Thuận Minh

Chương 320: Trận chiến kỵ binh bờ bắc Qua Thủy (1+2+3)



Thám mã sấm quân hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, trước khi vào trận, thám mã rình rập nhau thường không có tranh đấu gì, mọi người đều đơn độc điều tra tình hình, có gặp cũng không liều mạng tàn sát nhau, có thể cho qua thì cho qua, chỉ cần không đụng phải đại đội nhân mã, thì vẫn rất an toàn.

Ai ngờ đối phương vừa bắt đầu đã khua chiêng gióng trống như vậy, thám mã sấm doanh phái đi ngày thứ nhất ngày thứ hai đều không thấy quay về, ngay thứ ba phái thêm người đi, kết quà tới khi trời tối, mới có một người trúng tên quay về sấm doanh, quan quân sấm doanh lúc này mới biết bố trí của đối phương.

Nếu đã biết rồi. Sấm quân lập tức có ứng phó. lập tức phái một đội kỵ binh ra ngoài, đây đã không còn là thăm dò tin tức lẫn nhau, mà mà tiểu đội kỵ binh đánh giết nhau.

Trong vòng mấy ngày, kỵ binh hai bên phái đi từ tiểu đội dẩn dần trở thành, đại đội. bắt đầu dần biến thành hàng nghìn kỵ binh chiến đấu. Nhưng với binh lực và bố trí phủ Quy Đức, sấm doanh từ đầu tới cuối không nắm được rõ ràng.

Chiều hôm đó, nơi nào đó bờ bắc Qua Thủy đột nhiên xảy ra phục kích quy mô lớn, kỵ binh Sấm doanh có khoảng hơn năm trăm người, mà đội quân bị họ mai phục cũng gần năm trăm kỵ binh.

Chỉ có điều thành phần đội kỵ binh này khá tạp nham, hai trăm đội ngựa doanh Giao Châu, kỵ binh địa chủ thổ hào. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, hiện giờ doanh Giao Châu đóng ở phủ Quy Đức, số lượng kỵ binh ít hơn nhiều so với đại quân sấm quân, nhưng đại đội kỵ binh địa chủ thổ hào tác chiến hoàn toàn không có trình tự quy tắc gì. Để bọn họ tác chiến theo chiến lược đã định của doanh Giao Châu, chỉ đành dùng tới cách trộn lẫn như vậy, nhưng sức chiến đấu của đội cũng bị ảnh hưởng, nên hiện giờ chỉ có thể ngăn cản đội kỵ binh của sấm quân là chính, mà không thể chặn giết như trước.

Thủ hạ của những địa chủ thổ hào này, có thể cưỡi trên ngựa cũng được coi là thân tín, hoặc là lưu manh võ lực xuất chúng ở vùng, là người bình thường hoành hành ngang dọc ở quê, thích đấu đá tàn nhẫn, không ai bì nổi, tự cho là hào hán khó lường, luôn không coi ai ra gì, sau khi thấy kỵ binh doanh Giao Châu, ai nấy đều biết mình có tầm nhìn hạn hẹp cỡ nào, đều thành thật đi theo, nói làm gì sẽ làm đó.

Dẫn dầu hai trăm người doanh Giao Châu này là hai bả tổng, dựa theo nhập ngũ trước sau, một người lớn tuổi gọi là bả tổng Dương Chiến phụ trách chỉ huy mấy trăm người ngựa này. Dương Chiến là đồng hương Giao Châu, xuất thân từ đội thân binh, nhưng ban đầu vì việc gấp, mấy tháng lại bị rút ra sử dụng. Mặc dù không đọc nhiều sách, khi còn trong đội thân binh cũng có rất nhiều thứ chưa học kỹ. Những năm này, cũng coi như lãnh thành thạo ngựa chiến. Nhưng cái gọi là giang hồ càng già, gan càng nhỏ, hắn từ trước đều cẩn thận, sợ có biến, ai ngờ tới, lần này lại là Quân công gấp đôi, cũng có chút thả lỏng, giống như thiêu thân lao vào lửa. Bọn họ vốn đang đuổi theo đội kỵ binh hơn ba mươi người của quân tặc, ai ngờ tới bến Qua Thủy lại gặp phải năm trăm kỵ binh của đối phương.

Thấy đối phương trận địa sẵn sàng đón quân địch, bả tổng Dương Chiến dẫn đội biết rằng, hơn ba mươi người vừa nãy chỉ là kế dụ địch, còn mình đã mắc câu rổi.

Hắn bên này thở dài tự trách mình, nhưng đội ngựa bên doanh Giao Châu lại kích động, đặc biệt là những kỵ binh địa chủ võ trang kia. Trong mắt những người này, đi theo đội ngũ biết đánh trận như doanh Giao Châu, không còn gì phải sợ, đổi mặt với hơn năm trăm người này, đó chính là quân công đưa đầu tới.

“Cho các huynh đệ mang hỏa thương, xuống ngựa chuẩn bị”.

Dương Chiến nói với bả tổng bên cạnh, mình truy kích tới, mã lực tiêu hao lớn hơn nhiều so với đối phương mai phục ở đây. Nếu quay người bỏ đi, đó chính là bán đứng quân sau mình cho đối phương, tới lúc đó e rằng thương vong càng lớn, những gì có thể dựa vào cũng chỉ có hỏa thương. hắn quay đầu nhìn, lại phát hiện có những con ngựa mũi thở phì phò, chân còn cảo liên tục trên đất, những người này có vẻ đầu rất kích động, chỉ chờ phóng ngựa xông lên. Bả tổng thờ dài một tiếng, những người này rốt cuộc là không biết nặng nhẹ, cũng chỉ đành gọi những sĩ quan dẫn đội kia, gia tăng khống chế mọi người, tĩnh dưỡng mã lực, không được nóng vội.

Những kỵ binh địa chủ võ trang kia tản ra, còn những kỵ binh doanh Giao Châu mang theo hỏa thương đều xoay người xuống ngựa, vội vàng nhét đạn được vào, hai trăm kỵ binh, cũng chỉ có năm mươi khẩu súng, nhưng hiện giờ, cũng chỉ có cái này có thể dựa vào, cũng không quan tâm được bao nhiêu.

Dương Chiến quan sát sấm quân đối diện, hai bên cách nhau đã rất gần, có thể trông thấy rất nhiều người cầm thương gỗ dài, cũng có người lưng đeo cung tiễn, biết nếu hai bên xông tới, bên mình cũng không có lợi gì, đội kỵ binh doanh Giao Châu xuất chinh, không phải là đại trận công kích mà thường là không mang giáo.

Nhưng vung vẩy đao đeo bên hóng đổi kháng với thương gỗ của đối phương, trong khi tấn công chính là tìm cải chết, nhưng hỏa thương bên minh cũng là kiểu kỵ binh chuyên dùng, nòng súng được cưa ngắn, giống như bị người Tây gọi là tạp băng, không biết là có ý gì. súng này tầm bắn khoảng bốn mươi tới năm mươi bước, điều này cũng không chiếm ưu thế gì với cung tiễn của đối phương.

Thấy đội ngựa doanh Giao Châu mải chuẩn bị, sấm quân cũng chầm chậm ép lên trước. lại có kỵ binh địa chủ võ trang không nhẫn nhịn được nữa. Cổ Toàn là cháu Cổ Đại Sơn, những năm này mặc dù Cổ Đại Sơn trên danh nghĩa là “hoàng đế ngầm” phủ Quy Đức, nhưng hắn là người thân lại không có chút cơ hội diễu võ dương oai nào, bị những người Sơn Đông đó đàn áp gắt gao, cũng chỉ đành hoành hành trong trang viên của Cổ Đại Sơn, cộng thêm hàng ngày chịu đựng, rèn luyện gân cổt. Thời gian này những đại binh ra khỏi Sơn Đông tới Quy Đức, Cổ Toàn theo ra ngoài đánh trận cũng giành nhiều công lao. Với năm trăm đánh mấy người, tất nhiên, là thua chạy như cỏ lướt theo gió, không đâu địch nổi cũng thêm nhiều công đầu, tự cảm thấy là thiên phú dị bẩm, vô cùng vũ dũng, những kỵ binh sấm quân nhìn thấỵ mình lại chạy, còn cho rằng sấm quân khiếp đảm không dám chiến đấu. hiện giờ thấy năm trăm sấm quân này, hắn luôn cảm thấy nhẹ nhàng, một đòn công kích là giải phóng vịt ra. Cổ Đại Sơn mặc dù chỉ là “hoàng đế ngẩm” trẽn đanh nghĩa, nhưng dù sao cũng là đại thổ hào Quy Đức, có gần vạn binh, tất nhiên cũng không thiếu người nịnh nọt. Cổ Đại Sơn tuổi tác không lớn, con trai còn nhỏ, những tên lưu manh trong vùng, cũng chỉ đành theo Cổ Toàn kiểu lưu manh thân thích này lăn lộn bên ngoài, mọi người cùng cưỡi ngựa săn bắn, đoạt khăn trùm đầu của các cô gái, dọa mẹ gà con vịt nhà nông, những cũng có chút đáng vẻ du hiệp. Hồ bằng cẩu hữu thế này, lần này ra ngoài đánh trận, chí khí vô cùng lớn. Hiện giờ thấy Dương Chiến khiếp đảm, trong lòng Cổ Toàn rất không cam lòng, lén kéo người hầu thân tín qua chỗ mình, bảo họ lén đi liên lạc với những hồ bằng cẩu hữu theo mình, họ bàn bạc với nhau, cũng hoàn toàn không quan tâm tới khống chế của sĩ quan, đã muốn lấy công đầu rồi.

Hai quân dàn trận uy nghiêm đáng sợ, trên chiến trường cũng xơ xác tiêu điều, Dương Chiến tay thuận che nắng, quạn sát kỹ lưỡng đối phương, ai ngờ đột nhiên Cổ Toàn phía sau hô lớn: Các huynh đệ, theo ta giết giặc” hơn chục kỵ binh hô lên, lần lượt xông ra ngoài, vung vây mã đao, xông tới phía đội ngựa của đối phương. Dương Chiến cà kinh suýt nữa rơi xuống khỏi ngựa, gọi lại đã không kịp nữa, chỉ có thể nghiêm khắc mắng nhiếc, mất bò mới lo làm chuồng mắng nhiếc những người chưa chạy ra. Bọn họ vừa chạy đi, thậm chí ngay cả kỵ binh doanh Giao Châu cũng có chút đao động, có những người đều sắp kéo dây cương chạy theo, các sĩ quan vội vàng cầm vỏ đao đập mạnh, ép lui trò lại.

Sấm quân bên kia đang xếp quân, cũng quan sát gắt gao bên Dương Chiến, thấy đội ngũ quân mình cũng hoàn chỉnh, bọn họ cũng không vội, mọi người đều đã đánh trận nhiều rồi, đều biết đánh trận không thể vội vàng xao động được, dù sao mọi người đều có thời gian, cũng để xem ai nhẫn nại hơn. Ai ngờ, đột nhiên có hơn chục kỵ binh diễu võ dương oai xông tới, đều có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cảm thấy nực cười, thủ lĩnh trực tiếp hạ lệnh xuống, sấm quân tay cầm thương gỗ đều đặt ngang thương gỗ, mặt đối mặt xông lên.

Thấy Sấm quân không quay đầu chạy như lúc trước, Cổ Toàn dẫn những tên lỗ mang kia chạy ra đã cảm thấy không ổn, thấy đối phương ra nghênh chiến, đội ngũ vô cùng chỉnh tề, độ dài của giáo gỗ vượt xa mã đao, trong lòng đã hốt hoảng.

Cổ Toàn chưa trải qua trận chiến như vậy, cố tự trấn tĩnh, trong lòng mặc niệm, những sấm quân này chắc chắn là đầu rỗng, lúc này quay về cũng thật mất mặt, chi bằng xông lên liều mạng, trong lòng tính toán xong rồi, hắn càng điên cuồng, ngẩng đầu, mặc kệ, dẫn những binh lính kia xông tới.

Quan quân sấm quân dẫn đội xông lên là Trần Nhị Hổ, trước đây là lão binh bên Thiểm Tây,ở Cam Túc đánh tới Tây Lỗ, ở Ninh Hạ đánh tới Sáo Khấu, đánh trận ở trung nguyên này cũng sắp mười năm, chém giết nhiều năm như vậy, thật sự cũng coi là cả đời bách chiến, kinh nghiệm chém giết trong binh nghiệp, kiểu đại thiếu gia như Cổ Toàn đâu thể so sảnh được. Hắn nhỏ tiếng khống chế đội ngũ, tốc độ không được quá nhanh, giờ giữ sức đã. những tên ngốc kia lao tới. khí chúng tới gần, ta tăng sức lao nhanh về phía chúng, bọn chúng cho dù muốn chạy cũng không chạy thoát được, hơn nữa ta đột nhiên tăng tốc, lập tức giết chúng một cái không kịp trở tay.

Khi khoảng cách hai đội không tới năm mươi bước, bên Cổ Toàn chạy quá nhanh, đều đã mất sức, mấy con ngựa đều đã giảm tốc, lúc này Trần Nhị Hổ hô lớn một tiếng, kỵ binh sấm quân đột nhiên tăng tốc, nâng cao giáo dải xông tới. Lúc nảy Cổ Toàn muốn quay đầu cũng không còn sức. Trình độ hai bên chênh lệch nhau như vậy, kết quả trận chiến tất nhiên, cũng khong có gì lo lắng. Sau khi đụng chạm, kỵ binh thổ hào Hà Nam, cơ bản đều bị giáo gỗ đánh ngã khỏi ngựa, vẫn có một người phản ứng nhanh, ra sức quay đầu ngựa, chạy về phía trận địa bên mình, còn bên sấm quân, chỉ có một người đen đủi bị mã đao cắt đứt dây mũ mà thôi.

Trần Nhị Hổ lại hô lên. những kỵ binh xông lên này không quay trở lại, ngược lại không nhanh không chậm đuổi theo phía sau kỵ binh thổ hào chạy trốn kia, cờ hiệu trong đại trận lắc lư, cũng có không ít kỵ binh sấm quân thoát khỏi hàng ngũ, theo phía sau.

Chỉ cần kỵ binh trốn về không dừng được ngựa, làm rối loạn trận hình của quan quân, binh lính Sấm quân có thể tới gần đánh lén, trực tiếp đánh tới.

Thấy người đó vội vảng chạy về, Dương Chiến hơi do dự rồi lấy ra một khẩu súng bên cạnh, hai chân kẹp chặt ngựa, ngựa qua huấn luyện liền bất động, hắn ngồi vững trên ngựa giơ nòng súng lên, nhắm bắn thật cẩn thận.

Kỵ binh trốn về vào trong tầm bắn của súng, thấy người mình nhằm bắn mình, lập tức hồn bay phách lạc. hô lớn:

“Đừng....”

Nhưng hắn cũng chỉ hô lên được một chữ này, hỏa thương ầm ầm vang lán, ngực người này bị bắn thành một lỗ, lập tức không còn tiếng động, hắn ngã xuống ngựa, cũng chưa tửng thấy thanh thế hỏa thương thế này, sợ tới lập tức chuyển hướng, chạy về bên kia.

Lúc này kỵ binh cẩm hỏa thương doanh Giao Châu đã xuống ngựa và đi tới hàng thứ nhất. Phần lớn kỵ binh doanh Giao Châu đều huấn luyện, kỹ thuật tác chiến trên ngựa, cũng chính là kỵ binh và bộ binh, long kỵ binh nhu người Tây nói. Những binh hỏa thương này cũng thuộc loại đó.

Nhưng kỵ binh sấm quân, vốn không nhanh không chậm tới gần, thấy tên binh lính chạy trốn kia không làm loạn trận hình đối phương, liền ghìm ngựa lại, không tiếp tục tiến về trước nữa.

Năm mươi khẩu súng không thể bảo vệ hàng ngũ hơn năm trăm người này, kỵ binh sấm quân rõ ràng cũng nhìn ra điều này, dừng lại một chút, rồi cả đội ngựa đột nhiên tản ra, mấy hàng kỵ binh phía trước đều bất động, ngược lại ở ngoài tầm bắn của súng, đặt ngang thương gỗ, chuẩn bị xông trận bất cứ lúc nào.

Những người phía sau lại đột nhiên tản ra, chạy về bốn phía hàng ngũ doanh Giao Châu, nhân số hai bên xấp xỉ nhau, nhưng thấy tư thế của kỵ binh xông quân là đang triển khai vây quanh.

Bả tổng Dương Chiến chặn trước hàng ngũ hỏa thương. hắn chỉ thấp giọng quát:

“Không vào tầm bắn, ai nổ súng ta chém đấu người đó, kìm lại, kìm lại”.

Còn một bả tổng khác lại khống chế trong trận vẫn đang cưỡi trên ngựa, hệ thống doanh Giao Châu còn gì, những kỵ binh địa chủ võ trang kia đã có chút hoảng loạn, thấy tư thế như vậy, cho dù thế nào cũng không phải bên mình chiếm ưu thế. Bọn họ đều chỉ đánh trận thuận lợi, dã chiến đại quân chém giết thế này, đừng nói chưa từng tham gia, chưa từng thấy, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới. trong suy nghĩ của họ, chiến trận vẫn là Quan Vân Trường thúc ngựa tiến lên, một đao chém tới Nhan Lương, Tào quân thừa thế đánh lén tới.

Trán bả tổng Dương Chiến đã lấm tấm mồ hôi, mấy chục kỵ binh cầm giáo mộc đối diện, vừa vặn bức tới mấy chục binh hỏa thương bên mình, chỉ cần những hỏa thương binh này tản tới các hướng khác, những kỵ binh sấm quân cầm giáo mộc này sợ là sẽ xông thẳng tới đây.

Nhưng hiện giờ các hướng khác đều không có phòng ngự đáng tin, địa chủ võ trang ba hướng khác, có người đã lấy ra cung tiễn, mặc kệ sấm quan cách bao xa, theo phản xạ bắn về phía sấm quân.

Nhưng kiểu cung tiễn thưa thớt này, lại là tay nghề thủ công nông thôn, với kỵ binh sấm quân ở ngoài tầm bắn hoàn toàn không có uy hiếp gì, chỉ lãng phí cung tiễn vả lực tay mình mà thôi, nhanh chóng bắn tên ra, tên trong giỏ đều đã bắn ra hết, cánh taỵ cũng bủn rủn không còn sức, lại phát hiện cung tiễn của mình đều không bắn tới đâu, cũng chỉ đành phẫn nộ thu cung tiễn lại.

Cho dù những quan quân và binh lính doanh Giao Châu mắng nhiếc thế nào, đội ngựa của địa chủ võ trang đều đã không khống chế được, lần này sấm tặc đánh vô cùng chu đáo. vòng quanh lượn xung quanh quân trận vài lượt, lại dừng lại phía sau trận địa. mấy chục cung thủ đeo cung tiễn tới gần khoảng bốn muơi bước, toàn bộ kìm ngựa, giương cung lắp tên.

Bốn mươi bước ngổi trên ngựa bắn tới, phạm vi điểm rơi rất lớn, không ai biết sẽ bay tới đầu người nào, các binh lính đối diện chỉ cần tản ra. sẽ không chịu tổn thất quá lớn, nhưng lượt vũ tiễn này lại bắn tan trận hình khó khăn lắm mới ổn định lại được, đây chính là cơ hội.

Mấy chục kỵ binh cầm thương gỗ phía trước chỉ lên trước một bước, vẫn theo sát mấy chục binh hỏa thương này. Mặc dù là tiểu đội mấy chục người, nhưng tiến lui tự nhiên. mơ hồ có khí thế của đại quân. Dương Chiến thấy đối phương mạnh như vậy, cũng không dám động tới tay súng của mình, hai bên ở chính diện cụ thể giằng co. Nhưng phía sau tán loạn lại cho kỵ binh sấm quân cơ hội, những kỵ binh cung tiễn kia vứt bỏ cung tiễn, đã lút ra đao, rìu, thúc ngựa, đánh tới đội phía sau doanh Giao Châu.

Vốn là trận hình tán loạn cho đổi phương xông vào, lập tức nổ tung, các kỵ binh địa chủ võ trang không còn quan tâm tới đội hình gì nữa, giống nhu ổ gà mái bị nổ, chạy tán loạn bốn phía.

“Uy lực và sát thương của kỵ binh không phải cầm súng bắn, mà là cưỡi ngựa vung đao kiếm của các người xông lên”.

Giờ khắc sắp sửa tan tác, trong đầu Dương Chiến đột nhiên nhớ tới những lời sĩ quan huấn luyện nói hôm đó, binh vô thường thế, nước vô thường hình, tình hình khác nhau tất nhiên có cách bố trí khác nhau, nhưng trận đánh hôm nay, trước đây mặc dù có kinh nghiệm xuống ngựa đánh bại quân địch như vậy, nhưng những người xuống ngựa đó đều là người doanh Giao Châu mình. Những cường hào này đâu có kỷ luật gì, đâu có thao luyện gì. Điều này chắc là lúc nhàn rỗi nghe đọc sách, trong sách nói như mò trăng đáy nước, lúc đó mình còn cười nhạo trong sách quá mức khoa trương, trên đời này đâu có kẻ ngu dốt như vậy, không ngờ hôm này mình lại làm ví dụ.

Địa chủ phía sau mặc dù tán loạn, nhưng kỵ binh doanh Giao Châu mình vẫn kết thành, trận hình chặt chẽ, kỵ binh đối phương tập trung phía trước, phía sau cũng cầm đao kiếm chém giết. nhất thời cũng không thể đánh phá được hơn trăm người chống cự này. Các tướng binh vung vũ khí của mình, liều mạng chống cự lại, mặc dù liên tục có đổng bọn gục ngã bên cạnh, nhưng huấn luyện thời gian dài đã cho họ quên đi sống chết, quên đi sợ hãi, chỉ cần còn sức lực, thì chúng ta vẫn chưa thua.

“Không cần lo cho ta, dẫn người xông ra ngoài, bên này không chống nổi rồi..”

Bả tổng Dương Chiến quay đầu hét, doanh Giao Châu truy cứu trách nhiệm chiến bại cũng căn cứ tình hình thực tế, sẽ không có chuyện không phân rõ tốt xấu, nhưng tướng bại trận luôn không còn mặt mũi nào, đặc biệt là trong tập thể coi trọng vinh dự như doanh Giao Châu, thất bại là sự sỉ nhục nhất, không bằng chết trận con vinh quang hơn. nhiều.

Bả tổng đang chém giết phía sau nghe thấy câu này, quay đầu nhìn, rổi ra sức gật đầu, bắt đầu lớn tiếng hạ lệnh xuống, chuẩn bị tập trung đột phá vòng vây.

Bả tổng Dương Chiến hạ lệnh mấy binh lính dắt ngựa lên trước mấy bước... trong mười người bộ binh xuống ngựa có một người dắt ngựa chờ lệnh, được xưng là “cọc buộc ngựa”.

“Không cần quay đầu lại, đánh xong lập tức vứt bỏ hỏa thương lên ngựa, chúng ta vẫn có cơ hội xông ra, nếu loạn lên, hôm nay chúng ta đều phải giao mạng ở nơi này”.

Cái gọi là bả tổng lớn tuổi, Dương Chiến cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng trong đoàn thể như doanh Giao Châu, ngày nào cũng đủ các loại kiểm tra cần vụ và rèn luyện, ngày nào cũng học tập và kiểm tra, so với các quan quân quân tướng bằng tuổi, về mặt trí tụệ hắn vẫn trưởng thành hơn nhiều. Trong lúc khó khăn này, hắn gạt đi suy nghĩ sỉ nhục chiến bại, cố gắng bắt buộc mình bình tĩnh lại, vì hắn biết rằng, sống chết của đồng đội xung quanh đều liên quan tới mình. Hắn ở đó trầm giọng hạ lệnh, giọng trầm thấp, mang lòng tin tới cho đồng đội xung quanh, nhưng chỉ có mình hắn biết rõ, dây cương nắm chặt trong tay đã ướt đẫm mồ hôi. móng tay cũng đã ấn sâu vào da thịt mình.

Sấm quân phía sau tiến tới đánh những địa chủ võ trang tản mát kia, nhưng lại không đánh vào trong hành ngũ doanh Giao Châu kỹ thuật xuất chúng, phối hợp ăn ý được, chiến trận đại quân như vậy, quan trọng là kỷ luật nghiêm minh và trên dưới một lòng. Kỵ binh sấm doanh đúng là binh lính tính nhuệ, đầu mục Trần Nhị Hổ chỉ huy rất đúng phương pháp, hiện giờ không xông vào trong được, cũng không vội xông vào, hô lớn một tiếng, lại tản ra.

Nếu là những địa chủ võ trang vừa rồi, không có kiên nhẫn, không khống chế, thấy như vậy không chừng đã đuổi theo, khi trận hình tản ra. sấm quân quay người đánh lại, không chừng sẽ phá ra. Nhưng bên doanh Giao Châu lại hoàn toàn khống chế được, không hề khinh suất, hơn nữa bả tổng dẫn đội vẫn đang chỉnh sửa đội hình, chuẩn bị đột phá vòng vây.

“Kìm lại, ổn định lại”.

Những kỵ binh cầm giáo sấm quân dù vội vẫn ung dung, nhưng bả tổng Dương Chiến doanh Giao Châu bị vây ở giữa càng lúc càng căng thẳng, thấy binh hỏa thương bên dưới cầm hỏa thương có chút bất ổn, lập tức hô lớn lên.

Nhưng hô xong, lại phát hiện vừa nãy còn vô cùng yên tĩnh lại có chút xao động. Hắn cưỡi ngựa chiến đều là ngựa được người có kinh nghiệm dẫn dắt, có kinh nghiệm nhiều trên chiến trường, cho dù lúc xông lên trước cũng rất ổn định, rất ít khi có trạng thái như vậy. Dương Chiến lạnh toát người, mũi cay cay, có chút không kiềm chế được, thầm nghĩ lẽ nào là ngựa có linh tính, biết chủ tớ chúng ta phải chết ở đây chăng. Dương Chiến giơ tay lấy ra một hạt đậu đen trong túi bên cạnh yên ngựa, người nghiêng về trước, đưa tới miệng ngựa, trong lòng thầm nói: “Sợ rằng đây là lần cuối cùng ta cho ngươi ăn rồi”.

Trên chiến trường, khi Dương Chiến có hành động thanh thản như vậy, ai nhìn thấy cũng đều kinh ngạc, không biết vì sao lại vảy.

Đột nhiên, hắn cũng nghe thấy ngựa nhấm nháp nuốt hạt đậu, phát ra tiếng phì phì và những âm thanh khác. Bả tổng lập tức phản ứng lại, ngay cả “cọc ngựa” dắt ngựa kia cũng bắt đầu bất an.