẽ thở dài,“Trở về thìtốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Chưởng quầy Ly thấy Huyền Nữđứng dậy định đi, lập tức ngăn bà lại:“Cô cô, con trở về bằng cách nào? BạchNham đâu? Bạch Nham đâu?”

Chuyện cuối cùng chưởng quầy Lynhớ rõ đó là giọng nói hoảng hốt của Bạch Nham, hình ảnh cuối cùng nàng nhìnthấy là trời xanh mây trắng núi Thiên Ngu, vì sao nàng lại tỉnh dậy ở núi BìnhĐỉnh? Vì sao người ở bên nàng không phải Bạch Nham?

Huyền Nữ biết không lừa đượcnàng lâu, liền thẳng thắn nói thật, lấy từ trong tay áo cốt tiêu của Bạch Nhamđặt vào tay chưởng quầy Ly:“Du Dao, đây là tiểu tử Bạch gia bảo ta thay hắnchuyển cho con.”

“Thay chàng chuyển? Có ý gì?”Trong lòng chưởng quầy Ly bất an đang cắn nuốt lý trí của nàng, cô cô đưa nàngvề núi Bình Đỉnh tức là thiên đình đã biết kết quả của trận chiến trên núiThiên Ngu, hơn nữa còn phái người tới? Có phải là Bạch Nham đã bị mang về thiênđình? Bạch Nham giao cốt tiêu cho cô cô, có nghĩa là hắn không thể tới gặp nàngsao? Chưởng quầy Ly càng nghĩ càng sợ, bàn tay nắm lấy cánh tay cô cô khôngkhỏi run rẩy.

Huyền Nữ nhìn sắc mặt chưởngquầy Ly trắng bệch, hô hấp dồn dập, cả người đều run rẩy, tay nắm lấy tay bàdùng sức như muốn bóp nát xương cốt bà. Huyền Nữ đưa tay vuốt ve hai má chưởngquầy Ly, nói:“Du Dao, còn nhớ rõ trước khi xuống núi cô cô đã nói với con nhưthế nào không? Trăm ngàn lần đừng động tình. Con không nghe, yêu Dực Thánh ChânQuân hủy đi đạo hạnh của mình thì không nói, còn khiến bản thân đau khổ mấytrăm năm. Nay lại bén rễ tình với tiểu tử Bạch gia kia, chẳng lẽ con khôngbiết quy định của thiên đình? Xưa nay thần tiên phát sinh tình niệm sẽ không cókết quả tốt. Nhất là sau khi xảy ra chuyện của bảy tiên nữ, Ngọc đế và Vươngmẫu đối với chúng tiên nữ, nữ quan, thần nữ trói buộc càng nghiêm khắc hơn. Batrăm năm trước Long thái tử phải chịu cực hình Thần Diệt cũng bởi vì Ngọc đế vàVương mẫu không chấp nhận thần tiên lưu luyến trần tục. Chỉ có duy nhất một lầnthôi, tiểu tử Bạch gia đã là một, thì tuyệt không đối sẽ không có cơ hội có lầnthứ hai, thứ ba. Có lẽ con và hắn có duyên, nhưng duyên phận này đến đây là hếtrồi.”

Chưởng quầy Ly sững sờ ngheHuyền Nữ nói xong, mãi vẫn không thể phục hồi tinh thần, tay cầm lấy tay HuyềnNữ bất giác siết chặt thêm vài phần, trái tim đập thình thịch rối loạn, ngựcgiống như có một đám khí thực trướng, thực nghẹn.

“Cô cô......” Qua một lúc lâu,chưởng quầy Ly mới run giọng hỏi,“Rốt cuộc Bạch Nham đã xảy ra chuyện gì?”Trong lòng nàng tràn đầy dự cảm xấu, nhưng nàng phải biết rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, nàng chỉ mới ngủ một giấc, vì sao người đàn ông nói muốn ở bên nàng ngànnăm vạn năm đã biến mất?!

“Tiểu tử Bạch gia vọng độngphàm tâm, trộm đá Vô Sắc là tội lớn nhất, ba trăm năm trước bị phán Cực hìnhThần Diệt, việc này coi như đã xong. Nhưng hôm nay hắn chưa bị hủy thần hình,nói cách khác lúc trước là hắn không thành thật chịu hình mà là chạy trốn, đâycũng là tội lớn. Khiêu chiến uy nghiêm quyền lực của Ngọc đế, dù là ai cũng khóthoát khỏi thiên hình.”

Chưởng quầy Ly nóng nảy, gầnnhư là kêu lên:“Nhưng hắn ngăn cản Thiên Khê, hóa giải đại nạn cho tam giới,công đức này nên tính thế nào?”

“Lấy công chuộc tội cũng khôngcó nghĩa là có thể xóa sạch tội lỗi ba trăm năm trước. Ngọc đế hạ chỉ, đưanguyên thần của tiểu tử Bạch gia nhập luân hồi, ngộ đạo một lần nữa, cho đếnkhi hắn ngộ ra được tình yêu thì trở về thiên đình khôi phục chức vị Long tháitử Đông Hải.”

“Đưa nguyên thần nhập luânhồi?! Tìm hiểu tình yêu?!” Vậy chẳng phải là nói khi nào Bạch Nham đạt đến mức‘không yêu’ mới có thể trở về sao?! Không yêu không phải sẽ giống Viên Hạosao?! Đến lúc đó cho dù hắn trở về, muốn nàng đối mặt với hắn thế nào đây?! Cóphải sẽ không nhớ rõ hắn đã từng yêu nàng như vậy?!

Chưởng quầy Ly chỉ cảm thấytoàn thân lạnh lẽo, còn lạnh hơn hồ băng trên núi Đại Tuyết gấp mười gấp trămlần, chỉ có ngực nóng như bị hỏa thiêu, đốt nàng đau, đau đến mức không còn sứckêu ra tiếng. Nàng bỗng ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khiếnHuyền Nữ hoảng sợ.

“Du Dao!”

“Khụ khụ khụ.” Chưởng quầy Lyche miệng lại, mùi máu tươi ngai ngái quá mức đậm đặc tràn ngập trong miệng trongmũi nàng. Nàng lau qua loa máu tươi bên miệng, chưởng quầy Ly chỉ hỏi,“Cô cô,nói cho con biết, chàng ở đâu?! Chàng đang ở đâu?!”

“Du Dao! Con còn muốn tìm hắnsao, chính bản thân con còn khó bảo toàn!” Huyền nữ cũng có chút nóng nảy, đứacháu gái này từ nhỏ không ngoan thì thôi, không ngờ xuống núi một lần là hơntám trăm năm không về, động phàm tâm, nhập ma đạo, hủy đạo hạnh, bà quả thật làkhông quản nổi. Nhưng dù sao cũng là cháu gái mình, sao có thể không thương chođược, bà sao có thể nhẫn tâm để cháu gái đau khổ. Nhưng việc này là ý chỉ củaNgọc đế, cũng không còn cách nào khác,“Nhiều năm như vậy trên lưng con đeo baonhiêu sát nghiệt chính con cũng không tính nổi đúng không? Mặc dù có công trừma, nhưng con vẫn là ma, con cho rằng Ngọc đế sẽ để yên sao? Ngọc đế có chỉ,lệnh cho con trong vòng hai ngày đến Tây Thiên theo Văn Thù Bồ Tát tu phật, khinào có thể rửa sạch ma tính thì mới cho phép trở về.”

Nhưng chưởng quầy Ly giống nhưhoàn toàn không nghe thấy Huyền Nữ nói gì, chỉ hỏi:“Bạch Nham đâu? Nói cho conbiết! Bạch Nham ở đâu?!”

“Hắn đã rơi vào luân hồi trùngsinh, ta tận mắt thấy hắn nhập luân hồi! Con không cần tìm hắn, dù tìm được thìhắn cũng không phải Bạch Nham! Hắn không nhớ con, không nhớ những chuyện đãqua, hắn chỉ là một người phàm thôi!”

“Sẽ không!” Tim nàng giống nhưbị bóp nát, không còn đập nữa, đau đến mức chết lặng là cảm giác duy nhất củanàng. Hất tay Huyền Nữ đang giữ lấy hai tay mình, nàng cầm lấy cốt tiêu củaBạch Nham. Nàng cầu nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng, nàng sẽ tỉnh lại tronglồng ngực rộng lớn ấm áp của Bạch Nham, sau đó hắn sẽ lau khô nước mắt chonàng, dỗ nàng nói vĩnh viễn không xa không rời, vĩnh viễn không quên lời thề.Nàng chỉ muốn có hắn ở bên!!

Mỗi một tấc một tấc hoa văntrên cốt tiêu trong tay đều giống như có nhiệt độ cơ thể của Bạch Nham, có hơithở của hắn, đều giống như lời ngon tiếng ngọt của Bạch Nham đang dỗ nàng,nhưng Bạch Nham rốt cuộc đang ở đâu?

Huyền Nữ nhìn cháu gái thất hồnlạc phách khuôn mặt tái nhợt, đau lòng không thôi, không khỏi nghĩ lúc ấy lẽ rakhông nên đồng ý với tiểu tử Bạch gia giao cốt tiêu này cho Du Dao. Muốn hoàntoàn kết thúc thì nên mạnh tay, nhưng bà nhìn Bạch Nham lại cảm thấy không đànhlòng chia rẽ bọn họ. Chẳng qua mới chỉ qua một nén nhang, hai người bọn họ đauđớn tan nát cõi lòng, Huyền Nữ đều nhìn thấy. Si mê, si luyến, si tâm đều hóathành lệ, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì. Vô tình nhất là ông trời.Nếu không sao lại có câu ‘Chỉ muốn làm một đôi uyên ương không muốn làm thầntiên’, nếu không sao lại có nước Vong Xuyên. Huyền Nữ đột nhiên nghĩ, nếu còncó nước Vong Xuyên thì tốt rồi, quên được thì tốt rồi.

“Du Dao, quên hắn đi, quên tìnhyêu ấy đi.” Lời Huyền Nữ nói nghe vào trong tai chưởng quầy Ly thực yếu ớt, vôlực. Nếu có thể quên, nàng sẽ không vì Viên Hạo mà tự làm tổn thương mình, tựhủy mình. Nếu có thể quên, nàng cũng không muốn quên Bạch Nham, quên tình yêucủa bọn họ. Lẽ trời đổi thay, lòng ta như cũ.

Bạch Nham đã nói hắn khác ViênHạo, hắn đã nói hắn tuyệt đối sẽ không quên!!

Huyền Nữ nói rất nhiều lời anủi chưởng quầy Ly, nhưng chưởng quầy Ly sau khi khóc xong thì không hề có chútphản ứng nào, ngây ngẩn ngồi ở đầu giường như đã xuất hồn. Huyền Nữ không khỏithở dài, sức mạnh không thể thay đổi số mệnh, tình yêu cũng không phải điều sứcmạnh có thể thay đổi. Bà chỉ sợ nha đầu ngốc trước mắt này lại làm ra chuyện gìngốc nghếch, bất đắc dĩ đành tự mình trông coi, nếu giao cho người khác thứnhất là bà lo lắng, thứ hai lấy pháp lực của chưởng quầy Ly còn ai có thể coichừng nàng.

Ước chừng qua nửa ngày, HuyềnNữ đang ngồi trước thư án của chưởng quầy Ly đọc sách, bỗng nhiên nghe chưởngquầy Ly yếu ớt mở miệng:“Cô cô, người có biết chuyện về Phong Hi không?”

Huyền Nữ quay người lại, nghihoặc hỏi:“Chuyện nào của Phong Hi?”

“Chuyện giữa Phong Hi và SíHoàng.”

Huyền Nữ hơi sửng sốt, tiện đàgật đầu nói:“Biết được một ít.”

“Có thể nói cho con nghekhông?”

“Đây cũng là một câu chuyện bithương, con cần gì phải hỏi?” Huyền Nữ thở dài,“Cô cô cũng không muốn nói huyênthuyên.”

Chưởng quầy Ly nhớ tới ThanhVũ, nhớ tới Phong Hi nhìn thấy trong thần thức của Sí Hoàng, nhớ tới vẻ mặt SíHoàng lúc ấy lãnh đạm, bọn họ làm thế nào mới có thể buông bỏ người trong lòng?

“Vậy cô cô có thể nói cho conbiết Phong Hi có yêu Sí Hoàng không? Nàng ta sao có thể bỏ tình quên yêu? Coinhư là dạy con đi.”

Huyền Nữ nhìn chưởng quầy Lylắc đầu:“Ai, bỏ tình quên yêu cũng là bất đắc dĩ. Hoa rơi cố ý nước chảy vôtình, đến cuối cùng sao có thể không buông tay?”

Chưởng quầy Ly vốn đã có cảmgiác tình cảm của Phong Hi đối với Sí Hoàng không giống như Sí Hoàng đối vớinàng ấy, nhưng trong thần thức của Sí Hoàng nàng không thấy rõ được ngọn nguồn,cô cô hiển nhiên cũng không muốn nói. Ngẫm lại cũng đúng, ngay cả chuyện củabản thân còn chưa lo xong, quan tâm người khác làm gì?

“Ai, con thật sự muốn biếtkhông bằng chính mình đến hỏi Phong Hi đi, hoặc là nàng ta tự nguyện nói chocon nghe?”

“Hỏi Phong Hi?”

Huyền nữ gật gật đầu:“Phong Hiở Tây Thiên theo Phật tổ tu phật đã ngàn năm rồi.”

Cũng là để quên một đoạn tìnhsao? Xuất gia niệm Phật kết thúc kiếp trước kiếp này, nếu có thể quên, cần gìphải tụng kinh niệm phật một ngàn năm.

“Cô cô, để con ở một mình mộtlát.” Chưởng quầy Ly bỗng nói, Huyền Nữ mặc dù lo lắng cũng không thể cố chấp ởlại, chỉ đành gật đầu đi ra ngoài.

Chưởng quầy Ly cầm lấy mái tócdài màu vàng của mình, dùng ngón tay xoắn lại giống như đang đùa, trong đầu nhớtới tình cảnh mình nằm trên người Bạch Nham nghịch tóc hắn, bỗng nhiên cảm thấythật xa xôi. Vui vẻ và hạnh phúc đột nhiên cách nàng thật xa. Trong mắt sươngmù mênh mông lại không có nước mắt rơi xuống, Bạch Nham đã mất nàng khóc cho aixem? Nước mắt của nàng còn có thể làm cho ai quý trọng, làm cho ai đau lòng?

Nàng cắt một lọn tóc, lại rúthai sợi lông vũ từ trên cánh, lấy hạc giấy Kí Linh của Bạch Nham từ trong lòngra đặt cùng nhau.

Trong lòng Chưởng quầy Ly đãquyết định, nàng không thể để cho Bạch Nham quên nàng, quên tình yêu của bọnhọ, nàng nhất quyết không cho phép. Dù hắn thành người phàm, dù hắn đã khôngcòn những ký ức xưa, dù hắn thật sự không nhớ rõ, vậy nàng cũng muốn làm chohắn lại yêu nàng một lần nữa, lại yêu nàng một đời, lại yêu nàng đời đời kiếpkiếp. Ý chỉ của Ngọc đế, nếu Bạch Nham không thể tham ngộ thì không được trở vềthiên đạo, vậy không cần về nữa. Làm người một đời, làm người vĩnh viễn, vậythì hãy ở lại nhân gian hưởng thụ tình yêu trong cuộc sống. Trong quá khứ bọnhọ bị trói buộc, vậy đoạn nhân duyên không chiếm được không cầu được này hãy đểcho Bạch Nham trải nghiệm đi.

Chưởng quầy Ly cắt lên cổ taymình một đường, dùng máu của mình vẽ một pháp trận không lớn, trong trận làtóc, lông vũ của nàng cùng hạc giấy Kí Linh của Bạch Nham, nàng niệm pháp quyếttạo một phân thân, một phân thân yêu Bạch Nham sâu đậm. Cho dù nàng giống PhongHi phải ở Tây Thiên tụng kinh niệm Phật ngàn năm, ở nhân gian cũng sẽ có một côgái giống như Thanh Vũ, thay thế nàng yêu Bạch Nham, thay nàng bảo vệ lời hứavà tình yêu say đắm của bọn họ.

Kí Linh Thuật, tên như ý nghĩađó là đem một phần linh hồn của mình gửi vào hạc giấy, trong nguyên thần phânthân chưởng quầy Ly tạo ra tồn tại linh hồn của Bạch Nham, cho nên cô gái nàysẽ luôn quấn quít lấy Bạch Nham, dù luân hồi bao nhiêu lần, nàng đều nhất địnhcó thể tìm được hắn.

Chưởng quầy Ly không có thờigian cũng không có sức tạo ra một phân thân hoàn mỹ giống như Thanh Vũ, nàngchỉ có thể làm ra một nguyên thần, mà nàng cũng chỉ cần một nguyên thần nhưvậy. Đợi sau khi nguyên thần này rơi vào luân hồi, ‘nàng’ có thể trùng sinh, đitìm Bạch Nham.

Trong lòng bàn tay Chưởng quầyLy cầm một viên nguyên thần phát ra hào quang màu vàng, nở nụ cười. Trên trờidưới đất, cho dù là thần hay là ma, không ai có thể chia rẽ được bọn họ, nhấtđịnh không có!