Thục Nữ Mất Hồn

Chương 9



Đau đớn trong thânthể như lưỡi dao bén nhọn đâm đến, Ngạc Nhi chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉthống khổ. Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nàng, chia sẻ đau đớn của nàng, an ủinàng. Nhiệt độ cơ thể cùng với nhịp tim quen thuộc khiến cho nàng cảm giác nhưcó thể chịu được tất cả đau đớn.

Hai tay nàng cố gắng nắmlấy người kia, cơn đau ập đến làm cho nàng ngay cả trong cơn hôn mê cũngtrằn trọc rên rỉ. Giữa mịt mù, nàng biết người kia là ai.

Đau quá, đau quá, nàngđau đớn như muốn chết đi. Loại đau đớn này như một con dao nhỏ nóng rực đâm vàothân thể nàng, cắt đi máu thịt của nàng.

Nơi đau nhất chính làbụng dưới, máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra, nàng không thể ngăn cản, chỉcó thể tuyệt vọng rên rỉ, mơ hồ biết trong thân thể có gì đó rất quý giá, nhưngcú ngã nghiêm trọng kia lại làm cho nàng mất đi thứ đó.

Nàng nhỏ giọng gọi tênDiêm Quá Đào, hoảng hốt thấy thân hình hắn trước mắt nàng khẽ chuyển động. Nàngkhông biết mình nên mắng hắn, hay là nghe lời hắn. Dù sao, nàng không thể đoánra tâm tư thật sự của hắn… Hắn vội vàng muốn giữ nàng ở lại, chính là nghĩ muốntra tấn nàng cả đời sao? Giữa hai người họ là thù hận, nàng đã định trước thiếunợ hắn cả đời… Như vậy, cho dù là mặc kệ hận thù, nàng dường như đã muốn traotrái tim mình cho hắn, thì phải làm sao bây giờ?

“Ngạc Nhi?” Tiếng ngườiđàn ông lo âu phá tan lớp sương mù đau đớn, một tiếng lại một tiếng gọi to tênnàng.

Nàng không dám nghe, cắn chặtrăng, chìm đắm trong thế giới thống khổ. Nàng ôm bụng rên rỉ, cảm giác có gì đótrong cơ thể bị xé rách, hai dòng nước mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt.

Trong cơn hôn mê, dườngnhư nàng trở về thời gian trước kia – ở khu dân cư nghèo cũ nát, trong cănphòng nhỏ, nàng vẫn còn là đứa trẻ, người mẹ xinh đẹp của nàng đang bệnh nặngnằm trên giường, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Mẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏnhắn của nàng, toát ra ôn nhu. “Các con đều xinh đẹp, nhưng hồng nhan bạc mệnh,mẹ cho các con khuôn mặt này, rốt cuộc có phải hay không làm hại các con?”

“Mẹ! xinh đẹp không tốtsao?” Lúc đó nàng còn không hiểu, rụt rè hỏi, chớp đôi mắt to xinh đẹp.

Phụ nữ Lãnh gia đều xinhđẹp, nhưng chính điều đó lại mang đến rất nhiều đau khổ cho các nàng.

“Mẹ không biết, mẹ thựcsự không biết.” Khi đó mẹ chỉ cười khổ, nhìn lại cả đời này, bởi vì khuôn mặtmà lựa chọn rất nhiều đàn ông, muốn theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ nhưng cuối cùnglại không hề có cái gì. “Nhớ kỹ, không được tin tưởng đàn ông, tuyệt đối khôngđược tin tưởng đàn ông. Bọn họ sẽ chỉ làm con đau lòng, đã có được rồi thì sẽkhông quý trọng nữa. Đừng yêu thương bọn họ, họ sẽ làm cho con đau khổ cả đời…”

Ngạc Nhi nhớ kỹ những lờinày, nhưng khi thực sự đối mặt lại không thể thực hiện được. Thống khổ của mẹlàm cho nàng hoàn toàn thống hận đàn ông, thống hận bọn hắn đùa cợt phụ nữ lạikhông thèm để ý. Nhưng khi gặp Diêm Quá Đào, người đàn ông nàng không nên độnglòng nhất, nàng lại thất bại thảm hại!

Trước đây, nàng từngtrách móc chị Mật Nhi lưu luyến không quên anh rể Lôi Đình, nhưng mà nàng cóthông minh hơn chút nào đâu?

Nàng lại nghe thấy tiếngcười sắc nhọn của Diêm Vũ Nghiên, điên cuồng mà đánh nàng, sau đó mắng nàngphải trả lại toàn bộ món nợ với Diêm gia.

Nàng thật sự mắc nợ Diêmgia sao? Mà Diêm Quá Đào đối với nàng ôn nhu, chỉ là vì muốn nàng phải trả giánhiều hơn sao?

Hoài nghi này so vớinhững vết thương trên cơ thể, càng làm cho nàng đau đớn hơn ngàn vạn lần.

Khuôn mặt Lôi Đình lạnhlẽo, biểu tình nghiêm khắc có thể khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãitránh đi, mà hắn lại tận mắt thấy Diêm Vũ Nghiên đẩy Ngạc Nhi ngã xuống cầuthang.

Phẫn nộ đối với Diêm giatích tụ trong lòng từ trước đến giờ đành phải cố gắng kìm nén, nếu không vìNgạc Nhi đang sống chết không rõ, cần cứu chữa ngay lập tức, hắn liền hướng mẹcon Diêm gia đòi mạng ngay tại chỗ.

Hắn tìm Ngạc Nhi rất lâu,dùng mọi thế lực của tập đoàn Thái Vĩ, nhưng là luôn bị một thế lực lớn cảntrở, manh mối hoàn toàn biến mất từ lúc người đàn ông thần bí mang Ngạc Nhi rờikhỏi khách sạn.

Mãi cho đến khi Đường Tâmthông báo cho hắn Ngạc Nhi đang ở Diêm gia, hắn mới tỉnh ngộ. Cũng chỉ có thếlực khổng lồ như Diêm gia mới có khả năng đấu lại với tập đoàn Thái Vĩ. Tínhngày, Diêm gia đã bắt cóc Ngạc Nhi đã được hơn một tháng, nếu không phải vìtiền, vậy là nguyên nhân gì?

Từ gương chiếu hậu, LôiĐình thấy Diêm Quá Đào luôn luôn ôm chặt Ngạc Nhi, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt,thân hình cao lớn cứng ngắc, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt NgạcNhi. Bộ dạng kia không thể là giả vờ, hắn thật sự vì an nguy của Ngạc Nhi mà lolắng.

Xe chạy tới bệnh viện vớitốc độ cực nhanh, đến cửa bệnh viện, đã có rất nhiều người đang chờ đợi. ĐườngTâm trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh khẩn cấp, làm cho tất cả mọi người căngthẳng chờ đợi, thậm chí phòng phẫu thuật cũng đã chuẩn bị tốt, người bệnh vừađến là có thể lập tức chữa trị.

Bệnh viện này là do Đườnggia lập nên, có thiết bị và cơ sở vật chất tốt nhất, có thể nói là bệnh việntốt nhất trong nước.

Lôi Đình xuống xe, đi đếnbên kia vỗ nhẹ thê tử. “Mật Nhi, tỉnh lại đi.” Hắn thấp giọng nói, đỡ lấy thânhình mảnh mai của vợ.

Mật Nhi chầm chậm mở mắt,hoang mang nhìn chồng. Vài giây sau, nàng kinh hô một tiếng, vội vàng quay đầulại, thấy em gái cả người toàn máu. Sắc mặt tái nhợt, nàng run rẩy tới gầntrong ngực chồng, dường như lại sắp ngất xỉu. Nàng cắn chặt môi, nước mắt khôngngừng chảy xuống.

“Đừng lo lắng, chúng tađã đến bệnh viện, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì.” Lôi Đình ôn nhu trấn an vợ, ômnàng đã mềm nhũn chân tay ra khỏi xe.

Mấy thầy thuốc cùng y tába chân bốn cẳng, vội vàng đặt Ngạc Nhi lên giường bệnh. Diêm Quá Đào nhếchmôi, chuẩn bị đem nàng giao cho nhóm bác sĩ. Nhưng là đang trong cơn hôn mê bấttỉnh, tay Ngạc Nhi vẫn gắt gao nắm ống tay áo hắn. Mọi người thử tách ra mấylần nhưng là không thể.

“Tôi phải cùng cô ấy vàophòng giải phẫu.” Diêm Quá Đào nhìn Ngạc Nhi, không bao giờ muốn ép nàng buôngtay. Trong lòng hắn đau đớn, lại nhớ lúc nàng ngã xuống cầu thang. Nếu khôngthể tận tai nghe, tận mắt thấy nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn không thể antâm.

“Nhưng là…” Bác sĩ kinhngạc nói, muốn cự tuyệt.

“Đừng bắt tôi phải lặplại lần nữa, chuyện ông phải làm là cứu sống cô ấy.” Hắn chậm rãi nói, ánh mắtlợi hại lạnh như băng quét qua bác sĩ, giọng nói tuy bình tĩnh, nhưng lại làmcho người ta không rét mà run.

Phần lớn bác sĩ, y tá ởđây đều không thể tưởng tượng được, nếu nữ nhân nằm trên giường bệnh này thậtsự chết đi, nam nhân này có thể làm ra chuyện gì.

“Để cho anh ta vào!”Thanh âm thanh thúy truyền đến, Đường Tâm thở hổn hển đuổi tới. “Không cầntranh cãi việc nhỏ này nữa, lập tức tiến hành cấp cứu.” Nàng tuyên bố, vừa lòngthấy mọi người phụ giúp Ngạc Nhi hướng đến phòng giải phẫu.

Một người đàn ông cao lớntao nhã đi tới, trong ngực ôm một bé gái ba tuổi đáng yêu, đôi mắt to tròn hắcbạch phân minh.

Bé gái thấy người trêngiường bệnh toàn thân là máu chính là Ngạc Nhi, cúi đầu kêu một tiếng, sợ hãivùi mặt vào trong ngực của cha.

“Mèo con, đừng sợ.”Thương Trất Phong yêu thương xoa đầu con gái, tầm mắt nhìn khắp xung quanh, cóvài phần hoang mang.

Khi nhận ra người nằmtrên giường bệnh là Ngạc Nhi, sắc mặt hắn trở nên thập phần ngưng trọng.

“Ông sao lại ở chỗ này?”Lôi Đình ôm vợ trong ngực, nhìn về phía người bạn tốt nhất của mình, cũng làmột trong những cán bộ cấp cao của tập đoàn Thái Vĩ.

“Con mèo nhỏ có chút cảmmạo, tôi vội vàng mang nó tới để bác sĩ xem qua, đang chuẩn bị rời đi, chợtthấy bác sĩ trong bệnh viện vội vàng họp lại, nói là tiểu ác ma truyền lệnhkhẩn cấp, yêu cầu chủ nhiệm các khoa đợi mệnh, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra,cho nên mới ở lại nhìn xem.” Thương Trất Phong nói, kinh ngạc phát hiện ở đâycó không ít người quen.

Mật Nhi toàn thân runrẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng giải phẫu. Nàng rất sợ em gái duynhất gặp bất hạnh, tuy rằng Lôi Đình đã cam đoan với nàng, Ngạc Nhi sẽ không cóviệc gì, nhưng là tưởng tượng bản thân mình từ trên cầu thang cao như vậy ngãxuống, nàng liền không nhịn được muốn khóc.

Lôi Đình đưa tay lau đinước mắt trên mặt vợ, gắt gao ôm nàng, nghĩ muốn an ủi nàng. “Đừng lo lắng, nơinày có thiết bị cùng bác sỹ tốt nhất, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì.” Hắn lolắng nhìn sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại yếu ớt của Mật Nhi.

“Em là chị gái duy nhấtcủa Ngạc Nhi, sau khi em ấy tỉnh lại cần có em làm bạn, em phải phấn chấn lên.”

Nàng rưng rưng gật đầu,cắn môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Nàng từ nhỏ đã mảnh mai, nếu không cóLôi Đình làm chỗ dựa thì nàng đã sớm ngã xuống ở thời điểm Ngạc Nhi mất tíchrồi.

Đường Tâm mang tới khănmặt ấm đưa cho Lôi Đình, để người đàn ông cao lớn thay vợ lau đi nước mắt trênmặt. Nàng đứng một bên, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần ngưng trọng.

“Tiểu ác ma, chuyện nàyem cũng có phần?” Thương Trất Phong nhướng mày, nhìn Đường Tâm đã trổ mã thànhmột cô gái duyên dáng yêu kiều.

“Đừng nói khó nghe nhưvậy. Là em phát hiện Ngạc Nhi bị nhốt tại Diêm gia, cũng là em thông báo choanh Lôi Đình biết.” Nàng nhìn Lôi Đình cùng Mật Nhi, vẻ mặt xin lỗi cúi đầu.“Nhưng em thật sự không ngờ bà già chết tiết kia lại làm ra chuyện này.”

“Không phải em sai.Chuyện phải đến sẽ đến. Sau khi ta biết Ngạc Nhi mất tích, trong lòng chị đã códự cảm không lành. Chị vốn nghĩ đến, chuyện đã qua hai mươi năm, Diêm gia sẽkhông trở lại Đài Loan.” Mật Nhi thì thào nói, nhớ tới chuyện trước kia. “Mặckệ em có ở đấy hay không, Diêm Vũ Nghiên đều có thể thương tổn Ngạc Nhi. Bà ấyđối với phụ nữ Lãnh gia hận thấu xương.”

“Em vì sao chưa bao giờnói cho anh biết?” Lôi Đình nhíu mày, không hờn không giận phát hiện vợ mình nhiềunăm qua luôn một mình giữ bí mật này. Nếu Diêm gia đúng như lời Mật Nhi nói thìtừ trước tới nay không thể chưa từng bức ép hai chị em họ. Như vậy nàng làm saotrải qua được những năm tháng đó, tự lực nuôi nấng Ngạc Nhi từ nhỏ đến lớn?

“Em không muốn làm anh lolắng, thậm chí liên lụy đến anh, khiến anh khó xử.” Nàng thở dài một hơi, tựavào trong ngực chồng.

“Còn có, từ sau khi emvào làm ở quán bar, Diêm gia chưa từng quấy nhiễu cuộc sống của em và Ngạc Nhi,em nghĩ là bọn họ đã hết hy vọng.” Nàng nhắm mắt.

Mọi người đều trầm mặc,đều đang chờ đợi tin tức truyền ra từ phòng giải phẫu.

Con gái Thương Trất Phongchờ đến mệt mỏi, khẽ dụi mắt, Mạc quản gia cung kính đón lấy, thuận tiện đưatiểu thiếu gia Đường Chấn cũng đang kiên trì chờ đợi đứng lên, hướng đến phòngnghỉ xa hoa của bệnh viện. Đường Chấn vốn muốn cự tuyệt, nhưng cũng hiểu đượctình hình trước mắt rất ngưng trọng, không phải trường hợp có thể ồn ào. Thôngminh như cậu, tuy rằng không tình nguyện, vẫn ngoan ngoãn đi ngủ.

Mãi cho đến đêm khuya,đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt, cửa lớn lạnh lẽo được đẩy ra, mấy bác sĩ đitới, trên áo choàng màu lam nhạt hoặc nhiều hoặc ít đều có dính máu.

“Chị ấy có nặng lắmkhông?” Đường Tâm nóng vội đứng lên hỏi trước.

“Người bệnh đã không cònnguy hiểm, cô ấy ngã rất nghiêm trọng, có mấy chỗ bị gãy xương, cùng với xuấthuyết bên trong. Mặt khác, não cũng bị va đập, bị chấn động một chút nhưng trảiqua phẫu thuật đã không còn đáng ngại.” Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt khẩn trươngcủa mọi người, bất an dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói. “Nhưng cô ấy vốnđang mang bầu, cũng bởi vì va chạm mà sảy thai, hiện tại thân thể rất suy yếu,phải điều dưỡng một thời gian dài.”

Mật Nhi kinh hãi kêu lênmột tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng căn bản không ngờ Ngạc Nhi lại mangthai. Em gái nàng tuy rằng làm việc rất to gan, nhưng luôn căm thù đàn ông,không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, trừ khi diễn trò để dụ đàn ông ở bên ngoài,Ngạc Nhi đối với phương diện quan hệ nam nữ lại chưa từng biết qua, chính là mộttrang giấy trắng.

Nàng rốt cuộc nhịn khôngđược, giãy ra khỏi vòng tay của chồng, nhanh chóng vọt vào trong phòng phẫuthuật.

Phòng bệnh âm u, trànngập mùi máu. Ngọn đèn thực mỏng manh, chiếu rọi trên khuôn mặt Ngạc Nhi táinhợt.

Nàng yên tĩnh nằm trêngiường, không nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh. Quần áo nhiễm máuđược cởi bỏ, trên người nàng mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu trắng.

Mà người đàn ông cao lớntrầm mặc lại đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng. Nét mặt nam tínhhoàn mỹ căng thẳng, trong ánh mắt đen có lo lắng rất sâu. Hắn vươn tay, vuốt veda thịt mềm mại tái nhợt của nàng.

Lúc thuốc mê phát tác,nàng mới buông lỏng bàn tay nắm chặt tay hắn, nhưng hắn không muốn rời đi, chỉbiết trơ mắt nhìn bác sĩ cứu chữa nàng, tận mắt nhìn thấy nàng đã bị thương tổnđáng sợ như vậy.

Khi Mật Nhi xông tới, hắntừ tốn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nghênh đón ánh mắt Mật Nhi.

“Em ấy mang thai đứa nhỏcủa anh?” Mật Nhi run rẩy hỏi. Căn bản nàng không thể tưởng tượng, trong mộttháng vừa rồi, Ngạc Nhi đã trải qua những chuyện gì? Người Diêm gia thật đángsợ, đã sớm bị cừu hận bao phủ, chẳng lẽ thật sự táng tận lương tâm đến mức này?

Diêm Quá Đào dễ dàng nhậnra mỹ nữ sắc mặt tái nhợt trước mắt này chính là trưởng nữ của Lãnh gia. Khôngcần nhìn tư liệu từ sau khi nàng trưởng thành, tấm ảnh kia làm bạn với hắn hơnhai mươi năm, đủ để hắn nhận ra Mật Nhi.

“Đúng vậy.” Hắn thừanhận. Lúc Mật Nhi đề cập đến đứa nhỏ đã mất đi, trong nháy mắt khuôn mặt hắntrở nên khổ sở.

“Anh tại sao có thể làmvậy?” Mật Nhi thống khổ lắc đầu. Nàng không dám nghĩ xa hơn, người đàn ông vôtình lạnh như băng này, đến tột cùng là đã làm những chuyện gì với Ngạc Nhi?

Những người khác cũngtheo đi đến, vừa lúc nghe được lời thừa nhận của Diêm Quá Đào. Đường Tâm nhướngmày, biết phán đoán lúc trước là đúng, hai người trong lúc đó chính xác khôngchỉ…

Nhưng là, Lôi Đình đãkhông thể bình tĩnh được nữa, hắn trừng mắt, tiến lên nắm lấy vạt áo Diêm QuáĐào. Hai người đàn ông cao lớn mặt đối mặt, ánh mắt lợi hại nhìn nhau đằng đằngsát khí. “Là mày bắt cóc, nhốt em ấy?” Thanh âm hắn lạnh lẽo hỏi.

“Đúng vậy.” Diêm Quá Đàothừa nhận. Thình lình, một nắm đấm thật mạnh hướng hàm dưới hắn ra đòn nghiêmtrọng. Hắn rõ ràng có thể tránh đi, nhưng lại vẫn đứng đó nhận lấy. Một quyềnkia đánh ra rất nặng, làm đầu hắn choáng váng, miệng hắn sưng phù chảy ra máutươi.

“Đừng… Người bệnh cầnnghỉ ngơi, mọi người không thể tranh cãi ầm ĩ như vậy.” Bác sĩ đi vào, khôngnghĩ tới lại thấy cảnh bạo lực. Ông bất lực nói, không có gan tiến lên khuyêncan. Đường Tâm phất phất tay, bảo ông đi ra ngoài. Bác sĩ vẻ mặt lo lắng chậmrãi rời đi.

“Là mày làm cho em ấymang thai?” Lôi Đình lại hỏi, không đem lời khuyên của bất kỳ kẻ nào để vàotrong mắt.

“Đúng vậy.” Lại một đònnghiêm trọng, đánh cho hắn dường như sắp bất tỉnh. Nhưng hắn vẫn cắn răng, nhìnthẳng ánh mắt như muốn giết người của Lôi Đình.

“Dừng tay! Anh Lôi Đình!Không thể đánh hắn.” Đường Tâm nóng lòng cấp bách quát lên, vội vàng tiến lênmuốn ngăn cản.

Nàng muốn nói rõ mọichuyện, nói ra Diêm Quá Đào cùng Ngạc Nhi trong lúc đó kỳ thật không chỉ đơngiản là hành vi trả thù. Nhưng chính mắt thấy Ngạc Nhi bị thương nặng, tronglòng mọi người đều kích động vô cùng, đâu có ai nghe nàng nói rõ mọi chuyện?

“Tiểu ác ma, không nênngăn cản hắn.” Thương Trất Phong nhanh như gió chắn trước mặt Đường Tâm, thảnnhiên nói, ngữ khí thập phần tao nhã, nhưng trong lời nói cũng tràn ngập hungác. “Nếu chính là tên đàn ông này làm Ngạc Nhi bị thương, như vậy không chỉ mộtmình Lôi Đình phải cùng hắn tính sổ, đợi lát nữa anh cũng sẽ tặng hắn mộtcước.” Hai người họ là bạn tốt lại thân nhau như anh em, hắn cũng xem Ngạc Nhinhư em gái mình, đương nhiên không thể tha thứ người dám khi dễ nàng.

“Trời ạ, mọi người bìnhtĩnh một chút đi! Cứ như vậy sẽ xảy ra án mạng mất.” Đường Tâm hoảng hốt nói,trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào. Diêm Quá Đào và NgạcNhi, hai người trong lúc đó không khí vi diệu như vậy, nàng là người ngoài cuộcđương nhiên không thể nói cho rõ.

Lôi Đình tiếp tục ép hỏi,không có buông tay, trên nắm tay đã dính máu Diêm Quá Đào. Hắn nheo mắt, nếukhông phải ở chỗ này, có lẽ hắn đã giết người. “Mày cùng mẹ mày thương tổn emấy, làm cho em ấy bị thương nặng?”

Trong mắt Diêm Quá Đào hiệnlên một tia thống khổ, không phải đau đớn trên thân thể, mà là đau đớn mãnhliệt trong lòng. Hắn thà rằng bị Lôi Đình đánh bất tỉnh, ít nhất như vậy có thểkhông phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt trong lòng, thấy Ngạc Nhi nằm trêngiường bệnh, ngực hắn rất đau, căn bản không thể hô hấp.

“Tôi đã không bảo vệ emấy thật tốt.” Hắn chậm rãi nói, không tránh đi đòn đánh của đối phương. Lần nàynắm tay đánh trúng bụng hắn, trước mắt hắn đã trở thành một mảnh đen kịt.

“Anh làm sao có thể bảovệ em ấy? Anh là người Diêm gia, mà người Diêm gia nhiều năm qua chưa bao giờbuông tha chúng tôi. Cha anh, mẹ anh, thậm chí cả anh đều muốn đẩy chúng tôivào con đường chết.” Mật Nhi đứng đó lắc đầu, bi thương mà yếu đuối. Lôi Đìnhnhanh chóng bỏ lại Diêm Quá Đào, đến bên cạnh, đỡ lấy vợ.

“Cha tôi?” Diêm Quá Đàocố gắng chịu đựng đau đớn, nheo mắt nhìn Mật Nhi.

“Bà ta không nói cho anhchân tướng, đúng không? Bà ta chỉ nói cho anh, bà ta muốn anh chấp nhận thùhận, sau đó đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu chúng tôi.” Mật Nhi tuyệt vọnglắc đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt.

Nếu có thể, nàng căn bảnkhông muốn nghĩ lại. Trước đây, từ lúc Quách Tại Trung gặp được mẹ của nàng,liền bắt đầu mang đến đau khổ đáng sợ nhất. Ngạc Nhi còn nhỏ tuổi, có lẽ đốivới tất cả chuyện lúc đó đã không còn nhớ, nhưng nàng lại nhớ rõ ràng tất cả.

“Bà ta nói với anh nhưthế nào? Nói mẹ tôi câu dẫn cha anh đúng không?”

Diêm Quá Đào gật gật đầu,nhìn thẳng khuôn mặt tái nhợt của Mật Nhi, trong lòng có dự cảm nào đó, hắn từtrước tới nay tin tưởng có gì đó sắp hủy diệt, hắn lấy thù hận làm lý lẽ sinhtồn, mà người bồi đắp nên thù hận trong lòng hắn, chính là một người phụ nữ bịlòng hận thù làm cho mù quáng… “Quách Tại Trung kỳ thật là một kẻ lừa đảo. Hắnở rể Diêm gia là vì tiền, nhưng sau khi kết hôn lại gặp mẹ tôi, quyết định vứtbỏ gia đình, đến dây dưa với nàng. Thực ra trong chuyện đó, mẹ tôi và mẹ anhđều là người bị hại.” Mật Nhi cắn môi dưới, nhớ tới chuyện tình nhiều nămtrước. Cho tới hôm nay, nhắc lại tên người đàn ông kia nàng vẫn còn có chút sợhãi như hồi đó.

“Tôi có nghe qua tên này,hắn phạm tội lừa đảo, vài năm trước bị phụ nữ đánh chết.” Thương Trất Phongnói, mắt lạnh nhìn Diêm Quá Đào.

Hắn còn đang lo lắng, cóphải hay không nên đánh người đàn ông này. Dù sao hắn có thể dễ dàng nhìn thấy,người đàn ông này đang lo lắng cho Ngạc Nhi. Nếu giữa hai người trong lúc đó làthù hận, vì cái gì nam nhân này phải quan tâm Ngạc Nhi như thế?

“Cả đời hắn đều làm loạichuyện này, đối với phụ nữ đều dùng lời ngon tiếng ngọt để câu dẫn. Còn đối vớinữ phụ nữ không thèm đếm xỉa tới hắn, hắn liền dồn người ta vào đường cùng. Hắnkhông chỉ muốn chọc ghẹo mẹ tôi, thậm chí còn muốn khi dễ tôi. Mẹ tôi tuy rằngyếu đuối, nhưng nhìn ra được tâm địa bất chính của hắn đương nhiên không chịuđáp ứng. Hắn dùng mọi biện pháp cưỡng bức, dụ dỗ, kéo dài hơn một năm, cuốicùng mới buông tha cho chúng tôi. Lúc sau ngược lại đến lượt Diêm Vũ Nghiên,dùng mọi cách muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết.” Hai tay Mật Nhi run rẩy, nhớtới sắc mặt đáng sợ của Quách Tại Trung.

Quách Tại Trung không baogiờ làm ăn lỗ vốn, thân là kẻ lừa đảo, hắn gom góp lượng lớn tài sản. Mà khuônmặt của mẹ con họ là nguyên nhân chính khiến hắn buông tha gia sản đáng kể củaDiêm gia. Nhưng hắn thật không ngờ, một khi nhắc đến vấn đề an toàn của congái, người họ Lãnh kia lại không chút nào thỏa hiệp.

“Em hẳn nên nói cho anhbiết.” Trong mắt Lôi Đình có sát ý, không thể tưởng tượng nổi thời điểm vợ mìnhcòn nhỏ đã phải trải qua uy hiếp như thế nào.

“Em căn bản không muốnnhắc tới người kia.” Mật Nhi thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn DiêmQuá Đào. “Việc này anh biết không? Vẫn là Diêm Vũ Nghiên chỉ nói cho anh về phụnữ Lãnh gia có bao nhiêu ghê tởm đủ loại?”

Diêm Quá Đào đứng tại chỗkhông thể nhúc nhích, nhớ tới thù hận nhiều năm qua hóa ra lại chính là do DiêmVũ Nghiên bịa đặt ra, là giả dối. Bà biến hắn trở thành nơi trút giận, thànhcông cụ báo thù, dựa vào thù hận để tra tấn hắn cũng chỉ là cái cớ.

Như vậy, hắn rốt cuộc đãlàm gì với Ngạc Nhi? Hắn chiếm đoạt nàng, bắt cóc nàng, thậm chí còn khiến chonàng bị Diêm Vũ Nghiên thương tổn. Ngay cả đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời củabọn họ, cũng vì sự điên cuồng của Diêm Vũ Nghiên, còn chưa kịp đến thế giới nàyđã mất đi.

Diêm Quá Đào trở về bêncạnh giường bệnh, thật cẩn thận đem Ngạc Nhi ôm vào trong ngực, nhắm chặt haimắt đang nóng lên. Hắn cau mày, ngay cả môi cũng nhếch lên nụ cười chua xót,nhớ tới mấy ngày nay làm cho nàng chịu đủ loại khổ sở, suýt nữa đã muốn tự sát.

“Nếu anh không tin thì cóthể dùng thế lực của Diêm gia điều tra. Tôi nghĩ chắc anh có thể tự mình điđiều tra xem mọi chuyện thực hư thế nào.”

Thương Trất Phong nói,bắt đầu cảm thấy được Diêm Quá Đào cũng không phải người đáng ghét như vậy. Hắnnhìn thoáng qua Đường Tâm, đoán rằng tiểu ác ma rốt cuộc đã biết được ít nhiều.

Chính là, Lôi Đình đãkhông thể bình tĩnh, càng đừng nói đến việc tha thứ cho Diêm Quá Đào. Hắn ômchặt vợ, hai mắt nguy hiểm, muốn tiến lên, tiếp tục hình phạt riêng lúc trướccòn chưa xong. Sau khi nghe được việc làm ác độc của Quách Tới Trung, chán ghétcủa hắn đối với Diêm gia lại tăng thêm vài phần.

“Tên chết tiệt, buông taymày ra! Ngươi không có tư cách chạm vào em ấy, những chuyện mày đã làm với emấy còn chưa đủ sao?”

Lôi Đình quát.

Thân mình Diêm Quá Đàođột nhiên chấn động, nhẹ nhàng buông thân hình nhỏ xinh trong ngực ra. Hắnkhông muốn lại tổn thương nàng, chính là lời chỉ trích của mọi người làm chohắn không còn đường chối cãi. Hắn đã cướp đi nhiều thứ của nàng như vậy, nếunàng tỉnh lại, có thể hay không sẽ hận hắn cả đời? Bọn họ trong lúc đó chẳng lẽđã định trước chỉ có thủ hận sao?

Lôi Đình không hài lòngvới cử chỉ của hắn, cẩn thận buông Mật Nhi ra, sau đó xông lên kéo cổ áo củaDiêm Quá Đào. “Đời này mày đừng mong làm tổn thương hai chị em cô ấy dù chỉ làmột sợi lông tơ. Tất cả việc làm của mày đã đủ để cho tao giết mày trăm ngànlần. Để mày ở lại Đài Loan, tao sẽ đem tất cả, một chút cũng không thiếu trảlại cho Diêm gia, trả lại cho mày.” Hắn âm ngoan cười.

“Anh rể, để cho hắn đi!”Trên giường bệnh truyền đến âm thanh nhỏ lại rõ ràng, mặc dù nghe có chút suyyếu, nhưng lại thập phần kiên định.

Tầm mắt mọi người tậptrung trên giường bệnh. Ngạc Nhi mở to mắt nhìn trần nhà, trên khuôn mặt nhỏnhắn tái nhợt không có biểu tình gì.

“Ngạc Nhi!” Diêm Quá Đàođột nhiên giãy khỏi kiềm chế của Lôi Đình, vọt tới bên giường bệnh, vội vàngnhìn nàng. Hắn muốn ôm nàng thật chặt, trấn an đau đớn cùng thương tâm củanàng. Nhưng khi nhìn thấy nàng bình tĩnh, rồi lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọngcủa nàng, động tác của hắn dừng lại giữa không trung.

“Anh đi đi. Nếu Lãnh giathật sự không nợ anh bất cứ cái gì, như vậy một mạng đền một mạng cũng là đủrồi.” Nàng ở giữa mông lung nghe được bọn họ tranh cãi, nghe được tin nàng mấtđi đứa nhỏ. Nàng từng có một đứa nhỏ, nhưng là trong lúc nàng còn chưa biết đứanhỏ đang tồn tại, nàng đã mất đi.

Nàng không muốn lại nghĩnhiều đến ân oán giữa hai gia đình trong lúc đó. Chính là chuyện giữa hắn vànàng trong lúc hỗn loạn này cũng khiến cho nàng không biết làm như thế nào chophải. Nàng không ngừng nhớ tới những lời Diêm Vũ Nghiên nói. Những lời này làmcho nàng không thể tin tưởng hắn.

Nếu hắn thật sự tàn nhẫnnhư vậy, cho rằng nàng nợ hắn cái gì, giữ lại nàng chỉ vì muốn tra tấn nàng,nàng không biết chính mình có thể hay không vì thất vọng vô cùng mà sụp đổ? Chodù hắn biết chân tướng thì sao? Nàng mong muốn không chỉ là làm cho hắn khônghận nàng, mà còn hy vọng hắn có thể yêu nàng.

Nhưng điều này sao cóthể? Hắn từ nhỏ đã bị dạy dỗ phải hận phụ nữ của Lãnh gia, hắn như thế nào cóthể yêu nàng?

Ngạc Nhi không có dũngkhi đi tìm đáp án, nàng đã sợ hãi quá rồi, không thể chịu nổi nếu phải mất đithứ gì nữa.

“Ngạc Nhi, không được,hắn…” Đường Tâm thầm nghĩ phải mở miệng. Nhưng là nàng vừa mới hé miệng đã bịNgạc Nhi phất tay ngăn lại.

“Em không muốn nghe anhnói sao?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt đen đã không còn thù hận cùng lạnh lẽo, chỉcòn lại tuyệt vọng tràn ngập. Hắn là một tổng tài có quyền lực lớn mạnh, baonhiêu người đều phải thần phục trước hắn, nhưng khi đối mặt với tcô gái nhỏnày, hắn trở nên bất lực mà không có nửa điểm chắc chắn.

“Tôi không muốn nghe cáigì nữa. Chúng ta trong lúc đó đã có quá nhiều thù hận.” Nàng hít sâu một hơi,mặc dù đau lòng đến cực điểm, nhưng là trong mắt đã không còn nước mắt. Nàngmiễn cưỡng ngồi dậy, bắt ép chính mình phải nhìn hắn lần cuối cùng, sau đó vĩnhviễn quên đi hắn.

“Ngạc Nhi…” Diêm Quá Đàovươn hai tay muốn đỡ nàng, lại không biết mình có thể nói gì.

“Đi đi. Anh vì cái gì cònkhông đi?! Anh rốt cuộc còn muốn cái gì nữa?” Nàng thống khổ che mặt, biết nếuhắn không rời đi, chính mình có thể yếu đuối chui vào trong lòng hắn, cảm thấybuồn cười vì bản thân mình muốn tìm kiếm an ủi nơi hắn. “Tôi không muốn nhìnthấy anh. Nếu anh còn một chút lương tâm, một chút thương hại tôi, tôi van cầunganh buông tha tôi.” Nàng thấp giọng kêu lên, đã tiêu tốn rất nhiều sức lực,thân mình không còn chút máu run rẩy.

Mật Nhi tiến đến, ôm chặtlấy em gái duy nhất, không bao giờ muốn nhìn thấy nàng bị hành hạ nữa. “Tất cảđều đủ rồi, mời anh đi cho!” Thanh âm nàng ôn nhu như sắp khóc, chưa bao giờnghĩ tới sẽ có một ngày phải khẩn cầu người nhà Diêm gia.

Hắn biết nếu tiếp tục nóisẽ chỉ làm cho Ngạc Nhi chịu thêm giày vò, đó là điều hắn không muốn nhất. Sắcmặt Diêm Quá Đào ngưng trọng, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Cho dù là tronglòng đang chảy máu đầm đìa, hắn vẫn là xoay người, từ tốn mà kiên định rời đi.

Cửa lớn bị mở ra rồi đónglại, không khí trong phòng bệnh vẫn thập phần ngưng trọng.

Ngạc Nhi cắn cắn môi, ômchị gái mà khóc. “Chị, em mệt mỏi quá, chị cho em nghỉ ngơi một chút đượckhông?”

Nàng cố gắng nở một nụcười.

“Để chị ở đây cùng em.”Mật Nhi quan tâm nói, vuốt tóc em gái, đau lòng vì em gái đã phải chịu khổ sởnhững ngày qua.

Ngạc Nhi lắc đầu, kiênđịnh nói: “Em muốn nghỉ ngơi một mình.”

Mật Nhi mở miệng còn muốnnói, Lôi Đình đã ôm lấy thắt lưng nàng. “Làm theo ý Ngạc Nhi đi, em ấy thật sựcần nghỉ ngơi, chúng ta ở đây chỉ làm phiền em ấy thôi. Em đừng lo, anh sẽ canhgiữ ngoài cửa.” Hắn khuyên Mật Nhi.

Mật Nhi lo lắng chần chừmột lúc lâu mới cùng chồng rời đi. Mà Đường Tâm cùng Thương Trất Phong cũngtrầm mặc rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngạc Nhi.

Nàng nằm trên giường,nước mắt rốt cục rơi xuống. Bất luận thân thể hay trong lòng đều đau quá, đauquá.

Chính là không thể tưởngtượng nổi, nàng lúc này lại vẫn chỉ nghĩ đến Diêm Quá Đào! Đã muốn quên hắn,muốn cùng hắn không còn liên quan nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ đến hình bónghắn, nàng làm sao có thể không nghĩ đến hắn?

Cho dù biết rằng bọn họtrong lúc đó tất cả đều xuất phát từ sự thù hận nhưng cũng đã quá muộn. Lòngcủa nàng, đã trót trao cho hắn…