Thục Nữ Dụ Phu

Chương 81: Sủng thê cách thứ ba mươi tám



Bà tử kia rụt cổ nhìn Chu Lãng, lại cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, làm như còn do dự. Nữ tử bên cạnh dùng khuỷu tay đụng bà ta: “Bà ngốc hả? Hiện tại nói thật còn giữ được mạng, nếu không hiện tại mất mạng, điều hiện người ta hứa đưa cho bà còn có thể thực hiện được? Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn nghe lệnh thì tốt hơn.”


Bà tử cắn chặt răng, sảng giọng nói: “Vâng… Là người Quận vương phủ tới tìm ta.”


Chu Lãng không nói một lời, chỉ lạnh lùng chờ bà ta nói tiếp, dĩ nhiên đã sắp hết kiên nhẫn rồi.


Bà tử lại nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lẽo của hắn, nói hết ra: “Là Bàng ma ma phái người tới, thôn chúng ta là nhà mẹ đẻ của Bàng ma ma, trong thôn mọi người biết bà được Quận vương phi yêu thích. Con ta vì bệnh đã mất, chỉ có một đứa cháu trai, mấy tháng trước bởi vì đánh nhau bị người ta đánh gãy chân, nhốt vào nhà giam. Phu thê chúng ta buồn rầu chỉ muốn thắt cổ, lúc này, có một nam tử tới tìm ta, nói chỉ cần ta hoàn thành chuyện này, sẽ nhờ quan hệ với Quận vương phủ mà cứu cháu trai ta ra. Đại nhân, ta chỉ có một cháu trai, hắn là gốc rễ. Ta cũng không phải người xấu, vì cứu người mới bất đắc dĩ đáp ứng, kì thật ta cũng không muốn thật sự hại đại nhân, chỉ hi vong có thể giữ được mạng cho cháu trai, về sau mới quyết định.”


“Người kia trông như thế nào? Sao ngươi có thể xác định hắn chính là người Bàng ma ma phái tới, hay có người giả danh Bàng ma ma hành sự?” Chu Lãng hỏi.


“Bộ dáng… rất bình thường, không có gì đặc biệt, vóc dáng tầm trung, da mặt hơi ngăm, mắt nhỏ miệng nhỏ, tuổi tác… Khả năng hơn bốn mươi tuổi. Hắn nói là Bàng ma ma bảo hắn tới, ta… trước kia không nghĩ là giả. Bởi vì thôn chúng ta nhỏ, nếu không phải Bàng ma ma, chỉ sợ cũng không ai biết đến.” Bà tử thành thật đáp.


“Ngươi tới đây, hắn liên lạc với ngươi thế nào?” Chu Lãng truy hỏi.


“Vẫn chưa từng liên lạc với ta, chỉ dạy ta làm thế nào, cho ta vài thứ, nói sau khi xong chuyện, sẽ có người tìm ta.”


“Ngu xuẩn, sau khi xong chuyện, ngươi không lo bị diệt khẩu sao? Còn cho ngươi đường sống? Đến cả cháu trai ngươi, phu quân ngươi, cũng phải chết. Trước đi xác nhận khẩu cung đi, tiếp tục làm tạp dịch trong quân doanh, coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu có người tìm ngươi, nhất định phải lập tức nói cho ta biết. Nếu như bỏ trốn, xử trí theo quân pháp. Mang đi.” Chu Lãng lạnh lùng ra lệnh, các quân sĩ rấy nhanh kéo người ra ngoài.


Tịnh Thục thở nhẹ một hơi, yêu thương nhìn về phía phu quân: “Có phải chàng… rất đau lòng không?”


Bị người nhà đối đãi như vậy, trong lòng ai có thể thoải mái?


Chu Lãng cười lạnh: “Đối với bọn họ, ta sớm đã chết tâm rồi. Nàng cùng Nữu Nữu mới là người nhà của ta, bọn họ không phải.”


Tịnh Thục yên lặng cầm tay phu quân, có chút lạnh, bàn tay ấm áp của nàng muốn che cho hắn, lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay. “Một ngày không gặp nữ nhi rồi, chúng ta trở về ôm con đi.” Chu Lãng nhìn nương tử sắc mặt có chút tái nhợt, ôn nhu nói.


“Được, đêm nay ta xuống bếp làm đồ ăn ngon cho hai cha con chàng.” Hai phu thê dắt tay qua cửa, đi vào trong viện. Trong viện hoa hồng nở rộ, đỏ đỏ hồng hồng, Tịnh Thục tính ngắt mấy cánh hoa làm bánh, lại không cẩn thận bị gai chọc vào tay, hô một tiếng.


Chu Lãng mới đỡ nữ nhi từ tay bà vú, nghe được động tĩnh vội vã đi tới: “Nàng đo, việc nặng này liền gọi ta tới làm, tay non mịn như vậy, thật là…”


Hắn cầm ngón trỏ chảy ra chút máu bỏ vào trong miệng, giúp nàng cầm máu. Nhưng cảnh này có phải quá ngọt rồi không, khiến cho nàng không lý do nhớ tới mỗi lúc trời tới, hắn ngậm ngón út của nàng, thổi hơi nóng bên tai nàng, phía dưới nàng hút ta, ta ở bên trên ngậm nàng, công bằng không?


Tịnh Thục phẩy phẩy trên mặt đỡ đỏ lên, gần đây làm sao vậy? Là do hắn làm nhiều cách sao, vậy mà lúc lơ đễnh sẽ nhớ tới.


“Nương tử, nàng làm sao vậy, bỗng nhiên đỏ mặt hả?” Chu Lãng nhìn nàng cười xấu xa.


Tịnh Thục rút ngón tay về, giận dữ liếc hắn một cái: “Có chàng ý.”


“Nàng ôm nữ nhi đi, ta hái cho nàng, muốn mấy bông?” Chu Lãng cười hì hì giao nữ nhi tới tay nàng, xoay người lại hái hoa hồng.


“Năm bông đi, còn lại để lại trong vườn hoa ngắm.” Tịnh Thục hôn lên gương mặt mập mạp của nữ nhi một cái.


Chu Lãng hái sáu bông, cẩn thận bẻ gai phía trên, đem năm bông giao cho nương tử, một bông lại đưa đến phía trước nữ nhi lắc qua lắc lại. “Nữu Nữu, hoa đẹp không? Nói hoa…” Chu Lãng đỡ nữ nhi, kiên nhẫn dạy nàng nói chuyện.


Tiểu cô nương cướp được hoa, miệng nhỏ vui vẻ toét cười với phụ thân, lộ ra hai cái răng sữa. “Ai ai, tiểu nha đầu của ta, thật sự quá đáng yêu rồi.”


Chu Lãng hung hăng hôn lên khuôn mặt nữ nhi một cái, dùng cằm cọ cọ gương mặt nàng, đổi lấy tiếng cười khanh khách của tiểu nha đầu.


Tịnh Thục vào phòng bếp, rửa sạch tay, trước xào mì, thêm mỡ heo cùng đường trắng rắc lên trên mặt. Sau đó đem hạt vừng rang lên, cùng cán bột lăn trên thớt, làm mùi hạt vừng lan tỏa.


Tiểu nha đầu ngửi mùi thơm miệng chẹp chẹp, tay nhỏ giơ ra. Chu Lãng nhìn mèo tham ăn cười, dùng tay lấy một hạt vừng bỏ vào trong miệng nàng. Tiểu nha đầu ngoại trừ sữa ra rất ít ăn những thứ khác, ăn vào một cái vừa mê vừa say, vui mừng mặt mày hớn hở, với tay muốn ăn nữa, đến hoa hồng đã ném vào trong lòng Chu Lãng.


Chu Lãng cũng không nhận, nhặt hoa lên, thương lượng với nữ nhi: “Con không cần? Vậy chúng ta cho nương con đeo có được không?”


Tiểu nha đầu không trả lời, mắt to đen láy nhìn chằm chằm trên thớt. Chu Lãng vây quanh nương tử hai vòng, chọn chỗ thích hợp, đem hoa cắm trên búi tóc của nàng, càng nhìn càng thấy đẹp.


“Nương tử…” Hắn cố ý chọc nàng ngẩng đầu, lúc nàng nhìn tới, cười sủng nịch nhìn nàng: “Thật là đẹp.”


Trong lòng Tịnh Thục hạnh phúc ngọt ngào, nàng ở phòng bếp nấu cơm, phu quân nữ nhi lại vây quanh ở bên cạnh, hạnh phúc như vậy, là nàng mong đợi nhất.


Làm bánh hoa tươi xong, lại làm canh trứng gà non mịn cho nữ nhi, làm món hắn thích không béo không ngấy, măng xào, trộn với nấm hương rau cải đinh. Một nhà ba người ngồi vây quanh bàn ăn, hạ nhân tới báo, nhà Quách thứ sử đến đây.


Trên bàn cơm tự nhiên liền biến thành sáu người, Tịnh Thục vội vàng phân phó đầu bếp làm thêm vài món ăn, lấy một bầu rượu tới.


“Biểu ca đến thật chuẩn nha, đồ ăn mới ra, nhanh ăn đi, lát nữa nguội mất, thật có lộc ăn.” Chu Lãng trêu ghẹo hắn, chuyển đũa qua.


Quách Khải cũng không khách khí, lấy đũa gắp một miếng thịt, liền hô ăn ngon. “Đây là đầu bếp kia làm, chính là nữ đầu bếp kia? Ta muốn rồi.”


Mặt Chu Lãng liền đen lại, chế nhạo nói: “Huynh nói làm quan lớn như vậy, miệng kia lại không biết khác nhà hả, cái gì mà huynh muốn rồi? Huynh muốn chết hả?”


Quách Khải lơ đễnh, giơ đũa gắp món khác, “Coi đệ keo kiệt này, không phải là người trong phủ làm cơm sao, cũng không phải bồi ngủ, sao nóng tính như vậy?”


Chu Lãng vừa nghe lời này liền nóng nảy, đá vào ghế Quách Khải một cái. Quách Khải không nghĩ hắn sẽ bị đá, bị động trốn, nhảy tới một bên, ghế dựa bay ra ngoài, rơi ra một chân.


“Này! Ngươi điên hả.” Quách Khải trợn mắt lên.


Tịnh Thục múc canh trứng cho đứa nhỏ, trước Tiểu tứ bối nhi cũng ăn cái này, đã lâu không gặp, ngược lại có chút nhớ. Đầu úp sấp ở trên bàn, nhìn miệng nhỏ của Nữu Nữu nuốt thìa canh trứng gà, thỉnh thoảng lại kéo kéo tay nàng thổi phù phù.


Lời Quách Khải nói, Tịnh Thục nghe thấy. Thật đúng làm cho người ta thẹn thùng, biểu ca lại không biết mấy món này là nàng làm, người không biết không nên trách, Chu Lãng không nên phát cáu như vậy.


Tiểu nha đầu lần đầu tiên thấy phụ thân nổi giận, sợ tới mức mím môi, “oa” khóc lên một tiếng.


Tịnh Thục vội vàng ôm nữ nhi lên, sợ nàng bị sặc, trước để nàng đem canh trong miệng ra. Vỗ vỗ dỗ, thấy Quách Khải cũng giận, liền mang thê tử hài tử rời đi. Vội vàng đem Nữu Nữu nhét vào trong lòng Chu Lãng, tiến lên ngăn lại, lại kêu nha hoàn đem một cái ghế qua.


“Biểu ca, biểu ca huynh đại nhân đại lượng, đừng so đo với chàng. Bởi vì hôm nay đồ ăn là muội làm, cho nên…” Nhớ tới câu bồi ngủ Quách Khải nói, trên mặt nàng đỏ ửng một góc, xấu hổ cúi đầu.


“A… Này…” Quách Khải mới phát hiện là mình lỗ mãng, nhìn bộ dáng xấu hổ của Tịnh Thục, cũng thấy cực kì xấu hổ.


Trần Thần thấy thế, vội vàng tới hòa giải: “Thôi, là mấy ngày nay biểu ca muội làm nhiều việc, đầu óc không đủ dùng, nói chuyện chưa qua đại não, các muội đừng trách hắn.”


May mà hai nàng đều biết đại cục, lúc này mới ngồi xuống ăn cơm tiếp.


Tiểu tứ bối nhi nhìn Nữu Nữu ăn canh trứng có phần thèm mắt, ngây ngơ nhìn Tịnh Thục nói: “Thẩm thẩm, muội muội vẫn ăn sao? Con cũng muốn ăn canh trứng.”


Đây là lần đầu tiên thử cho Nữu Nữu chịu cho người khác, chỉ ăn một chút mà thôi, nhưng để ăn đồ thừa lại không tốt, Tịnh Thục cười nói: “Muội muội không ăn nữa, nhưng đây là của muội muội còn thừa, thẩm thẩm đi làm chén khác cho con vậy.”


“Con muốn ăn cái này của muội muội.” Tiểu tứ bối nhi duỗi tay ra, chỉ vào bát canh.


Trần Thần lấy bát tới, đưa cho nhi tử: “Muội muội ăn có mấy miếng, con liền ăn đi.” Lại ngẩng đầu nói với Tịnh Thục: “Cái gì mà đồ thừa, bọn nó ăn cùng một chén cũng không lạ.”


Trên thìa còn nửa miếng Nữu Nữu ăn, vẫn còn dính nước miếng của nàng, Tịnh Thục quay đầu kêu Thải Mặc lấy một thìa khác qua. Ai ngờ Tiểu tứ bối nhi đã đem thìa ngậm trong miệng, ăn phần còn lại, chậc lưỡi nói: “Thìa muội muội ăn ngon thật, còn có mùi sữa.”


Lần đầu tiên ăn cơm thừa của muội muội, liền coi là đồ ăn ngon, vì thế Quách Tứ Bối nhi về sau liền dưỡng thành thói quen ăn cơm thừa của biểu muội.


Chu Lãng ôm nữ nhi, cau mày nhìn ở một bên, trong lòng thầm oán: Hai cha con kia không phải dạng tốt gì, lớn chiếm tiện nghi của nương tử ta, nhỏ lại chiếm tiện nghi của nữ nhi ta, xem về sau ta thu thập các ngươi thế nào.