Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 142: Bà không có tư cách quản tôi



Editor: Chi Misaki

Chính lúc đang hết đường xoay sở, di động của Hàn Thừa Nghị lại vang lên. Nghê Tuấn nhìn thấy là Kiều Vũ Vi liền nói: "Tam Thiếu, Kiều tiểu thư."

"Ừ..." Hàn Thừa Nghị có chút không kiên nhẫn tiếp điện thoại, không tìm thấy Nhạc Tuyết Vi, anh chẳng có tâm trạng gì đi dỗ Kiều Vũ Vi cả: "Vũ Vi, bên tôi có chút việc, em có cần gì thì bên trong phòng bệnh có ý tá, để cho bọn họ giúp em, được không?"

"Thừa Nghị..." Giọng nói đáng thương tội nghiệp của Kiều Vũ Vi truyền tới: " Anh bề bộn nhiều việc sao? Nếu anh bận,… vậy thì cứ quyết định thế đi." Trong giọng nói rõ ràng còn lộ ra chút không cam lòng cùng bất mãn.

Hàn Thừa Nghị mệt mỏi day day mi tâm, bất đắc dĩ thở dài: "Được, tôi lập tức tới ngay, em chờ một lát."

"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn nhịn không được, bản lĩnh dính người của vị Kiều Vũ Vi này thật khiến người ta không chịu nổi.

"Trở về!" Tuy Hàn Thừa Nghị tâm không cam tình không nguyện, nhưng anh không còn cách nào khác, anh đã không thể thực hiện hôn ước cùng Kiều Vũ Vi thì cũng không thể ngay cả chăm sóc người ta lúc bị thương cũng không làm được

" Vậy còn Tam thiếu phu nhân bên kia?"

"Tiếp tục tìm, mặt khác phái người canh chừng ở nhà bà ngoại cùng trường học, một bước cũng không được rời!" Hàn Thừa Nghị thúc thủ vô sách( bó tay), chỉ có thể ôm cây đợi thỏ thôi.

“Vâng ạ!”

Nhạc Tuyết Vi không trở về nhà bà ngoại cũng không trở về trường học, cô hiểu rất rõ Hàn Thừa Nghị, không nhìn thấy cô, anh sẽ không kiêng nể gì mà đi tìm cô, vì trốn tránh anh, cô quyết định đến Kiều gia, Hàn Thừa Nghị không thể nghĩ đến việc cô sẽ đến Kiều gia đi.

Kiều Vạn Đông cùng Khang Tuệ Trân nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi liền lấy làm kinh hãi.

"Tuyết Vi, con... Sao đột nhiên con lại trở về?"

Kiều Vạn Đông lại càng kinh ngạc hơn, hôm nay ông mới cùng con gái nhỏ nói chuyện qua điện thoại, cũng không nghe thấy con gái nhỏ nói sẽ về nhà mà!

Còn vẻ mặt Khang Tuệ Trân thì chất đầy địch ý nhìn Nhạc Tuyết Vi, thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt này đột nhiên trở về làm gì? Khó khăn lắm mới tống cổ nó ra nước ngoài được, sao lại không rên một tiếng đã trở lại? Nhìn bộ dáng này xem ra ngay cả Kiều Vạn Đông cũng không biết.

"Tuyết Vi a! Không phải dì nói con, trong nhà chi tiền cho con ra nước ngoài, con nên ở nước ngoài cho thật tốt, mọi người cũng mong thư của con, con như vậy không nói một tiếng liền về, có phải là có chút không hiểu chuyện rồi không?" Khang Tuệ Trân không chút che dấu bất mãn với con chồng, lời nói cực kỳ cay nghiệt.

"Đừng nói nữa!" Kiều Vạn Đông trừng mắt nhìn vợ, sau đó lại nhìn về phía con gái.

Thấy sắc mặt con gái không tốt liền lo lắng có phải con bé đã gặp chuyện gì hay không: "Tuyết Vi? Có phải bên kia xảy ra chuyện gì không? Ba biết, con luôn là đứa bé ngoan, nghe lời, sẽ không bao giờ làm ra những chuyện không đúng mực, có chuyện gì cứ nói với ba."

Lời nói của đôi vợ chồng, một câu Nhạc Tuyết Vi cũng nghe không vào, chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ầm ỹ. Trong đầu cô hiện tại đều là chuyện Hàn Thừa Nghị lừa dối cô, anh vẫn luôn trông chừng bên cạnh Kiều Vũ Vi.

"Ba, con đau đầu, con muốn nằm một lát, đừng hỏi con, con không muốn nói cái gì cả, được không?"

Nhạc Tuyết Vi xoay người nhìn Kiều Vạn Đông, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn.

Kiều Vạn Đông đau lòng thay con gái, lập tức gật đầu liên tục: "Được được được, không hỏi nữa! Trước cứ lên lầu nghỉ ngơi đi, phòng của con cũng đã được trang hoàng cẩn thận, có điều ba không biết là con sẽ trở về, để ba đi lấy cho con một bộ chăn!"

"Lão Kiều! Con cái không thể nuông chiều như vậy được! Đây là ra nước ngoài học, sao có thể tùy ý nó muốn về là về?" Khang Tuệ Trân ở một bên vẫn chưa từ bỏ ý định đổ thêm dầu vào lửa.

Hai mắt Nhạc Tuyết Vi hơi đỏ lên, không thể nhịn được nữa liền quát Khang Tuệ Trân: "Bà câm miệng cho tôi! Bà thì tính là cái gì? Bà là gì của tôi? Tới phiên bà quản tôi sao? Đừng nói là bà, ngay cả Kiều Vạn Đông cũng không có tư cách quản tôi.”

Một phen nói xong liền khiến cho Khang Tuệ Trân tức đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Kiều Vạn Đông thì thay đổi không ngừng, quả nhiên con gái nhỏ vẫn còn hận ông, chưa tha thứ cho ông.

Nhạc Tuyết Vi tâm phiền ý loạn, mặc kệ bọn họ liền xoay người đi lên lầu.