Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 88: Nội gián



“Hoàng thượng, Tiểu Đặng Tử công công của Vân Tiêu cung cầu kiến!”

Hỷ công công bên ngoài Ngự thư phòng bỗng lên tiếng, Hoàng thượng bực mình hỏi:

“Nói!”

“Tối qua Vân phi nương nương sinh bệnh, Vương thái y đã qua đó kê thuốc, mãi đến giờ vẫn không thấy hiệu quả…” Hỷ công công đi vào, đem những lời mà lúc nãy Tiểu Đặng Tử đã nói thuật lại một lượt cho Hoàng thượng, Hoàngthượng không kiên nhẫn phất phất tay:

“Biết rồi, đi gọi Tiền thái y, bảo ông ta đi khám là được!”

Nhất định lại là Liên phi rồi, độc của Liên phi chưa khỏi, trùng hợp Vân phi lại sinh bệnh, tới đó mời thái y, một bên thì mời người, một bên thìkhông thả người, giữa hai người xảy ra bất hòa nên mới tới đây nói vớimình chứ gì.

“Hoàng thượng, nhưng theo như những gì Tiên phi nói sáng nay hình như Vân phi là bị…”

Lén ngẩng đầu liếc Hoàng thượng một cái, Hỷ công công biết Hoàng thượng đặc biệt mẫn cảm với mấy chữ đó, đắn đo suy nghĩ có nên nói ra hay không.

“Bị gì?”

Hoàng thượng không nghĩ ngợi gì khác, hai mắt nhìn thẳng về phía Lân vươngđang nghiêm túc vẽ tranh, sắp vẽ xong rồi, những nét phác đã hiện rarồi, còn thiếu một chút chi tiết nữa thôi.

“Tiêu chảy!”

“Cái gì?” Hoàng thượng kinh hãi quay đầu lại, trừng Hỷ công công:

“Ngươi nói, Vân phi thật sự bị tiêu chảy?”

Trong đầu mau chóng nhớ lại những gì xảy ra sáng nay, hóa ra là thật, HoaNguyên có nói, ‘Thụy Tiên’ cũng có nói, lúc đó Vân phi chẳng sao hết,thật không ngờ đến tối thì lại trở thành sự thật.

“Có nặngkhông?” Thu lại vẻ kinh hãi trong mắt, sau khi hỏi xong Hoàng thượng lại tự cười, còn hỏi có nặng hay không, nếu không nặng, thì đâu cần phảinói là đã qua một đêm rồi mà vẫn không thấy thuốc có hiệu quả chứ.

“Hồi Hoàng thượng, Tiểu Đặng Tử nói, bây giờ nương nương đã không thể xuống giường được nữa…”

Lúc nãy ông cũng đã nghe ngóng qua, Vân phi còn bị nặng hơn Hoàng thượngnhiều, chỉ là ông không biết, việc này có phải cũng có liên quan đếnTiên phi không nhỉ? Lúc sắp đi, biểu tình của Tiên phi thật sự rất khủng khiếp. Nhưng lúc ở Ngự hoa viên, giữa hai người bọn họ cũng chẳng cótiếp xúc gì? Nhưng mặc kệ là có liên quan hay không, quyết đoán ban đầucủa mình không sai, Tiên phi thật sự là không thể trêu chọc, chỉ có thểlấy lòng.

“Biết rồi, một lát trẫm sẽ đến đó thăm!”

“Hoànghuynh, sao đệ lại cảm thấy trùng hợp thế nhỉ?” Sóc vương ngẩng đầu nhìnHoàng thượng, lời nàng ta nói chuẩn xác đến vậy hay sao?

“Đúng là có hơi trùng hợp, lát nữa ta tới đó xem thử. Đệ xem…”

Hoàng thượng lén chỉ về phía Lân vương, những lời ban nãy hình như hắn chẳngnghe được gì hết, vẫn chuyên tâm vẽ tranh, suy nghĩ chuyện của hắn.

“Xong rồi!” Lại qua thời gian một nén nhang, cuối cùng Lân vương cũng đạicông cáo thành mà ngẩng đầu, Sóc vương khẩn trương chạy lại, giờ đây hắn có chút không dám nhìn nhân vật trong tranh.

“Lân, nàng ta trông như thế này à?” Hoàng thượng nhìn cô gái trong tranh, miễn cưỡng cũngcó thể coi là thanh tú, sao Lân lại thích cô gái như vậy nhỉ?

“Như thế nào, đệ xem với?” Tuy Sóc vương rất sợ, nhưng hắn cũng rất tò mò,cô gái đêm đó sao có thể coi là thanh tú được. nhiều nhất thì cũng chỉlà không xấu mà thôi, có phải hai người họ vốn chẳng phải cùng một người hay không?

Lúc này, hắn thật sự rất hi vọng, họ không phải làcùng một người. Bởi vì cho dù là cùng một người đi chăng nữa, Lân vẫn sẽ yêu nàng ta, mà mình thì vẫn muốn báo thù nàng ta, vì nàng ta, mà làmtổn hại đến tình cảm hai người, không đáng chút nào.

“Đây chính là cô gái kia sao?” Sóc vương chỉ bức tranh, trong lòng nhẹ nhõm không ít, Lân vương cười cười:

“Ừ, chính là đây, chắc không nhầm đâu. Hôm đó ta chỉ lo vui mừng, khôngnhìn cho kĩ , chỉ là nàng đã dịch dung, người vốn rất xinh đẹp, rất đáng yêu.”

Sóc vương nhìn tỉ mỉ, cô gái kia đã dịch dung, hắn cũngbiết. Nhưng cô gái mà Lân vẽ ra, không giống với tiểu nha đầu bình dịsau khi dịch dung kia, nhưng y phục trên người lại có hơi giống, hay làmình cũng vẽ một bức, đến lúc đó nhìn biểu tình của Lân vương là biếtngay chứ gì?

“Ha ha, Lân, đệ cũng biết một cô gái rất xinh đẹp, rất ‘đáng yêu’, chi bằng đệ cũng vẽ ra cho huynh và hoàng huynh xem nhé?”

Sóc vương nhấn mạnh hai chữ đáng yêu, vốn Hoàng thượng thấy được vẻ thấtvọng trong mắt Sóc vương thì trong lòng nhẹ nhõm không ít, nhưng giờ xem ra, Sóc vẫn còn chưa chịu từ bỏ, vẫn hoài nghi họ là cùng một người.Nhưng như vậy cũng tốt, có thể xác định rõ họ có phải là một người haykhông, đối sách của hắn và Sóc vương cũng có thể tiến thêm một bước.

Nếu không có Tiểu Tiểu thì tốt quá! Hoàng thượng thầm than, trước kia cóchuyện gì thì ba huynh đệ bọn họ đều cùng nhau bàn bạc, cùng nhau nghĩcách. Nhưng nay vì một cô gái, rất nhiều chuyện phải giấu Lân, chỉ cóhai người bọn họ. Sóc cũng rất lanh lẹ, nhưng không nghiêm cẩn như Lân.Làm chuyện gì đó sau lưng Lân, có lúc Hoàng thượng cũng thấy chột dạ,nhưng may mà, đàn ông trong tình yêu thì phản ứng chậm chạp hơn rấtnhiều, nếu là bình thường, Lân đã sớm nhìn ra điều bất thường rồi.

“Xem, đây chính là cô gái kia mà đệ gặp!” Rất nhanh, Sóc vương đã đem dáng vẻ của cô gái đã hại hắn hôm đó dục hỏa đốt người bị đông ở bên ngoài suốt đêm mà vẽ ra. Cô gái kia, hắn đã sớm khắc sâu trong xương tủy, ăn sâuvào trong đầu óc, nhấc bút vẽ, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, tốc độvẽ rất mau, nhưng bức tranh lại trông chẳng thô thiển tí nào hết.

“Sóc, đây chính là nàng ta sao?”

Nhìn đôi mắt ngây thơ, nụ cười điềm nhiên, còn cái vẻ tinh nghịch kia nữacủa cô gái trong bức tranh, có nghĩ thế nào cũng không ngờ nàng ta lạilà cao thủ dùng độc có thể khống chế Sóc vương.

“Lân, huynh cũngqua đây xem thử đi!” Thấy Lân vương đang ngẩn người, Sóc vương vội gọilại, hắn còn phải đợi xem biểu tình của Lân vương nữa chứ?

“Ờ!”Không nhìn thấy ánh mắt tính kế kia của Hoàng thượng và Sóc vương, Lânvương đi qua đó, sau khi liếc nhìn cô gái trong tranh một cái, kinh nạctrợn to mắt, bắt đầu nhìn kĩ.

“Lân, huynh cũng biết nàng ta à?” Sóc vương hỏi dò, nhìn biểu tình vừa nãy, chắc phải nhận ra mới đúng.

“Ừm, Sóc, làm sao đệ quen biết được nàng ta?” Đè xuống sự kinh ngạc tronglòng, Lân vương muốn xem thử thái độ của Hoàng thượng và Sóc vương đốivới nàng ra sao.

“Chỉ là gặp qua hai lần, có chút ấn tượng màthôi! Lân, huynh thì sao? Làm sao huynh biết nàng ta, huynh có quen thân với nàng ta hay không?” Sóc vương suốt ruột hỏi.

“Tàm tạm, cũng chỉ là gặp qua hai lần, không quá thân thiết!”

Bằng trực giác, Lân vương cảm thấy trong lời nói của Sóc vương có gì đókhông đúng, cho nên hắn giữ lại trong lòng, không nói ra người đấy làTiểu Tiểu. Nhưng trong lòng hắn lại kinh ngạc muôn phần, Sóc vương thấynàng quen mắt, còn có thể nhớ được hình dáng của nàng, chẳng lẽ nàngthật sự đang ở trong Sóc vương phủ sao?

Nữ nhân, hắn đã gặpnhiều, nhưng có thể khiến cho Sóc vương nhớ được hình dáng thì lại chẳng có mấy ai, có phải Sóc vương cũng thích nàng hay không?

Nghĩ đến khả năng này, tim Lân vương lại nhói lên, đừng như vậy, nàng là củamình, mà Sóc vương là huynh đệ của mình, hắn không muốn mất đi TiểuTiểu, cũng không muốn vì một cô gái mà phá vỡ tình cảm huynh đệ.

“Ớ, nàng ta không phải là Tiểu Tiểu?” Sóc vương cẩn thận hỏi, Lân vươngthản nhiên lắc đầu, không phải Tiểu Tiểu, còn có thể là ai được chứ?

Chỉ là những câu sau cùng đó hắn giữ lại trong lòng, không nói ra mà thôi.

“Ha ha, thế thì tốt, huynh không biết đâu, nữ nhân kia đáng ghét chết đi được…”

Sau khi xác định nàng không phải là Tiểu Tiểu, rốt cuộc Sóc vương đem tộiác của ‘nàng’ tố cáo với Lân vương, Lân vương đồng tình nhìn Sóc vương,cười nói:

“Thế thì thật là lợi hại, nhưng ta cứ cảm thấy đệ đã gây chuyện gì đó, bằng không, sao nàng ấy lại vô duyên vô cớ chỉnh đệ chứ?”

Mấy việc ác này, đích thực là hợp với tác phong trước giờ của Tiểu Tiểu,nhưng nàng sẽ không vô duyên vô cớ hại người, trừ phi đã làm chuyện gìđó hại nàng hoặc là những chuyện mà nàng không thể nhìn được. Thấy bộdạng nghiến răng nghiến lợi của Sóc vương đối với nàng, may mà mìnhkhông nói là quen biết nàng, bằng không, chắc chắn là Sóc vương sẽ không nói cho mình biết, mà sẽ lén đi tìm nàng, lén báo thù nàng.

“Sao huynh biết nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ chỉnh người? Nàng ta làm việc vốn chẳng theo lẽ thường, làm gì cũng tùy hứng!”

Ảo não nói một tiếng, đáng thương cho một đời anh minh của mình, bị nữ nhân kia hủy mất rồi.

“Ta cũng chỉ đoán thế thôi. Sóc, đệ xem ánh mắt của nàng ấy rất đơn thuần, không giồng như người có thể làm ra mấy chuyện kia!”

Chỉ bức tranh, Lân vương không thể không bội phục kĩ thuật vẽ tranh của Sóc vương, đúng là khá có thần, khá đẹp đấy – chí ít, đẹp hơn bức tranh của mình nhiều.

Đấy không phải do kĩ thuật vẽ của mình tệ, chỉ làmình không muốn để người khác biết được tướng mạo của nàng, muốn léngiấu nàng đi mà thôi.

“Hứ, nếu không phải dùng ánh mắt đó mê hoặc đệ, đệ có thể trúng kế nàng ta được hay sao?” Sóc vương phẫn nộ nhìnbức tranh, trong lòng nguyền rủa nũ nhân kia mấy bận, khiến cho TiểuTiểu đang ở Lâm Tiên cung lạnh đến phát run, không biết là ai lại đangtính kế nàng nữa đây.

“Ha ha, hoàng huynh, huynh còn đi thăm Vân phi nữa không? Phỏng chừng nàng ta sắp không xong rồi…”

Nghĩ muốn về, buổi tối còn phải đến phủ của Sóc vương xác định một lần, biết được nàng ở đâu, hắn mới có thể yên tâm được. Lời ban nãy của Sóc vương khiến hắn thấy không yên tâm, không biết Sóc vương đã giấu nhẹm đi đoạn nào rồi?

“Lân, đệ định về rồi à? Về có việc sao?” Hoàng thượngcười cười, còn không biết tâm tư của Lân hay sao? Nhưng rốt cuộc về nhàlàm gì, hắn thật sự không biết.

“Không có gì!” Lân vương lắc lắc đầu, cười với Sóc vương một cái:

“Lâu lắm không đến phủ của đệ chơi rồi, giờ lại muốn đến đó đi dạo đấy?”

“Đi đi, các đệ đều đi hết cả đi! Dù sao thì mấy chuyện tự tại cũng chẳng có phần của ta…” Nhìn hai người họ với vẻ hâm mộ, tại sao lúc đầu Hoàng đế được chọn lại không phải bọn họ, mà lại là kẻ mệnh khổ mình đây cơ chứ?

“Hoàng huynh, mỗi ngày đều có nhiều mỹ nữ ở cùng huynh như vậy, huynh còn chêkhông tự tại hả?” Sóc vương không sợ chết nhìn Hoàng thượng, Hoàngthượng phẫn nộ thét:

“Hai người các ngươi, có phải cũng muốn tự tại một chút hay không…”

“Không cần không cần! Bọn đệ đi, bọn đệ đi…”

Hai vị vương gia chật vật bỏ chạy, Hoàng thượng cô độc ngồi lại, đem haibức họa của Lân vương và Sóc vương bày ra bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu…

Đây không phải một người sao? Thứ không thay đổi nhất ở con người chính là mắt, đôi mắt của hai người có hơi giống nhau, còn gìgiống nữa nhỉ? Sao hắn cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy?

Sócvương hai lần đều bị trúng kế nàng ta, Hoàng thượng nhìn mỹ nữ kia, nữnhân như vậy rất đơn thuần rất ngây thơ, nếu như nàng đến trước mặtmình, dùng ánh mắt này nhìn mình, mình có trúng kế nàng ta hay không?

Nàng ta khống chế Sóc vương như thế nào? Chẳng lẽ dùng sắc đẹp dụ dỗ? Nghĩđến đây, Hoàng thượng cười cười, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũngphong lưu, đàn ông trên đời, có mấy ai thoát được kia chứ?

***

“Nương nương, chậu hoa mà Liên phi nương nương tặng người đâu rồi? Hôm qua vẫn còn ở đây mà? Sao bỗng dưng lại biến mất thế nhỉ?”

Từ ma ma vừa vào tẩm thất của Tiểu Tiểu, liền nhìn thấy trước cửa sổ thiếu mất mấy thứ, bà khó hiểu hỏi.

“Đúng đó, chậu hoa kia đâu? Tối qua rõ ràng còn đây cơ mà?”

Tiểu Tiểu gãi đầu, nàng đương nhiên biết rằng hoa đã bị người ta trộm đimất, nhưng lúc đó nàng đang “ngủ” mà, đương nhiên không biết là ai trộmrồi. Nhưng trong lòng Tiểu Tiểu lại lén bật cười: Thì ra Hoàng thượnglại có cùng sở thích với mình – trộm!

“Chết rồi, đây là thứ màLiên phi nương nương mới tặng cho người, sao bỗng dưng lại mất vậy? Nếutruyền đến tai Liên phi nương nương…thế thì phiền to!”

Từ ma mabất an đi tới đi lui, tuy rằng bây giờ Liên phi đang trúng độc khôngrảnh đi lo mấy việc này, nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ biết, biết được rồithì ả ta sẽ tìm lý do để giáo huấn nương nương.

“Nương nương yêntâm, nô tỳ sẽ đi tra xem tối qua là ai trực đêm, nhất định sẽ tìm đượchoa.” Phiền não cũng chẳng ích gì, vẫn nên tìm được hoa trước cái đã.

“Mất rồi cũng tốt, chẳng phải chỉ là một chậu hoa độc thôi sao?”

Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không phải Hoàng thượng ghét mình lắm à? Saophải trộm chậu hoa độc này? Là muốn hại mình hay là hắn cũng biết hoanày có vấn đề? Chẳng lẽ rất nhanh rồi hắn sẽ lén đem hoa đưa trở lại à?Bây giờ hắn đặt hoa ở đâu? Nếu như là ở bên cạnh hắn, sau đó để Liên phi biết được…

“Há há…”

Tiểu Tiểu cười phá lên, dọa cho Từ ma ma phát sợ, không phải nương nương bị sợ đến ngốc luôn rồi đấy chứ? Bây giờ nàng ấy nên lo lắng mới đúng, sao lại cười nhỉ?

Nhưng điều bà không biết là, ngoại trừ chuyện của Điểm Điểm ra, Tiểu Tiểu có bao giờ lo lắng qua đâu?

“Nương nương, người không sao chứ? Nô tỳ sẽ đi tìm thái y ngay!”

Xoay người định chạy ra ngoài, Tiểu Tiểu kéo bà ta lại cười nói:

“Ta không sao. Ma ma cũng biết hoa có độc, ai đó trộm đi không phải sẽ càng tốt, đỡ cho bổn cung phải trúng độc hay sao?”

“Nhưng không phải nương nương nói, người đã giúp hoa giải độc rồi mà? Sao hoacòn có độc nữa?” Từ ma ma khó hiểu nhìn Tiểu Tiểu, lời của nương nươngthật thâm thúy, có mấy cái sao bà nghe mãi mà chẳng hiểu gì hết?

“Từ ma ma, chuyện ta bảo bà chú ý đã có tiến triển gì chưa?”

Quay đầu nhìn Hoa Nguyên, Tiểu Tiểu nhanh chóng giúp nàng ta thay thuốc, nằm thêm hai ngày, nàng ta có thể xuống giường được rồi. Nhưng muốn phụchồi hoàn toàn, ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa.

“Suy đoán của nương nương quả nhiên chính xác, nô tỳ đã tra ra được là ai rồi, nhưngnô tỳ muốn xác định thêm lần nữa!” Từ ma ma nhìn Tiểu Tiểu đầy vẻ kínhphục, Tiểu Tiểu cười nói:

“Được thôi, thế thì cho ngươi thời gian thêm một ngày để xác định, ngày mai ta sẽ khen thưởng cho nàng ta thậthậu hĩnh. Đúng lúc cho người trong cung thấy được thủ đoạn của ta, thậtra con người ta vốn rất dễ chung sống, chỉ cần các ngươi không phản bộita, cái gì cũng dễ nói; nếu phản bội ta, hừ…”

“Nương nương, nô tỳ không dám!” Từ ma ma muốn quỳ xuống bày tỏ lòng trung, Tiểu Tiểu một tay ngăn bà ta lại, cười nói:

“Ta ghét việc cứ hở ra một tí lại quỳ xuống, bên ngoài thì cứ chiếu theocung quy mà làm, trong cung ấy à, mấy cái hư lễ này thì miễn đi. Chỉ cần trong lòng các ngươi trung thành với ta là được rồi!”

Hôm nayvẫn không thể ra ngoài, hai đại chủ phi đều có ‘bệnh’, các cung phi đềubận đi bày tỏ lòng trung với bọn họ, bên chỗ Tiểu Tiểu lại có một ngàyyên tĩnh hiếm hoi. Buổi chiều ngày thứ hai, nha hoàn ăn trong bò ngoàikia bị áp giải đến, cung nhân của Lâm Tiên cung đều vây lại đứng một bên để xem, quỳ dưới đất chỉ có nha hoàn kia.

“Từ ma ma, chính là nàng ta à?”

Tiểu Tiểu ngồi trên ghế quý phi, lười biếng liếc nhìn nàng ta một cái, thânthể gầy gò y như chưa phát dục vậy, nàng ta nhát gan cúi đầu xuống, Tiểu Tiểu nghĩ thế nào cũng không ra, một nha đầu như vậy mà lại dám nằmvùng?

Nằm vùng hả, ít nhất cũng phải to gan một chút, xinh đẹp một chút, vóc người khá hơn chút.

Xem ra, đúng là nhìn người không thể trông tướng mạo. Sau này nhìn ngườiphải nhìn từ trong lòng, không thể lại để vẻ bề ngoài của họ đánh lừanữa.

“Dạ, nương nương! Nô tỳ đã âm thầm quan sát mấy ngày, chínhnàng ta không sai!” Từ ma ma cây ngay không sợ chết đứng mà nói, nươngnương từng bảo, người đối tốt với nàng ấy thì nàng ấy sẽ không làm khó,đây là lúc để tỏ lòng trung với nương nương.

“Ừm. Ngươi tên gì? Lời của Từ ma ma có đúng hay không? Ngươi còn lời gì để nói nữa không?”

Tiểu Tiểu nhìn nàng ta, không tức giận ngút trời như trong tưởng tượng của các cung nữ, mà vẻ mặt lại hòa ái, thân cận.

“Nô tỳ không có phản bội nương nương!” Cung nữ cúi thấp đầu, sợ sệt nói.

“Tứ Nhi, ngươi không phản bội nương nương? Thế kẻ nào đã lén lút mỗi ngàybỏ thứ gì đó vào trong thức ăn của mọi người hả?” Từ ma ma tức giận nhìn nàng ta, làm cho Tứ Nhi sợ đến nỗi lắc đầu lia lịa:

“Ma ma, nô tỳ không bỏ gì vào trong đó hết…”

“Ý ngươi là, ma ma ta già cả hoa mắt nên nhìn lầm hay sao?” Từ ma ma tứcgiận nhéo lỗ tai nàng ta, vừa nghĩ tới nàng ta là tay sai của Liên phi,bà liền tức không chịu được. Nếu không phải nhờ nương nương, suýt nữamình đã bị Liên phi hại chết rồi.

“Không phải…ma ma…ma ma…”

Tứ Nhi ngẩng đầu, thà chết không nhận tội. Từ ma ma cười lạnh một tiếng:

“Còn không nhận? Tứ Nhi, ngươi không hại nương nương sao? Ngươi không bỏ thứ gì vào trong thức ăn của nương nương, nhưng ngươi lại bỏ gì đó vàotrong cơm của bọn ta! Thành thật khai báo, có lẽ nương nương sẽ tha chongươi một mạng, bằng không, ai cũng không cứu được ngươi!”

Tứ Nhi lắc lắc đầu, nước mắt đầm đìa nhìn Tiểu Tiểu, miệng nói: “Nương nương, người phải tin nô tỳ, nô tỳ thật sự không có…”

“Đủ rồi! Ngươi tên Tứ Nhi phải không? Bổn cung có thể tin ngươi bị oan, cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy thuyết phục bổn cung, thế nào?” Tiểu Tiểulạnh lùng nhìn nàng ta, lời của nàng khiến cho Từ ma ma cả kinh, đaulòng hỏi:

“Nương nương, người không tin lão nô?”

“Từ mama, chớ có nóng vội! Bổn cung sao lại không tin ngươi được chứ? Nhưngbổn cung cũng từng nói, điều nhìn thấy chưa chắc đã là thật, dù là tậnmắt nhìn thấy cũng vậy. Ma ma, tuổi tác của Tứ Nhi vẫn chưa lớn lắm, bổn cung muốn cho nàng ta một cơ hội. Nếu như là nàng ta làm, thì hãy thẳng thắn với bổn cung, bổn cung sẽ xử phạt nhẹ. Nếu không phải nàng ta làm? Thì hãy thuyết phục bổn cung, bổn cung tuyệt đối sẽ không truy cứu! Các ngươi cũng nghe rõ cho bổn cung, chuyện đó bổn cung biết là có tồn tại, hôm nay nhất định sẽ bắt cho ra tên ăn trong bò ngoài kia, tiện đà cũng để mọi người chứng kiến năng lực phạt người của bổn cung, hờ hờ…”

Nghe mấy câu nói sau cùng của Tiểu Tiểu, cung nhân xung quanh đều sợ đến nỗi bủn rủn cả người. Tuy nàng chưa từng nghiêm túc phạt qua ai, lần duynhất xử phạt thì cũng chỉ là phạt quỳ thôi. Nhưng nguyên nhân lúc đócũng không phải là phản bội nàng, chỉ là do đi theo sau nàng khiến chonàng thấy phiền. Lần này là phản bội, nàng ấy sẽ làm gì đây? Lột da lócxương hay dùng kim đâm người? Hay là kẹp tay, đóng đinh?

Nghĩ đến những phương pháp phạt người trong hậu cung, bọn họ bắt đầu sợ hãi.Nhưng họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, phương pháp phạt người của TiểuTiểu còn kinh khủng hơn, cao cấp hơn.

“Tứ Nhi, nương nương đã cho ngươi một cơ hội rồi, ngươi mau nói ra đi!” Bình thường Từ ma ma đối xử rất tốt với thủ hạ, giờ bà thấy Tiểu Tiểu nói vậy, vội khuyên răn.

“Nương nương, thật sự không phải nô tỳ…” Nghe Tiểu Tiểu nói vậy, Tứ Nhi chorằng chủ tử này dễ qua mặt, càng cắn chặt răng hơn, dù sao chỗ nàng tagiấu đồ rất bí mật, không thể bị người khác tìm ra được. Hơn nữa, cáichuyện phản bội chủ tử này, ở cung nào cũng là tội lớn, cho dù chủ tử có tốt bụng tha ngươi một mạng, bị đánh chịu tội cũng là điều tất nhiên,mai sau trong cung này, mọi người vẫn sẽ coi thường ngươi, ức hiếpngươi, chi bằng đánh chết cũng không nhận.

“Vậy sao?” Thấy được sự giãy giụa trong mắt nàng ta, Tiểu Tiểu cười nhạt:

“Tứ Nhi, ngươi nói xem bổn cung có tin được ngươi hay không? Vừa nãy lúcngươi nói chuyện, mắt không được tự nhiên đảo đi đảo lại rất lâu. Khôngbiết ban nãy ngươi đang nghĩ cái gì nhỉ? Nghĩ rằng thà chết cũng khôngthừa nhận à? Cách làm người của Từ ma ma, mọi người đều rõ, hẳn là bà ấy sẽ không cố ý nhắm vào ngươi đâu? Như vậy đi, bổn cung khảo nghiệmngươi trong thời gian một nén nhang, sẽ không tổn hại đến ngươi, cũng sẽ không dụng hình với ngươi, chỉ cần ngươi có thể vượt qua, bổn cung sẽtin ngươi. Sao nào, cũng coi như là ưu đãi với ngươi lắm rồi đấy?”

“Khảo nghiệm thế nào?” Tứ Nhi khó hiểu hỏi.

“Rât nhanh sẽ biết thôi, không đánh ngươi, không mắng ngươi, hờ hờ. Thắp nhang lên!”

Sắc mặt Tiểu Tiểu lạnh lẽo, Từ ma ma vội đốt nhang lên, tò mò nhìn xem Tiểu Tiểu muốn khảo nghiệm Tứ Nhi như thế nào. Không đánh không mắng, thậtsự có thể lấy cung hay sao?

Nhìn nhang từ từ được thắp lên, Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng: “Bây giờ có thể bắt đầu được rồi!”

Nói xong, ngọc thủ nhanh chóng huơ một vòng ngay trước mắt mọi người, cònchưa có ai nhìn rõ là chuyện gì, thì Tiểu Tiểu đã ngồi trở lại ghế quýphi, bật cười ha ha:

“Tứ Nhi, cứ từ từ mà hưởng thụ đi!”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Tứ Nhi đang mê mang quỳ dưới đất, hưởng thụ gì, không phải cũng giống như ban đầu thôi sao?

Lại nói đến Tứ Nhi, nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt hoa hết cả lên, trênthân đột nhiên bị điểm vài cái, người không động đậy được nữa. Tuy nàngta không biết võ công, nhưng cũng từng nghe nói qua, chắc hẳn là ban nãy nương nương đã điểm huyệt mình. Nhưng cũng chỉ là thời gian một nénnhang thôi mà, không động đậy được cũng chẳng sao, nhịn một lát sẽ quanhanh thôi.

Chẳng qua là nàng ta cũng quá coi thường thủ đoạn của Tiểu Tiểu rồi, đối với những người phản bội nàng, sao nàng có thể dễdàng bỏ qua được chứ? Tứ Nhi còn chưa thả lỏng được tâm tình, nàng ta đã nhịn không được mà bật cười khặc khặc, mà phần da trên người bắt đầuphát ngứa, muốn gãi, tay chân lại không thể động đậy được…

Mọi người kinh ngạc lần nữa mà nhìn nàng ta, Từ ma ma tức giận quở trách:

“Nô tài to gan, dám cười lớn ngay trước mặt nương nương, còn ra thể thống gì nữa?”

“Nương nương…nô tỳ cũng…không muốn cười…nhưng…”

Trong tiếng cười, tiếng nói của Tứ Nhi đứt quãng. Tiểu Tiểu lạnh mắt nhìnnàng ta, mới bắt đầu mà đã cười thành ra như vậy rồi, ta muốn xem xemngươi có thể cầm cự được bao lâu.

Khói nhang vẫn từ từ lượn lờ,trên mặt, trên người Tứ Nhi sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng ta khẩn cầu nhìn Tiểu Tiểu, trong mắt ngấm lệ. Nhưng Tiểu Tiểu lại trực tiếp nhắm mắtlại, nhàn nhạt nói:

“Từ ma ma, bổn cung hơi mệt, ngươi trông nén nhang giùm ta. Tới giờ thì gọi ta một tiếng.”

“Nương nương, nô tỳ…không chịu được…nữa rồi…” Tứ Nhi giãy giụa, tiếng cười vẫn vang lên như cũ, chỉ là mồ hồi và nước mắt trên mặt khiến cho người tathấy khó hiểu.

“Chuẩn bị khai rồi à?”

Mắt phượng khẽ nhíu, bây giờ ngươi có muốn khai cũng muộn rồi.

“Nương nương, nô tỳ thật sự không có…”

Một đồng tiền ‘viu’ một tiếng bay qua đó, Tứ Nhi muốn biện giải lập tức câm miệng lại, Tiểu Tiểu nói:

“Thế này thì yên tĩnh hơn nhiều, nàng ta quá ồn ào!”

Từ ma ma cười cười: “Nương nương cao minh!”

“Cũng chẳng phải là ta cao mình, là có người quá ngu thôi, nói dối mà cũngkhông biết nói. Bổn cung vẫn là câu nói đó, cứ lo làm tốt việc của mìnhlà được, phản bội ta, hoặc là làm chuyện gì có lỗi với ta, đây vẫn chỉlà trò cỏn con thôi đấy!”

Nhắm mắt dưỡng thần, cũng là để cho bọn họ nhìn thấy rõ. Từ trước tới giờ, bọn họ biết sự vô tình của mình,nhưng lại không thật sự bội phục thủ đoạn của mình, bây giờ lập uy cũngchưa muộn. Nói lại, còn phải cám ơn Tứ Nhi này nữa đấy, là nàng ta choTiểu Tiểu cơ hội lập uy một cách danh chính ngôn thuận.

“Từ ma ma, nhặt đồng tiền lên cho bổn cung!”

Từng đồng xu, đều là do Tiểu Tiểu khó khăn vất vả kiếm được, đừng xem thường một đồng tiền, thời điểm mấu chốt cũng có thể cứu mạng người nữa đấy?

Không chịu nổi nữa!

Tứ Nhi nói ở trong lòng, muốn cười, trên người lại ngứa rát khó chịu, ngay đến cơ hội kêu lên, cười ra tiếng cũng không có, mặt nàng ta co quắp,muốn ngất cũng ngất không xong. Cảm giác như vậy, tuy không tổn hại đếnthân thể mình, nhưng cũng chẳng kém việc bị đánh đập tí nào. Gian nannhìn nén nhang đang cháy trên cao, tại sao mình cảm thấy cứ như đã quamấy ngày rồi, mà nén nhang kia mới cháy được có một nửa thôi vậy?

Hối hận quá! Nếu biết nương nương trừng phạt như vậy, thế thì nhất định sẽthẳng thắn. Nhưng nàng ta lại không dám khai ra, bởi vì nếu không làmtheo những gì Liên phi nói, thì mình sẽ phải chết. Mà bên này nếu khôngchịu khai, nương nương cũng sẽ không tha cho mình, hai bên đều là chết,ai có thể cho mình chết thống khoái đây?

Tuyệt vọng nhìn về phíanương nương, nương nương không để ý Tứ Nhi, mắt Tứ Nhi nhấp nháy, nàngta lại khẩn cầu nhìn về phía Từ ma ma. Bây giờ nương nương đang nhắm mắt mặc kệ mọi chuyện, hi vọng Từ ma ma có thể hiểu được ý mình.

“Tứ Nhi, muốn nói rồi à?” Từ ma ma lạnh mắt nhìn nàng ta, nếu nói sớm, thì đâu cần phải chịu tội lâu như vậy?

Vâng! Tứ Nhi dùng mắt khẩn cầu mà nói, Từ ma ma nghĩ tới sự cứng miệng bannãy của nàng ta, suýt nữa thì không chừa lại cái bậc thang cho mình đixuống, định mặc kệ nàng ta, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng ta thậtsự rất đáng thương. Bà nhỏ tiếng hỏi:

“Nương nương, nàng ta chịu nói rồi…”

“Vậy à? Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi sao? Chỉ là, bây giờ bổn cung khôngmuốn nghe…” Không mở mắt ra, lời nói ra khỏi miệng càng khiến Tứ Nhituyệt vọng hơn. Đáng tiếc là, nàng ta bây giờ, bởi vì cười không ratiếng, miệng thì lại ngoác lên, ngay đến việc cắn lưỡi tự vẫn cũng không được.

Trong lòng tuy rất hận nàng ta, hận nàng ta phản bội nương nương, nhưng Tứ Nhi bây giờ thật sự rất đáng thương, trong lòng Từ mama cảm thấy có chút không nỡ.

Cung nữ, thái giám xung quanh cũngkhông nhịn được mà quay đầu đi. Ánh mắt ngẫu nhiên liếc về phía TiểuTiểu đều mang vẻ sợ hãi, bọn họ thầm lấy làm may mắn mình chưa từng làmchuyện gì có lỗi với nương nương, bằng không, kết cục sẽ càng thảm hơn!

“Tự làm tự chịu!” Tiểu Tiểu nói một cách vô tình, mới vậy mà đã nhìn khôngnổi nữa? Thế thì màn phía sau làm sao mà tiến hành được nữa đây? Mấyngười này, chẳng vui tí nào!

“Vài ngày không gặp, côngphu chỉnh người của nàng tiến bộ lên không ít!” Một thân y sam màu xanhnhạt mặc trên người, y mang theo vẻ cười nhạt đứng ở cửa tràn đầy nhutình mà nhìn Tiểu Tiểu.

Giọng nói quen thuộc khiến cho Tiểu Tiểumở mắt ra nhìn y, lại ngẩng đầu nhìn vầng thái dương vẫn còn đang treocao trên bầu trời…không nhầm, mặt trời vẫn chưa xuống núi, bây giờ vẫncòn là ban ngày mà, sao y lại đến đây?