Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 141: Cô hổ nhỏ và Mặc ly cãi nhau (1)



Đến Vu Xích Thần sơn thu được mảnh vỡ Thiên cơ linh lung một cách dễdàng, Duyệt Nhi nhìn một hàng dài đủ các hạng thần tề tềchỉnh chỉnh đứng đấy không dám nhúc nhích, chia thành các đạigia tộc mà đứng, giữa không trung chỉ thấy tay áo bay phấpphới.

Duyệt Nhi nhịn không được, yên lặng kéo một thần nữ dáng vẻ trungniên thoạt nhìn phong vận thướt tha đứng gần nhất: “Cho hỏi,mọi người sao lại không cử động vậy?”

Vân Chi cũng được xem là đương gia chủ mẫu của gia tộc thượng đẳng Thần giới, thấy một tiểu cô nương hỏi bà như vậy, chỉ cườiđáp: “Không dám.”

Đôi mắt to tròn len lén nhìn chỗ mặt đất lõm xuống ở giữa. Mảnh vỡ Thiên cơ linh lung phát ra ánh sáng chói mắt trong tay MộPhong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, gương mặt tuấn túkhiến người kinh hãi dưới ánh sáng rực rỡ ấy thế nhưng lạikhiến Duyệt Nhi có chút không thể rời mắt.

Mọi người ai nấy đều mất bình tĩnh, một chút cũng không dám manhđộng, càng huống chi, bọn họ biết đây nhất định không có đượcnửa phần tốt đẹp gì.

Duyệt Nhi vội vàng dời tầm mắt, lại cẩn cẩn thận thận nói: “Vì sao không dám?”

Vân Chi liếc nhìn Duyệt Nhi từ trên xuống dưới: “Tiểu cô nương, côbiết rõ còn hỏi à. Vừa rồi không phải cô đến cùng ngài ấysao? Sao hiện giờ bộ dạng lại giống như bọn ta mới là người đi cùng ngài ấy vậy? Hay là, cô muốn hại chết ta?”

Duyệt Nhi nhất thời đầu như phình ra, vô duyên vô cớ bị đội lên tộidanh này, đành không hỏi nữa, thế nhưng trong lòng càng lúccàng mơ hồ, Mộ Phong sư tôn là ai? Vì sao mấy người này lại sợ người đến thế?

Lúc đang ngẫm nghĩ, Mộ Phong đã chậm rãi bay đến trước mặt DuyệtNhi, tay vừa phất lên, Duyệt Nhi tội nghiệp đã cùng đứng trênmây với y, trông thấy ánh mắt hết sức ngưỡng mộ của chúng nữtử bên dưới, lập tức muốn đem hạt hướng dương trong túi cànkhôn rải xuống, có gì mà hâm mộ chứ? Mấy người gặp qua Mặc Ly sẽ biết Mộ Phong này…

Cẩn thận ngẫm nghĩ, Duyệt Nhi quả thực so sánh không được Mộ Phong và Mặc Ly đến cùng là ai lợi hại hơn ai, lập tức chỉ thấytrong lòng càng phiền muộn.

Quay trở lại Họa Mạt, Duyệt Nhi càng sầu não nghe được một tinkhông vui vẻ gì, Cường Sinh ở trong tiểu viện cùng quỳ với VuHồng suốt mấy ngày trời…

Duyệt Nhi gấp rút chạy tới tiểu viện, lá cây bên người Vu Hồng vẫnnhư cũ quấn lấy, đương nhiên là không cử động được. Duyệt Nhivà Mộ Phong sư tôn đi thu mảnh vỡ Thiên cơ linh lung, khi quay lạithì mấy ngày đã trôi qua, cũng có thể nói, Vu Hồng đã quỳ ởđây được mấy ngày trời.

Quy Kỳ thấy Duyệt Nhi bước tới, trong mắt đều là vui mừng, đến khi thấy Mộ Phong vận bạch y đứng phía sau thì ánh mắt liền trởnên ảm đạm, Cảnh Vinh đương nhiên không chịu được bộ dạng sốngkhông bằng chết của y, rất nhanh đã tiến tới trước nghênh đón:“Duyệt Nhi…Chuyện này…”

Y không mở miệng được. Y một chút cũng không đồng cảm với nữnhân Vu Hồng này, nhưng Cường Sinh là bằng hữu thân thiết của y, bộc trực thẳng thắn, từ khi phát hiện Vu Hồng bị bắt ép quỳ ở đây thì cũng chạy tới quỳ bên cạnh nàng ta, vừa quỳ đãquỳ hết mấy ngày.

Họ đều là thần, sống an nhàn sung sướng suốt bao nhiêu năm, trênkhông cần vái trời, dưới không phải lạy vua, quả thực là chưabao giờ trải nghiệm qua cảm giác như vậy.

Cảnh Vinh khuyên thế nào cũng không khuyên nổi Cường Sinh, trong lòngvừa thầm hận Vu Hồng, vừa hi vọng Duyệt Nhi đã biến mất mấyngày nay mau mau xuất hiện.

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đánh một vòng liền biết Cảnh Vinhmuốn nói gì, lập tức có hơi tức giận, giậm giậm chân liềnchạy tới bên cạnh Cường Sinh: “Ngươi vì sao phải quỳ?”

Cường Sinh thẳng lưng: “Duyệt Nhi, cô vừa đến ta liền xem cô nhưmuội muội của ta, cũng biết Vu Hồng đích thực làm sai, nhưngnàng ấy là người ta thích, nàng ấy hiện giờ ở đây chịu khổ,ta không cách nào thay nàng giảm nhẹ, vậy ta sẽ cùng chịu vớinàng ấy.”

Duyệt Nhi hơi bất mãn, hung hăng giậm giậm chân, thử quan sát Mộ Phong đang đứng bên cạnh, lại thử quan sát Quy Kỳ, Thư Quyển và Cảnh Vinh đang phức tạp nhìn nàng, lại thử nhìn Cường Sinh đang quỳ bên cạnh, cuối cùng vẫn đưa tay ra, trên tay khẽ sáng lên, lácây đang quấn quanh người Vu Hồng toàn bộ liền thu về trong tay,thế trận vây hãm Vu Hồng đương nhiên cũng được giải trừ.

Vu Hồng đứng dậy, thần sắc trên mặt nhìn không rõ, có điều vẫnlà thần nữ của Vu gia thường ngày lạnh lùng cao ngạo kia, nhìn về phía Mộ Phong, đáng tiếc ánh mắt Mộ Phong từ đầu chícuối vẫn dán chặt trên người Duyệt Nhi. Vu Hồng thu lại ánhnhìn, liếc cũng không thèm liếc Cường Sinh ở bên cạnh đã đứngdậy muốn nói chuyện với nàng ta, quay người đi vào phòng,‘rầm’ một tiếng đóng sập cửa lại.

Quy Kỳ có chút không tin nổi, Vu Hồng cũng không phải là người cóthể chịu để yên như vậy, lẽ nào nàng ta bị Duyệt Nhi trừngtrị một lần thì liền nghe lời?

Cảnh Vinh cũng có cùng suy nghĩ như Quy Kỳ, bước lên trước cùngCường Sinh: “Cường Sinh, bỏ đi! Người ta vốn không có ngươi…”

Duyệt Nhi thấy Cường Sinh vẫn si ngốc nhìn cánh cửa đã khép chặt,đành nói: “Nàng ta mất đi giọng nói, sau này không thể nóichuyện.”

Cường Sinh sững sờ, kế đó thì liền nổi lên ý giận, phẫn nộ nói: “Duyệt Nhi, cô…”

Còn chưa dứt lời, Mộ Phong đã bay người tới, dắt tay Duyệt Nhi bay trở lại, nói: “Là ta phế.”

Cường Sinh nhìn theo bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất, lạinhìn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, y mặc dù không tinh tế,nhưng vẫn nhìn ra tâm sự của Vu Hồng.

Haizzz, nhưng ánh mắt nhìn Duyệt Nhi của Mộ Phong Thiên thần kia quảthực là ai nấy đều có thể nhìn ra được có ý nghĩa gì. VuHồng thế nhưng lại chấp mê bất ngộ.

———————–

Duyệt Nhi trong cơn mơ màng mở mắt, trên mặt ngưa ngứa, bàn tay nhỏnhắn liền duỗi ra gãi gãi, nhưng không có kết quả, Duyệt Nhichạm phải bàn tay hơi lạnh đang ở trên mặt mình, lập tức tráitim cô hổ nhỏ giật thót, giọng nói mềm ngọt tràn đầy hoảnghốt: “Ai!”

Xúc giác lạnh lẽo trên mặt vẫn không rời đi, chỉ khe khẽ di chuyển đến bên môi nàng, nhẹ nhàng ma sát. Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng trong trẻo mới cất lên: “Ta.”

Duyệt Nhi thở phào, đầu lắc lắc, vẫn không thoát khỏi bàn tay đangđặt trên môi, đành nói: “Tối muộn không ngủ đến đây làm gì!”

Cánh môi mềm mại ấm nóng trên tay hết khép lại mở, đích thực làhết sức dễ thương, Mộ Phong ‘ha ha’ cười một tiếng: “Đương nhiênlà đến thăm nàng.”

Giọng nói cùng ngữ điệu hơi trầm thấp truyền vào trong tai DuyệtNhi, thần trí còn hơi mơ màng của Duyệt Nhi liền thanh tỉnh lênvài phần, chỉ thấy trái tim theo thanh âm trầm trầm này mà đập nhanh dữ dội. Nàng cảm thấy có chút không hay, bàn tay nhỏ bé vội vàng giữ lại bàn tay bên môi, nhưng ngược lại lại bị bàntay ấy giữ chặt trong tay, Duyệt Nhi giãy giụa lần nữa nhưng vẫn không thoát được, đành phải im lặng thở dài một tiếng.

Mộ Phong nắm tay nàng, giữa bóng đêm nhìn nàng: “Duyệt Nhi…”

Bầu không khí hiện tại rất tốt, Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói êmtai của y, thoáng chốc liền cảm thấy cả người đều trở nên antĩnh: “Ừm?”

Mộ Phong thở dài: “Có nhớ Mặc Ly của nàng không?”

“Nhớ.”

“Thế sao trước giờ chưa từng tìm y?”

Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Chàng vì sao chưa bao giờ tìm con?”

“Y có lẽ đã tới, nàng không nhận ra y chăng?”

Duyệt Nhi lắc đầu: “Lần trước chàng đến đây, nói mấy lời chẳnghiểu gì cả rồi đi mất, sau đó cũng không tới nữa.”

Đúng là cô hổ ngốc mà, mới một hai câu của người khác mà đã bịlừa đến quay mòng mòng, y đang ở ngay trước mắt, lâu như vậy mà nàng vẫn không nhận ra.

Đến y cũng không nhận ra, vậy chẳng phải là cuối cùng đối với y“ấn tượng không sâu đậm” sao, hay là y ở trong lòng nàng đãthần thánh đến cực điểm?

“Vậy nàng thích ta không?”

Duyệt Nhi nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu mới nói: “Hai người rấtgiống nhau, có đôi khi con cũng không phân biệt rõ…” Nàng từtrước đã rất rối rắm.

Mộ Phong thở dài, đưa tay khép mắt Duyệt Nhi lại: “Ngủ đi. Trận tỷ thí ngày mai, phải thắng.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, ngày mai đánh thắng Bất Miên sư tôn thì có thể rời Họa Mạt rồi.

Ngày hôm sau, Duyệt Nhi từ sớm đã rời giường rửa mặt, cùng với Mộ Phong đạp mây, hướng đại điện Họa Mạt mà đi.

Vừa đến đại điện, đã nghe thấy tiếng tranh luận.

Chuyện này cũng không gì kỳ lạ. Hoạ Mạt vạn năm qua trước nay chưatừng có đệ tử nhập học chưa được một năm đã muốn luận bànvới các sư tôn, xuất môn du ngoạn. Nói là ra ngoài du ngoạn, kỳ thực cũng không phải là ra ngoài, chính là không cần quay lạinữa!

Hễ ra ngoài rồi, đại biểu đã có đủ năng lực, nhưng mà, đánh thắng sư tôn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Kỳ thực có thể so một vài chiêu như vậy với sư tôn thì đã đượctuyển lựa ở lại nơi này, đợi đến khi thực lực đủ để rangoài, tỷ như đám Quy Kỳ.

Vu Hồng đứng ở một góc khuất, trong mắt đều là nét lạnh lẽo,chỉ là ý cười chế giễu giấu nơi khóe miệng khiến người nhìnthấy có hơi sửng sốt, mà thời gian này, ngoại trừ Cường Sinhcó thể nhìn thấy nàng ta, còn thì ánh mắt của những ngườikhác đều đã tập trung lên người Mộ Phong đang thong thả sảibước tiến vào cửa điện, bên cạnh Mộ Phong, còn dắt theo mộttiểu cô nương.

Rất rõ ràng, chúng thần nữ ai nấy đều như có như không lên tiếnglần nữa, mà thần nam thì tất cả đều hơi luyến tiếc. Tiểu cônương này có thể nói là đóa hoa nhỏ đáng yêu của Họa Mạt,chỉ tiếc là, nhanh như vậy đã muốn ra ngoài rồi, ài, nói khôngchừng không ra được ấy chứ.

Bất Miên có chút căng thẳng, nhìn Mộ Phong, hành lễ, dựa vàothân phận hai người họ, hành lễ dường như không hợp lý, nhưngmọi người một chút cũng không có cảm giác ngạc nhiên, chỉthấy người như Mộ Phong sư tôn, nhận lễ của ai cũng không quáphận.

Duyệt Nhi cũng hơi khẩn trương, Mộ Phong vỗ vỗ đầu nàng, liền đứng lại không cử động nữa.

Bất Miên cười ha hả bảo: “Duyệt Nhi, không cần lo lắng, sư tôn rất dễ đánh bại…”

Duyệt Nhi gật đầu, trong điện vốn đã rộng lớn, hiện giờ chừa lạikhoảng trống ước chừng một trượng, Duyệt Nhi vừa chắp tay hành lễ thì cũng không chút do dự xông lên giao đấu cùng Bất Miên.

Bất Miên không ngờ cô hổ nhỏ này lại uy mãnh như vậy, lập tức trái tim run rẩy, cẩn cẩn thận thận ứng phó.

Trận tỷ thí không chút hồi hộp này vào lúc Bất Miên bị một cụcđá nhỏ Duyệt Nhi phóng tới, ngã lăn ra trên đất mà kết thúc.

Mọi người: … Cho đi hay không chẳng phải rõ rành rành rồi à? Nương tay…

Bất Miên: Trời ơi, ta thật sự không có nhẹ tay….Tiểu cô nương này, ta quả thật đánh không lại….

Bất Miên chung quy vẫn thấy ngượng ngùng, ngẫm thử bản thân nếu thật sự bị người ta biết y bị một tiểu cô nương đánh bại, nhấtđịnh sẽ xấu hổ đến chết, hiện giờ còn chiếm được tiếng thươngyêu thương đồ đệ…

Duyệt Nhi hưng phấn vô cùng chạy đến bên cạnh Mộ Phong, không mộtchút hổ thẹn vì thủ thuật phóng ám khí như vậy của mình, còn cảm thấy rất là quang minh chính đại.

Mộ Phong gật đầu ra chiều tán thưởng, sự tiến bộ của Duyệt Nhi, y thấy được.

Bất Miên sửa sang tốt lại bản thân, cười nói: “Đệ tử Họa MạtDuyệt Nhi đã đánh bại ta, có thể ra ngoài du ngoạn, ba năm sautrở lại báo cáo là được.”

Mộ Phong lúc này cũng gật đầu,nói: “Ta đến đây cũng đã lâu rồi, ngày mai liền cáo từ.”

Bất Miên đương nhiên biết rõ thân phận của Mộ Phong, lập tức run lẩy bẩy gật đầu đáp: “Được.”

Mộ Phong cũng không để ý chúng thần nữ ở đại điện tâm tìnhthiếu nữ vỡ tan, kéo Duyệt Nhi đang chuẩn bị hướng bên ngoàimà đi, thế nhưng Quy Kỳ vào thời điểm đó lại tiến lên ngănlại, cười nói: “Mộ Phong sư tôn, theo như phong tục của Họa Mạt, có đệ tử thông qua tỷ thí thì phải chia tay với những đồnghọc khác…”

Sờ sờ chiếc nón hổ, Duyệt Nhi cũng có chút ngượng ngùng: “MộPhong sư tôn, người đi trước đi, con nói vài lời với họ rồi đi.”

Mộ Phong gật đầu, thả tay ra, chỉ nói: “Về sớm chút.” Dứt liềncũng không để ý đám người đang trừng mắt há mồm ở sau lưng,nhanh chóng rời đi.

Y vừa bước đi, bầu không khí khắp đại điện tức thì liền trở nên náonhiệt. Chúng thần tử ai nấy đều vây tới nói dăm ba câu cùng Duyệt Nhi,mặc dù họ và Duyệt Nhi tiếp xúc không nhiều, có điều ấn tượng trái lạicực tốt. Mà chúng thần nữ đứng ở một bên, nghĩ thử thì vẫn là mấy chuyện đã qua, dù đố kỵ Duyệt Nhi, nhưng hôm nay nàng sắp đi rồi, chung quy sẽ cao hứng một phen, chẳng phải sao?

Quy Kỳ sau khi ngăn Mộ Phong lại thì không nói gì nữa, chỉ đứng đó nhìnDuyệt Nhi cùng mọi người nói nói cười cười. Kỳ thực tính tình Duyệt Nhiđơn thuần, cũng không có bao nhiêu tâm tư, ở chung rất dễ dàng, nhấtthời tán tán gẫu được một hồi, mọi người đều hối hận trước đây khôngchơi thân với nàng.

Thần tiên cô đơn lạnh lẽo, càng huống chi là thần ru rú ở Họa Mạt, bởi vìthực lực, có vài người vừa ở đây thì ở lỳ hơn trăm năm, cho dù ra ngoàirồi cũng không khỏi sẽ có chút thổn thức.

Duyệt Nhi thấy sắc trời không còn sớm, mặc dù cùng mọi người trò chuyện rấtvui vẻ, nhưng vẫn muốn có thể nhanh chóng rời Họa Mạt gặp Mặc Ly, lậptức nói mấy lời cáo từ, đang chuẩn bị rời đi thì Cường Sinh gọi nàng,đưa qua một phong thư, cười bảo: “Duyệt Nhi, Vu Hồng đã biết sai, bảo ta đưa phong thư này cho cô, mong cô tha thứ hành động trước đây của nàngấy. Nói cô lúc không có người hãy xem, đừng để người khác biết.”

Duyệt Nhi đem phong thư cho vào trong túi càn khôn, nhìn chung quanh bốn phía một lượt nhưng không phát hiện Vu Hồng, có chút nghi hoặc nhưng cũngchẳng nghĩ sâu xa, chỉ nói: “Ừm, biết rồi. Sau này ta sẽ tìm thời gianlại đến thăm mọi người.”

Thư Quyển kéo tay áo Duyệt Nhi, dáng vẻ đáng thương như chú chó nhỏ, trongmắt ầng ậng mấy giọt lệ: “Duyệt Nhi, ta thật không nỡ xa cô…”

Duyệt Nhi:…

Cuối cùng đem cái đuôi Thư Quyển cắt đi, Duyệt Nhi đạp mây hướng tiểu việncủa Mộ Phong mà bay, dọc đường lấy lá thư của Vu Hồng ra, tỷ mỷ xem thìnhất thời kinh ngạc.