Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 76



“Trả Tiểu Tiểu lại cho ta!” Chẳng màng đến việc quần áo của mình không chỉnh tề, Lân vương tức giận nói.

___________________________

“Lân, sao đệ lại ở đây?”

Là nàng trở về sao? Còn giả tiếng đàn ông nữa chứ, lại nghịch ngợm nữa rồi.

Lân vương mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng thượng và Sóc vương mộtthân nam trang. Hắn thất vọng cười khổ nói: “Hoàng huynh, Sóc, sao cácngười lại đến đây?”

“Lân, sao đệ lại trở nên thế này?” Hoàngthượng kinh ngạc nhìn hắn, nữ nhân kia, thật sự quan trọng với đệ ấy thế sao? Cái dáng vẻ tiều tụy kia của Lân vương, còn đâu bộ dáng anh tuấnkhoáng đạt trước kia nữa.

“Hoàng huynh…” Vô thần nhìn bọn họ, hắn không có tâm tình trả lời vấn đề của bọn họ.

“Lân, bọn ta đang muốn tìm huynh đấy? Về phủ trước đi!” Sóc vương đi lên phía trước, kéo lấy tay hắn cười nói.

“Ừ!” Khó khăn đáp lại một tiếng, hắn không có tâm tình ứng phó với bọn họ,nhưng lại cũng không thể cự tuyệt bọn họ. không biết phải đi đâu để tìmnàng, hắn không có tin tức gì của nàng, một chút cũng không.

“Lân, huynh không sao đấy chứ?”

Trở về trong căn phòng quen thuộc, Lân vương nhìn xung quanh cách bài tríquen thuộc kia, cả căn phòng, đều giống y như lúc mình rời đi, điềukhông giống chính là tâm tình của mình. Buồn khổ ngồi xuống, trên mặtmang theo vẻ mệt mỏi không rõ.

“Lân, trên đường đi không nghỉ ngơi cho tốt hay sao? Người đâu, còn không mau hầu hạ Vương gia rửa mặt…”

Bất luận nguyên nhân gì, không hầu hạ tốt cho Vương gia thì chính là sựthất trách của hạ nhân, Hoàng thượng tức giân kêu lên, Lân vương phẩyphẩy tay: “Là đệ không để bọn họ hầu hạ, Hoàng huynh không cần phảigiận. Đợi lát cũng được, đệ không gấp!”

“Lân, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không thể nói cho ta và Sóc hay sao?”

Đã từng, bọn họ là huynh đệ, là hảo huynh đệ. Giữa bọn họ không có chuyệngì bí mật, nhưng bây giờ Lân lại không muốn nói cho họ biết rốt cuộc làđã xảy ra chuyện gì, tuy rằng, hai người bọn họ cũng biết được phần nàorồi. Nhưng không giống nhau, việc đệ ấy tự nói ra và việc bọn họ tự điều tra ra được là hai chuyện khác nhau.

“Hoàng huynh, Sóc, đệ rấtmệt, đệ cũng rất đau lòng. Nàng …không thấy nữa rồi…lúc đệ đi, đáng raphải mang nàng đi theo mới đúng…” Lắc đầu tự trách, tại mình, đều tạimình cả, không nên để một mình nàng ở lại đây…

“Lân, nàng ta là ai? Sao đệ quen biết nàng ta? Có cần hoàng huynh giúp đệ tìm nàng ta hay không?”

Có lẽ, nữ nhân kia thật sự là rất có vấn đề, hoặc là có vấn đề rất lớn,Hoàng thượng sẽ không thích nàng ta, sẽ không thừa nhận nàng. Nhưng mà,hắn càng không thích dáng vẻ hiện tại của Lân vương, không thích cái vẻchán chường, vô lực như bây giờ của y…

“Nàng gọi là Tiểu Tiểu,thời gian đệ quen biết nàng không dài, nhưng nàng ấy rất thông minh, rất đáng yêu, trước lúc đi một ngày bọn đệ còn….Đệ dặn dò quản gia phảichăm sóc thật tốt cho nàng ấy, nhưng quản gia nói ngày thứ hai sau khiđệ đi thì nàng ấy mất tích rồi, đột nhiên biến mất…ông ta đã phái rấtnhiều người đi tìm, nhưng vẫn chưa tìm ra được…”

Tiếng nói ngắtquãng, từ miệng người vốn rất hăng hái như Lân vương nói ra, giờ đâynghe sao mà thê thảm, bi thương thế kia. Nếu như không phải yêu nàng sâu đậm, thích nàng, thì tại sao khi hắn nghe nói nàng mất tích, lại liềumạng gấp rút chạy về thế chứ?

Tiểu Tiểu, ta yêu nàng, tuy rằng,ta biết thời gian yêu nàng có muộn một chút, nhưng ta thật sự yêu nàng.Có lẽ là từ ngày đầu tiên, cũng có lẽ là từ cái lần ở trong hoa viênkia, cũng có lẽ là từ khi nàng chỉnh đốn Ngưu Phong, có lẽ…

Córất nhiều cái có lẽ, ta cũng không biết là cái có lẽ nào nữa, nhưng tayêu rồi, thật sự yêu phải nàng rồi. sao nàng có thể tại lúc ta biết được ta đã yêu phải nàng, ngay cả một cơ hội cũng không cho ta, thì đã mấttích như vậy được chứ? Đừng như vậy, như vậy không công bằng với ta…

“Lân, huynh hiểu nàng ta à? Có phải là nhất thời mê luyến hay không? Có phải vì nàng ta đi rồi, đã rời khỏi, huynh mới…”

Nhìn Lân vương ngơ ngẩn thế kia, trong lòng Sóc vương cũng khổ sở vạn phần.Lân vương đã có khi nào ngơ ngẩn vậy đâu, huynh ấy có nhiều nữ nhân thếkia, nữ nhân kia rốt cuộc là có gì tốt chứ, huynh ấy cứ phải đau khổ vìnàng ta thế này hay sao? Không đáng, đúng là không đáng, chẳng qua cũngchỉ là một nữ nhân không rõ lai lịch thôi mà.

“Sóc, đệ không hiểu đâu. Nếu như có một ngày, đệ yêu phải một người con gái, thì đệ sẽ hiểu tâm tình lúc này của ta, bây giờ ta cảm giác được. không phải mê luyến, cũng không phải mất nàng ấy rồi mới biết yêu nàng, ta đích thực là đãlún vào rồi. Trên đường đi Phong quốc, lúc trước ta đều tìm hoa lâu nổitiếng để uống chút rượu, vung tiền tìm vài kĩ nữ để chơi đùa. Nhưng lầnnày, ta lại chẳng có tâm tình để chơi nữa. Sau khi đến Phong quốc, côngchúa Phong quốc vì muốn làm Vương phi của ta, không tiếc dùng sắc dụ ta, dùng mị thuật trong truyền thuyết, nhưng ta chỉ cần nghĩ đến cặp mắtthanh thuần kia của nàng, thì hứng chí gì cũng chẳng còn; Nghe thấy nàng đã mất tích, ta không nghĩ gì hết, chỉ muốn mau chóng tìm được nàng,phải mau chóng trở về tìm nàng…đây, chẳng lẽ không được xem là yêu haysao? Hoàng huynh, đệ muốn ra ngoài tìm nàng, đệ phải ra ngoài tìm nàng,được không?”

Hoàng thượng nhịn không được quay đầu lại, Lân vương đúng là đã trúng độc của nữ nhân kia rồi, nhưng y là đệ đệ thân cậnnhất của mình, sao có thể để y như thế được chứ? Nhưng Lân vương hiệngiờ, không nghe lọt bất kì lời khuyên nào, nghĩ muốn khuyên y, sẽ chảđược gì đâu. Đón lấy ánh mắt của Sóc vương, hai người trừng mắt nhìn, âm thầm nhìn nhau lúc lâu, cuối cùng Hoàng thượng gật đầu, nhàn nhạtnói: “ Lân, đệ nghỉ ngơi một lát trước đi, ngủ một giấc, dưỡng tinhthần cho tốt rồi tìm nàng ta sau, được không?”

“Không, không cần. Đệ muốn mau chóng tìm được nàng, bằng không, đệ sẽ không yên tâm…”

Lời còn chưa dứt, thân thể Lân vương đã mềm nhũn té xuống, Hoàng thượng vội vã đỡ lấy khối thân thể đang ngã xuống kia, cùng Sóc vương dìu hắn nằmlên giường, Hoàng thượng đích thân giúp hắn cởi giày, nhẹ nhàng vuốtphẳng hàng lông mày đang chíu chặt kia của Lân vương, nhưng chỉ một látthôi, hàng mày của hắn lại nhíu chặt lại.

“Sóc, đệ nói phải làm sao đây? Phải làm sao để Lân mới có thể quên nàng ta đây?”

Giọng rất nhỏ, Hoàng thượng sợ đánh thức Lân vương đang trong giấc mộng.

“Hoàng huynh, gọi người qua đây trông một lát, chúng ta ra ngoài nói đi?” Sócvương nhìn cái dáng vẻ bất an của Lân vương, không nhịn được nói.

Gọi quản gia đến đại sảnh, Hoàng thượng lạnh giọng nói: “Ngươi đã gặp qua nữ nhân kia chưa?”

Lân vương quen thân với nàng ta thế kia, hẳn là nữ nhân kia đã từng đến Lân vương phủ rồi chứ nhỉ.

“Hồi Hoàng thượng…nô tài gặp qua nàng ấy mấy lần…”

Tâm tình hiện tại của Hoàng thượng không tốt, quản gia run rẩy đáp.

“Hoàng huynh, để đệ hỏi cho. Quản gia, Tiểu Tiểu cô nương và Vương gia quen nhau khi nào?”

Sóc vương thả lỏng giọng điệu, dùng giọng nói bản thân tự nhận là khá ôn hòa để hỏi

“Hồi Hoàng thượng, Vương gia, nô tài không biết. Nhưng khi lần đầu tiênVương gia dẫn Tiểu Tiểu cô nương và Thủy Thủy cô nương đến, là đãi tiệc ở Túy Nguyệt đình phía sau tẩm thất…”

“Túy Nguyệt đình?” Hoàngthượng và Sóc vương nhìn nhau một cái, chỗ đó, Lân từng chiêu đãi nữnhân hả? Hồi trước bọn họ muốn đi còn phải thương lượng với Lân cả buổi. Xem ra, hóa ra lần đầu tiên gặp nhau hai người họ đã nhìn trúng nhaurồi.

“Thế Thủy Thủy là…” Thủy Thủy là con gái của thừa tướng, sao Thủy Thủy lại quen biết với nữ nhân kia nhỉ? Sóc vương khó hiểu hỏi.

Quản gia lắc lắc đầu: “Nô tài cũng không rõ, nhưng khi đến, hai người họ lại đến cùng nhau. Ngày thứ hai thì Vương gia dẫn cô nương đến Liên viên,vì Liên viên kia không lớn, hơn nữa lại sạch sẽ. Cô nương vừa nhìn đãthấy thích, Vương gia lập tức lấy giá một ngàn lượng bạc rồi chuyển giao cho Tiểu Tiểu cô nương, tiếp đó Tiểu Tiểu cô nương chuyển từ phủ thừatướng đến Liên viên, ở được ba ngày thì mất tích…”

“Ngươi nói,Vương gia thu của nàng ta một ngàn lượng bạc à?” Sóc vương kinh ngạcnhìn quản gia, Lân vương đối với nữ nhân kia thật đúng là không bìnhthường. Nếu là trước đây, Vương gia sẽ tặng cho nữ nhân, làm sao có thểnhận bạc được chứ?

“Đúng. Lúc đó nô tài cũng từng lấy làm lạ hỏi, Vương gia chỉ nói nếu như tặng cho cô nương, nàng ấy sẽ không chịunhận. Cô nương vừa mới đến kinh thành, không có chỗ ở, tình cờ quen biết Thủy Thủy cô nương, mới được đón đến nhà Thủy Thủy cô nương ở. Mà Vucông tử cũng có ý với Tiểu Tiểu cô nương. Vương gia lo…”

Quản gia lo lắng cho tình hình hiện tại của Lân vương, đều đem hết những gì mình biết ra nói tỉ tỉ mỉ mỉ một lượt, nói xong, Hoàng thượng khổ não cúiđầu, xem ra Lân vương đúng là bị lún vào rồi, hơn nữa còn là bị lún sâuvào nữa kìa.

“Hoàng huynh, chúng ta làm gì đây?”

Nhìn tẩmthất đóng chặt một cái, đợi sau khi Lân tỉnh lại, huynh ấy sẽ không từbỏ ý đồ, nhất định sẽ ra ngoài tìm nữ nhân kia cho mà xem.

“Đệ ở đây trông chừng đệ ấy, ta hồi cung trước, ngày mai hãy nói.”

Sóc vương gật gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể vậy thôi.

Thật ra, nếu như y thực sự muốn đi tìm người, Sóc vương ở đây trông cũngchẳng ích gì. Nhưng mình là huynh đệ của y, nói sao thì mình khuyên cũng có ích hơn là hạ nhân khuyên chứ nhỉ?

***

Nằm trên giường, Tiểu Tiểu không tài nào chợp mắt được, Tiểu Tiểu trước giờ chưa từng mất ngủ, giờ thì lần đầu mất ngủ rồi đây.

Một con ếch một cái miệng, hai con mắt tinh bốn cái đùi; hai con ếch hai cái miệng, hai con mắt tinh tám cái đùi; ba con…

Khi đếm đến một trăm con ếch, Tiểu Tiểu vẫn không hề thấy buồn ngủ, điềutrong lòng nghĩ đến vẫn là tin tức về Lân vương hôm nay nghe được. Hắnđã về rồi, hắn đang tìm mình…hai câu giống như ma chú quanh quẩn mãitrong đầu Tiểu Tiểu, khiến cho trái tim trước giờ chưa từng động vì aicủa nàng nay lại bắt đầu nhộn nhạo.

Thời gian mười ngày thậtkhông dài, nhưng nếu như là vội vã lên đường, mười ngày có thể đi đượcbao nhiêu con đường? Nghe lời nói của Hoàng thượng, sau khi hắn biếtđược mình đã mất tích mới vội vã trở về, vội về trong mười ngày, chắchẳn là rất mệt? Lúc về đã mệt thế rồi, còn phải tìm người khắp nơi, thếcó phải khổ quá rồi hay không?

Hắn yêu mình à? Thật sự yêu mìnhhay sao? Thời gian hai người biết nhau không dài, cũng chỉ ngắn ngủi cóvài ngày mà thôi. Đối với hắn, lúc mới đầu mình thật chẳng có tư tâm gì, tuy rằng hắn lớn lên rất đẹp, ban đầu định tạo cơ hội cho Thủy Thủy,thế mà lại để mình và hắn hoàn thành, hắn trở thành người của mình, màcái ngày hắn sắp xuất phát, hắn lại còn đến đây cùng mình…

Lúcđầu, Tiểu Tiểu làm giả cảnh tượng Thủy Thủy và Lân vương hoan hảo, trong lòng nàng còn thấy hơi hơi khó chịu một chút, nhưng vì Thủy Thủy, hiểulầm thì hiểu lầm đi. Cứ tưởng rằng hắn không biết chân tướng của ngàyhôm đó, trải qua buổi tối kia, nàng còn có thể tự lừa mình dối ngườirằng cái gì hắn cũng không biết hay sao?

Chắc hắn biết cả rồi?Biết, nhưng vẫn giả ngu phối hợp với mình, Tiểu Tiểu chẳng hiểu hắn nghĩ gì nữa, chẳng lẽ đây là yêu hay sao? Vì yêu, cho nên dung túng cho mình làm bậy; vì yêu, nên khi biết mình mất tích thì trở nên điên cuồng?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiểu Tiểu cao hứng nhếch miệng, nhổm người một cái, từtrên giường bò dậy. Từ trong tủ áo dưới giường, lấy ra một bộ trang phục màu đen, nhanh chóng thay xong, nàng liền dồn chăn mền lại, làm thànhcái dáng như đang có người, sau đó buông màn giường xuống, nghịch ngợmcười với cái giường một cái, rồi quay người đi ra ngoài.

Đêm khuya, bên ngoài se se lạnh, trong Lân vương phủ tĩnh lặng, hạ nhântrong phủ đều đã ngủ, ngoại trừ tẩm thất của Lân vương. Nhẹ nhàng sấntới, Tiểu Tiểu nhìn thấy Sóc vương đang gật gà gật gù trước bàn, còn cóLân vương đang ngáy nhỏ nhẹ trên giường.

Hóa ra là mình cả nghĩrồi, hắn căn bản chẳng hề sốt ruột như trong tưởng tượng! Nếu thật sựđang sốt ruột, thì sao lại ngủ ngon lành vậy chứ?

Nơi không xa,có thêm một bóng đen bay đến, Tiểu Tiểu vừa mới yên tâm thì liền trốnngay tắp lự, chỉ thấy bóng đen kia không hề đáp lên nóc căn phòng, mà là trực tiếp đáp xuống trước cửa, đẩy cửa rồi đi vào.

Ánh sáng của ngọn đèn chiếu lên mặt hắn, Tiểu Tiểu cả kinh, cái bóng đen kia thế mà lại là Hoàng thượng!

Nhìn sắc trời, giờ này sớm dã qua giờ tý, lúc này, Hoàng thượng không ởtrong hoàng cung nghỉ ngơi, ở đây làm cái gì thế không biết?

Tiểu Tiểu cười khổ một tiếng, người đêm nay, đúng là đông đủ! Vốn định gặpmặt Lân vương một cái, nhưng bây giờ Hoàng thượng và Sóc vương đều có ởđây, nàng thiệt tình không có lá gan để hiện thân. Nhưng nếu đã đến rồi, nàng không thể toi công chuyến này, phải nghe xem hai người bọn họ nóicái gì mới được.

“Sóc…” Hoàng thượng đi đến bên bàn, lay lay Sócvương đang ngủ say sưa, nhỏ giọng nói: “Sóc, đệ sang phòng bên cạnh ngủmột lát đi, ta trông đệ ấy cho!”

Trông hắn? Chẳng lẽ Lân vương bị thương rồi sao? Tiểu Tiểu trong lòng cả kinh, nàng bực bội cau mày,không thể nào, hắn đường đường là Vương gia, là đi sứ Phong quốc, lạichẳng phải là đi đánh trận, làm sao có thể bị thương được chứ?

“Hoàng huynh, huynh cũng ngủ một lát đi, huynh ấy không tỉnh nhanh vậy đâu.”Sóc vương đứng lên, hoạt động cánh tay một lát, thấp giọng nói.

“Ta không sao, lúc nãy ở trong cung có ngủ một lát rồi. Điều bây giờ ta lolà, ngày mai đệ ấy tỉnh thì phải làm sao? Lại chẳng thể dính lấy đệ ấymãi được?”

Khổ não nhìn Lân vương một cái, Hoàng thượng biết tính hắn, nổi bão lên là căn bản chẳng có mấy người chịu cho được.

“Haizz…” Hai tiếng than thở, cùng lúc cất lên, Tiểu Tiểu lo lắng nhìn ba tên đàn ông trong phòng, không lẽ, Lân vương muốn ra ngoài tìm mình à? Mình đến từ trong núi, làm sao hắn tìm được cơ chứ? Bây giờ vẫn chưa nhìn rõdáng vẻ hắn, nhưng Tiểu Tiểu biết sở dĩ Lân vương đang ngủ, là vì haitên đàn ông này đã điểm huyệt hắn.

Chắc hắn tiều tụy lắm đây?Nghĩ đến tình hình hắn điên cuồng tìm mình, Tiểu Tiểu bỗng cảm thấy đaulòng. Tiểu Tiểu không biết mình đối với hắn là tình cảm gì nữa, nhưngnàng không hi vọng Lân vương đau lòng, không muốn làm hắn tiều tụy vìmình, làm sao đây?

Gần tẩm thất, chắc là có thư phòng chứ nhỉ?Chi bằng để lại mảnh giấy cho hắn, nói với hắn một tiếng rằng mình ở gần hắn, đừng để hắn tìm mình khắp nơi nữa được không nhỉ? Nhưng Hoàngthượng và Sóc vương hẳn là cũng có võ công, nếu mình đi chỗ khác, bị họphát hiện ra thì phải làm sao?

Trong khi do dự, Tiểu Tiểu đã cách xa tẩm thất, võ công của nàng tuy rằng bình thường, nhưng khinh côngthì tuyệt đối là số một số hai, trên đời này, người có thể sánh được với nàng thì không nhiều, bởi vì biết gần đó có hai cao thủ, mỗi một bướccủa Tiểu Tiểu đều rất cẩn thận, cứ sợ bị hai người họ phát hiện ra.

Nhưng tục ngữ nói, đi đêm lắm, cũng sẽ có ngày gặp ma, Tiểu Tiểu chẳng đi đêm nhiều, nhưng cũng không cận thận gặp phải một “Người”——hắn ta đích thực là người, một người khiến Tiểu Tiểu phải đau đầu.

Trong đêm tối, một chưởng đánh tới, không có bao nhiêu lực độ, nhưng cũng khiến TiểuTiểu gian nan lắm mới tránh được, người đàn ông đeo mạng che mặt màu đen kia, một chưởng nối tiếp một chưởng công kích qua đây. Chưởng của hắnkhông dùng lực, nhưng tốc độ rất nhanh, khiến cho Tiểu Tiểu ngay đếnthời gian rảnh rỗi để vươn tay hạ độc cũng chẳng có. Liếc nhìn ánh đènlay lắt cách đó không xa, Tiểu Tiểu đột nhiên rất hi vọng Hoàng thượngvà Sóc vương sẽ đến đây, chắn dùm nàng công kích của người áo đen này.

“Ngươi là ai?” Muốn chạy, nhưng hắn lại chẳng cho nàng cơ hội để bỏ chạy, lầnđầu tiên Tiểu Tiểu thấy hối hận vì đã không theo sư phụ học võ công chotốt. Trước giờ, nàng vẫn luôn cho rằng chỉ cần khinh công tốt, biết dùng độc, thì đủ để đào mạng rồi.

“Dạ Yêu, nhanh vậy mà đã không nhận ra ta rồi?” Người áo đen khẽ bật cười, nhưng động tác trên tay thì lạichẳng chậm lại tí nào.

“Ngươi là…Hoặc?” Trong đầu chần chừ một lát, ma thủ đã vươn tới, rắn chắc siết lấy eo Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu phát tức: “Sắc lang!”

“Ha ha, cám ơn sự khích lệ của nương tử!” Dạ Hoặc cười hề hề một cái, tứcđến nỗi Tiểu Tiểu muốn đập hắn hai cú, nhưng mình bị hắn khống chế, rồiôm vào lòng hắn.

“Ngươi dám điểm huyệt ta?” Tức giận trừng hắn, người này thiệt giảo hoạt.

“Hờ hờ, không điểm huyệt đạo của nàng, nàng có thể nghe lời hay sao? Ta còn chưa quên, nàng trơn tuột như con cá chạch ấy!” Hắn cười tà mị, cảgương mặt dưới ánh trăng trở nên tuấn tú phi phàm.

“Ngươi muốn đem ta đi đâu?”

Hai người bay vọt lên không, Tiểu Tiểu bất an hỏi. Nàng còn chưa thể rời đi được, chí ít thì không thể bị tên đàn ông này bắt đi được, võ công củahắn rất cao, con người hắn quá tà môn, bị tóm về, tuyệt đối chẳng có kết quả gì tốt.

“Đem nàng về!” Dạ Hoặc thấp giọng cười, từ từ thổi khí sau cổ Tiểu Tiểu, thật ngứa!

“Ta không muốn, ta gọi người!” Muốn phản kích, nhưng Tiểu Tiểu lại chẳngđộng đậy được tí gì, không biết từ lúc nào, hắn đã điểm huyệt đạo mìnhrồi.

Lúc đầu còn có thể động đậy cái cổ, quay quay đầu, nhưng bây giờ…

Chỉ có thể y như khúc gỗ ấy, khó chịu chết đi được.

“Dạ Yêu, nàng dám kêu không? Nàng là người của hậu cung, thế mà dám tư hộivới Lân vương, tướng công Hoàng thượng của nàng và tiểu thúc Sóc vươngđều ở đây cả đó…” Khẽ hừ một tiếng, Dạ Hoặc cười giả lả.

“Đỡ hơn là bị ngươi bắt về cưỡng…”

Tiểu Tiểu còn chưa kịp kêu ra tiếng, thì hắn đã y như con giun trong bụngTiểu Tiểu, điểm huyệt câm của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu chỉ có thể căm tứcnhìn trước mặt, ngay đến việc trừng hắn cũng không thể.

Hu hu, ai đến cứu ta với, ta không muốn bị hắn tóm về đâu!

Tiểu Tiểu nức nở trong lòng, nhưng sắp đến cửa lớn của Lân vương phủ rồi,thế mà lại chẳng có một người nào ra cứu nàng, chẳng lẽ mình thật sự sắp bị cái con người khủng bố này bắt đi hay sao?

……

Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm!

Cái người vốn đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt ra, cứ như mộng du ngay đến giày cũng chẳng kịp mang, thì người đã chạy ra khỏi tẩm thất.

“Lân, đệ muốn làm gì thế?” Hoàng thượng và Sóc vương ở ngoài cửa, nhìn thấyLân vương đột nhiên chạy ra ngoài, bất an kéo lấy hắn.

“Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm, ta phải đi cứu nàng ấy!”

Hất cái tay bị kéo ra, hắn tiếp tục chạy ra ngoài.

“Cái gì? Lân, làm sao đệ biết được?”

Hắn thật không bình thường! Hoàng thượng và Sóc vương nhìn nhau một cái,bọn họ lo lắng thi triển khinh công đuổi theo phía sau cái người ‘Thầntrí bất tịnh’ kia.

“Lúc nãy ta mơ thấy, nàng ấy bị người ta bắt cóc…”

Giọng của Lân vương, từ phía trước vọng đến một cách rõ ràng, hai người càngsợ hơn, Lân trúng tà thiệt rồi, một giấc mơ mà thôi, hắn cũng tin đượcsao?

Vốn muốn cùng nhau khống chế lại hắn, rồi đưa hắn về ngủ,nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy hai bóng dáng đang dây dưa ngoài cửa kia, Hoàng thượng và Sóc vương trợn to mắt, không phải chứ? Chẳng lẽ giấc mơ của hắn là thật?

Võ công của người áo đen kia rất cao, tuy rằngmang theo một người, nhưng lúc giao thủ với Lân vương, thế mà chẳng cólấy một tí hỗn loạn nào, y cẩn thận bảo vệ người trong lòng, mà Lânvương thì chiêu nào chiêu nấy đều tránh cái người trong lòng người áođen kia ra, cho nên, sự công kích giữa hai người, chẳng hề có tínhthương hại gì nhiều, nhưng Lân vương muốn cướp người trong tay y, vẫn là một chuyện khó khăn.

Hoàng thượng và Sóc vương thấy Lân vươngchẳng lấy được tí tiện nghi nào, hai người cũng cùng gia nhập vòngchiến, người áo đen cười trào nói: “Còn tưởng rằng Lân vương quân tử cỡnào, hóa ra cũng chỉ là lấy nhiều khi ít. Có thể cùng Hoàng thượng, Sócvương, Lân vương giao thủ, cũng coi như là vinh hạnh của tại hạ!”

“Trả Tiểu Tiểu lại cho ta!” Chẳng màng đến việc quần áo của mình không chỉnh tề, Lân vương tức giận nói.

“Tiểu Tiểu? Lân vương nhận nhầm người rồi thì phải, nàng ấy không phải TiểuTiểu, nàng là Dạ Yêu thê tử của ta. Dạ Yêu, vi phu nói không sai đấychứ?” Cúi đầu xuống, Dạ Hoặc dịu dàng hỏi.

“Nàng ấy chính là Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, lúc nãy nàng đến tìm ta, đúng không? Nàng cũng nhớ ta, phải không?” Lân vương lo lắng nhìn cái người bị người khác ôm tronglòng, nhưng giai nhân lại chẳng hề lên tiếng, không thèm để ý đến hắn.

“Ha ha, Lân vương, nàng ấy không phải Tiểu Tiểu của ngài chứ gì? Chẳng lẽHoàng thượng và hai vị Vương gia muốn cưỡng đoạt dân phụ hay sao? Thếthì tại hạ chẳng có gì để nói, nhưng nếu như mấy lời này mà truyền rangoài…” Dạ Hoặc cười cười, né một chưởng của Hoàng thượng đánh qua, haingười cũng bị ba người bọn họ vây lại.

“Bỏ Tiểu Tiểu xuống, bổn vương sẽ thả ngưoi đi! Ngươi không phải đối thủ của ba người bọn ta!”

Sợ không cẩn thận sẽ làm Tiểu Tiểu bị thương, Lân vương trước ngừng một lát.

“Đúng, bỏ nàng ấy xuống, nếu như nàng ấy thật sự là thê tử của ngươi, saokhông để nàng ấy tự nói ra? Các hạ sẽ không phải đã điểm huyệt của nàngấy, muốn lừa chúng tôi đấy chứ?” Hoàng thượng cũng chậm lại chút, hiếukỳ nhìn cái người bị y ôm chặt trong lòng. Cô gái này thật sự là TiểuTiểu trong lời đồn à? Nàng ta và tên đàn ông này lại có quan hệ gì? Tạisao nàng ta không quay đầu lại? Nghe nói, không phải nàng ta lợi hại lắm hay sao? Sao lại bị tên đàn ông này khống chế được?

Biết Lânvương đến đây cứu nàng, trong lòng Tiểu Tiểu vốn cao hứng vạn phần,nhưng sau khi nghe thấy giọng của Hoàng thượng và Sóc vương, nàng lạibắt đầu thấy choáng. Anh hùng cứu mỹ nhân, một người thì được rồi, cùnglúc mà cùng đến nhiều vậy thì lại chẳng vui nữa đâu. Bộ dạng hiện tạicủa mình, không biết có bị Hoàng thượng và Sóc vương nhận ra không nữa?Loại tình huống hiện tại, con dê béo là mình rơi vào đâu cũng không ổn,hai bên đều chẳng phải thứ gì tốt, tự mình bỏ chạy được không nhỉ?

“Ha ha, nương tử nhà ta thẹn thùng ấy mà, thật xin lỗi nha…”

Dạ Hoặc cố ý làm ra vẻ thâm tình nhìn Tiểu Tiểu, nhưng tay thì len lén mòđến bên thắt lưng Tiểu Tiểu, lén moi ra bảo bối của Tiểu Tiểu, nhân lúcra tay, không vết tích mà phẩy ra…

“Ngươi dám hạ độc?” Lân vươngbi thương nhìn về phía Tiểu Tiểu, hắn biết Tiểu Tiểu hiểu biết rất nhiều về độc dược, ban nãy tuy rằng không phải Tiểu Tiểu phẩy ra, nhưng người kia lại dùng độc của Tiểu Tiểu phẩy ra để đối phó với mình…

Vương gia, ta…im lặng nhắm mắt lại, Tiểu Tiểu nôn nóng muốn giải thích gì đó, nhưng Dạ Hoặc đã ôm nàng bay lên rồi.

Chết tiệt! Ngay đên việc gặp mặt hắn một lần cũng không được? Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng tại sao mình lại không quay đầu lại được vậy? Đều tại tên Dạ Hoặc chết tiệt này hết! Tiểu Tiểu thầm mắng.

Hoàngthượng và Lân vương đều ngã xuống, Sóc vương vốn muốn đuổi theo, nhưngnhìn thấy Hoàng thượng và Sóc vương ngã xuống, hắn không nỡ mà lùi lại,vẫn là nên xem độc của bọn họ trước cái đã!

Bay đượckhông xa, thì Dạ Hoặc dừng lại, tập tễnh vài bước, tay nhanh chóng giảikhai huyệt câm của Tiểu Tiểu, hỏi gấp: “Thuốc giải đâu? Thuốc giải ởđâu?”

Ban nãy khi dùng độc, việc đầu tiên hắn làm là bế khí ,nhưng độc vẫn từ từ thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, có thể kiên trì chạy lâu như vậy, đã là cực hạn của hắn rồi. Bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng lại hỏi giai nhân trong lòng.

“Ngươi cũng trúng độc rồi à?” Tiểu Tiểu không tin được hỏi hắn, ban nãy chạy khá nhanh, nàng chẳng cảm giác được gì.

“Phí lời, nói mau, độc nha đầu!” Chỉ là giải huyệt câm cho nàng, nhưng hắn vẫn sợ nữ nhân gian trá này lén chạy mất.

“Không có!” Ngạo khí nhìn hắn ta, Tiểu Tiểu cười gian nói.

“Không có?” Giọng nói hơi đề cao chút, Dạ Hoặc không thể tin được lắc đầu:“Đừng nói với ta, nàng chỉ mang thuốc độc, không mang thuốc giải đấynhá?”

Nếu như thế, thì mình há chẳng phải sẽ nằm ngất ở đây hay sao? Nghĩ thôi đã đủ bết nhác rồi, ngàn vạn lần đừng như vậy mà.

“Quên mang rồi, hơn nữa bình thường ta chỉ hạ độc hại người, rất ít khi giúpngười giải độc…loại độc ban nãy ngươi dùng là thuốc độc ta mới nghiêncứu phối chế ra, thuốc giải vẫn còn chưa nghiên cứu ra được…”

Tiểu Tiểu buồn cười nhìn hắn ta, bây giờ, nếu như hắn ta không giải huyệtcho mình, hai người cứ ở đây mà đợi bị tóm đi, không biết, Sóc vương cóphái người đi bắt không nhỉ? Chắc là không đâu, nếu như hắn có tí đầuóc, thì nên biết rằng bọn họ sẽ không ngoan ngoãn đợi bị bắt đâu. Nhưngnếu óc hắn toàn bã đậu, thì sẽ ra ngoài thử vận may.

“Nàng….” DạHoặc nghi ngờ nhìn nàng, nàng rất gian, lời nói vừa nãy rốt cuộc là thật hay giả đây? Còn nữa, mình phải cần bao lâu mới khôi phục lại được? Bây giờ, hắn ngay cả một bước cũng chạy không nổi rồi…

“Ta bây giờphải cần bao lâu mới khôi phục lại được? Tiểu Tiểu, nàng tốt nhất nênthành thật với ta chút, nàng nên biết, nàng sẽ không chạy thoát khỏilòng bàn tay ta được đâu…”

Dạ Hoặc uy hiếp nói, Tiểu Tiểu thầmthan, ta chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi——đấy là không thểnào, bây giờ ta sẽ có thể chạy thoát, nếu như có thể lừa được ngươi.

“Ít nhất cần năm canh giờ. Ngươi hít vào khá ít, trúng độc cũng khá nhẹ.Nhưng thời gian cụ thể ta cũng không nói chính xác được, độc mới mà,phải thử nghiệm chứ, ngươi rất may mắn, giúp ta…đừng có trừng ta, ta nói đều là lời thật. Dạ Hoặc, bây giờ cách duy nhất chính là ngươi giúp tagiải huyệt, nếu như ta giúp ngươi thi châm, lập tức có thể giải độc giúp ngươi…”