Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

CHƯƠNG 93: ĐỔI TRẮNG THAY ĐEN



Rex chắc chắn như thế lại càng làm Daniel tò mò, ngược lại trong lòng lại không lo lắng. Đối phương nếu đã dám nói ra trước mặt hắn, ít nhất có thể khẳng định là không có ác ý.

"Sao ngươi biết?" Daniel phức tạp nhìn Rex.
Rex đáp: "Đoán."

Mọi người nháy mắt câm lặng, bao gồm cả Cách Ngôn.

"... Ngươi đang đùa ta?" Đôi mắt phượng của Daniel nhếch lên, hơi thở quanh thân bỗng lạnh băng như tuyết tháng mười hai, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện.

Thủ hạ nhìn mà kinh hồn táng đảm, bọn họ đã lâu không thấy đội trưởng tức giận như vậy, mỗi lần tức giận là sẽ chết vài người, lần gần nhất chính là khi tin đại thiếu gia chết truyền về.

"Ta không có hứng thú đùa ngươi." Rex lạnh nhạt, "Ta chỉ đứng ở góc độ Đoàn dong binh Alice rồi tự hỏi mà thôi. Nếu Đoàn dong binh Alice không muốn đêm dài lắm mộng thì đây chính là biện pháp tốt nhất."

Đoàn dong binh Tinh Hà chắc chắn sẽ ngăn cản Đoàn dong binh Alice thăng lên cấp S, nhưng chúng sẽ không ra tay ở nhiệm vụ thứ hai, bởi dù nhiệm vụ thứ hai có thất bại thì họ vẫn có thể tiếp tục nhận thêm một nhiệm vụ nữa. So với kéo dài trận chiến thì không bằng một kích chí mạng, bởi vì nhiệm vụ cấp S thứ ba sẽ quyết định hai nhiệm vụ trước có trở thành phế thải hay không. Đây là quy định cứng nhắc của Hiệp Hội Lính Đánh thuê, cho dù các đoàn dong binh cảm thấy không hợp lý thì cũng chỉ có thể làm theo.
Đoàn dong binh Alice suy xét đến điểm này mới mạo hiểm tiếp nhận cùng lúc hai nhiệm vụ cấp S, đương nhiên là do hai người khác nhau tiếp nhận để tránh bại lộ. Sau đó đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của Alice chia ra dẫn người đi hoàn thành, còn Daniel được họ lưu lại để thủ thành Tudan. Cho nên rất nhiều người cho rằng đoàn trưởng của Alice - người rời khỏi thành Tudan là để làm nhiệm vụ cấp S, trên thực tế đúng là hắn làm một trong hai nhiệm vụ cấp S.

Daniel không biết là bị y thuyết phục hay là có ý tưởng khác, sát khí trên người giảm mạnh, nụ cười chậm rãi trở lại trên mặt hắn, lại biến thành người phong lưu phóng khoáng vạn nhân mê.

"Ngươi còn thông minh hơn ta tưởng, thế mà đến ta cũng bị lừa. Nói đi, ngươi cố ý nói cho ta nghe là có mục đích gì?"

"Đôi bên cùng có lợi thôi." Rex đáp.

Nụ cười của Daniel không khỏi thả lỏng, "Ta thừa nhận tiềm lực của ngươi rất cao, nhưng hiện tại còn chưa đủ, ta không cho rằng bằng một mình ngươi có thể giúp Đoàn dong binh Alice cái gì."

"Không phải ta, là hắn." Rex nghiêng người để lộ Cách Ngôn sau lưng mình.

"Hả?" Cách Ngôn không rõ sao lại liên quan đến mình rồi.

"Hắn?" Daniel nhướng mày.

Rex ném ra một quả bom, "Hắn là thuần thú sư."

Đồng tử Daniel đột nhiên co lại, ánh mắt không thể tin tỏa định Cách Ngôn, "Ngươi là thuần thú sư?"

"Lại còn là thuần thú sư có thể thuần hóa Thánh Thú." Rex bổ sung.

Phía sau Daniel lập tức vang lên từng đợt hút khí, biểu tình khiếp sợ như thể Cách Ngôn trong mắt bọn họ là một con quỷ. Thuần Thú Sư Thánh Cấp trẻ như vậy họ chỉ mới nghe qua trong lời đồn, đại sư Verton là một thuần thú sư nổi danh nhiều năm mà cũng chỉ là Thuần Thú Sư Cao Cấp, lợi hại thì có lợi hại, chỉ là vẫn có lúc thuần hóa ma thú cao cấp thất bại, Thánh Thú lại càng không phải nói.
"Đây là sự thật?" Hô hấp của Daniel ngày càng dồn dập. Nếu thật sự là Thuần Thú Sư Thánh Cấp thì sẽ có giá trị rất lớn, cho dù Rex không nói thì hắn dù làm thế nào cũng sẽ không buông tha cơ hội này.

"Thật sự."

Daniel cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cách Ngôn, "Chỗ chúng ta có một con ma thú thánh cấp, có thể làm thử một lần cho chúng ta xem không?"

Cách Ngôn nhìn về phía Rex.

Rex nói: "Có thể, nhưng chúng ta cần một nơi an tĩnh."

"Cái này dễ." Daniel hạ lệnh, thủ hạ của hắn lập tức theo chỉ huy, nhanh chóng tìm được một nơi ma thú ít lui tới, sau đó bắt ma thú thánh cấp tới giao cho Cách Ngôn.

Cách Ngôn rất nhanh đã thuần hóa được con ma thú thánh cấp này trước mặt bọn họ, cũng nhẹ nhàng như lúc ở Thuần Thú Các vậy, "Được rồi, ngươi gọi một người ra đây, thử xem có thể khế ước nó hay không."
"Hi Minh, lại đây." Daniel hô một tiếng.

Một người trẻ tuổi trên dưới hai lăm bước ra từ đám người, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Hắn đi đến trước mặt ma thú thánh cấp lộ ra tư thái thần phục sau khi được thuần hóa, ôm tâm lý làm thử, sau đó giữa người và thú bộc phát một trận hào quang quy tắc sáng ngời, hào quang đó tạo thành cầu nối giữa người và thú, chờ một lúc mới tán đi, một người một thú khế ước thành công.

Hi Minh mở to mắt, khuôn mặt thẹn thùng lộ vẻ ngạc nhiên.

"Cảm giác thế nào?" Daniel vội vàng hỏi.

"Đội trưởng, thành công, ta thật sự đã khế ước với con ma thú thánh cấp này, ta có thể cảm nhận được quy tắc của khế ước, cả một số suy nghĩ của ma thú nữa." Hi Minh kích động, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể khế ước với một con ma thú nhanh như vậy, lại còn là ma thú thánh cấp.
Những người khác lập tức hâm mộ nhìn ma thú trong ngực hắn.

Daniel lại nhìn về phía Cách Ngôn, ánh mắt nhiệt tình như nhặt được bảo, nhìn đến mức Cách Ngôn thấy không được tự nhiên, sau đó hắn nói: "Lần hợp tác này, ta đại biểu cho Đoàn dong binh Alice đáp ứng."

"Ngươi có thể đại biểu cho Đoàn dong binh Alice?" Cách Ngôn tò mò hỏi. Theo cậu biết thì Daniel chỉ là đội trưởng, cho dù phụ thân hắn là phó đoàn trưởng, nhưng hình như cũng đâu có khả năng có quyền lợi lớn như thế.

Daniel lại thấy cậu hơi kỳ quái, "Xem ra ngươi còn chưa hiểu thuần thú sư là tồn tại như thế nào. Cho dù ngươi có là Thuần Thú Sư Sơ Cấp cũng tuyệt đối không có ai ngu ngốc đẩy đi. Phải biết rằng có được một thuần thú sư có nghĩa là về sau sẽ không bao giờ thiếu ma thú, huống chi ngươi còn trẻ như vậy đã là Thuần Thú Sư Thánh Cấp, tiền đồ vô lượng."
Cách Ngôn đương nhiên hiểu, dù sao cậu cũng không phải mới đến thế giới này, chỉ là tự nhiên từ một tên đào vong biến thành một cái bánh thơm ngon, cậu hơi không thích ứng được thôi.

Nghĩ như vậy là cậu đã quên mất, thực ra từ lúc bắt đầu cậu đã là một cái bánh thơm ngon rồi, chỉ cần cậu bỏ tóc giả và phiến kính đi.

Tạm biệt đám người Daniel, Cách Ngôn và Rex cũng không rời rừng rậm Ma Thú ngay, Cách Ngôn muốn lợi dụng rừng rậm Ma Thú để rèn luyện thân thủ của mình, mà Ám Dạ và tiểu hắc xà lại phải tự chuẩn bị ba bữa cho bản thân, hai huynh đệ phối hợp làm việc, hiệu suất cao đến thái quá. Tiểu hắc xà phụ trách làm hoảng sợ, Ám Dạ phụ trách động thủ, không đến hai ngày bọn nó đã thu được hơn mười viên ma hạch Thánh Thú cùng hơn trăm viên ma hạch cao cấp.
Cách Ngôn mệt chết mệt sống mới gϊếŧ được một con ma thú cao cấp, cuối cùng cậu lấy hết chỗ ma hạch kia, vì thế hai huynh đệ nổi điên đuổi theo cậu, tiểu hắc xà mài mài hàm răng nhòn nhọn, muốn cắn cậu. Kết quả cậu phải cho mỗi đứa mười viên ma hạch chúng mới đồng ý ký kết hiệp nghị tạm thời đình chiến với cậu. Cách Ngôn mệt đến tê liệt ngã trên mặt đất.

Trong lúc bọn họ đang đùa giỡn thì Leslie - người bị Daniel dọa đi - lại xảy ra vấn đề.

Sau khi Leslie bị tiểu hắc xà cắn một cái, ông ta cho rằng tiểu hắc xà là ma thú bình thường nên không để vết thương trên mu bàn tay vào lòng, tiếp tục dẫn đám tiểu bối đi săn ma thú. Một ngày sau, vết thương trên mu bàn tay vẫn không ngừng chảy máu, Leslie rốt cuộc cũng nhận thấy có chỗ không thích hợp.

Những miệng vết thương như thế này sao có thể qua hai ngày rồi mà vẫn đổ máu được, Leslie bắt đầu dùng tất cả số thuốc mà mình mang đến, kết quả không khác gì không dùng, máu vẫn không ngừng chảy, thậm chí còn thâm lại, giống như trúng độc.
Chỉ là triệu chứng trúng độc còn chưa biểu hiện Leslie đã không chịu được. Chảy nhiều máu như vậy, cho dù thân thể ông ta có công năng tạo máu mạnh mẽ hơn nữa cũng không chịu nổi.

Trùng hợp làm sao, bọn chúng còn gặp phải năm sáu con ma thú cao cấp, Leslie bởi mất máu quá nhiều, vô ý một cái đã bị một con ma thú cao cấp làm bị thương một cánh tay. Lúc này đám người Dick cũng nhìn ra ông ta không thích hợp, không dám chần chừ nữa, đưa Leslie ra khỏi rừng rậm Ma Thú rồi dùng tốc độ nhanh nhất trở lại gia tộc Mecca.

Gia chủ Mecca lập tức sai người đến Hiệp Hội Ma Pháp Sư mời một ma pháp sư hệ quang tới.

Ma pháp sư hệ quang bọn họ mời đến tên Carrian. Carrian hiện tại mới chỉ mười tám tuổi mà đã là một Ma Pháp Sư Cao Cấp, thiên phú rất cao, tính cách lại tốt, được hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư thu làm đệ tử từ nhỏ, đến giờ đã học ma pháp hệ quang cũng sáu bảy năm, đặc biệt sở trưởng là ma pháp trị liệu, rất nhiều người có quyền có thế ở thành Tudan có vấn đề sẽ thỉnh hắn tới, cũng được coi là một tiểu danh nhân của thành Tudan.
Nửa giờ sau, Carrian đi ra khỏi phòng Leslie.

"Carrian, thế nào? Thương thế của Leslie có phải đã tốt rồi hay không?" Gia chủ Mecca rất tín nhiệm Carrian nên lão chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Carrian lại lắc đầu, "Gia chủ Mecca, thực xin lỗi, ta không trị được cho ông ấy."

Gia chủ Mecca ngẩn người, "Sao lại như vậy?"

Carrian hổ thẹn nói: "Miệng vết thương kia không giống như bị ma thú loài rắn bình thường cắn, nhưng ta cũng không biết do loài rắn nào cắn. Nước bọt của con ma thú kia có tính ăn mòn, mỗi khi miệng vết thương bắt đầu khép lại nó sẽ phá miệng vết thương lần nữa, làm miệng vết thương không thể nào khép lại được, hơn nữa nó còn có độc tính. Lấy năng lực hiện tại của ta thì không thể trị được vết thương như này, các ngươi chỉ có thể mời người có năng lực cao hơn."
Carrian vẫn luôn cho rằng mình đã đọc vạn quyển sách, chủng loại của ma thú đều ghi tạc trong lòng, không ngờ vẫn có những loài mà mình không biết. Xem ra hắn học tập vẫn chưa đủ.

Tiễn Carrian đi, gia chủ Mecca lại lần nữa sai người đi mời một Đại Ma Pháp Sư, nhân lúc đó gọi Dick và Lyra - cũng chính là thiếu nữ kia - đến trước mặt, hỏi về chuyện ngày hôm đó.

Dick vốn đã bất mãn với Cách Ngôn nên lập tức thêm mắm dặm muối thuật lại một lần, còn nói Cách Ngôn cướp Thánh Thú của bọn chúng, che giấu chân tướng là bọn chúng đến chậm một bước, cho nên vào trong tai gia chủ Mecca chính là Cách Ngôn và Rex cướp mất bốn con Thánh Thú từ trong tay bọn họ, lập tức tức giận không thôi.

"Buồn cười, vậy mà còn có người dám cướp Thánh Thú của gia tộc Mecca, thậm chí còn làm Leslie bị thương. Bọn chúng là ai?" Gia chủ Mecca bất ngờ đứng lên, sắc mặt giăng kín mây đen.
"Không biết, chỉ biết là hai tên nhà thám hiểm xa lạ, rất có thể là tới từ nơi khác, hẳn là không có bối cảnh gì, chẳng qua... " Dick ấp a ấp úng.

"Chẳng qua cái gì?" Gia chủ Mecca truy vấn.

Dick đáp: "Chẳng qua hình như bọn chúng có quen biết Daniel của Đoàn dong binh Alice, nếu không phải Daniel đột nhiên xuất hiện thì bốn con Thánh Thú kia sẽ không bị bọn chúng đoạt mất."

"Daniel, khá lắm, đừng tưởng rằng là nhi tử Tanggele thì ta không dám động vào hắn. Dám giúp người khác đoạt đồ của gia tộc Mecca, món nợ này ta nhất định sẽ tính toán tốt với Đoàn dong binh Alice, nếu không người khác lại tưởng ai cũng có thể khi dễ gia tộc Mecca." Gia chủ Mecca đập một cái lên mặt bàn, biểu tình thịnh nộ khiến Dick và Lyra rụt người.

"Dick, chúng ta lừa gia chủ như vậy có sao không?" Sau khi rời đi Lyra hơi lo lắng.
Dick không để bụng: "Ai nói chúng lừa gia chủ, chúng ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Yên tâm đi, sẽ không có việc gì, dù sao Daniel chắc chắn sẽ không bảo hộ cho chúng lần thứ hai. Chỉ là hai tiểu tử từ nơi khác đến, chỉ cần gia chủ ra mặt, cho dù là Đoàn dong binh Alice thì khẳng định cũng sẽ không vì bảo hộ hai người kia mà đắc tội gia tộc Mecca."

"Nói cũng đúng." Lyra bị gã thuyết phục.