Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 48



Nghe câu này xong, Trình Khác ngây người.

Hắn vẫn luôn cảm thấy tâm lý Giang Dư Đoạt có vấn đề gì đó, nhưng cũng chỉ là suy đoán, dù trong lòng cảm thấy không còn có thể có khả năng gì khác, lúc nghe thấy câu nói này của Giang Dư Đoạt, hắn vẫn cảm thấy trong đầu mình thoáng chốc trống rỗng.

Không phải vì suy đoán của mình đã có đáp án rõ ràng.

Mà là vì…ý của Giang Dư Đoạt, tựa hồ cũng không phải không rõ tình trạng của bản thân.

Có thể là Giang Dư Đoạt thật sự ý thức được tình trạng của mình, nỗi sợ hãi, lo lắng, căng thẳng chân thật đến từ nội tâm y mà người khác hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Trình Khác cầm điện thoại di động, mở miệng có lẽ gần được hai mươi giây mà vẫn không thể nói ra chữ gì, hắn không biết nên nói gì, cũng không biết có thể nói gì.

Hắn không dám hỏi tại sao, cũng không dám hỏi như thế nào.

“Lâu rồi tôi chưa đến,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cực kỳ muốn chống cự những thứ này, bóc ra vết sẹo của tôi, một dao lại một dao đâm lên vết thương.”

“Nếu như là…trị liệu…” Trình Khác không biết mình có phải vì kinh sợ hay không, cổ họng như thể bị người dùng da gân mài lên, không chỉ nói khó khăn, còn biến giọng, “Vậy hẳn là… sẽ rất đau…”

“Cổ họng anh làm sao vậy?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Như gà rít phải không, tôi biết rồi, không cần nói,” Trình Khác dùng sức hắng giọng, đi lại tủ lạnh nhỏ cầm một bình nước, uống mấy ngụm, “Có thể là vì tôi mới uống chút rượu.”

“Không phải,” Giang Dư Đoạt nói, “Như thái giám.”

“…Tôi đệt con mẹ nhà cậu!” Trình Khác cạn lời, “Cậu phải cố nói một câu mới chịu được đấy à?”

Giang Dư Đoạt nở nụ cười nửa buổi: “Giống thật mà.”

Trình Khác rất thích nghe Giang Dư Đoạt cười, tuy y cũng ít khi cười như thế.

Hôm nay nghe rất hay. Vết thương bị nỗi cô đơn cạy ra vốn đã đè nặng trên ngực hắn sắp được nửa tháng, đột nhiên lành lại nhanh hơn rất nhiều.

“Má nó, cậu mới giống.” Hắn nói.

“Tôi giống chỗ nào,” Giang Dư Đoạt còn đang cười vui vẻ, “Anh cũng không phải chưa từng nhìn.”

Tình cảnh Giang Dư Đoạt cả người trần như nhộng đứng ở cửa lần thứ hai dùng tốc độ ánh sáng hiện lên trước mắt hắn, cao thanh vô mã, lịch cửu di tân.*

*ý chỉ thứ gì đó qua đi một khoảng thời gian dài lại càng trở nên sống động.

Trình Khác dù gì cũng đã đổ nguyên hai bình rượu vào bụng, đột nhiên có hơi khó thở, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tôi đ…”

“Anh giống hay không thì tôi cũng không biết, chưa từng nhìn.” Tâm trạng Giang Dư Đoạt có vẻ rất tốt, vừa cười vừa thêm một câu.

Nghe ra được, Giang Dư Đoạt đơn giản chỉ là đang nói đùa, hơn nữa còn chọc cho chính y cười vui vẻ, loại tinh thần thép của giai thẳng có thể công khai cùng một người đồng tính luyến ái đùa chuyện nửa người dưới còn không biết sợ thật sự làm Trình Khác bội phục. Vì không muốn đưa tới lúng túng không cần thiết, hắn chỉ có thể cắn răng phối hợp một câu: “Vậy hôm nào đó lúc tắm tôi gửi thư mời cho cậu đi.”

Giang Dư Đoạt vừa cười, một lúc sau đột nhiên không cười nữa.

Trình Khác thở dài.

Cái kiểu mới vừa cười đùa vui vẻ chuyện nửa dưới đã đột nhiên cảm thấy kinh sợ vì tính hướng đối phương, đã thế còn lúng túng vì câu trả lời của đối phương, quả thật là muốn làm Trình Khác tức chết mà.

“Hôm nào đó à?” Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát mới mở miệng, “Tôi đã nghĩ anh sau này sẽ không gặp lại tôi nữa.”

“Cái gì?” Trình Khác bị y hỏi, thế nào cũng không nghĩ ra được năng lực lái khỏi trọng điểm của Giang Dư Đoạt còn có thể đến mức này.

“Tôi gần như ngày nào cũng gặp bác sĩ,” Giang Dư Đoạt nói, “Chị ấy nói hiệu quả vẫn rất tốt, tôi hiện giờ, cơ bản… không nhìn thấy bọn họ.”

Trình Khác vẫn còn có hơi mờ mịt, nên không nói gì.

“Ý của tôi là…” Giang Dư Đoạt dừng lại một chút, “Qua một thời gian, tôi sẽ khỏe.”

“Ừ, sẽ tốt lên thôi.” Trình Khác có hơi mê man, thế nhưng vẫn lập tức phụ họa một câu.

“Nếu như tôi khỏe rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cũng không cần …trốn tránh tôi như vậy nữa.”

Trình Khác lại một lần nữa sửng sốt, hắn lần đầu tiên cảm nhận được Giang Dư Đoạt đang vòng vèo nói tránh, đối với một người thẳng hơn ruột ngựa, có thể vòng vèo một vòng như thế, cũng coi như là cẩn thận từng li từng tí một.

Hắn đột nhiên hơi đau lòng.

Tuy rằng lời Giang Dư Đoạt nói hắn còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, mơ hồ chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý lắm, nhưng trước mắt lại không có thời gian để ngẫm nghĩ.

“Tôi hiểu rồi.” Hắn nói.

“Tôi chưa từng có… người bạn nào như vậy,” Giang Dư Đoạt nói, “Bạn bè xuất sắc như vậy, tuy là anh ngay cả bếp gas cũng không biết dùng, lại còn nói mơ…”

“Có thể đừng nhắc đến thứ này không?” Trình Khác nói.

“Tôi không biết phải nói thế nào,” Giang Dư Đoạt nói rất chậm, tựa hồ như đang gặp khó khăn không biết sắp xếp từ ngữ thế nào, “Anh đối với tôi, không giống người khác đối với tôi.”

“Ừm.” Trình Khác đáp một tiếng, đúng là không giống nhau.

“Tôi không phải nói… cái ý nghĩ gì đó của anh,” Giang Dư Đoạt dừng một chút, nói vẫn rất vất vả, “Ý tôi là… tôi ở trước mặt anh, cũng không phải lão Tam, không phải Tam ca, cũng không phải lưu manh đầu đường…”

“Cậu chính là một người bạn tôi mới quen,” Trình Khác cảm thấy mình đã hiểu rõ ý của Giang Dư Đoạt, tuy rằng hắn cũng chưa thể hoàn toàn làm được như Giang Dư Đoạt nói, “Trên người cậu không có nhãn mác gì.”

Nhãn mác thật ra là vẫn có.

Nhãn mác: Ý nghĩ kỳ quái.

Trình Khác cảm thấy tửu lượng của mình hôm nay không được tốt cho lắm, mới chỉ có hai bình rượu vang, tư duy cũng đã bất kham như thế, vào giờ phút này, một số ý nghĩ đối với Giang Dư Đoạt thậm chí còn đè lên hết thảy sự thực nghiêm trọng: Giang Dư Đoạt thật sự có vấn đề ở phương diện tâm lý.

______________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai tiếp tục.

Hic, bởi vì chương trước sau khi kiểm tra lại phát hiện không thể chỉnh sửa, cho nên chỉ có thể bù lượng chữ ở chương sau… số chữ hơi ít, nhìn có vẻ keo kiệt, dù gì cũng cần phải bù phần ở chương trước cho mọi người, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ…hic