Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 94: Cơn giận ngút trời của mặc ly(3)



Cả cơ thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hiện giờ dưới ánh mắt của y vẫn xinh đẹplinh lung như thế, chỗ thấp chỗ cao, ánh mắt Tức Mặc Ly từ nơi cổ điểmđiểm vết đỏ di chuyển xuống, chỉ thấy càng lúc càng nhiều, vết đỏ cànglúc càng đậm, đến trước ngực được y phục che lại, đã là một mảng đỏthẫm.

Lúc này Mão Nhật Tinh Quân cũng đã uể oải chấp hành chức vụ, kéo vầng tháidương chậm rãi từ phía đông mọc lên. Tia bóng tối sau cùng biến mấttrong ánh nắng mai.

Tức Mặc Ly mở chăn gấm, chậm rãi cởi bỏ y phục vân cẩm trên người DuyệtNhi, đến khi y phục rớt xuống đến thắt lưng, nhìn thấy một mảng ấn ký rõ ràng nơi đó, hô hấp Tức Mặc Ly đều ngưng trệ.

Tức Mặc Ly hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống sát ý đang rít gào tronglòng, trong đôi mắt đen như mực đều là rét lạnh thấu xương.

Là ai?

Bé ngoan của y, kẻ nào dám!

Ngón tay thon dài lướt qua ấn ký màu tím sậm, thế nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết gặm cắn, trong lòng khẩn trương, bàn tay không cẩn thận hơidùng lực, Duyệt Nhi bị đau nhưng vẫn ngủ, theo bản năng cất tiếng, giọng nói mềm mại ngọt ngào hãy còn đôi chút nghẹn ngào, đều là vẻ bất lựccùng khó chịu: “Sư phụ…” Đầu vẫn lắc không ngừng, tiếp đó lại nói:“Đừng…” Cảm giác kỳ quái đó lại xuất hiện rồi, nàng muốn ngủ, nàng thậtsự không muốn như vậy lần nữa.

Sư phụ.

Đừng.

Sát ý Tức Mặc Ly vốn đã kiềm nén nháy mắt lại bùng lên, giống như núi tuyết lở ra, không khí bên trong phòng ngủ thoáng chốc đều bắt đầu trở nênlạnh lẽo.

Duyệt Nhi mặc dù vẫn muốn ngủ, nhưng thần thú tộc Tử Hổ nhạy cảm với nguyhiểm khiến nàng chớp mắt đã cảnh giác mà tỉnh lại, đầu óc cũng dần dầntỉnh táo.

Ai? Sát ý sao lại mạnh như vậy?

Duyệt Nhi miễn cưỡng từ trong giấc ngủ tỉnh giấc, chỉ cảm thấy trong phòngđột nhiên rất lạnh, nàng bất giác run rẩy mới phát hiện y phục khôngbiết từ khi nào đã tụt đến tận eo. Chiếc miệng nhỏ nhắn mím lại, sao cóthể như vậy? Bàn tay liền kéo y phục lên, nhưng lại chạm phải một bàntay so với không khí trong phòng còn buốt giá hơn.

Duyệt Nhi nháy mắt tỉnh táo, chiếc mũi nhỏ nhắn hít hít, mừng rỡ gọi: “MặcLy….” Chỉ có Mặc Ly mới có hương hoa sen thanh mát nhàn nhạt này.

Ngón tay thon dài tựa ngọc tạc của tức Mặc Ly siết chặt, nhìn Duyệt Nhi saukhi gọi Mặc Ly lại quên sửa sang lại xiêm y, chỉ xoay mặt đối diện vớiy, nét mừng rỡ hân hoan không cách nào giấu được, một chút cũng khônggiả dối.

Nàng thế nhưng lại không chút phòng bị trước mặt người khác như vậy? Sát ýtrên người Tức Mặc Ly bất luận thế nào cũng không nỡ làm gì đối vớiDuyệt Nhi, chỉ đưa tay nhẹ nhàng kéo y phục ngay ngắn cho nàng, giọngnói thế nhưng lại lạnh lùng: “Vì sao?”

Vì sao muốn cùng với… cùng với Đạp Vũ? Nàng mặc dù cái gì cũng không biết, nhưng… nhưng cũng không nên tùy tùy tiện tiện gần gũi với người khác,không phải sao? Y ở trong lòng nàng một chút địa vị cũng không có?

Tình cảm nàng đối với y, không phải độc nhất vô nhị sao?

Trong lòng Tức Mặc Ly lạnh lẽo, phẫn nộ cùng ghen tuông cơ hồ ngập tràn chiếm cứ tâm trí của y, chỉ không rõ Duyệt Nhi sao có thể trong lúc y không ở bên lại thân thiết triền miên với Đạp Vũ như vậy. Y sao biết được Duyệt Nhi khi uống rượu thì đã mơ mơ màng màng, càng không biết nàng làm saiđiều gì, tâm trí nàng khi ấy cũng không biết ai đã đối với nàng như vậy, chỉ có cảm giác khó chịu khác thường chiếm lĩnh nàng.

Duyệt Nhi chỉ cảm thấy lạnh, ngây ngốc ngồi trên giường, không ngờ hơn haimươi năm không gặp, Mặc Ly lại trở nên lạnh lùng như thế. Còn có sát ýmãnh liệt đến vậy là sao đây?

Trong lòng nàng chua xót, không phải nói hơn hai trăm năm đều sẽ không thayđổi ư? Không phải nói sẽ luôn luôn như thế ư? Nhưng hiện thời mới chỉhơn hai mươi thôi, vì sao Mặc Ly lại trở nên như vậy? Y hỏi nàng vì sao? Cái gì vì sao? Nàng mới nên hỏi y vì sao mới đúng chứ?

Đôi tai hổ ủ rũ cụp xuống, đôi mắt to tròn tựa lưu ly long lanh lệ, đáng thương vô cùng, khó khăn nói: “Mặc Ly, chàng gạt ta!”

Tức Mặc Ly thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng sững lại, lập tức áp chế suynghĩ nhất thời muốn ôm nàng vào lòng an ủi, vẫn lạnh lùng nói: “Ta không hề gạt nàng, hôm nay nàng giải thích với ta thế nào đây?”

Năm mươi năm đó, ai biết thật sự có khiến nàng và Đạp Vũ…

Tức Mặc Ly nghĩ cũng không dám nghĩ, dung nhan như họa đều là cảm xúc không cách nào phát tiết.

Nàng sao lại dám, nàng sao có thể như vậy? Y yêu nàng sủng nàng còn không đủ sao? Còn muốn như vậy?

Duyệt Nhi đã bị sát ý cùng vẻ lạnh lùng của Tức Mặc Ly dọa sợ, chỉ lúng túngmở miệng nói: “Giải thích cái gì? Ta đã làm gì?” Tức Mặc Ly hôm nay thật sự rất lạ.

Tức Mặc Ly nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, trong lòng cảm thấy vô lực,trong lúc vô tình lại nhìn nơi cổ loang lổ vết đỏ, nghĩ tới mấy ấn kýbừa bãi ấy trên người nàng thì lại nhịn không được, chỉ cảm thấy mấy vạn năm qua, từ trước tới giờ chưa hề có giây phút nào y phẫn nộ đến thế,muốn giết người đến thế, và… thất vọng đến thế: “Làm gì? Khoan nói LongChỉ Thủy, Ôn Chi Hàn, chỉ nói tên Sở Từ kia, Đạp Vũ này, rốt cuộc là cóbao nhiêu? Tin đồn bên ngoài nói nàng giỏi mê hoặc lòng người, nam tửbên cạnh hết một người lại một người. Ta trước đây cũng chỉ cho rằngnàng cái gì cũng không hiểu, là những kẻ đó đến trêu chọc nàng. Hiện giờ ta mới biết, bé ngoan của ta, ta đối với nàng như vậy, chỉ sợ khôngthể thương yêu nàng nhiều hơn, nhưng nàng lại đặt ta ở đâu? Coi nhưnàng không hiểu đi, nhưng cũng không nên cùng với nam tử khác thân thiết như vậy. Khi nàng cùng nam nhân khác gần gũi thân mật, có từng nhớ đếnta?!”

Nói đến lời cuối, trong mắt Tức Mặc Ly đều là thất vọng cùng lạnh lẽo, ghen tuông cùng không cam lòng nơi sâu nhất trong nội tâm vẫn không ngừngthét gào, y cơ hồ muốn phát điên, bé ngoan của y bị người ta đụng chạmnhư vậy. Nếu như…. nếu như nàng thật sự bị người khác chiếm đoạt, y sẽphải thế nào đây?

Duyệt Nhi đã bị lời này của Tức Mặc Ly dọa sợ, đôi mắt to tròn đều là kinhhãi cũng đau lòng, hai giọt lệ long lanh rơi xuống, lắc đầu, nhưng không biết nên nói gì.

Nàng làm gì sai sao? Mặc Ly nói nàng như vậy.

Cửu Kiếm và Khổng Tước sáng sớm tới hầu, hiện đứng trên không trung bênngoài Phù Hoa Lầu đều sợ đến ngây người, hoàn toàn không tưởng tượngđược bên trong đã xảy ra chuyện gì. Thường ngày trong phòng ngủ củaDuyệt Nhi, Tức Mặc Ly đều theo thói quen đặt kết giới, hôm nay khôngbiết vì sao lại quên. Vì vậy lời này của y, Cửu Kiếm cùng Khổng Tước đều đã nghe thấy. Hai người chỉ cảm thấy chấn động kinh hãi không thôi.

Thất vọng cùng phẫn nộ chứa đựng trong giọng nói, hai người họ cũng nghe ra.

Đầu óc Cửu Kiếm nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng kinh hãi, nghiệm rachút manh mối, cùng với Khổng Tước cũng giống như vậy như thể nhớ raviệc gì đó đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt chỉ cảm thấy như bị một thùngnước lạnh dội từ đầu đến chân, rét buốt vô cùng.

Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi ngẩn người rơi lệ, theo bản năng đưa tay lau đinước mắt nóng hổi cho nàng, Duyệt Nhi khi cảm nhận được đụng chạm của ythì xoay đầu sang hướng khác, nức nở nói: “Ta không có, chàng gạt ta.” Y sao lại trở nên như vậy?

Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy sợi dây tình cảm trong lòng như đứt đoạn: “Đạp Vũchạm vào nàng như vậy nàng cũng không hề phản kháng, ta giúp nàng launước mắt nàng lại không đồng ý. Nếu thật sự nhân tẫn khả phu, vì sao talại không thể?”

Đôi mắt của Duyệt Nhi bất ngờ mở to, nhân tẫn khả phu?

Lần trước ở Lăng Tiêu điện, Lý Tịnh đã từng nói câu này, khi đó nàng hỏi Ôn Chi Hàn và Cửu Kiếm, giải thích của hai người đều kỳ kỳ quái quái, sauđó nàng len lén hỏi Khổng Tước, đương nhiên biết đây là ý gì.

Người khác nói cứ nói, nhưng mà, vì sao Tức Mặc Ly cũng nói nàng như thế?

Trong lòng nàng từng hồi từng hồi co thắt, chỉ thấy đau khổ ngập tràn, quảnhiên đều là gạt người, cái gì mà hai trăm năm, đều là gạt người.

Tức Mặc Ly giờ phút này lại nghiêng người tới trước, ngón tay thon dài hung hăng chà xát vết tích nơi cổ nàng, nghĩ muốn đem những dấu vết này tẩysạch đi, tẩy sạch hết đi! Đau đến độ Duyệt Nhi chịu không được, đànhphải vội vàng lùi vào góc giường.

Nàng hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt Tức Mặc Ly hiện giờ ra sao, nàng cáigì cũng không thấy, chỉ co người lại nơi góc giường, cuối cùng nhịnkhông được oan ức, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, quả thực là kiềm khôngđược chua sót nơi cổ họng, hu hu khóc rống lên, nước mắt rất nhanh liềnrơi xuống.

Khi Cửu Kiếm và Khổng Tước nghe thấy câu “nhân tẫn khả phu” kia của Tức Mặc Ly thì sớm đã bất chấp tất cả, xông vào phòng.

Hai người xuyên qua bình phong, liếc mắt liền thấy Duyệt Nhi đang co ngườinơi góc giường nức nở khóc, thanh âm ủy khuất đau khổ, nghe mà mắt CửuKiếm và Khổng Tước cũng nóng lên, trái tim thắt lại, họ đã từng thấyDuyệt Nhi như thế này đâu, nhất là kẻ khởi xướng còn là Tức Mặc Ly trước giờ xem nàng như bảo bối.

Cửu Kiếm sớm nhịn không được, nàng vốn là hộ pháp đời trước của Tức Mặcgia, nhìn thấy Tức Mặc Ly trưởng thành, nhưng cũng chưa từng thất lễ với y, gấp gáp nói: “Chủ thượng, người vì sao lại đối xử với Duyệt Nhi cônương như vậy, nàng đã làm gì sai sao?”

Tiếng rống giận của Cửu Kiếm khiến Tức Mặc Ly đã ở trạng thái thất thần ngây người lấy lại thần trí.

Vừa nâng mắt nhìn đã thấy Duyệt Nhi co ro nơi góc giường, hức hức thútthít, đều là đau khổ cùng khuất tức, trái tim Tức Mặc Ly đau đớn, bỗngdưng bình tâm trở lại.

Y làm gì thế này? Bị đố kỵ cùng lửa giận thiêu đốt đến hồ đồ rồi?

Y đưa tay ra, Duyệt Nhi nơi góc giường liền lao thẳng vào lòng y, cơ thểnhỏ bé cuộn lại, bởi vì thút thít khóc cùng khổ sở, nức nở đến mức runrun, đáng thương vô cùng. Nhớ tới lời bản thân đã nói, ngay cả Tức MặcLy cũng có chút không dám tin.

Y đưa tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy yếu của Duyệt Nhi, trong lòng vừathương vừa đau, đành thấp giọng nói: “Xin lỗi, bé ngoan, đừng khóc.” Ytrước giờ luôn không biết an ủi người khác như thế nào, thấy Duyệt Nhivì lời nói của mình mà càng tủi thân khóc, nhất thời không biết làm saomới được. Đành ngưng tụ thần lực trên tay, nhẹ nhàng truyền trên ngườiDuyệt Nhi, để cơ thể đang buộc chặt của nàng thả lỏng.

Sau nửa nén nhang, Duyệt Nhi cuối cùng khóc mệt thì ngừng khóc, chỉ nức nở. Tức Mặc Ly từ trong nội đỉnh lấy ra khăn gấm, làm ấm lên rồi cẩn thậnlau mặt cho nàng. Chung quy là y sai, nàng không hiểu, y cũng chưa từngnói với nàng, sao có thể trách cô hổ nhỏ trước giờ vẫn ngốc nghếch ở bên cạnh mình chứ?

Hai người đều không nói gì, trái lại Cửu Kiếm và Khổng Tước đứng bên nhìn thì lại khẩn trương.

Lúc này trời đã sáng rõ.

Đạp Vũ trên tay cầm tố tố tiên kê của Tô Nhục Nhục tửu lâu, dọc đường dùnglinh lực duy trì độ nóng, nhanh chóng bay đến Phù Hoa Lầu. Tiểu ái đồcủa y nhìn thấy tố tố tiên kê khẳng định sẽ mặt mày hớn hở, ngọt ngàogọi một tiếng, Đạp Vũ sư phụ thật tốt.

Y trực tiếp bước vào bên trong từ nơi cửa phòng rộng mở, bước tới bình phong, cười nói: “Tiểu ái đồ… Đã thức dậy chưa?”

Lời vừa nói ra, ý cười dịu dàng trên mặt liền thu về, trông thấy Duyệt Nhiđang ở trong ngực Tức Mặc Ly khóc đến mắt sưng cả lên, không nói lờinào.

Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói dịu dàng này, trong lòng có chút khác lạ, nhưng cũng không nghĩ ra đấy là gì, đành nói: “Sư phụ…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào mang theo giọng mũi vì khóc đã lâu, có chút khàn khàn, Đạp Vũ nghe thấy thì nhíu mày.

Tức Mặc Ly lạnh nhạt nâng mắt nhìn, trong mắt đều là lạnh lẽo, bàn tay tựa ngọc tạc siết chặt.

Yên lặng một lúc, y đưa tay nhẹ nhàng lướt qua trán Duyệt Nhi, chẳng baolâu, Duyệt Nhi liền ngủ say, Tức Mặc Ly nhẹ nhàng đặt nàng lên chăn gấmrồi mới đứng dậy, liếc Đạp Vũ một cái, cái gì cũng không nói liền bướcra ngoài.

Đạp Vũ sửng sốt một hồi, lập tức cách không đưa tố tố tiên kê vào tay CửuKiếm, vẫn là ý cười như gió ấm lướt qua mặt: “Giữ nóng, khi Duyệt Nhitỉnh lại sẽ ăn.” Dứt lời liền xoay người bước theo hướng Tức Mặc Ly.

Ra khỏi Phù Hoa Lầu, Tức Mặc Ly và Đạp Vũ cơ hồ đồng thời gia tăng một tầng kết giới tại Phù Hoa Lầu.

Lửa giận trong lòng Tức Mặc Ly càng bốc lên, phất tay, một luồng bạch quang liền phóng về phía Đạp Vũ, Đạp Vũ cũng vung tay chặn lại.

Hai người không ai nói gì, chỉ không ngừng thay đổi tư thế cùng chiêu thức. Bởi vì trận đấu giữa hai người họ, cây cỏ trên Phù Hoa Sơn gần như chỉtrong vòng nửa nén hương đã hóa thành mảnh vụn tung bay.

Tức Mặc Ly phất tay, Cửu Diệu từ trong nội đỉnh nhanh chóng bay tới, mangtheo khí thế dữ dội, kim sắc lấp lánh, nắm ở trong tay.

Đạp Vũ cười lạnh: “Tạm thời không nói giết ta thì huynh liệu còn có thểphá bỏ quy chế mà quay về thánh giới hay không, chỉ nói huynh hôm nayphong ấn chưa giải, làm thế nào giết ta!” Dứt lời ngọc phiến thường phephẩy trong tay bay lên không trung, thanh quang lóe lên, hóa thành mộtcây quạt lớn cao cỡ một người, từng nan từng nan nơi cán quạt đều lấplánh ánh sáng xanh.

Ánh mắt Tức Mặc Ly càng lạnh lẽo: “Về hay không về Thánh giới, cũng khôngphải ngươi có thể làm chủ!” Nâng Cửu Diệu, bay người lên trước, chiêuchiêu đều là sát chiêu chí mạng.

Đạp Vũ sao cam chịu yếu thế, ngọc phiến liên tục múa lên xoay chuyển, không khí xung quanh như thể hóa thành lưỡi đao sắc bén ầm ầm lưu chuyển bayvề phía Tức Mặc Ly, cũng là chiêu chiêu không chút dung tình.

Nhất thời, đất trời đổi sắc, hai vị Thần quân quyết chiến ở Phù Hoa Sơn,toàn bộ Bồng Lai đều rung chuyển, cuồng phong nổi lên tứ phía, sấm sétgiao thoa, thanh thế cơ hồ truyền khắp tiên giới.

Hoa Tuyên Tịch sớm đã nghe tin chạy tới, sau lưng là các trưởng lão tu vicao thâm của Bồng Lai Tiên Sơn, đứng cách đó xa xa. Những đệ tử còn lạithì sớm đã bị sức mạnh đánh bay hoặc trực tiếp hôn mê bất tỉnh, số cònlại còn chút năng lực thì đã trối chết chạy ra xa.

Hoa Tuyên Tịch vất vả chống đỡ kết giới của mình, thấy nhị vị thần quânkịch chiến giữa không trung, bạch y cùng thanh y đan xen, tư thái cùngkhí độ tuyệt thế như vậy thật dễ khiến người tâm thần trầm mê, nếu có nữ tử nào ở nơi này, khẳng định dù sẽ bị sức mạnh của trận đấu nơi đâykhiến cho bản thân hôi phi yên diệt nhưng cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc, Hoa Tuyên Tịch tất nhiên không phải mấy nữ tử đó, giờ phút nàytrong lòng y rối thành một nùi, ánh mắt nhìn về phía ấy, Bồng Lai Tiênsơn sụp đổ, bị phá hủy chẳng qua chỉ trong một nén nhang, sẽ không cònnơi nào toàn vẹn, ngoại trừ…

Hoa Tuyên Tịch đưa mắt nhìn về Phù Hoa Lầu phía trên Phù Hoa Sơn, cách xatầm mắt, chỉ thấy Phù Hoa Lầu yên tĩnh sừng sững đứng trên Phù Hoa Sơnđã bị phá hủy hoàn toàn, ngạo nghễ quay về phía mọi người cho thấysự đặc biệt của nó.

Bồng Lai Tiên sơn trải dài mấy nghìn dặm, ngay cả nơi ngoại biên xa xôi nhất cũng bị ảnh hưởng, thế mà Phù Hoa Lầu cơ hồ ở ngay trung tâm trận chiến lại bình yên vô sự, toàn vẹn không chút tổn thất, Hoa Tuyên Tịch nhìnmà không thốt nên lời.

Mấy vị trưởng lão đương nhiên cũng nhìn thấy, đại trưởng lão nhịn khôngđược nói: “Có lẽ là họa do tiểu tổ tông ấy gây ra, hai vị thần quân nàyđánh nhau ở đây, xem ra cơ nghiệp mấy mươi vạn năm của Bồng Lai Tiên sơn sẽ bị phá hủy chỉ trong chốc lát, nàng ta sao còn không ra ngăn lại.”

Lời này nói trúng suy nghĩ của mọi người, tứ trưởng lão lên tiếng: “Dù nói vị tiểu tổ tông này đích thực vì Bồng Sơn Tiên sơn mang lại rất nhiềuđiều tốt, nhưng hiện giờ Bồng Lai Tiên sơn này gần như sắp bị phá hủy,nhưng cũng là nàng ta không đúng.”

Hoa Tuyên Tịch không kiên nhẫn nói: “Câm miệng.”

Chủ tử đối với Bồng Lai Tiên sơn thế nào, y đương nhiên hiểu rõ, tính tìnhcủa nàng, y cũng rất rõ. Hiện giờ hai vị thần quân giao chiến ở Bồng Lai Tiên sơn như vậy, một người là Lạc Thủy Thần quân mà chủ tử ỷ lại nhất, một người là Đạp Vũ Thần quân- sư phụ của chủ tử, theo lý mà nói nàngkhông thể không ngăn cản. Tình huống này chỉ có một khả năng, chính làchủ tử bị ai đó làm ngất đi.

Nghĩ tới đó, Hoa Tuyên Tịch cũng thấy khẩn trương, nếu chủ tử đến tối mớitỉnh, vậy Bồng Lai tiên sơn sớm đã biến thành sa mạc Bồng Lai rồi.

Chính lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng sấm trên trời càng lúc càng lớn, lôi điệnthất sắc không ngừng bổ xuống, Tức Mặc Ly cầm Cửu Diệu phi thân lao tới, chính là “bát hoang phong vũ” gặp thần giết thần.

Ánh sáng kim sắc xung quanh thân đao Cửu Diệu phát ra, kết giới của HoaTuyên Tịch cách xa nơi đó va phải chút ít sức mạnh ấy thì đã gần trụkhông nổi, miễn cưỡng hãy còn đỡ được một kích, trưởng lão sau lưng cũng có vài người đã phun máu. Hoa Tuyên Tịch vội vàng tập họp các trưởnglão lại một chỗ, hợp lực tạo nên kết giới, vừa cẩn cẩn thận thận truyềnâm cho Duyệt Nhi, hi vọng nàng có thể nhận được.

Mà ngọc phiến trong tay Đạp Vu vẫn linh hoạt biến chuyển, ngoan cường chống đỡ.

Mặc dù y đấu không lại, nhưng cũng không thể thua, không thể thua, dù thế nào cũng không thể thua.