Thục Nữ Dụ Phu

Chương 80: Sủng thê cách thứ ba mươi bảy



Tĩnh Thục giật mình trừng lớn: “Tại sao có thể như vậy?”


“Nếu là cô nương trong sạch, thà chết cũng sẽ không làm như vậy, cho dù là có người ép buộc. Huống chi, trong quân doanh, không ai dám đi cưỡng ép một cô nương cả. Các nam tử trong quân doanh lâu, nhìn thấy cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, đương nhiên cũng sẽ đến gần nói vài câu, thậm chí là nhét chút bạc sờ sờ tay. Nếu là nữ tử kia tự nguyện, mở lòng cũng không hẳn là không thể.” Chu Lãng nhẹ nhàng nói bâng quơ, cầm cây gỗ điêu khắc mới mua chơi với nữ nhi.


“Kỉ quân các chàng như vậy mà không nghiêm minh?” Tĩnh Thục khó hiểu.


Chu Lãng nhìn nương tử cười khổ: “Nàng cho là tất cả nam nhân đều có định lực tốt như ta? Nàng mang thai một năm, ta cũng nhịn một năm, cũng không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”


Trong lòng nàng vui, ngoài miệng lại không đồng ý chịu thua: “Này không liên quan, là chàng là tướng quản quân không nghiêm.”


“Ai ôi! Nương tử gan thật lớn, còn dám nói nam nhân của nàng không đúng, xem ta thu thập nàng thế nào.” Chu Lãng rút đai lưng, áo ngoài lộn xộn ném qua một bên.


Tĩnh Thục vừa thấy mắt hắt lộ ra vẻ hung dữ, sợ tới mức muốn trốn, vừa mới quay người đã bị hắn bắt lấy eo, ôm vào trong ngực, hướng tới nhà chính cao giọng nói: “Người đâu, ôm tiểu thư đi cho bà vú.”


Tố Tiên cúi thấp đầu tiến vào, không dám nhìn hai chủ tử gắt gao ở cùng một chỗ, ôm lấy tiểu cô nương trên giường, rất nhanh đi ra ngoài.


“Hôm nay nếu không làm nàng khóc xin tha, ta liền không phải nam nhân của nàng.” Trong phòng yên ắng, Chu Lãng nhướn mày buông lời ngoan độc.


Tĩnh Thục lập tức mềm người, nằm ở trước ngực hắn thấp giọng nói: “Giờ ta cầu xin tha được không? Từ lúc Nữu Nữu tròn tháng tới giờ, mấy tháng này, chàng liền không có một ngày nghỉ ngơi, lúc nhẹ, lúc ngoan độc… Ta thực sự ăn không tiêu rồi.”


Nói lên đã biết có bao ngày dũng mãnh, Chu Lãng cười cực kì đắc ý, chợt phát hiện vấn đề: “Trước ta nhớ mỗi tháng, nàng có mấy ngày không thể làm, hiện giờ thật không có sao?”


Hắn có chút lo lắng cho thân thể của nương tử, người gầy yếu như thế, lại sinh cho hắn một nữ nhi mập mạp. Lúc mới sinh xong, eo vẫn khỏe mạnh chút, mấy tháng tiếp đó, có thể là do sinh hài tử vất vả, vậy mà khôi phục về eo nhỏ như trước, ngực càng nguy nga cao ngất, thẳng tới thắt lưng như nước chảy, trước ngực mềm mại lại phập phồng, khỏi phải nói rất thèm ăn.


Cho dù muốn thế nào, nếu là làm thương tổn thân thể nàng, hắn cũng có thể nhịn.


“Nghe bà vú nói, sinh hài tử xong trong vòng nửa năm sẽ không có nguyệt sự, về sau mới có.” Tiểu nương tử xấu hổ nói, lại nhận thấy bàn tay to nóng rực dời đến trước ngực, bụng dưới cũng bị mảnh nóng bỏng chọc chọc. Nàng lập tức liền hối hận, muốn lui về sau trốn khỏi vòng tay cường tráng sau lưng, sợ hãi nói: “Kì thật…”


“Kì thật nàng cũng thích, đúng không?” Hắn cắn vành tai nàng, bắt đầu công thành đoạt đất. Bàn tay cởi vạt áo trước ngực, không chút khách khí bắt lấy mềm mại say lòng người.


“Đừng…” Nàng không chịu nổi nhất là hắn chui đầu vào trước ngực si mê hút, cảm giác tê dại như vậy, luôn luôn khiến cho nàng không nhịn được mà tình loạn ý mê.


Tay nàng bắt lấy tay hắn, Chu Lãng khẽ cười một tiếng nói: “Không muốn từ phía trước? Được, chúng ta liền làm từ phía sau đi.”


Hắn biết nghe lời, tay to đổi một cái, đem thân thể nàng xoay lại, để nàng ở trên bàn, chuẩn xác tiến vào chiến trường.”


Hai bàn tay to của hắn cầm lấy eo nhỏ mềm mại, ánh mắt si mê nhìn thân thể bạch ngọc lay động, nhất là nở nang trắng nõn như vậy mà lại mang tới mê người như hai con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng to gió lớn, theo động tác của hắn bỗng nhiên lay động theo sóng nhẹ, bỗng nhiên cuồng loạn đong đưa, làm hắn càng lúc càng trầm mê, càng phát ra kịch liệt.


Sóng nước uốn lượn dọc xuống hai chân thong dài trắng nõn, trên mặt đất ẩm ướt một mảng lớn. Hai tay nàng đã run rẩy sắp không đỡ được bàn, nũng nịu đứt quãng cầu xin hắn.


Thể lực hắn thật sự quá tốt, thấy nàng quả thật không chịu được nữa, liền săn sóc ôm đến trên giường, đổi tư thế thoải mái tiếp tục yêu nàng.


Mãi đến khi nàng liên tục mãnh liệt lên đỉnh vài lần, đánh quân lính tan rã tơi bời, mang theo tiếng khóc nức nở cầu hắn, mới được hắn tha.


Nàng biết phu quân yêu nàng, thương nàng, ngoại trừ chuyện này ngoan độc nhất ra, sau đó tất nhiên sẽ ôn nhu giúp nàng rửa sạch, ôm nàng vào lòng, để cho nàng kiên định ngủ.


Trời đã canh hai, vẫn chưa tính quá muộn, hai người vừa mới mây mưa xong vẫn chưa buồn ngủ, Chu Lãng liền kiên nhẫn giải giảng chuyện làm quan cho nàng.


“Đứa ngốc, nàng cho là chức vị chỉ là dựa vào kết cấu làm việc là được à? Nàng cũng biết vì sao triều ta có tài thi tiên, thi thánh đều không làm được đại quan sao? Đó là bởi vì lý luận là một chuyện, mà chức vị là một chuyện khác. Quân khỉ không nghiêm minh không được, nhưng quá nghiêm minh cũng không được. Muốn dưới tình huống mấu chốt không xúc động, cho cấp dưới một chút tự do. Có một số việc, phải học mở một mắt nhắm một mắt. Nàng nghĩ đi, muốn người khác làm cái gì? Nàng có thể cho họ cái gì? Họ vì sao phải ủng hộ nàng, phục tùng nàng, dựa vào pháp lệnh ép buộc chỉ là một phía, quan trọng hơn là muốn cấp dưới thật sự phục tùng, như vậy mới có thể bớt đi rất nhiều tai họa ngầm.”


Tĩnh Thục dựa vào trong lòng hắn nghe chưa hiểu rõ hết, cảm giác tê dại còn trên người, run giọng nói: “Ừm, đúng.”


Chu Lãng cười nhẹ, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu nàng: “Nàng nghe hiểu sao, đã nói đúng?”


“Mặc kệ biết hay không biết, tóm lại phu quân nói nhất định là đúng.”


“Ha ha, nương tử thực ngoan, ta thật sự là đời trước tích đức, mới có thể lấy được nương tử tốt như vậy.” Chu Lãng in một nụ hôn trên trán nàng, ôm nương tử yêu thương ngủ.


Buổi chiều hôm sau, một già một trẻ quả nhiên bị trói tới, Chu Lãng thay nương tử thẩm vấn các nàng.


“Nói đi, thành thực khai báo sẽ được xử nhẹ, nếu không… Mấy ngày nay ở trong quân doanh, các ngươi cũng có thể biết xử trí binh lính càn quấy như thế nào rồi.” Chu Lãng trầm mặt, đôi mắt lạnh lùng, Tĩnh Thục nhìn một cái, đã sợ tới mức run lên.


Hai người cắn môi sợ hãi nhìn Chu Lãng một cái, lại nhìn hai người cầm đao đứng bên cạnh, có một người là khách của nàng ta, vẫn có chút thích nàng ta.


Nữ tử trẻ tuổi đã nghĩ hắn có lẽ sẽ thương tiếc mình, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía hắn ta: “Quân gia, người thay tiểu nhân nói một câu đi, ta thật sự không phải người xấu, không biết đại nhân bảo ta nói cái gì?”


Quân sĩ kia ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “Ngươi có cái gì gạt đại nhân, đều nói ra đi, nếu không thì ai cũng không bảo vệ ngươi.”


Ánh mắt u oán quyến rũ người của nàng ta nhíu lại, thấp giọng nói: “Đều nói kĩ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, quân gia vậy mà cũng vô tình vô nghĩa vậy sao? Ta chỉ thu mấy đồng bạc, hầu hạ quân gia thoải mái thôi, ngươi tình ta nguyện, này cũng phải dùng khổ hình sao?”


Chu Lãng nhìn chằm chằm xà nhà, đã không muốn nhìn nàng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi là người ở đâu, vì sao lại tới Bồng lai, lại vì sao lại xuất hiện trước mặt phu nhân nhà ta, nhanh chóng khai báo.”


Nói tới đây, phụ nhân mặt vẫn luôn bình tĩnh coi như không liên quan đến mình, trách móc nói: “Đại nhân, chúng tôi là dân chạy nạn từ Uy Hải tới tìm người nhà thôi, lần trước không phải đã nói với đại nhân rồi sao.”


Chu Lãng đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, sợ tới mức khẽ run rẩy: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói thật liền giữ lại cái mạng cho ngươi, nếu không đánh gãy hai chân, sau đó khoét mắt, cắt lưỡi, sau này muỗn nói cũng không có cơ hội rồi. Ngươi căn bản không có khẩu âm Sơn Đông, tại sao lại gặp nạn trên biển. Ngươi khẳng định có thể nói nhà gần kinh thành, gả đến đây, loại người nói chuyện không đúng sự thật thì miễn đi, ông đây không ngốc.”


Tĩnh Thục chưa từng thấy mặt tàn nhẫn của hắn, sợ tới mức hai tay nắm chặt, bất an nắm lấy ngón tay mình.


Chu Lãng cảm giác được nàng khẩn trương, lúc nhìn qua, đã thành ôn nhu: “Nương tử đừng sợ, chỉ cần các nàng đồng ý nói thật, vi phu đương nhiên sẽ không khó xử các nàng.”


Nữ tử trẻ tuổi khẩn trương nhìn Chu Lãng, lại nhìn binh lính từng ngủ với mình, ánh mắt thúc giục hắn, cuối cùng quyết định nói thật: “Đại nhân, đại nhân nhìn rõ mọi việc, tiểu nữ biết cái gì cũng không thể lừa được ánh mắt đại nhân. Ta là dân Uy Hải không sai, cũng không phải dân chạy nạn, mà là nữ tử thanh lâu, bà tử này mua ta, nói chỉ cần làm một chuyện, liền thả ta đi, cho ta tự do.”


Chu Lãng hài lòng liền gật gật đầu, giống như suy đoán, quả nhiên là xuất thân thanh lâu. “Bảo ngươi làm việc gì?”


“Vâng… Là nghĩ cách trà trộn vào trong phủ đại nhân, quyến rũ đại nhân, ly gián tình cảm của đại nhân và phu nhân. Chỉ là, ta đã gặp qua bao nhiêu nam nhân, không nói vô số, cũng có mấy trăm người, ngày đó ở núi Đan Nhai, ta liền nhìn ra đại nhân là thật sự yêu tha thiết phu nhân, không phải người ngoài có thể ly gián. Cho nên đến quân doanh, ta cũng nhận mệnh, cũng không nghĩ tới mưu hại đại nhân, xin đại nhân tha cho ta đi.”


Chu Lãng gật đầu: “Ngươi vì tự do, đáp ứng người khác làm chuyện xấu, về tình có thể tha thứ, niệm tình không trở thành sự thật, bản quân có thể xử nhẹ. Ngươi sao? Lão bà tử, nói chút xem muốn hại bản quan làm gì, ngươi tính làm cái gì?”


Ngữ khí Chu Lãng rất nhẹ, ánh mắt lại lạnh thấu xương như dao găm, sợ tới mức bà tử run rẩy, cuống quít dập đầu. Tự biết không thể gạt được, bà ta run run nói: “Lão thân cũng là bị người ta ép buộc, cầu xin đại nhân tha cho ta đi. Ta thật sự chỉ là người bán hàng ở Kinh giao, có người đến tìm ta, nói ta tới Đăng Châu một chuyến, mua một nữ tử thanh lâu, sau đó trà trộn vào phủ đệ Chu đô úy, quấy đến Chu phủ không yên, khiến cho phu nhân cùng đại nhân trở mặt thành thù. Sau đó… sau đó…”


“Sau đó cái gì?” Tĩnh Thục đã tức giận, những người này sao lại xấu xa như vậy, hay là bản thân hiện tại có không tâm kế, ví như trước đây thiện lương không để ý, vẫn không thể tha cho bọn họ.


“Hạ thuốc hại chết đại nhân, tạo thành là phu nhân hạ dược. Nhưng mà… Nhưng mà ta cũng chỉ là bị ép buộc, mà ta cũng không tính toán thật sự hãm hại đại nhân, bởi vì ta biết cho dù thật sự hại đại nhân, ta cũng không được kết cục tốt, cho nên trước tiến vào Chu phủ chỉ là kế tạm thời, ta nghĩ về sau có cách, rồi tính. Xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho ta đi.”


Chu Lãng lạnh lùng, liếc bà ta một cái nói: “Là ai bảo ngươi tới, lại dùng cái gì uy hiếp ngươi?”