Thực Cốt

Chương 1: Tưởng niệm - Không thể chia lìa



Ánh nắng mùa đông chiếu vào phòng bệnh qua ô cửa sổ, tô điểm thêm chút màu sắc cho căn phòng trắng tinh.

Thiếu niên ngồi trên giường bệnh khẽ vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào ánh mặt trời, đó là một đôi tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, ánh nắng rơi xuống đầu ngón tay, khiến đầu ngón tay có chút trong suốt.

Đôi mắt thiếu niên tràn đầy sự thất vọng, không có chút hơi ấm nào được mong đợi từ đầu ngón tay cậu. Cậu nhìn cành cây trụi lá ngoài cửa sổ, đúng lúc này, cơn gió bắc cuộn lên vài chiếc lá úa thổi qua cửa sổ, nói lên sự lạnh lẽo và trống vắng của mùa đông.

"Anh trai......"

Thiếu niên khẽ hét lên, nhưng giọng nói lại lơ lửng trong không trung.

Không ai phản hồi.

Cô y tá thường xuyên kiểm tra phòng mở cửa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt cô giống như một khung cảnh đẹp như tranh vẽ, nhất thời cô quên cả thở.

Sầm Trà quay lại, trên khuôn mặt cậu không tìm thấy một chút buồn bã nào, mỉm cười nhìn cô y tá bước vào.

Cô y tá nhìn thấy hai chiếc giường trống bên cạnh thiếu niên, dù sao tất cả những người nhập viện ở đây đều bị bệnh tâm thần. Là một y tá, cô phải luôn quan tâm đến trạng thái tinh thần của bệnh nhân, cô nghĩ rằng cô có thể an ủi cậu:" Cậu có phải hơi cô đơn không? Đừng buồn vì những gì đã xảy ra, tôi sẽ sắp xếp một người bạn cùng phòng mới sớm cho cậu." Y tá nói xong, tựa hồ như suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô không chỉ rõ ra, nhưng trong lòng mọi người rõ ràng đều biết.

Khi Sầm Trà được phân công đến khu này, vẫn còn hai bệnh nhân, nhưng không lâu sau đó cả hai đều lần lượt tự sát, đây cũng là một vụ bê bối trong bệnh viện.

Thiếu niên chớp chớp mắt, thần sắc sáng sủa, ngữ khí lanh lẹ, nhưng nội dung nói có chút nặng nề:"Bởi vì, tôi sẽ mang đến bất hạnh."

Trong lòng y tá đau xót, vội vàng ngăn lại cậu:"Đừng nói bậy, cậu ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ở cái chỗ này mới là bất hạnh lớn nhất."

"Ha ha ha ha ha." Nghe được lời nói an ủi của y tá, thiếu niên vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt sáng như nửa vầng trăng, quá mức xinh đẹp, " Ở đây rất tốt, tôi rất thích, nhưng tôi còn có chút nhớ anh trai tôi."

Như bị tâm tình của thiếu niên lây nhiễm, y tá cũng cười theo cậu: "Anh cậu nhất định sẽ tới đón cậu."

"Ừ" Thiếu niên gật đầu, "Tôi đang đợi anh ấy."

Nhắc đến anh trai, Sầm Trà che dấu trái tim mình, nó vẫn đập bình thường, hình như rất đau, đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu đến đây, trải qua một cảm giác chưa từng có.

Có lẽ nó bị mất, thiếu niên không thể chắc chắn.

Loại cảm giác kì dị này làm cậu có chút kích động, khoác lên một tầng da người, giả vờ nhập viện bình thường.

Thời gian sẽ cho cậu tất cả câu trả lời.

Dáng vẻ của thiếu niên rất đáng yêu khiến y tá không thể không bước tới xoa đầu cậu.

Tóc Sầm Trà mềm mại, có mùi như dầu gội, y tá thích cậu hơn một chút.

Lúc y tá rời đi, thiếu niên thu lại nụ cười, vươn đầu chậm rãi liếm môi trên, giống như nếm thử con mồi.

Tay cậu vuốt ve chiếc giường trống bên cạnh, nếu một người sau khi chết còn có linh hồn, nhất định sẽ chán ghét mà nhìn cậu.

Sầm Trà nhếch khóe miệng nhìn lên trần nhà, "Tôi muốn chọn một cách chết không tồi cho cô ấy, cậu nói có đúng không?"

Thiếu niên không biết từ đâu lấy ra một con dao gấp, xoay qua xoay lại giữa năm ngón tay.

"Úi."

Lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, trên ngón áp út để lại một chuỗi vết máu cực mảnh, từng giọt máu nhỏ từ vết thương tràn ra.

Giống như một chiếc nhẫn cưới đẫm máu.

Sầm Trà đã thấy nhiều cảnh đeo nhẫn vào ngón áp út của người mình yêu, nếu đó là anh trai của cậu thì tốt biết mấy.

Với một nụ cười dịu dàng, cậu hôn lên vết máu trên ngón tay mình.

2: Không thể chia lìa.

Đó là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, ngồi xổm trên bồn rửa mặt với tư thế rất không đứng đắn, miệng ngậm điếu thuốc, nghịch chiếc bật lửa trên tay.

Hắn hít một hơi thật mạnh, ngọn lửa đốt cháy thân điếu thuốc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, biến nó thành cặn bã màu xám. Những ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc, tuỳ ý hất tàn xuống đất.

Như một trò đùa, Sầm Hạc phun một ngụm khói lớn vào mặt những học sinh đi ngang qua, làm những học sinh vô tội bị sặc và ho khan.

Đột nhiên Sầm Hạc dập tắt tàn thuốc một cách thô bạo, nhanh chóng nhảy khỏi bồn rửa mặt, chộp lấy chiếc điện thoại di động của một bạn học trước mặt.

Bang---

Với một tiếng vang lớn, điện thoại bị đập xuống đất, miếng dán cường lực vỡ thành nhiều mảnh và dính chặt vào điện thoại.

"Mày chụp cái con mẹ mày à?" Sầm Hạc dẫm lên điện thoại, đập nát chiếc điện thoại bằng đế giày của mình như một kẻ điên.

Sau khi đập đủ, hắn dùng một tay nhéo cổ mình, không chút nghi ngờ hỏi: "Lần sau còn dám không?"

Những người khác giấu điện thoại di động vào trong túi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đầy bụng bực tức, lại cực kì nhất trí.

____Người này từ khi nào trở nên như vậy?

Mọi người đều biết, Sầm Hạc như con của trời, là đứa con nhà người ta điển hình, tư cách và học thức đều ưu tú. Tất cả những lời tốt đẹp đều có thể được áp dụng cho hắn. Hắn đã là một người nổi tiếng trong trường từ khi học Sơ Trung, mọi người đều biết hắn.

Nhưng lên tới Cao Trung, Sầm Hạc liền trở lên xa lạ với mọi người.

"Mày rốt cuộc là ai?"

Sầm Hạc tức giận gầm lên một tiếng, buông tay ra, nhìn thấy người tới, cười tà ác, "Đã lâu không gặp, Dương Bách Thịnh."

Khuôn mặt của Sầm Hạc quá hoàn hảo, quá đẹp nhưng nguy hiểm chết người.

 "Mày không phải Sầm Hạc đúng không? Kì thật người bị bệnh là Sầm Hạc, còn người trước mặt tao là Sầm Trà. Sau khi bọn mày hoán đổi danh tính." Dương Bách Thịnh nói ra suy đoán của mình, cũng giống mọi người, anh căn bản không tin người trước mắt từng là bạn thân của mình.

"Ha ha ha ha ha ha ha." Sầm Hạc cười to như nghe được chuyện cười gì đó, tựa hồ không có chút nào muốn phản bác, "Chỉ là mày cho rằng"

Tiếng cười này giống hệt tiếng cười của Sầm Trà.

Sầm Trà là em trai của Sầm Hạc, tuy là song sinh nhưng cách cư xử của cậu hoàn toàn khác với anh trai mình, học kém, hay trốn học, điên khùng và dễ gây rắc rối.

"Nhưng tao không hiểu, nếu mày là Sầm Trà, làm thế nào mày có thể đứng đầu lớp." Dương Bách Thịnh cố gắng tìm câu trả lời từ đôi mắt của Sẩm Hạc, chẳng hạn như khả năng lớn nhất - gian lận.

Sầm Hạc khinh thường nhìn lại, nhướng mày nói với giọng điệu tuỳ tiện: "Có thể đứng đầu lớp, không phải rất dễ dàng sao?" Hắn dừng lại, "Ồ, khả năng đối với một đứa đầu óc có vấn đề như mày có vẻ rất khó nhỉ"

" Mày." Dương Bách Thịnh vung nắm đấm về phía Sầm Hạc, " Mày hận anh trai mày đến mức nào, xin mày đừng dùng cái tên Sầm Hạc để làm chuyện như vậy." 

Sầm Hạc né được nắm đấm của Dương Bách Thịnh, ấn đầu anh vào tường.

Lực đạo nặng nề trực tiếp để lại một đạo vết máu trên tường, Thân thể Dương Bách Thịnh mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Ai đó hét lên sợ hãi, lao ra khỏi cửa.

Nhìn thấy máu, cảnh tượng trong nhà vệ sinh hỗn loạn một lúc.

Đi, chạy, kiện giáo viên, dù sao cũng không ai dám giúp Dương Bách Thịnh đang ngồi dưới đất.

Bàn tay của Sầm Hạc phủ lên vết máu trên tường, vẽ một đường dài, cúi đầu nhìn anh, "Mày chưa bao giờ hiểu biết Sầm Trà, huống hồ là Sầm Hạc."

Người bên dưới không còn sức để nói, Sầm Hạc cũng không chắc người bên kia có còn nghe thấy mình hay không, nhưng hắn vẫn tự mình tiếp tục.

" Sầm Trà và Sầm Hạc không thể tách rời."