Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 117-3: Hiểu Phỉ trở về, bảo bảo vô ngại (3)



"Anh biết trong khoảng thời gian Thẩm tiểu thư biến mất cô ấy đã làm cái gì không? Hiện tại cô ấy lại muốn gặp đại ca. . . . . ."

"A, cô ấy, chỉ là đi làm một số chuyện. Gặp đại ca của cô, chuyện này không đúng ý muốn của anh ta, chẳng lẽ anh ta làm chuyện xấu quá nhiều, ngại gặp mặt Hiểu Phỉ?" Hướng Tuấn Ngạn sắc mặt bình thản, nhưng giọng nói đầy ý gây sự.

"Anh. . . . . . Hướng Tuấn Ngạn anh có thể đừng nói chuyện như vậy được không, tôi không thích nghe." Quách Hiểu Lượng xoay mặt, tức giận đến dặm chân.

"Ha ha." Hướng Tuấn Ngạn giơ tay lên khoác lên trên cánh tay cô, "Hiểu Lượng mấy ngày gần đây không thấy tôi, chẳng lẽ không nhớ tôi sao?" Anh cố ý lại gần cô, ở bên tai của cô thổi khí nóng.

"Anh không cần áp sát như thế, đang trong bệnh viện." Quách Hiểu Lượng không chịu nổi loại trêu đùa này, bận rộn lo lắng nghĩ cách đẩy anh ra, nhưng sức của Hướng Tuấn Ngạn thật sự khá lớn.

"Không nên cử động, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra những thứ gì."

Một câu nói, trực tiếp khiến Quách Hiểu Lượng an phận .

"Đi tìm đại ca của cô, làm sai chuyện, sớm muộn gì đều phải thừa nhận, mỗi ngày đều trốn tránh, đây cũng không phải là tính cách của anh ta."

"Chuyện này, cùng anh ấy không có quan hệ, tại sao anh nhất định là anh ấy sai?" Quách Hiểu Lượng nhịn không được nói chuyện vì Tần Mộc Vũ.

Trong mắt cô mang theo tức giận nhìn Hướng Tuấn Ngạn, ở thời điểm cô không chú ý, môi đỏ mọng lại bị bắt.

"Ô ô. . . . . ."

Hướng Tuấn Ngạn ôm đầu của cô, vốn định tăng thêm nụ hôn này , nhưng nghĩ lại, mình còn có chuyện quan trọng trong người, chỉ lướt qua nhẹ nhàng.

"Anh làm cái gì vậy?" Sau khi anh rời đi, Quách Hiểu Lượng theo bản năng bưng kín miệng của mình.

"Hiểu Lượng, nhớ, làm sai chuyện chính là làm sai, nhiều hơn nữa giải thích cũng không cần. Cô là bạn gái của tôi, tôi không thích khi gặp nhau lại nghe về người đàn ông khác." Giọng của Hướng Tuấn Ngạn không nhanh không chậm, nhưng vào tai của Quách Hiểu Lượng, lại vô cùng mang tính uy hiếp.

"Anh. . . . . . Chúng ta cũng chỉ là. . . . . ."

"Hư! Cô tốt nhất vẫn là không nói ra, nếu không tôi. . . . . ."

"Tốt lắm! Tôi bây giờ còn phải đi tìm đại ca, Thẩm tiểu thư chỉ cho tôi một giờ đồng hồ." Quách Hiểu Lượng có chút tức giận ngắt lời anh, chỉ là mấy ngày không gặp, lại phát hiện anh càng ngày càng có tính xấu.

"Ừ, đi đi." Hướng Tuấn Ngạn buông lỏng cánh tay, sau đó lại ấn lên trên mặt cô một nụ hôn, "Đi sớm về sớm."

Quách Hiểu Lượng giơ tay lên xoa xoa gương mặt, không nói gì, liền rời đi.

Sau khi cô rời đi, Hướng Tuấn Ngạn trên mặt lại lộ ra mấy phần nụ cười, "Cô đối với anh ta tốt như vậy, anh ta có biết?"

=.=

Quý Linh Linh cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, mười mấy cuộc, tất cả đều là Giang Tâm Giao. Lúc trước Mộ Ly nói một tuần sẽ trở lại, bây giờ làm cái gì đã qua mười ngày, thế nhưng anh lại không có bất kỳ tin tức.

Mộ Ly, anh trở về chưa?

Cô nhìn điện thoại di động, hiện tại cô chỉ cần gọi cho anh, liền có thể xác minh.

Suy tư một hồi, cuối cùng cô chịu chỉ là nội tâm đau khổ, nhấn phím call.

Nghe từng hồi “ tít tít”, cô cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

"Alo."

"Alo. . . . . . Mộ. . . . . ." Nghe được âm thanh của anh, tiếng của cô không thể cất lên. Nước mắt không nhịn được theo gò má tuột xuống, "Mộ Ly. . . . . ."

"Ừ, em bây giờ ở đâu đâu?" Tiếng của Mộ Ly.