Thuận Minh

Chương 392: Chỉ có thể đi về phía trước, đạn như mưa rào (1+2+3)



“Đại tướng quân, ở bên quân Minh vẫn c̣n người chúng ta mà!”

“Nă pháo!”

Với Đồ Lý Sâm và bộ lạc Mông Cổ trên thảo nguyên mà nói, Bát Kỳ Mông Cổ của nước Thanh khác với bọn họ, cũng không phải là đồng bào trên thảo nguyên, sở dĩ hỏi một câu, chẳng qua chỉ v́ Đồ Lý Sâm xem ḿnh là một phần tử của Măn Thanh mà thôi.

Nhưng vẻ mặt của Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái lại lạnh tanh, căn bản không hề để ý tới khuyên bảo của người bên cạnh, chỉ ở đó phát lệnh như chém đinh chặt sắt

“Nă pháo, mệnh lệnh của bản tướng các ngươi cũng không nghe sao?”

Thấy chủ tướng nhà ḿnh quyết tuyệt như vậy, những người khác c̣n lời ǵ để nói, tên thủ lĩnh đội pháo quân Hán vẫn luôn chờ xác định mệnh lệnh xong, sau khi làm quân lễ, vội chạy về vị trí ở trận pháo th́ hai mươi khẩu đại pháo bên kia cũng đă nhét xong rồi.

Lúc này, A Ba Thái mới lại hạ mệnh lệnh thứ hai:

“Truyền lệnh, sau khi pháo vang lên gởi thư bảo Đạt Lỗ Hoa mang binh tản ra, không cần ở trận tiền nữa, các doanh tự chuẩn bị, trùng kích trận địch!”

Bắn một lượt của hai mươi khẩu pháo mười hai pound quả nhiên là đất rung núi chuyển, pháo ở Măn Thanh vốn chất lượng không đủ tiêu chuẩn, cho nên thân pháo thô to, hơn nữa nhồi thuốc cũng không quy định nhất định, đều là mấy con số mơ hồ, lần này quân t́nh khẩn cấp như thả thống lĩnh đội pháo sợ hỏng việc, cho nên nhồi thuốc cho hỏa pháo này đều phân lượng mười phần mười.

Một khẩu pháo bắn ra, thật sự là cực kỳ đinh tai nhức óc, trên chiến trường tiếng giết rung trời, tất cả thanh âm đều bị tiếng vang của hỏa pháo bao phủ.

Ở bên trận quân Thát Lỗ, người chẳng qua chỉ thấy tai ong ong, có chút váng đầu hoa mắt, nhưng cũng không ít ngựa lại bị tiếng vang lớn đột ngột ngày chấn động khiến luống cuống bất an, có thớt ngựa thậm chí hất kỵ sĩ trên lưng xuống. Trong lúc nhất thời bên trận kỵ binh loạn thành một đoàn.

Đại pháo mười hai pound đúc được ở quan ngoại này, vốn không phải để dùng cho dă chiến, mà dùng để công thành phá công sự, làm pháo cần rất nhiều thời giờ, mà nă pháo cũng chưa nói tới tốc độ và hiệu suất ǵ. Cũng chỉ có cục chế tạo binh khí của doanh Giao Châu mới có thể sản xuất ra pháo mười hai pound dùng cho dă chiến.

Thật ra với phần lớn quân đội phương Đông mà nói, pháo sáu pound dùng cho dă chiến đều là chuyện rất xa xỉ, thời gian làm pháo sáu pound này cũng không ngắn hơn thời gian làm pháo mười hai pound bây giờ, hơn nữa uy lực cũng không phải là quá như ư, chế tạo và vận dụng hỏa pháo giống như doanh Giao Châu, đă là đệ nhất thiên hạ.

Lúc công thành, quân coi giữ bên ngoài cũng đă dọn sạch, chỉ để lại pháo binh dụng hỏa pháo thong dong trong tầm bắn. Mọi người ở phía sau liền chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng t́nh huống như hôm nay lại là lần đầu tiên, nếu sớm làm tốt pḥng bị, ít nhất kỵ binh phải bịt lỗ tai ḿnh và ngựa.

Đạt Lỗ Hoa ở đối diện và kỵ binh Mông Cổ do gă suất lĩnh trùng kích vào hàng ngũ tuyến đầu của quân Đăng Châu, ở trước mặt hỏa thương binh và binh trường mâu sung túc của đối phương, đương nhiên c̣n có mười khẩu hỏa pháo, căn bản không tạo thành bất kỳ tác dụng ǵ, chỗ tốt duy nhất chính là đánh loạn xị bát nháo, bụi mù đầy trời, khiến đối phương không thấy rơ thế cục phía sau mà thôi.

Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng lúc này ngược lại có chút thong dong, lính liên lạc các nơi rốt cuộc có thể truyền tin tức các nơi c̣n lại cho gă. Nghe được Thiên tổng các doanh tự kéo khoảng cách giữa doanh với doanh ra, dần dần khuếch trương ra ngoài, cục diện lúc này đă không c̣n là lúc để gă bất măn v́ quân tướng phía dưới làm theo ư ḿnh nữa.

Trước mắt yêu cầu duy nhất chính là tăng cường cánh trái, Triệu Năng vừa bảo hàng ngũ tuyến đầu vào lúc ứng phó quân địch công kích tản ra mặt khác c̣n phân phối kỵ binh giữ lại làm cơ động ở tiền tuyến đến cánh trái.

“Bảo các doanh khuếch trương ra ngoài, nếu kỵ binh Thát Tử muốn tới gần bắn tên hoặc trùng kích, phải quyết đoán mà tiến lên ám sát!”

Triệu Năng không đặt những kỵ binh Mông Cổ này vào trong mắt, trải qua chém giết ác chiến trong khoảng thời gian này. Tham tướng Triệu Năng đại khái là có chút khái niệm mơ hồ, trận h́nh nội liễm vững chắc. Tuy có thể pḥng bị sự trùng kích của kỵ binh rất tốt Nhưng chỉ là thủ, mà không có thủ đoạn tiến hành công kích đối với bên ngoài tốt hơn.

C̣n trận h́nh khuếch trương ra ngoài, ở dưới t́nh huống số lượng binh lính hai bên xê xích không nhiều như vậy, hơn nữa kỵ binh Măn Mông thuỷ chung vẫn vây quanh bốn phía, nếu để cho khoảng cách giữa doanh với doanh giăn ra, không chỉ có thể tăng tính cơ động và đường sống, mà c̣n có thể khiến chu vi phương đội của ḿnh tăng thêm.

Chu vi mở rộng, kỵ binh Măn Mông ở ngoài vây quanh phương trận này liền chưa chắc có binh lực đầy đủ giữ được sự bao vây, nếu đội ngũ trở nên đơn bạc hơn thứ nhất là không có tính công kích, thứ hai là rất dễ bị đột phá, vậy giữ ṿng vây liền không c̣n ư nghĩa, thậm chí có thể bị bộ tốt quân Đăng Châu đánh tan.

T́nh huống cụ thể, phân tích cụ thể mặc dù bây giờ trận h́nh quân Đăng Châu cũng không phải là một phương trận lớn, ba hướng trái, phải, sau đều nhô ra hoặc lơm vào, nhưng kỵ binh Thát Lỗ vẫn không cách nào công vào, ngược lại không thể tiến lui tuỳ ư như vừa rồi, bởi v́ ở trong chiến đấu chân chính, bọn kỵ binh không phải là đối mặt với cả trận thế mà là đối chiến với từng doanh.

Trên thực tế, sau khi ở mấy phương khác làm ra phản ứng này, kỵ binh Măn Mông ṿng xung quanh phương trận quân Đăng Châu đă không dám đánh ṿng quanh như vậy nữa, mà dựa theo cấp của ḿnh tụ họp thành đội, tránh né cẩn thận, chờ hiệu lệnh tiếp theo của chủ tướng bên kia.

Tham tướng Triệu Năng chưa chắc có năng lực chỉ huy một phương, nhưng không phải là hạng người bảo thủ, tin tức do lính liên lạc truyền tới, gă cũng không thấy tức giận, mà lại mau rút kinh nghiệm làm ra điều chỉnh.

Có điều, sau khi hạ mệnh lệnh này, hai mươi khẩu đại pháo đă cùng vang lên...

Ở trong nháy mắt, những người ở tiền tuyến đối diện đều cảm nhận được một tiếng vang mạnh như sấm rền, binh trường mâu và hỏa thương binh doanh Giao Châu đều chấn động theo, thất thần ngắn ngủi.

Triệu Năng đă cảm thấy không tốt theo bản năng, c̣n chưa hạ mệnh lệnh xuống, tiếng kêu thảm đă vang sát lỗ tai gă, trận tuyến kỵ binh Mông Cổ trước mặt công không được, lui cũng không được ở trong nháy mắt, lập tức bị đánh thành rất nhiều lỗ thủng, người và ngựa ở giữa đạn pháo đều bị đánh nát.

Sau đó liền là trận tuyến hỏa thương binh của doanh Giao Châu, sau nữa chính là phương đội binh trường mâu, vừa rồi khoảng cách hai bên đánh nhau khoảng một dặm, nhưng ở trong chiến đấu không ngừng nhích tới gần, trước mắt khoảng cách gần như đă biến thành hơn ba trăm bước, mà hai mươi khẩu pháo tướng quân chính là sau khi dựng vào khung pháo, trong cự ly chừng bốn trăm bước.

Tầm bắn của pháo tướng quân là ngoài một ngh́n hai trăm bước...

Bọn binh sĩ doanh Giao Châu đều tự hào v́ hỏa pháo ḿnh, bọn họ cũng từng ở trước trận tiền chứng kiến uy lực hỏa pháo nhà ḿnh nghiền nát kẻ địch, nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày ḿnh cũng sẽ bị hỏa pháo đánh lên đầu ḿnh.

Uy lực pháo mười hai pound cực lớn, một pháo bắn ra, hễ là người hoặc ngựa ở trước mặt đều bị bắn nát, đặc biệt là hàng ngũ quân Đăng Châu đối diện hỏa pháo, trận h́nh dày đặc, đạn pháo bắn vào trong hàng ngũ, càng máu thịt tung tóe, thê thảm cực kỳ, lượt pháo kích đầu qua đi, trận tuyến vốn thẳng và ổn định cũng có chút rối loạn.

Kỵ binh Mông Cổ đang tấn công mạnh lúc này đă nhận được lệnh tản về phía sau, bây giờ ở trước mặt quân Đăng Châu đă không có ǵ che đậy, tất cả mọi người đều nh́n thấy hai mươi khẩu đại pháo c̣n đang bốc khói thuốc súng mănh liệt, cùng với kỵ binh Bát Kỳ phía sau bọn họ đang nh́n chằm chằm chờ cơ hội xông trận.

“Tản ra. Tản ra. Biến thành trận h́nh thao luyện!!!”

Triệu Năng ở trên ngựa cũng không bị thương, nhưng ở vừa rồi lại có thể cảm giác được đạn pháo từ bên cạnh gào thét mà qua. Tọa kỵ bị sự gào thét của đạn pháo dọa sợ đến nỗi dựng thẳng, Triệu Năng tốn khí lực rất lớn mới khiến tọa kỵ ổn định lại, hạ mệnh lệnh đến khản cả giọng.

Các sĩ quan quan quân các doanh đều có chút thất kinh, ở sau khi nhận được mệnh lệnh, đều lớn tiếng bảo bọn lính tản ra, trận h́nh thao luyện là tương đối rời rạc, khoảng cách giữa mỗi người chính là chiều dài cánh tay Thiên tổng, đội ngũ rời rạc như vậy chỉ có xếp hàng ở trên thao trường mới dùng.

“Không nghe hiệu lệnh. Người tự ư hành động xử lý theo quân pháp!!”

Quan quân các cấp duy tŕ trận h́nh đến khản cả giọng, nhưng thấy chiến hữu bên cạnh máu thịt bầy nhầy, những người bị cụt chân tay, c̣n cả những người trọng thương ở đó chờ chết, cho dù là binh sĩ kiên cường thế nào chăng nữa cũng sẽ tâm thần chấn động, không thể xếp hàng và chiến đấu b́nh thường theo quy tŕnh.

Nếu bây giờ không phải là cục diện nguy cấp như vậy. Triệu Năng đă có tâm tư lấy đao cửa cổ ḿnh, từ lúc mới bắt đầu, dường như ḿnh tổ chức chiến đấu chưa từng chính xác, bị đối phương tính kế từng bước một, bồi tính mạng binh sĩ quân Đăng Châu một cách vô ích.

Pháo kích như vậy, không chỉ sát thương quân Đăng Châu, mà c̣n khiến kỵ binh Mông Cổ đang tuần tiễu bên ngoài cũng kinh hăi mà chạy ra xa. Ngoại trừ Măn Bát Kỳ, Mông Bát Kỳ và sĩ tốt quân Hán của Măn Thanh từng chứng kiến sự lợi hại của dạng hỏa khí này, c̣n những mục dân ở trên thảo nguyên kia th́ chưa từng chứng kiến hỏa khí bắn mạnh như vậy, c̣n tướng là vũ khí thần kỳ ǵ, sợ bị lan tới gần, đều né tránh rất xa.

-o0o-

“Đội pháo, đội pháo, bắn trả, bắn trả con mẹ ngươi á!!”

Tham tướng Triệu Năng đă có chút thất thố, hai mươi khẩu pháo của đối phương là trung tâm đối diện bên này, mà hỏa pháo của quân Đăng Châu cũng vị trí này, kết quả nă pháo một lượt, mặc dù không có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng vẫn có hai khẩu pháo ba pound bị ảnh hưởng tới, khung pháo thân pháo trực tiếp bị đánh vỡ.

Binh sĩ bên cạnh hai khẩu pháo không chết th́ bị thương, cả trận pháo đều chịu ảnh hưởng, bây giờ có thể bắn cũng chỉ có năm khẩu pháo.

Thống lĩnh đội pháo đang luống cuống thu thập và ổn định ở đó, nghe tiếng ra lệnh lớn của chủ tướng Triệu Năng, thống lĩnh đội pháo cũng rống lớn lại:

“Đại nhân tâm bắn không đủ, bắn không tới!!”

“Con mẹ nó vậy ngươi liền đẩy pháo tới gần bắn, sợ chết ta đổi người khác lên!!”

Thống lĩnh đội pháo bị Triệu Năng mắng một câu như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo hung hăng lau mặt bị màu máu và màu đen bôi đầy, ôm quyền về phía Triệu Năng, quay đầu lại hô lớn với pháo binh c̣n lại:

“Các huynh đệ, chúng ta tiến lên liều mạng với Thát tử, đừng để người ta xem chúng ta là bọn hèn nhát!!”

Nhóm pháo binh đều cắn răng đáp ứng, nhưng ngay một khắc này, lại đất rung núi chuyển, trận địa Thát Lỗ đă bắn ra đợt pháo kích thứ hai, đạn pháo gào thét bay tới, nhưng góc độ lượt này có lẽ không đúng, rơi vào chung quanh trận pháo, mảnh đạn trực tiếp bay vào trong hàng ngũ quân Đăng Châu.

Nhưng đất đai rắn chắc vào đông đông cứng bị nện nên bùn đất văng khắp nơi, mấy pháo binh vừa định đẩy pháo kia đều theo bản năng mà nằm sấp xuống đất tránh né.

Sau đợt pháo kích thứ hai, hàng ngũ quân Đăng Châu rốt cục đă hơi không duy tŕ được, nếu không phải bên ngoài có kỵ binh Thát Tử như hổ ŕnh mồi, chỉ sợ rất nhiều binh sĩ sẽ vứt vũ khí đào tẩu.

Trận h́nh tản ra vừa rồi, ngược lại cũng giảm bớt chút thương vong, nhưng chỉ giảm bớt mà thôi thương vong vẫn không nhỏ như cũ.

Thấy cờ hiệu đối diện, cùng đội ngũ không ngừng tụ đến sau hỏa pháo, trong ḷng Triệu Năng biết rơ, đối phương chỉ sợ là sẽ tiếp tục nă thêm mấy lượt, đại đội kỵ binh sẽ xông tới, đợi tới lúc đó, muốn không loạn cũng khó.

“Các doanh ở dưới sự dẫn đường của kỵ binh rút lui về hướng dựng doanh trước. Hỏa thương binh trước trận lưu lại, thời gian rút lui chính là lúc hỏa thương binh phát động công kích, lập tức truyền lệnh, đội kỵ binh đi cánh trái phối hợp cản phía sau, không nên rời đi, ở lại chỗ này nghe bản quan điều hành”.

Triệu Năng biết ḿnh không có quá nhiều thời gian chần chờ, sau khi suy nghĩ sơ qua, liền hạ mệnh lệnh này, thân binh hộ vệ bên cạnh gă đều biết rơ, chủ tướng nhà ḿnh chỉ sợ muốn xông pha chiến đấu, chuyến đi này hung hiểm dị thường, nhưng mệnh lệnh Triệu Năng chém đinh chặt sắt, bọn họ cũng không dám có phản bác ǵ.

“Hỏa thương binh xếp hàng ngang, xếp thẳng hàng!”

Hỏa thương binh nhận được lệnh nhanh chóng dựa theo mệnh lệnh xếp thẳng hàng về trước, vẫn câu châm ngôn kia, hỏa pháo đạn pháo ruột đặc lúc này đều là luồng sát thương. Đội ngũ hỏa thương binh ở tiền tuyến chỉ có ba hàng đơn bạc nên thương vong ngược lại nhỏ hơn một chút.

Bọn họ cũng đều sợ hăi dị thường, hai mươi khẩu hỏa pháo đối diện giống như hai mươi con quái thú nhắm người mà cắn, bất kể là kỵ binh Mông Cổ, sĩ tốt quân Hán hay là kỵ binh Nữ Chân đều ở ngoài tầm bắn bọn hỏa thương binh căn bản không biết nên làm thế nào cho phải để ứng đối với trường hợp như vậy.

Nghe được mệnh lệnh này, giống như có chủ kiến, tất cả mọi người đều tinh thần rung lên, sau khi xếp thẳng hàng. Đội ngũ hỗn loạn mặc dù đă được chỉnh đốn, nhưng đồng dạng cũng không biết bước tiếp theo phải làm ǵ.

Tiếp theo mỗi hỏa thương binh đều mở to hai mắt. Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng đă xuống ngựa, đi vào trong đội ngũ, gă cầm phủ thương trong tay, bên cạnh đi theo một gă tiên phong và bốn tay trống. Tham tướng Triệu Năng chỉ giữ lại giáp trên người, đội mũ giáp, hộ giáp nửa người dưới cũng đă gỡ xuống, dễ dàng cho hành động.

Hỏa pháo lượt thứ ba lại vang ầm ầm, rơi ngay bên trái và bên phải ở chỗ vị trí Triệu Năng đứng. Đều có hỏa thương binh kêu thảm ngă xuống, có điều thấy chủ tướng nhà ḿnh đứng ở đó, bọn hỏa thương binh vốn đă tinh thần sa sút lại một lần nữa phấn chấn sĩ khi c̣n sự kinh hoàng kia th́ trở thành hư không.

Chủ tướng làm gương cho binh sĩ, Đây là hạ sách, bởi v́ chủ tướng một quân nên đi chỉ huy và điều hành, nhưng chủ tướng làm gương cho binh sĩ, đồng dạng có thể khiến sĩ khí binh lính phấn chấn, ở trong trường hợp nguy hiểm như vậy, chủ tướng một quân cũng ở cùng chúng ta, đối mặt nguy hiểm, bọn lính cũng có thể rất thản nhiên.

“Toàn thể đứng nghiêm!!” “Mục tiêu trận pháo quân địch, bước đều về phía trước!!”

Triệu Năng để phủ thương nằm ngang, lớn tiếng hạ lệnh, tiếng trống dùng để khống chế tiết tấu bước tiến cũng vang lên theo, bọn hỏa thương binh dựa theo yêu cầu bước tiến ngày thường, đặt chéo tay trước ngựa, sải bước về phía trước, số hỏa thương binh này xấp xỉ khoảng một ngh́n năm trăm tên, vào lúc xếp thành hàng tiến lên lập thành bốn hàng, theo tiết tấu tiếng trống, sải bước đi về phía trước.

Bước tiến rất ổn định, mỗi bước đều có khoảng cách xấp xỉ nhau, đội ngũ dùng mặt chiến kỳ và Triệu Năng đi phía trước làm điểm chuẩn, giữ sự chỉnh tề.

Mặc dù hàng ngũ chỉ có một ngh́n năm trăm người, nhưng lúc này lại khiến người ta có cảm giác như thiên quân vạn mă, cứ quyết chí tiến lên như vậy mà đi về phía hướng trận pháo của Thát tử.

Ngoại trừ kỵ binh quân Đăng Châu và hỏa thương binh vẫn luôn giữ một khoảng cách, phương đội trường mâu xếp sau và chút hỏa thương binh c̣n sót lại đă bắt đầu rút cả đội khỏi chiến trường, đối mặt với sự uy hiếp du động của kỵ binh, bộ binh nên bảo tŕ bất động mới đúng, nhưng phương trận trường mâu của doanh Giao Châu phát hiện ḿnh cho dù là vận động, kỵ binh đối phương cũng chưa chắc có thể làm ǵ ḿnh, tầm bắn của cung tiễn đối phương, với đội ngũ quân Đăng Châu huấn luyện nghiêm cẩn, cũng có thể bảo đảm sau khi bị quấy rầy, tuỳ thời có thể ổn định trận h́nh tiến hành chém giết với kỵ binh Thát tử.

Kỵ binh Mông Cổ tuần tiễu phía sau quân Đăng Châu bởi v́ điều chỉnh binh lực đă vô lực ngăn cản đại đội quân Đăng Châu chuyên hướng, chỉ có thể trơ mắt nh́n phần lớn bộ tốt sau khi tụ các đội lại, bắt đầu rút lui về phía nam.

Đếm nhẩm nhanh từ một đến sáu mươi, Thát Tử có thể bắn ra một lượt pháo, từ một đếm nhẩm đến một trăm bảy mươi, đối phương tổng cộng bắn ra hai đợt, gần như theo một lượt pháo. Triệu Năng phải đếm từ tám mươi tiếng đến chín mươi tiếng, đây là một phương pháp đơn giản để đo đơn vị thời gian của doanh Giao Châu.

Đếm sáu mươi tiếng này chắc chắn so với sáu mươi giây sẽ nhanh hoặc chậm hơn nhưng dù sao vẫn có một sự đo lường tính toán, đối mặt với pháo kích kinh thiên động địa như vậy, quân Đăng Châu không ngờ lại có một chi quân đội như vậy dồn lên.

Có phải bị điên hay là bị u mê rồi không, trận pháo bên Thát Lỗ hơi có chút chần chờ.

“Dựa theo huấn luyện b́nh thường, đếm đều sáu mươi số, bộ tốt doanh Giao Châu tiến đều có thể đi bảy mươi lăm bước, nhưng v́ thi thể và chướng ngại trên chiến trường, sáu mươi số hẳn là có thể đi từ sáu mươi bước đến sáu mươi lăm bước, lúc này sẽ cách trận pháo đối phương đại khái là chừng năm trăm bước, chắc là sẽ chịu pháo kích sáu lần hoặc bảy lần”.

Trong ḷng Triệu Năng tính thầm khoảng cách và thời gian đi đều bước, cùng với khả năng thương vong phải chịu. Nhưng cước bộ vẫn không ngừng chút nào, vẫn sải bước về phía trước như cũ.

Pháo kích lượt thứ tư lại nổ vang, tiếng kêu thảm thiết phát ra ngay bên cạnh Triệu Năng, Triệu Năng có thể cảm giác được trên gương mặt ḿnh lại bị bă vụn ẩm ướt bầy nhầy bắn tung tóe lên, nhưng gă vẫn không để ý tới. Phủ thương vẫn chỉ về phía trước như cũ, thấy biểu hiện của gă, tay trống cũng tâm tư yên ổn, tiết tầu tiếng trống không thay đổi.

Hỏa thương binh dựa theo thao luyện ngày thường, vẫn duy tŕ tư thế bước đều, đồng bạn ngă xuống không ai chú ư tới, chỉ có điều chỗ hổng do bọn họ ngă xuống, lại có người yên lặng mà bổ sung.

“Bọn người Minh này điên rồi sao?”

Ở trong bản trận của A Ba Thái tất cả mọi người biến dạng xưng hô như “Minh cầu” “Hán cẩu” thành người Minh và người Hán. Mấy lần đều muốn đánh tan đối phương, nhưng lần nào quân Minh này đều phản lại. Phải biết rằng nhân số đại quân Măn Mông nếu so với đối phương th́ nhiều hơn không ít, hơn nữa phần lớn là kỵ binh, nhưng lại đánh khó khăn như thế, trong ḷng trong lúc vô h́nh đă nâng địa vị và đánh giá với đối phương lên cực cao.

Vốn tất cả mọi người là mang thái độ vui đùa xem chi quân lính này xông lên, nghĩ thầm bị trận pháo đối diện oanh kích, cũng muốn xem thử các ngươi sụp đổ lúc nào.

Nhưng vào lượt pháo kích thứ năm, trên mặt A Ba Thái và chư tướng bên cạnh đều biến sắc, tiết tấu tiếng trống đối diện không thay đổi đội ngũ chỉnh tề không thay đổi tốc độ bọn lính đi tới không thay đổi, cứ sải bước như vậy mà càng lúc càng gần.

Hỏa pháo Thát Tử mang tới là pháo công thành, ở trong dă chiến cũng không thích hợp lắm, mặc dù thanh thế kinh người, nhưng đối với đội ngũ súng hỏa mai quân Đăng Châu không ngừng tới gần trước mặt, mỗi một lượt pháo kích chỉ có thể sát thương chưa tới trăm người, v́ đội ngũ súng hỏa mai đơn bạc, hỏa pháo đối diện trận tuyến này cũng chỉ mười khẩu mà thôi.

Pháo mười hai pound của Thát Tử dùng pháo dài và cự ly an toàn giữa pháo với nhau, nên trận tuyến hai mươi khẩu pháo này không ngắn. Hơn nữa có một nhược điểm rất trí mạng, chính là pháo chỗ này rất khó điều chỉnh phương hướng. Giá pháo gần như là cố định ở chỗ nào đó, nếu không pháo này sao chủ yếu dùng cho công thành mà không phải là dă chiến chứ.

Lượt pháo kích thứ sáu...

Những Ô Chân Siêu Cáp không ngừng nhét đạn dược vào cũng chính là pháo binh hoả khí do Tam Thuận Vương mang đến, đều đang luống cuống tay chân ở đó mà nhét vào hỏa pháo, bọn họ không có chế độ thao luyện như doanh Giao Châu, tất nhiên chưa nói tới hiệu suất và nề nếp ǵ, hơn nữa đội ngũ trước mắt từ từ tiếp cận và tiếng trống áp bách càng lúc càng lớn, nên càng bối rối hơn.

Bọn họ muốn dùng vũ khí bọn họ cho là uy lực lớn nhất này để át tiếng trống kia, phá huỷ đội ngũ này, nhưng lúc này xem ra h́nh như không có chút tác dụng.

Pháo binh Thát Tử càng bối rối, tốc độ bắn pháo lại càng chậm, sau đợt pháo thứ sáu, ở trong tính toán của Triệu Năng, khoảng cách trận pháo c̣n khoảng chừng ba trăm bước, nhưng mắt người luôn luôn khác biệt, trên thực tế đă sắp vào khoảng cách hai trăm năm mươi bước, c̣n hỏa pháo đối phương mới bắn hai đợt.

Trên thực tế đi vào trong hai trăm bước, hỏa pháo liền có một vấn đề, pháo đều có góc bắn cao, đi vào hai trăm bước hoặc gần hơn một chút nữa, đạn pháo chỉ có thể bắn xẹt qua trên đầu bọn họ.

Pháo kích lượt thứ bảy...

Thấy đội ngũ hỏa thương binh của quân Đăng Châu vẫn yên lặng tiến về phía trước, tên thống lĩnh đội pháo vừa lăn vừa ḅ mà chạy tới trước ngựa A Ba Thái cuống quít dập đầu, bộ dạng hoảng sợ mà khóc hô:

“Đại tướng quân, Đại tướng quân, để bọn họ tiến thêm nữa, pháo của nô tài liền bắn không được bọn họ, lại nói pháo này cũng...”

“Mau nă pháo, lúc này không phải là c̣n có thể bắn sao!!”

A Ba Thái sắc mặt xanh mét mở miệng mắng to, roi ngựa trong tay quất mạnh xuống, loại roi ngựa dùng gân trâu và sợi sắt bện với nhau quất trên người lập tức là da tróc thịt bong, trên mặt thủ lĩnh pháo binh kia lập tức hiện rơ một đường máu, trong ḷng cũng biết, nếu ḿnh nói tiếp chỉ sợ cũng sẽ bị chém đầu.

Thủ lĩnh pháo binh lại hớt hăi mà chạy về, vừa chạy vừa khóc nức nở phát lệnh:

“Nă pháo, nă pháo...”

Vang tiếng ầm ầm, thanh thế so với vừa rồi nho hơn rất nhiều, nhưng thanh âm này cũng không phải tiếng nă pháo, một khẩu pháo tướng quân ở trong trận pháo bốc cháy, để bảo đảm uy lực bắn ra, hơn nữa đây đang là công kích hàng ngũ đối phương đi tới chứ không phải thành tŕ ở chỗ nào đó, tần suất bắn quá nhanh cũng khiến nhồi thuốc không được đều, hơn nữa tốc độ bắn ra đối với hỏa pháo do Thát Tử ở quan ngoại chế tạo mà nói là quá nhanh.

Nhồi thuốc quá nhiều và tốc độ bắn ra quá nhanh, ở trong lượt pháo kích thứ tám, rốt cuộc cũng tới cực hạn, sau khi nhét hỏa dược vào th́ không chịu nổi. Hỏa dược ở trong thang pháo trực tiếp bốc cháy, nhanh chóng nổ tung.

Gậy dùng để nhồi thuốc nổ bắn thẳng ra, xuyên qua tên binh lắp đạn kia, binh lắp đạn kia bị gậy xuyên qua người, sống th́ không sống được nữa, nhưng trong nhất thời nửa khắc lại không chết được, lỗ máu do bị xuyên kia không ngừng chảy máu, tên nhồi thuốc kia lăn lộn ở trước họng pháo, lớn tiếng gào rú thê thảm.

Nhiệt độ bên trong thang pháo quá cao, hỏa dược bị nhét vào liền bốc cháy, chuyện đó cùng với chuyện quân Đăng Châu đối diện gặp phải là giống nhau, chỉ là quân Đăng Châu bắn mười lượt pháo mới xuất hiện, mà bên này tần suất không bằng quân Đăng Châu, số lượt bắn cũng không bằng quân Đăng Châu, nhưng lại xảy ra chuyện này sớm.

Mặc dù đều là xưởng thủ công, nhưng khác biệt cao thấp lại hoàn toàn bất đồng. Chất lượng vũ khí dĩ nhiên cũng có bất đồng cực lớn.

A Ba Thái thấy bên khoảng cách trận pháo có cự ly cố định, tiếng vọng của bước chân và tiếng trống bên tay càng ngày càng khiến người ta nôn nóng, tiếng hỏa pháo trong dự liệu cũng không vang lên. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái thậm chí không thèm để thân binh tới xem, chỉ lạnh giọng hạ lệnh:

“Đàm Thái, dẫn người đi trùng kích những kẻ điên này, đánh tan bọn chúng, quét sạch bọn chúng. Chúng ta mới có thể tiếp tục đánh đại trận của gă, bằng không th́ bỏ chạy”.

Đô thống Đàm Thái của Chính Hoàng Kỳ nghe được mệnh lệnh ở trên ngựa gật đầu một cái, định quay đầu ngựa lại lănh binh đi ra ngoài, nhưng nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại buồn bực nói:

“Đại tướng quân, đây chính là binh sĩ nước Đại Thanh chúng ta, ngài cũng đừng không phân tốt xấu mà lấy pháo đi bắn nha”.

Khóe mắt Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái giật giật, nhưng sắc mặt vẫn rất b́nh tĩnh, qươ qươ roi mắng:

“Đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm ǵ”.

Bên Đàm Thái nói rơ đến vậy, cũng không lo A Ba Thái sẽ không để ý sống chết của người Lưỡng Hoàng Kỳ, tự mang binh đi. C̣n A Ba Thái th́ tự ḿnh phóng ngựa đi tới trước trận pháo. Thủ lĩnh đội pháo lúc trước bị quất trên mặt kia, dập đầu liên tục trên đất, trong miệng cầu xin tha thứ nói:

“Đại tướng quân. Đại tướng quân, không thể nă pháo nữa, không thể nă pháo nữa, thang pháo quá nóng, nếu lại nhồi thuốc nă pháo, sợ là toàn bộ pháo đều nổ tung”.

A Ba Thái sủng sốt, giơ roi ngựa trong tay lên, nhưng không có quất xuống, lại trở tay rút dao giắt ở yên ngựa ra, đâm mạnh xuống, đâm vào phía sau lưng thống lĩnh đội pháo kia, gă sau khi vùng vẫy mấy cái cũng không sống được nữa.

“Lúc có thể nă pháo được, lập tức nă pháo, chậm trễ một khắc, trở về diệt cửu tộc bọn ngươi”.

A Ba Thái lạnh lùng nói một câu với những pháo binh trong trận pháo đang bị dọa ngây người kia, sau đó phóng ngựa trở lại bản trận, giơ roi ngựa lên vung vung mấy cái, mở miệng lớn tiếng nói:

“Đàn ông già trẻ của Bát Kỳ chúng ta, vốn không có hỏa khí ǵ, nhưng vẫn đánh cho quân Minh hoa rơi nước chảy như thế. Thái tổ hoàng đế và đương kim hoàng đế đều đă từng dẫn binh mă xông vào đại trận hỏa khí của quân Minh kia, lấy một chọi mười, giết Minh cẩu đại bại đó là uy phong bực nào, hôm nay trên người chúng ta có áo giáp, trong tay có đao sắc, v́ sao c̣n nao núng nấp ở phía sau pháo, xông lên, giết sạch những Minh cẩu này!!”

Gă trung khí mười phần, tuy nói hơn có chút khàn khàn, nhưng ai cũng đều nghe rơ, sĩ khí lại được mấy câu nói của gă trong nháy mắt dâng cao, mỗi kỵ binh Nữ Chân vẫn luôn ở phía sau giơ đao lên gào to, gào lớn:

“Xông lên, xông lên, xuất chiến!! Xuất chiến!!”

Trong lúc nhất thời hai mắt mỗi người đều đỏ ngầu, nghĩ thầm năm đó có uy phong bát điện đánh quân Minh chạy trối chết, bọn họ làm được chúng ta cũng làm được, dựa vào cái ǵ bị khinh bỉ như vậy, lao ra đánh tan bọn chúng, sau này trở về cũng vẻ vẻ vang vang, cho tới tận bây giờ, cũng không có ai cảm giác ḿnh sẽ thất bại, thắng lợi từ lúc bắt đầu khởi binh tới giờ đă làm mờ mắt tất cả mọi người.

A Ba Thái đối với sự cổ động của ḿnh rất hài ḷng, vừa định hạ lệnh đánh ra, nhưng tiếng gào to của tất cả đều bị một loạt tiếng vang dồn dập bao phủ...

Khe hở ở giữa pháo đài của pháo mười hai pound đối với kỵ binh mă nói cũng đủ rộng, kỵ binh do Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái suất lĩnh theo khe hở này xông ra ngoài.

Đối mặt với trận h́nh đối phương cầm súng hỏa mai dày đặc như vậy, phương đội kỵ binh dày đặc trùng kích hàng ngũ trường mâu như vừa rồi tất nhiên không thể sử dụng ở chỗ này nữa, nương khe hở pháo đài, vừa vặn phân tán đội kỵ binh này ra, biến thành trận h́nh tán binh. Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái cũng là quân tướng đánh nhiều trận, cũng nhiều lần nhập quan, tất nhiên là biết kiểu điều hành như vậy. Đàm Thái lao ra khỏi chỗ hỏa pháo, lập tức cùng đội ngũ thân binh dừng ngựa, để bọn kỵ binh phía sau xông về trước, gă cũng không chắc. A Ba Thái có thể ở phía sau nă pháo hay không.

Lúc này hàng ngũ súng hỏa mai do Triệu Năng suất lĩnh đă vào trong hai trăm bước vừa rồi đại pháo nổ vang đoạt đi tính mạng chiến hữu trong đội ngũ, hàng ngũ do Triệu Năng suất lĩnh này vẫn vững bước về phía trước, lúc này hỏa pháo hồi lâu vẫn không có tiếng vang, cước bộ của hỏa thương binh càng ổn định thêm.

Ra khỏi bản trận, kỵ binh Nữ Chân phân tán mạnh ra, giục ngựa chạy về phía trước, bọn kỵ binh đă chặn pháo. Triệu Năng híp mắt tính khoảng cách, lại đi về phía trước mười bước, cầm phủ thương trong tay lên, cắm mạnh xuống đất, lớn tiếng phát lệnh:

“Đứng!” “Kiểm tra súng, mục tiêu phía trước!” “Thay phiên bắn, đợi lệnh!”

Mỗi một câu của gă, tiếng trống và người tiên phong đều làm ra động tác tương ứng, đám hỏa thương binh lúc này đều hết sức chăm chú, đều thi hành cẩn thận tỉ mỉ từng mệnh lệnh do Triệu Năng hạ xuống.

Kiểm tra ng̣i lửa c̣n cháy hay không, kiểm tra que cời đă rút khỏi ṇng súng chưa, kiểm tra túi đạn ch́ và túi hỏa dược của ḿnh có phải ở vị trí cố định không.

Có thể thấy kỵ binh đối diện đă sắp tới trong tầm bắn, Triệu Năng rút phủ thương cắm dưới đất giơ lên cao, hô lớn:

“Sẵn sàng!!”

Súng hỏa mai của hỏa thương binh để nằm ngang, nhắm ngay phía trước, kỵ binh Thát Tử chạy vào trong tầm bắn, phủ thương trong tay Triệu Năng hung hăng vung xuống, cơ hồ là muốn rút toàn bộ không khí trong phổi gào lên mệnh lệnh này:

“Nổ súng!!!!”

Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái nghe được tiếng nổ của trận kia, chính là tiếng nổ súng của súng hỏa mai hàng thứ nhất, nổ súng vào lúc kỵ binh Nữ Chân đang tiến vào tầm bắn cực đại của súng hỏa mai doanh Giao Châu.

Rất nhiều kỵ binh Thát Tử đều tưởng rằng sẽ b́nh yên vô sự, bởi v́ quân Minh nổ súng quá sớm, những chiến đấu vừa rồi, hỏa thương binh đều nổ súng khi tiến vào tám mươi bước, sáu mươi bước, điều này khiến bọn họ phán đoán sai lầm tầm bắn của súng hỏa mai.

Sau tiếng nổ, kỵ binh xông lên đầu tiên đều thân ḿnh run lên, lập tức ngă lật xuống, kỵ binh Thát Tử không bị bắn trúng đều điên cuồng thúc ngựa, muốn thừa dịp lúc đó vọt tới trước mặt.

Súng hỏa mai hàng thứ hai khai hỏa, quân tiên phong của kỵ binh xông vào chín mươi bước, súng hỏa mai hàng thứ ba khai hỏa, tám mươi lăm bước, súng hỏa mai hàng thứ tư khai hỏa, tám mươi bước.

Bốn hàng súng hỏa mai thay phiên bắn xong, ở ngoài khoảng cách súng hỏa mai tám mươi bước thi thể đă chất đầy đất, nhưng đối với Thát Tử mà nói, cơ hội cũng đă tới, liều mạng mà quất ngựa.

Vào khoảng cách bảy mươi bước, súng hỏa mai hàng thứ nhất lại lần nữa nổ súng...

ở trên chiến trường này, ở thời khắc này, hỏa thương binh quân Đăng Châu bắn ra so với cả doanh Giao Châu, thậm chí là toàn bộ phương Đông, hỏa lực đồng loạt là thay đổi tần suất liên tục cao nhất, tốc độ nhanh nhất, hỏa lực dày đặc nhất.