Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 35: Là ai?



Edit: heka

Beta: Thuỳ An

Vết thương của Tô Anh không có gì nặng, trừ đầu gối cùng khuỷu tay bị trầy, chỉ có ở vai bầm tím do bị đập mạnh, may mắn chính là không có thương tổn đến xương cốt, thoa thuốc xong thì dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi cô xử lý miệng vết thương ở phòng y tế, Khương Triết, Triệu Vũ cùng mấy người Đào Nhiên vẫn luôn ở bên ngoài, bên cạnh có mấy người mặc đồ đen đi theo, không biết đang thương lượng cái gì. Cô nhìn qua vài lần từ xa xa, muốn tiếp cận thì lại bị Lâm Thành Phong lôi đi.

Lâm Thành Phong nói: “Em có thương tích trên người, đừng chạy loạn.”

Tô Anh không lập tức rời đi, hỏi: “Bọn họ đang nói gì vậy? Chuyện của em hả?”

Đêm đã khuya, đoàn người ra khỏi tiệm hoa tươi liền đi thẳng đến bệnh viện, nên ai cũng phong trần mệt mỏi. Thậm chí Tô Anh còn không mang giày. Cô đạp chân trần trên mặt đất, bởi vì quá lạnh nên nhịn không được co quắp ngón chân.

Lâm Thành Phong khó xử gật gật đầu.

Tô Anh muốn đi qua, Lâm Thành Phong ngăn cô. Tô Anh khẽ cười, giọng điệu lại rất kiên định: “Thành Phong, em biết là anh muốn bảo hộ em. Nhưng… Đây là chuyện có liên quan đến em. Em không muốn được bảo hộ, rồi làm bộ như cái gì cũng không biết.”

Lâm Thành Phong nói không lại Tô Anh, anh nhìn Tô Anh đi qua, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đi theo sau.

Đám người Khương Triết nhìn thấy Tô Anh, đang nói chuyện lập tức dừng lại.

Khương Triết hỏi: “Bác sĩ kiểm tra hết chưa?”

Tô Anh gật đầu vâng một tiếng: “Bác sĩ nói không có việc gì.” Lại nói với Triệu Vũ và Đào Nhiên: “Hôm nay cảm ơn các anh.”

Đào Nhiên vung tay, cười hì hì: “Không có gì, chỉ có bé hoa nhài em không có việc gì, Khương Tứ mới có thể yên tâm mà.”

Triệu Vũ không quá lưu tình, nhìn trên dưới đánh giá Tô Anh: “Dáng vẻ này của em, không ngoan ngoãn đợi ở bên trong, ra đây làm cái gì?”

Tô Anh cũng không tránh né, cô nói thẳng: “Em muốn biết rốt cuộc là ai đập tiệm hoa của em!”

Cô thật nghiêm túc, thật nghiêm túc, là thật sự muốn biết.

Triệu Vũ nhíu mày, không nói chuyện. Đào Nhiên cũng nhìn về phía Khương Triết, hình như đều đang xem coi Khương Triết chuẩn bị làm thế nào?

Tô Anh do dự: “Làm sao vậy, không thể nói sao?”

“Không phải không thể.” Ánh mắt Khương Triết thâm trầm, có chút bất đắc dĩ xoa xoa trán Tô Anh: “Chuyện này anh sẽ xử lý, đừng lo lắng.”

Tô Anh lắc đầu, rất kiên trì: “Đó là tiệm hoa của em, là thứ mẹ để lại cho em. Em muốn biết là kẻ nào, rồi bởi vì cái gì mà muốn làm như vậy, em đắc tội kẻ đó sao?”

Tô Anh rất ít khi kiên trì như vậy, ngay cả lời Khương Triết nói cũng không nghe, rõ ràng nắm tay ở phía sau lưng đang siết chặt lộ vẻ sợ hãi nhưng cô vẫn muốn hỏi đến tột cùng.

Khương Triết có chút bất đắc dĩ, anh cầm tay Tô Anh, chậm rãi mở bàn tay đang nắm chặt của cô ra: “Được rồi, nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em nghe. Có điều tình huống hiện tại của em không thích hợp, đợi chút nữa trở về rồi nói sau.”

Tô Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, không được gạt em!”

Khương Triết: “Em đi về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Anh: “Vâng!”

Đợi đến sau khi Tô Anh rời khỏi, Đào Nhiên nhịn không được hỏi Khương Triết: “Cậu thật sự chuẩn bị nói cho cô ấy à? Không phải là cậu hy vọng bé hoa nhài không biết đến mấy loại chuyện này sao?”

Khương Triết lạnh lùng cười một chút: “Có một số người, bàn tay vươn ra quá dài.”

Cùng lúc đó, trong một biệt thự của thành phố C.

Tề Duyệt ném bình hoa vỡ đầy đất, tỏ vẻ bất mãn: “Đây là "không một kẽ hở" mà mày nói đó sao?”

Thật ra cô cũng không tức giận đến rối loạn, chỉ là đặc biệt tỏ vẻ bất mãn một cách trực tiếp. Đương nhiên phần lớn là do Tô Anh được Khương Triết cứu đi, vốn định cho Tô Anh một bài học, hiện giờ còn tạo cơ hội cho tiện nhân kia?

“Chị, em thật sự không biết mấy người Khương Tứ sẽ vừa vặn chạy tới như vậy. Trước đó em còn nghe được tin, rõ ràng anh ta đang ở Đế đô mà!”

“Ngu xuẩn!” Tề Duyệt tức giận: “Quả nhiên không nên nghe mày, lẽ ra nên chờ đến ngày mai rồi ra tay, đến lúc đó Khương Triết đang ở trong yến tiệc sẽ không đi được, cho dù có biết cũng không thể chạy đến! Tao xem ai có thể cứu được nó!”

Đáng tiếc, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn màng.

“Chị, vậy bây giờ nên làm cái gì đây?”

“Còn có thể làm cái gì? Nhanh, bảo kẻ liên lạc kia cùng với mày tránh đi, rơi vào tay Khương Triết, chỉ sợ…”

Hắn là em họ của Tề Duyệt, tên là Lộ Hải, một kẻ không có tiền đồ gì, cả ngày chỉ biết rong chơi lung tung, cũng quen được một ít hồ bằng cẩu hữu [1] nhận tiền làm việc. Lần này chính là hắn làm cầu nối, nói muốn giúp Tề Duyệt dạy dỗ hồ ly tinh kia một chút, nào biết không làm xong chuyện, còn có nguy cơ bại lộ.

[1] Hồ bằng cẩu hữu: bè mà không phải bạn tốt, là bạn xấu

Lộ Hải lập tức tỏ lòng trung thành: “Chị cứ yên tâm, cho dù em bị phát hiện, em sẽ nói đây là chủ ý của bản thân, không liên quan gì đến chị!”

“Ha ha!” Tề Duyệt cười lạnh một tiếng: “Mày cho rằng khi mày thật sự bị mấy người Khương Triết bắt được, sẽ còn có cơ hội để giảo biện à?”

Khương Triết lạnh lùng, không thích ra tay, không đồng nghĩa là anh sẽ không ra tay. Huống chi bên cạnh Khương Triết còn có Triệu Vũ. Đừng thấy anh ta là một hoa hoa công tử (playboy) lộn xộn như thế, khi chân chính ra tay sẽ là tàn nhẫn đến cùng như một con sói hung ác. Kiểu người được nuông chiều lớn lên như Lộ Hải, chỉ sợ hai nắm tay liền không biết bản thân tên họ là gì, khai hết mọi thứ!

Lộ Hải có nghe đến ác danh của bọn Khương Triết và Triệu Vũ, giờ phút này cũng có chút sợ hãi: “Em nên làm cái gì bây giờ?”

Tề Duyệt nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, nếu bọn họ thật sự phát hiện là mày làm. Mày liền thừa nhận, nói là không thích nhìn hồ ly tinh kia vẫn luôn lởn vởn cạnh Khương Triết, liền muốn cho ả một bài học, là trút giận cho tao! Nếu anh ấy thật sự muốn tính sổ, bảo anh ấy tới tìm tao!”

“A? Như vậy không hay đâu. Em sẽ không bán đứng chị!”

“Bảo mày làm gì thì cứ làm đi!” Cô đưa một tấm chi phiếu ra: “Chỗ tiền này tụi mày cầm đi chia nhau, bảo tên kia mau mau rời khỏi.”

Lộ Hải lập tức cười hì hì đồng ý: “Rồi rồi rồi, em đi liền đây!”

Lấy tấm chi phiếu, Lộ Hải nhanh chân chạy đi.

Việc này làm cho Tề Duyệt nhăn mày càng sâu, cô cho rằng qua một khoảng thời gian không gặp, kiểu gì Lộ Hải cũng phải thông minh hơn nhiều, nào biết đâu rằng là càng ngày càng vô dụng.

---

Tối nay, Tô Anh không có quay lại tiệm hoa, Khương Triết đưa cô đến một biệt thự ở ngoại ô của anh.

Triệu Vũ, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong cũng đi cùng bọn họ. Chỉ là vừa đến cửa, Đào Nhiên cười hì hì nói: “Tôi đi trước đây.”

Lâm Thành Phong kỳ quái: “Anh đi đâu đấy?” Nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng rồi!

Đào Nhiên: “À, Khương Tứ người ta có mỹ nhân trong ngực làm ấm chăn, anh một mình đương nhiên cũng tịch mịch lắm đó!”

Lâm Thành Phong: “…”

Tô Anh: “…”

Khương Triết thì lại thần sắc bình tĩnh ôm Tô Anh xuống xe, cô tiện thể dựa đầu vào ngực anh. Lúc này, cô thật không biết nên làm ra vẻ mặt gì mới đúng.

Lâm Thành Phong gào to: “Đi đi đi, đi nhanh đi, lưu manh!”

Đào Nhiên nhún vai, thấy Triệu Vũ cũng ngồi yên sau tay lái chưa từng xuống xe, đang hút thuốc bên cửa sổ: “Cậu không đi vào?”

Triệu Vũ cười ha ha: “Cậu tịch mịch, tôi không tịch mịch à?”

Lâm Thành Phong: “…”

Rùng mình một cái, Lâm Thành Phong không muốn ở cạnh hai con sói háo sắc này nữa, xoay người đuổi theo Khương Triết đã đi được vài bước, lải nhải: “Anh Anh, bịt lỗ tai lại, đừng nghe bọn họ nói bừa!”

Tô Anh:... Còn nói nữa, không phải càng nói càng xấu hổ sao!

--- 

Tô Anh được Khương Triết thả xuống phòng ngủ ở lầu hai. 

“Tối nay em mặc tạm quần áo của anh đi,  ngày mai anh sai người đưa đồ của em tới.”

Anh cầm một bộ đồ thể thao màu đen từ trong tủ ném cho Tô Anh. Tô Anh dùng hai tay ôm vào trong ngực, có chút co quắp, cố tìm lời nói: “Đây là nhà anh à?”

Khương Triết: “Không phải, thỉnh thoảng đến đây ở vài hôm thôi.”

Tô Anh gật gật đầu: “À.”

Gian phòng ngủ này thiết kế cùng bài trí đều lấy màu đen làm chủ đạo. Cho dù không phải màu đen, cũng là màu tối, là một loại màu sắc cực kì tạo áp lực.

Khương Triết đang cởi cúc áo sơ mi, thấy Tô Anh vẫn đứng đó, anh quay đầu lại, thoáng nhướng mày: “Hửm?”

Tô Anh hoàn hồn, chớp đôi mắt nhìn Khương Triết, làm sao vậy?

“Đi tắm … cũng cần anh hỗ trợ?”

…Tô Anh không nói hai lời, chạy ngay vào phòng tắm.

Đến giờ phút này, rốt cuộc cô có thể mặc cho bản thân được lộ ra một nụ cười, cô vỗ vỗ gương mặt, khẽ cười.

Khương Triết thay áo sơ mi, quần áo bị anh ném vào thùng rác ở bên cạnh. Bởi vì ôm Tô Anh đi một đoạn, miệng vết thương của anh đã hơi nứt ra, anh giật giật cánh tay, xoay người đi qua gian phòng khác rửa mặt.

Khi Lâm Thành Phong đi lên tìm anh, anh đang mặc áo tắm dài, khăn lông phủ trên mái tóc đen ướt át, cả người đều là khí lạnh: “Có việc gì?”

Lâm Thành Phong nói: “Anh Anh đâu? Em gọi cơm rồi, cùng nhau xuống dưới ăn nha!”

Khương Triết: “…”

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong trong chốc lát: “Có phải cậu cũng nên tìm một cô nàng rồi không?”

Lâm Thành Phong: “………………”

Anh nhe răng trợn mắt: “Anh Anh bị thương, còn trải qua hoảng sợ như vậy! Anh cũng xống tay được sao? Có tính người không hả!”

Khương Triết đá một chân qua, Lâm Thành Phong a a tránh thoát. Khương Triết: “Lăn xa một chút.”

Rầm một cái, đóng cửa lại.

Lâm Thành Phong xoa xoa mông, âm thầm mắng một câu "Mẹ kiếp!".

Tô Anh tắm xong đi ra, tóc cũng đã sấy khô, nhu thuận vắt sau vành tai. Cô nhìn thấy động tĩnh ở cửa, không khỏi hỏi: “Vừa rồi là Thành Phong?”

Khương Triết gật đầu.

Tô Anh: “Anh ấy có chuyện gì sao?”

“Không biết, chắc là mộng du thôi.”

“…”

Khương Triết mang thần sắc tự nhiên đi đến mép giường rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Tô Anh: “Anh Anh, lại đây.”

Tô Anh đi qua, cánh tay dài của chàng trai duỗi ra, Tô Anh bị kéo một cái ngã vào trong lồng ngực anh. Khương Triết: “Giúp anh lau tóc đi.”

Tô Anh: “... À.”

Vai phải của cô có thương tích, không thể cử động quá nhiều, chỉ có thể dùng tay trái chậm rãi xoa xoa trên tóc anh, cho đến khi khăn lông trở nên ươn ướt.

Khương Triết nhắm mắt, dựa vào trên vai cô, yên ắng êm ả.

Tô Anh khẽ nhúc nhích, hỏi anh: “A Triết, hiện tại có thể nói cho em là ai chưa?”

Khương Triết mở to mắt, rời khỏi bả vai cô.

Anh ngước mắt, nhìn Tô Anh, có lẽ bởi vì cô đặc biệt kiên trì. Tô Anh nhấp nhấp môi: “Anh đồng ý rồi, không cho đổi ý nha.”

Khương Triết hơi hơi cong môi dưới: “Đồng ý với em rồi, sẽ không đổi ý.”

“Vậy sao anh không nói?”

“Nói chứ, nhưng em đừng nóng giận.”

“…Hả?”