Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 52: Em cười đi



“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi xuống lầu,chỉ thấy một chiến đàn Piano Steinway màu trắng tao nhã đứng sửng trong phòngkhách.

“Thích không?” Tô Lực Hằng mong đợi nhìn cô.

Kể từ khi ngày đó Liễu Uyển Nhi giống như biến thành một búp bê vải không có hồnphách,không khóc không cười không ầm ĩ,mỗi ngày lẳng lặng ngồi trongphòng,bất luận Tô Lực Hằng nói với cô điều gì cô đều lờ đi không để ý.

Vì để cô mở miệng hắn lao lực lao tâm,mỗi ngày bảo Khinh Vân cùng Tử Quyên thay phiên nói chuyện với cô,biết cô thích âm nhạc liền mua cho cô mộtđống đồ cô thích nhưng người đó vẫn thờ ơ.

Liễu Uyển Nhi nhìn sangPiano,ngay sau đó rũ mắt xuống,Tô Lực Hằng trong lòng có chút mất mácnhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Kéo cô ngồi xuống trước bàn Piano,cầm tay cô.

Mười ngón tay giao nhau,chạm vào phím đàn màu trắng,đờn ra một ca khúc sôi nổi.

Là bản 《your smile》,giai điệu nhẹ nhàng . . . . . .

Đè xuống một âm phù,Tô Lực Hằng ôm lấy cô bé phong lấy lòng mình,nếu nhưđây là trừng phạt em dành cho anh,em đã thành công bởi vì anh đã mất đihạnh phúc.

Ngón tay vẫn dừng trên bàn phím màu trắng,Liễu Uyển Nhi tim khẽ co rút,tại sao là 《your smile》?

Nhìn thấy anh cùng cô gái khác ôm hôn,bị anh tổn thương,anh còn hi vọng tôi nở nụ cười chống đở sao?

Nếu như nhất định phải dây dưa cả đời,vậy cô lựa chọn không vùng vẫy nữa.

Lẳng lặng ngồi trước đàn Piano,lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau,hai trái tim dây dưa,càng ra vẻ bình tĩnh càng nén chịu thì càng khổ sở. . . . . .

Đúng lúc này,cửa lớn bị đẩy ra,một một giọng nói tức giận truyền đến.

“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi,gạt ta đi châu Úc du lịch,kết quả chạy về nướcbắt nạt Tiểu Tiểu.” Là dì Trương,mà phía sau cô còn có Đao Nhân cùngTiểu Do.

“Dì Trương.” Tô Lực Hằng gọi người trưởng bối khiến hắn đauđầu,ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Đao Nhân cùng Tiểu Do đứng phíasau,bảo bọn họ xem chừng Dì Trương nhưng vẫn bị bà phát hiện.

Dì Dương vừa nhìn thấy Liễu Uyển Nhi lập tức lao đến,đưa tay kéo cô bé vào trong ngực mình.

“Nhóc con tàn nhẫn,tại sao rời khỏi,tin tức hoàn toàn không có,cháu có biếtdì Trương rất lo lắng không.” Đang nói chuyện nước mắt đã rớt xuống.

“Dì Trương.” Liễu Uyển Nhi rốt cục nói ra câu đầu tiên trong nhiềungày,quay lại ôm lấy dì Trương,hồi ức năm năm trước từng chút từng chúttrở lại trong đầu, bà tựa như mẹ ruột quan tâm lo lắng cho cô,ban đầurời đi làm cho cô không nỡ bỏ nhất là dì Trương,nghĩ tới đây Liễu UyểnNhi cũng rớt nước mắt.

Nhìn thấy cô rốt cục có phản ứng,Tô Lực Hằngtim căng thẳng mấy ngày nay rốt cuộc có thể thả lỏng,có lẽ dì Trương trở lại chưa chắc không phải chuyện tốt.