Thục Nữ Dụ Phu

Chương 71: Sủng thê cách thứ hai mươi tám



Đinh Hương vội vàng tới báo cho Trần Thần, nói là La Đàn công tử muốn gặp nàng. Trần Thần nhìn thấy La Đàn, đáp ứng giúp hắn lừa Thái phu nhân, lại bảo quân y vội tới băng bó miệng vết thương cho hắn lần nữa, liền mang đám hạ nhân phủ Thứ sử rời trấn Vọng Hải.

Chu Lãng tự tay viết phong thư cho thê tử yêu quý, dùng bàn tay phải không bị thương để chứng minh hắn không bị thương. Thấy sắc mặt muội muội không bình thường, Chu Lãng quan tâm hỏi một câu: “Muội không sao chứ?”

Nhã Phượng vội vàng lắc đầu: “Không, không có. Muội chỉ là… nhìn thấy miệng vết thương người khác chảy máu, có chút sợ hãi.”

Trên váy nàng có dính một vệt máu, là của hắn ta lưu lại, nhìn thấy, sẽ nhớ tới một màn hắn ta nằm úp giữa đùi nàng.

Các cô nương nhát gan, nhìn thấy cảnh máu me như vậy cũng khó tránh khỏi sợ hãi, may mắn nương tử không tới. Chu Lãng cũng không nghĩ nhiều, liền đem thư đưa cho Nhã Phượng, để nàng mang về nhà.

Tiểu nương tử nhìn thấy thư, liền vội vàng mở ra, chữ hắn mạnh mẽ hữu lực ánh vào trong mắt: Như gặp ái thê, sự vụ rườm rà không thể về nhà, cực kì nhớ nàng! Nhớ bảo trọng, đừng nhớ ta. Phu quân thân bút.

Tĩnh Thục nhìn trước sau mười mấy lần, lại nhìn Nhã Phượng muốn xem thử mới đem thư ôm trước ngực, không cho nàng coi.

Nhã Phượng cười hì hì nói: “Muội thấy, ái thê…”

“Ngậm miệng.” Tĩnh Thục giận dữ liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người vào buồng trong.

“Tam tẩu, muội làm con chim vô tích sự đưa thư xong xuôi, muội về phòng đây.” Trong lòng Nhã Phượng cũng rất loạn, sợ tam tẩu sốt ruột, trở về thay bộ đồ dính máu ra, liền tới đưa thư cho nàng. Kì thật nàng cũng muốn một mình yên lặng một chút, nhưng yên tĩnh lại nhớ tới cảnh kia.

Tĩnh Thục rửa mặt chải đầu xong, ngồi ở đầu giường lại cầm lá thứ lên. “Ái thê”, chỉ nhìn hai chữ này một cách đơn thuần, trong lòng liền ấm áp, hắn còn nói “Cực kì nhớ nàng”. Tĩnh Thục nhẹ nhàng cười lên tiếng, đi đến án thư viết một phong thư.

Nhớ quân như gió, đêm thường bồi hồi

Nhớ quân như nước chảy, thế nào cũng có

Nhớ quân như suối dài, dài tới nghe thấy tiếng than

Nhớ quân như nhớ tuyết, tự dưng bay loạn

Nhớ quân như trời, quanh co ngày đêm

Nhớ quân như trăng, trăng đuổi quân hành

Nhớ quân như trăng tròn, hàng đêm chiếu rọi

Nhớ quân như cỏ huyên, vừa thấy là nhớ quên

Nhớ quân như cây cỏ, hỗn loạn đuổi mùa xuân

Nhớ quân như cỏ dại, gắn liền không thể dừng

Viết xong trộm nhìn một chút, cảm thấy quá thẳng thắn, liền đè lên xấp giấy phía dưới. Viết một lần nữa: Phu quân bảo trọng, trong nhà đều tốt, đừng nhớ quá.

Ngày hôm sau, binh sĩ mang thuốc đem thư theo, như đá chìm đáy biển. Lại thêm nửa tháng, vẫn không thấy hắn trở về. Trời lạnh, trời bắt đầu rơi tuyết. Tĩnh Thục sắp mấy bộ đồ mùa đông cho Chu Lãng, muốn cho người đưa đi. Nhiều ngày không gặp như vậy, nàng rất nhớ hắn, muốn viết thư cho hắn, nhắc bút lên lại không viết ra được.

“Ài!” Tiểu nương tử ném bút, càng nhớ tới lá thư kia. Còn nói cực kì nhớ nàng, đã lâu như vậy không trở về nhìn một cái, rõ ràng là gạt người. Trên người bỗng dưng ấm áp, có người ôm lấy nàng từ phía sau.

“Chàng trở lại?” Tĩnh Thục kinh ngạc quay đầu.

Chu Lãng cười ảm đạm: “Đúng rồi, dù nương tử không nhớ ta, nhưng mà… ta vẫn trở lại rồi.”

“Ai nói ta không nhớ chàng.” Tiểu nương tử dưng bị oan uổng, ấm ức mân mê miệng nhỏ.

Trước kia vào lúc này, hắn khẳng định sẽ chủ động hôn nàng, nhưng lần này không có. Hắn nhấc người nàng lên, chính mình đoạt ghế dựa, đặt nàng ở trên đùi, lại tách hai chân ra, để cho nàng ngồi đối mặt với mình.

Dáng ngồi như vậy làm Tĩnh Thục rất thẹn thùng, sau lưng là án thư rộng rãi, nàng không thoát được cùng hắn ma xát như có như không. Hắn lại cố ý động chân, đầu gối hắn nâng lên, nàng sẽ thuận thế trượt xuống, ngồi vào trên đùi hắn, bị làm cho nóng rực.

“Nha, coi thư nàng viết đi, một chữ nhớ cũng không có, vốn muốn về nhà sớm, nhưng nương tử không nhớ ta, ta lại xám xịt trở về, rất mất mặt.” Chu Lãng lấy một bức thư nhàu từ trong ngực ra, ra vẻ sầu bi thở dài.

Tĩnh Thục vươn bàn tay ngọc ra xem phong thư một cái: Phu quân bảo trọng, trong nhà đều tốt, đừng nhớ quá. Tuy là lời nói bình thường, nhưng giấy viết đã bị vò lại, có thể thấy là được bỏ vào trong ngực, thường xuyên lấy ra xem. Cho dù không có lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng chung quy vẫn là bút tích của nàng.

“Cho chàng xem một cái, đây là lần đầu tiên ta viết.” Tiểu nương tử rút một tờ từ phía dưới tập giấy ra, đưa cho Chu Lãng xem. Sau đó nhìn khóe miệng của hắn cong lên, ý cười không thể che giấu tràn ra.

“Sao không đem bức này cho ta? Sợ ta trở về lăn qua lăn lại nàng? Nhanh dùng hành động an ủi tâm hồn bị thương của ta đi.” Chu Lãng đem giấy viết để lên án thư, hai tay vòng vào trong ngực nàng, hai tròng mắt sáng láng nhìn đôi môi anh đào đỏ bừng, chỉ chờ nàng chủ động đem ngọt ngào đưa tới. Lại còn cố ý rung chân lên, lại cọ xát nàng.

Tĩnh Thục đương nhiên biết hắn muốn cái gì, cũng thừa dịp thân thể mình không nặng quá, để cho hắn thỏa mãn một hồi. Nhưng nàng da mặt quá mỏng, vươn đầu lưỡi hồng ra liếm liếm môi, âm thầm khuyến khích cho bản thân.

Nhưng nàng không biết động tác như vậy rất chọc người, Chu Lãng không nhịn được, nâng khuôn mặt mềm mại của nàng lên, liên tục hôn môi. Đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng nàng cuốn sạch cái lưỡi thơm tho, nước bọt hòa trộn, đầu lưỡi giao nhau, hôn đến không rời.

Tiểu nương tử sợ lạnh, trong phòng sớm đã đốt địa long, bên ngoài bông tuyết bay linh tinh, trong phòng lại ấm áp như xuân. Chẳng biết lúc nào, y phục trên người rơi xuống, làn da mềm mại xuất hiện ngay trước mắt, hắn nhẹ vỗ về bụng của nàng, đôi mắt tràn đầy tình yêu nhìn về phía nàng: “Thành quả tình yêu của chúng ta mau ra đây, ta rất chờ mong.”

Tĩnh Thục cười ngọt ngào, đang muốn nói chuyện, lại bị hắn nâng lên chậm rãi đưa vào, vì thế miệng nhỏ ướt sũng ngoại trừ câu ngâm nga nhỏ vụn ra, liền không nói được những lời khác nữa. Đôi tay hữu lực của hắn đỡ eo nàng giúp nàng dùng lực, phía dưới không kìm được nhẹ nhàng động đậy, cảm giác kì diệu không nói lên lời nhất thời ùn ùn kéo đến, lại càng làm hắn thoải mái đến không thể kiềm chế, động tác cũng càng lúc càng lớn, mượn không gian phía trước, từng đợt từng đợt trơn bóng rơi xuống chân hắn.

Một đôi tay lặng yên lên xuống, thưởng thức da thịt mềm mại của nương tử, ngón cái xoa nắn nơi xinh đẹp kia, cúi đầu xuống giúp con nhỏ tìm sữa.

Tĩnh Thục yêu chiều chống người lên, thân thể nhu mì điềm đạm lên lên xuống xuống, ở trong lòng hắn run rẩy không ngừng. Trời còn chưa tối, nàng sợ bị người khác nghe thấy, liền cắn môi không cho mình phát ra âm thanh. Chu Lãng phát hiện nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng liếm mở hàm răng ra, thấp giọng nói: “Không được cắn.”

“Nhưng mà…” Tiểu nương tử chỉ nói hai chữ, đã bị chính giọng mình làm cho kinh sợ, sao lại yếu ớt như vậy?

Chu Lãng đương nhiên cũng phát hiện, đồng thời nhấc tờ giấy trên bàn lên, đe dọa nàng: “Đọc, mau đọc, nếu không ta làm nàng đến ngoài sân cũng có thể nghe được.”

Thật là xấu!

Tĩnh Thục đỏ mặt, tay ngọc run lẩy bẩy, đều đã hoảng sợ. Nhất là thanh âm mềm mại tận xương kia, mang theo run rẩy nói ra “Nhớ quân như gió, a… đêm… thường bồi hồi, nhớ quân như… như… nước chảy, thế nào cũng có. Nhớ quân… quân… phu quân… như suối dài, dài tới nghe thấy… dài… phu quân…”

Hắn thật sự không chịu nổi bộ dáng nương tử dục tiên dục tử yêu kiều như vậy, vừa thoải mái vừa khổ sở, dĩ nhiên đến chỗ tình nồng khó nhịn kia, không thể không ôm chặt người trong lòng, gia tăng lực đạo.

Tĩnh Thục cũng không nhịn được nữa, chỉ cảm thấy cảm giác ngứa lại chui vào trong khe hở, nhẹ nhàng hô: “Phu quân cứu ta.” Lời vừa ra miệng, không khỏi xấu hổ muốn chết, trong phút chốc mặt không biết đặt chỗ nào, cúi người cuộn tròn ở trong ngực phu quân, hai tay không tự giác gắt gao ôm cổ hắn, thân thể co rút, ngoan độc cắn môi anh đào chỉ mong có thể nhịn được…

n ái qua đi, hắn cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, thấy không có gì lạ, mới yên tâm. Ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, hai mắt ngấn nước của nương tử oán trách liếc nhìn hắn một cái, nũng nịu trách mắng: “Lần sau cũng không dám như vậy nữa.”

Chu Lãng nghĩ lại cũng có chút sợ, hứa là vì mấy ngày này quá nhớ nàng, mới kích động như vậy. Nắm tay nhỏ run rẩy của nàng, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm đi, trước khi nàng sinh đứa nhỏ sẽ không có lần sau, sau đó, chúng ta đổi cách khác, mỗi đêm đều có thể làm kiểu mới, hiện tại… ta có thể nhịn.”

Hắn lau mồ hôi trên trán giúp nàng, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng còn chưa bớt, yêu thích không buông tay. Tĩnh Thục ngẩng đầu, liền rơi vào ánh mắt sủng nịnh của hắn. Mắt to chớp chớp vài cái, nói khẽ: “Kì thật ta cũng từng nghĩ, lúc ta không thể hầu hạ chàng, có nên an bài mấy thông phòng hoặc thiếp thất không, nhưng mà… nhưng là ta không làm được. Ta không phải thê tử hiền lành, chàng có trách ta không?”

Tiểu nương tử sợ hãi cúi mắt xuống, lại không nhịn được khẽ liếc hắn. Chu Lãng có ý muốn trêu chọc nàng, nhưng vừa mới ân ái một hồi, hắn giờ phút này dù thế nào cũng không thể nói lên câu nặng lời nào, chỉ nhẹ vỗ về gương mặt nàng nói: “Nàng muốn an bài, cũng phải hỏi ta một chút xem có muốn hay không nữa? Ta đây hiện tại nói cho nàng biết, ta không cần, trừ nàng ra, ai cũng không được. Ai nói không an bài thiếp thất cho phu quân là không hiền lành rồi hả? Nương tử của ta là nữ nhân đẹp nhất trên đời, cũng hiền lành nhất. Nàng chỉ cần sinh con ra, dưỡng tốt thân thể, bồi thường ta, là được.”

Tĩnh Thục mím môi cười cười, khẽ ừ, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Nàng học xấu!

Chu Lãng ôm nương tử của mình không nhịn được nở nụ cười, nàng một mực lo lắng chuyện này sao? Lại không dám nói, chọn một người hắn thỏa mãn lại nghĩ lại mà sợ, sao có thể không hiểu tâm tư của nàng?

Ngốc quá, chọn cho hắn sao? Chẳng lẽ nàng không biết tình yêu của hắn với nàng, không chứa được người thứ ba. Giống như tình yêu của hắn với nàng, không chứa chút tạp chất nữa, nam nhân khác nhìn nàng nhiều hơn một cái, hắn đều không vừa ý.

“Tĩnh Thục…” Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, “Về sau không được nghĩ lung tung, ta vĩnh viễn sẽ không có nữ nhân khác, nàng có tin ta hay không?”

“Tin.” Tĩnh Thục tựa trên người hắn, trong ổ chăn ấm áp, trong lòng cũng ấm áp. Lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mân mê miệng nhỏ: “Chàng có hi vọng đặc biệt gì với đứa nhỏ sinh ra không?”

Chu Lãng bật cười: “Nam nhi nữ nhi đều được, đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, về sau còn có rất nhiều, bọn chúng sẽ vây quanh chúng ta kêu hô phụ thân, mẫu thân, ha ha! Nghĩ tới là đã thấy vui.”