Thục Nữ Dụ Phu

Chương 97: Sủng nữ nhi



Mùng mười tháng mười một, trận tuyết đầu mùa lả tả bay xuống, chỉ một buổi tối liền cao tới mắt cá chân rồi.

Tiểu nha đầu nằm sấp trên cửa sổ, mở to đôi mắt đen lúng liếng xuyên qua lớp tuyết dày nhìn ra bên ngoài, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa.

“Nương, con muốn đi chơi.” Tiểu nha đầu quay đầu ánh mắt trông mong nhìn về phía mẫu thân.

“Không được đâu Nữu Nữu, bên ngoài tuyết đang rơi, rất lạnh, lại rất dễ trượt chân, con ở trong phòng chơi cùng đệ đệ muội muội đi.” Tịnh Thục vừa cho Tiểu Bối Xác ăn sữa, vừa ôn nhu nhìn về phía đại nữ nhi.

Cửa phòng mở ra, một đợt gió lạnh theo bên ngoài lọt vào. Tiểu tứ bối nhi người đầy tuyết chạy vội vào, đem quả cầu tuyết trong tay đưa tới trước mặt Nữu Nữu: “Muội muội, ta đem tuyết tới chơi với muội.”

Nữu Nữu cực kì kinh hỉ, cầm quả cầu tuyết há to miệng, lại nghe tiểu biểu ca nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, cái này không ăn được.”

“Ta không… thử…” Nữu Nữu bị hiểu lầm mân mê miệng nhỏ, dơ tay đem cầu tuyết ném vào ót Tiểu tứ bối nhi.

“Ha ha… Chơi thật vui.” Tiểu tứ bối nhi nhặt nửa quả cầu tuyết lên, ném vào áo bông Nữu Nữu.”

Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười, muốn lấy cầu tuyết ném lại hắn, lại chỉ lấy được mấy vụn tuyết. Tiểu nha đầu thất vọng nhìn khắp nơi một cái, miệng nhỏ mấp máy nhìn ca ca, ấm ức nói: “Ca ca, làm sao bây giờ?”

“Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi.” Tiểu tứ bối nhi nắm chặt tay mập mạp của muội muội kéo đi.

“Nương… Ném tuyết…” Nữu Nữu mắt mở to trông mong nhìn.

“Không được, vừa mới nói rồi, bên ngoài lạnh, còn rất dễ trượt chân.” Tịnh Thục thấy nữ nhi không nghe lời, liền nghiêm mặt lại.

Đôi mắt Nữu Nữu ấm ức, chỉ vào Tứ bối nhi nói: “Ca ca đi…”

“Ca ca là nam hài tử, con không giống.” Tịnh Thục kiên nhẫn giải thích.

“Thẩm thẩm yên tâm, con sẽ để ý muội muội, nương nói, con là nam tử hán, phải bảo vệ tiểu nha đầu.” Tứ bối nhi vỗ ngực bảo đảm.

Tịnh Thục chậm rãi lắc đầu: “Không được, bên ngoài rất lạnh, làm tai các con lạnh cứng lại thì làm sao bây giờ? Con bảo vệ Nữu Nữu cũng không được, vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng, thẩm thẩm làm bánh khoai lang cho các con ăn có được không?”

Tứ bối nhi liếm liếm môi, lập tức lộ bản chất thèm ăn, gật đầu liên tục. Nữu Nữu ở một bên ấm ức, miệng nhỏ đã vặn thành bánh quai chèo rồi.

Lúc Chu Lãng vào cửa, chỉ thấy nữ nhi nước mắt lưng trong bộ dạng bực tức, cười hỏi: “Bảo bối nhà chúng ta làm sao vậy?”

“Phụ thân…” Nữu Nữu giống như nhìn thấy cứu tinh nhào vào vòng ôm ấm áp của phụ thân, “Con muốn đi chơi.”

“Ôi chao ôi! Chỉ có chút chuyện này còn khóc nhè sao. Nào, phụ thân mang con đi ném tuyết.” Chu Lãng giúp nữ nhi buộc lại nút thắt, lại khoác thêm áo bông cho nàng.

“Bên ngoài lạnh như vậy, bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Tịnh Thục bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

“Tuyết ngừng rồi, mặt trời cũng ló ra phơi nắng ấm áp chút, mặc thêm đồ là không sao đâu, ta nhìn nữ nhi như vậy không nỡ.” Chu Lãng đem nữ nhi bọc thành cái bông lớn, khiêng lên trên vai rồi đi ra ngoài.

“Chàng đó, chiều con quá rồi.” Tịnh Thục đuổi sát theo thở phì phò.

So với nàng nhạc mẫu Mạnh thị càng xem càng không nhìn được Chu Lãng sủng như nữ nhi như vậy, cũng chính bởi vì bất mãn với “hành vi” của Chu Lãng, mới để Tư Mã Duệ có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Quả nhiên, không qua mấy ngày, Chu Lãng cùng Quách Khải nhận được lệnh trong kinh, quan viên tiếp nhận cũng đã trên đường tới Đăng Châu. Hai nhà cùng nhau khởi hành, về kinh nhận chức. Quách Khải làm thiếu phủ gian tam phẩm, Chu Lãng làm phó tướng kim ngô vệ trung lang ngũ phẩm. Mặt ngoài, chức quan của hai người cũng không có lên xuống mấy, vẫn ngang bằng. Chức quan của Quách Khải không quá quan trọng, cũng không phải vị trí quá nhàn, làm tốt chức trách là được. Còn Chu Lãng làm Đới đao thị vệ chấp hành bên cạnh Hoàng thượng, đó là cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng, đương nhiên, nếu làm không tốt, cũng nguy hiểm tới rơi đầu.

Trên đường trở về, Tịnh Thục không nhịn được nói nghi ngờ trong lòng ra: “Hoàng thượng đã giáng tội Chu gia, theo lý phải là không muốn nhìn thấy chàng mới đúng, sao người lại an bài cho chàng làm Ngự tiền thị vệ vậy?”

Chu Lãng cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng, le lưỡi chọc hắn cười: “Không phải Hoàng thượng ân chuẩn cho phụ thân đi Phổ Thiền lập công sao? Chung quy là máu mủ tình thâm, chỉ cần không phải là mưu phản, kì thật đều có thể tha thứ. Ta cảm thấy, cữu gia gia đang muốn khảo nghiệm ta, muốn xem nhân phẩm ta thế nào. Chu Đăng sẽ vấn trảm vào trước thu, gần đây Thổ Phiên liên tục đại thắng, có lẽ Hoàng thượng sẽ khoan dung cho Chu gia.”

“Chỉ là trong kinh không thể sánh bằng Đăng Châu, chàng ở trong triều sẽ bị xa lánh gây khó dễ, giống như Nhị thúc vậy, cũng rất khó.” Tịnh Thục lo lắng nhìn về phía phu quân.

Chu Lãng cười nhẹ: “Đừng lo lắng, ta sẽ không yếu ớt như Nhị thúc, mỗi một cơ hội đều đi cùng nguy hiểm, lên càng cao, ngã xuống càng đau, phải đủ mưu lược mới có thể bảo vệ mình an toàn.”

“Ừm, ta tin chàng!” Tiểu nương tử nhẹ nhàng dựa đầu trên vai hắn, nàng không có nhiều mưu lược, nhưng có một nam nhân che mưa chắn gió là đủ rồi.

Đến Chu phủ, Chu Lãng mới phát hiện vì không đủ tài lực, hạ nhân trong Lan Hinh uyển chỉ còn lại hai người trông cửa với bà tử quét dọn. Như vậy vừa hợp, liền đổi toàn bộ thành tôi tớ mang từ Đăng Châu về.

Trưởng công chúa và Thôi thị vẫn triền miên trên giường bệnh như cũ, ngược lai Thôi thị vẫn luôn nằm trên giường lại dần dần có chuyển biến tốt, mọi người nói Thẩm thị bị tâm bệnh, mà nay Chu Đằng bị nhốt trong thiên lao, nàng liền thoải mái rồi. Tiểu Hoàn sớm đã muốn rời đi, nhưng Thôi thị cầm khế ước bán thân của nàng không chịu bỏ ra, Tiểu Hoàn không hiểu, cũng chỉ có thể yên lặng sống trong chuỗi ngày u buồn.

Thải Mặc vui vẻ từ bên ngoài đi tới: “Mạnh phu nhân nhà chúng ta tới Kinh thành, còn có Nhị tiểu thư, Tam phu nhân có muốn về bên đó thăm một cái không.”

Tịnh Thục kinh hỉ đứng lên: “Thật không? Nương tới Kinh thành rồi hả?”

Nàng quả thực khó tin được, thân thể nương vẫn không khỏe, vẫn chưa rời Liễu An Châu lần nào, hiện giờ sao lại đột nhiên tới Kinh thành rồi.

Tiểu nương tử vui mừng gọi phu quân, ôm mấy đứa nhỏ, đến căn nhà của Cao gia ở kinh thành vấn an mẫu thân. Từ Đăng Châu mang về không ít đặc sản, vừa vặn có thể cho mẫu thân nếm thử đầu tiên.

Xe ngựa vừa mới tới góc đường, đã bị một người ngăn lại. Tư Mã Duệ cười như gió xuân ấm áp, giữ cặt dây cương của Chu Lãng hỏi: “Cả nhà các huynh muốn đi đâu vậy?”

Chu Lãng không ngốc, nhìn hắn một hồi, rồi cười ha ha: “Ngươi đây là chồn thử gà, không có lòng tốt gì, tin tức nhanh nhạy như vậy…”

Tư Mã Duệ giữ chặt cánh tay hắn thấp giọng nói: “Hư! Nói nhỏ chút, tẩu tẩu còn ở trong xe đấy, nể mặt một chút đi?”

Chu Lãng buồn cười, giương giọng nói: “Nhạc mẫu đại nhân đến Kinh thành, chúng ta đương nhiên phải đi đón rồi.”

Khóe miệng Tư Mã Duệ cong lên, làm bộ làm tịch nói: “Nếu vừa vặn gặp được, vậy thì cùng huynh đi thỉnh an Cao phu nhân vậy.”

Chu Lãng khoa trương gật gật đầu: “A… Đúng là rất khéo, rất khéo nha.”

Tịnh Thục xuyên qua khe hở màn xe, nhìn hành động của phu quân, liền bật cười.

Đến trước cửa Cao phủ, xuống xe ngựa, Nữu Nữu ôm cổ phụ thân muốn cưỡi ngựa. Chu Lãng không để ý hình tượng mình, bế nữ nhi lên vai, để nữ nhi cưỡi cổ mình, làm ngựa cho nàng.

Tịnh Thục ôm nhi tử Tiểu Bối Xác vội vàng vào trong, Thải Mặc ôm Tiểu San San nhanh chóng bắt kịp, Tư Mã Duệ cũng tính bế hai đứa nhỏ, nhưng nhỏ như vậy, hắn thật sự không biết để như thế nào, đành phải đem hai tay để sau lung, nhàn nhã đi vào.

Mạnh thị dẫn Khả Nhi ra đón, Tịnh Thục vui mừng đưa nhi tử tới tay mẫu thân: “Nương, đây là ngoại tôn của người.”

“A! Đúng là vừa trắng vừa mập, khỏe mạnh kháu khỉnh, thật làm người thích.” Mạnh thị vừa thấy ngoại tôn, hai mắt cũng không đủ, thậm chí không chú ý tới Chu Lãng với Tư Mã Duệ ở bên cạnh.

Khả Nhi liếc nhìn người trong lòng, trộm cười, liền đến chỗ Thải Mặc ôm cháu gái. Tư Mã Duệ lặng lẽ quan sát động tĩnh của Mạnh thị, thấy bà không chú ý bên này, liền lén đi tới phía sau Khả Nhi kéo tay áo nàng, muốn nàng kiếm chỗ nói chuyện.

Khả Nhi không để ý tới hắn, ôm Tiểu San San đuổi sát mẫu thân đi vào, ngồi xuống bên giường nhỏ cạnh Mạnh thị. Lần này Tư Mã Duệ không có cách nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Lãng.

Mạnh thị cũng ngước mắt nhìn về phía hai thanh niên tuấn dật, gọi cô gia nhà mình: “Cô gia mau ngồi đi, Nữu Nữu sao có thể cưỡi trên người phụ thân như vậy? Mau xuống đi, vị này là…”

“Này là bằng hữu của con Tư Mã Duệ, vừa rồi gặp ở trên đường, nghe nói người tới, hắn liền đi cùng.” Chu Lãng không dám cợt nhả trước mặt nhạc mẫu, vẻ mặt thật thà đáp.

“Vãn sinh Tư Mã Duệ bái kiến bá mẫu.” Tư Mã Duệ quy củ hành lễ, Mạnh thị lại ngây ngẩn cả người.

Đã sớm nghe nói nhi tử của Thừa tướng ngọc thụ lâm phong, nho nhã tuấn dật, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Đại cô gia cũng rất anh tuấn, nhưng trên người hắn có kiểu kiên cường của người đánh võ mới có, còn trên người Tư Mã Duệ lại không có. Đến ánh mắt cũng rất lịch sự tao nhã, giơ tay nhấc chân đều rất cung kính mang lễ nghĩa, trong lòng Mạnh thị thầm khen, khó trách nữ nhi thích hắn như vậy, đúng là một giai tế (con rể) khó có được.

Chỉ là…