Thuận Minh

Chương 307: Hỏa khí chi lợi, bá trọng chi gian (1+2+3+4)



Đạn chì gào rít từ nòng pháo bắn ra, pháo đội của sấm doanh cũng đều hết sức chăm chú, chuẩn bị sau khi hỏa pháo của đối phương bắn xong, sẽ đẩy pháo lên phía trước.

Cũng có người chằm chằm nhìn xuống đất, mặc dù phán đoán xạ trình của hỏa pháo không bắn được tới phía này, nhưng cũng lo lắng đạn nảy lên. trên bãi sông, chất đất tương đối xốp. sát thương từ đạn nảy cũng không quá lớn. chỉ cần kịp thời né tránh là không có gì đáng ngại, lúc này thật sự có thể nói là trong điện chớp lửa phụt, người người khẩn trương.

Nhưng khi tiếng rít tới gần, những sĩ tốt của pháo đội này mới hiểu ra, lập tức trợn trừng mắt. pháo của đối phương không ngờ lại có thể bắn xa như vậy.

Từ kinh ngạc tới kinh hãi. sự biến hóa tâm lý trong đây cũng chẳng qua là trong nháy mắt, pháo đội của sấm doanh đều chen lại một chỗ. rồi lập tức bị nổ tung.

Không sai. tám khẩu pháo cùng bắn. người ở gần điểm đạn rơi chỉ cần chạy tứ tán. quả thực sẽ không thể có sát thương gì. nhưng nhịp bước của ngoại tuyến và nội tuyến làm sao có thể phối hợp nhịp nhàng như vậy. huống chi còn có xe pháo và xe thuốc súng ở giữa cản trở. nổ như vậy, tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người loạn thành một đống, chen chúc với nhau.

Kết quả ngoại trừ những người ở rìa ngoại tuyến ra, những người khác đều không có ai chạy được, thậm chí cảnh chen chúc hỗn loạn cũng chỉ trong nháy mắt, thời gian đạn pháo bay trên không trung rất ngắn.

Tám quả đạn chì, không có một quá nào bắn trượt, đạt tới hiệu quả sát thương lớn nhất, sau khi máu thịt tung tóe, chính là tiếng gào thét thê lương, không ngờ xạ trình của hỏa pháo của quan binh Sơn Đông lại xa đến như vậy.

Hỏa pháo đối với sấm quân mà nói chẳng qua là binh chủng phụ trợ. dùng để phá hỏng thành phòng khi công thành, và đả loạn trận hình của quân địch khi dã chiến, nhưng lượt giao phong đầu tiên, lại bị hỏa pháo của quan binh đánh cho thê thảm như vậy, Hách Diêu Kỳ vẫn đang bất ngờ. trận hình ở phía sau pháo đội càng có chút rối loạn.

Quách Lương nhìn chằm chằm vào pháo đội của sấm quân ở phía trước, thấy pháo đội của đối phương sau loạt oanh kích đầu tiên của phía mình đã chạy tứ tán, tám quả đạn pháo thoáng chốc đã lấy đi mấy chục tính mạng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, hành quân trên sông, hỏa pháo cũng không quá trầm trọng, nếu lấy pháo sáu cân ra, sau loạt bắn vừa rồi, pháo đội của sấm quân có thể tiêu tùng.

Có điều, sĩ tốt của Sấm doanh đặc biệt là những tinh binh này. cũng cực kỳ dũng mãnh, loạt đối xạ vừa rồi tuy sát thương không nhỏ. nhưng lại không đến nỗi khiến đối phương phái chạy hết.

Nguyên nhân tán loạn là sĩ tốt pháo đội của Giao Châu doanh dùng tốc độ khiến sấm quân há miệng trợn mắt làm sạch nòng pháo, nhồi thuốc súng, nếu không chạy trốn, e rằng loạt pháo kích thứ hai sẽ ập tới.

Sau lần công đánh thành Tào châu đó. Quách Lương bị Lý Mạnh mắng cho một trận về nhà lại bị ca ca Quách Đống của hắn tát cho mấy cái. hắn cũng coi đó là sỉ nhục, thấy những quân tướng khác lập được quân công, xuân phong đắc ý. phía Quách Lương cảm thấy bị đả kích rất nặng, hắn thật sự đã lấy sự đả kích này biến thành động lực.

Nhưng từ sau trận chiến đấu ở Tào châu đó. các cuộc chinh chiến to nhỏ của Giao Châu doanh, trên cơ bản không dùng tới pháo đội. điều này khiến Quách Lương càng thấy buồn bực. trong lòng bị kìm nén, muốn được ở trên chiến trường chứng tỏ mình.

Hôm nay hắn cuối cùng cũng có cơ hội. sự thực đã chứng minh rằng hắn quả thực là không tồi, nhìn pháo binh nạp đạn xong. Trong đầu Quách Lương liều mạng nhớ lại vị trí của mấy gậy trúc, mở miệng hô to:

"Hướng lên trước năm mươi bước!"

Binh sĩ ở hai bên hỏa pháo đối với mệnh lệnh này lập tức chấp hành ngay, hai binh sĩ đẩy xe một bánh ở phía sau cầm công cụ và thuốc súng, người còn lại cùng nhau gắng sức. đây về phía trước.

Không có ngựa kéo. lần này tốc độ di động của hỏa pháo chậm hơn không ít.

Lý Mạnh ở phía trước mã đội. kế hoạch của hắn và Hách Diêu Kỳ ở bên kia không có gì khác biệt, không gì ngoài là dùng pháo bắn loạn trận hình của đối phương, sau đó mã đội xông lên, ai ngờ đối phương không ngờ cũng dùng cách này, chuyện trên chiến trường diễn ra trong nháy mắt, làm gì có kế hoạch được xác định trước.

Có điều, thuộc hạ của hắn lại hoàn toàn vâng theo, sau loạt pháo thứ nhất, Thang Nhị lại bắt đầu di động về phía trước, Lý Mạnh trầm giọng nói:

"Mã đội không cần di động, điều hỏa thương binh của Mã Cương tiến lên trước, theo sát sau mã đội. nếu địch binh công tới. xạ kích ba lượt."

Thân binh cao giọng đáp ứng. cưỡi ngựa chạy ra sau điều binh, giữa mã đội và đội ngũ cũng để lại khoảng trống, đội hình của hỏa thương binh không được nghiêm cẩn như bộ tốt. thuận theo khoảng trống mà chạy lên trước.

Phía trận doanh của Hách Diêu Kỳ. tất nhiên sẽ không để hỏa pháo có uy lực lớn tiếp cận, cũng có quân tướng điêu mã đội dự bị xung phong, chuẩn bị cướp lấy tám khẩu pháo không biết sống chết này.

Gậy gỗ nèn thuốc súng vẫn cắm ở trong nòng pháo, mặc dù pháo binh đang đẩy pháo, nhưng cũng khẩn trương nhìn động tĩnh ở đối diện. Quách Lương cũng khẩn trương vô cùng, pháo binh này vốn là ở phía trái của đại trận, không cần phải xung phong hãm trận, nhưng hiện giờ pháo binh lại sử dụng giống như hỏa thương binh, khiến Quách Lương quả thật là khẩn trương dị thường.

Nhìn kỵ binh ở đối diện bắt đầu hành động, hắn đứng đó mà tim nhảy tốt lên tận cồ họng, lúc này nghe thấy tiếng bước chân dày đặc ở phía sau. quay đầu nhìn lại. hàng loạt hỏa thương binh bước lên trước theo.

Hỏa thương binh của Đại Minh thậm chí là hỏa thương binh của Âu Châu, bọn họ đều chẳng có gì khác biệt với sĩ tốt cầm trường mâu. trưởng quan là thiên tổng của bộ đội sở tại. nhưng Lý Mạnh đối với hỏa thương binh có yêu cầu sử dụng riêng, cho nên mỗi doanh có một thống lĩnh hỏa khí, bình thường đều mang hàm bả tổng, phụ trách thao luyện hỏa thương binh.

thời chiến nếu phía đại tướng có yêu cầu sử dụng hỏa thương riêng, thì thống lĩnh hỏa khí lĩnh quân xuất chiến, bình thường vẫn thuộc quyền điều động của thiên tổng.

Mà những người chỉ huy những thống lĩnh hỏa khí này. bình thường là thủ lĩnh cận vệ của phía đại tướng, ví dụ như nói lúc này Vương Hải đang cưỡi ngựa phi tới trước trận.

Các thống lĩnh hỏa khí án chiếu theo doanh trại sở tại mà suắt lĩnh hỏa thương binh, mặc dù những hỏa thương binh này rất tản mát, nhưng càng tiếp cận hỏa pháo, dưới mệnh lệnh của thống lĩnh của bọn họ dần dần chỉnh lý lại trận hình, hình thành trận tuyến.

Tám khẩu pháo mở một con đường mấy trăm bước, các hỏa thương án chiếu theo con đường đó mà xếp trận, hỏa pháo ở phía trước di động chậm dần. hỏa thương binh vừa hay nối tiếp bước đi này mà điều chỉnh tốt trận hình, nạp thuốc súng.

Mã đội bên phía sấm doanh cũng từ từ tăng tốc. đối phương cũng là mã đội cỡ lớn bày trận ở phía trước, Hách Diêu Kỳ còn cho rằng quan binh cũng có tính toán giống như mình, hơn nữa phía này mã đội tản ra. đối phương muốn chống lại. cũng chỉ có thể dùng mã đội mà xông lên đánh nhau, kỵ binh, dùng trường mâu phương trận sấm doanh có thể chặn được quan binh, nhưng quan binh lại không thể dùng cách này để chặn kỵ binh của sấm doanh.

Mã đội phía Hách Diêu Kỳ đều tinh nhuệ, hắn có đủ lòng tin đối với mã đội này.

Đợt pháo kích vừa rồi. phía mình đã thua một trận, nhưng tám khẩu pháo này. Hách Diêu Kỳ không cảm thấy chúng có thể làm thay đổi được gì, mã đội tiến lên trước kẻo đổ hỏa pháo, vậy là vạn sự đại cát.

Nhưng thấy hàng loạt tân binh của đối phương từ hậu đội tràn lên. đi theo sau mã đội. từ xa nhìn cũng không giống như là bộ đội cầm binh khí dài, Hách Diêu Kỳ trong lòng càng nghi hoặc.

Vừa rồi pháo đội của mình tiến lên trước, hộ binh ở hai bên phải cầm trường mâu trường thương, đối phương có hành động không hợp lẽ thường như vậy. rốt cuộc là muốn làm gì đây.

Hiện tại hắn không còn đám cười nhạo binh mã Sơn Đông này nữa. nhánh quân mã này tạo cho hắn một cảm giác rằng không hề giống như một nhánh quân đội nào của Đại Minh, quá là cổ quái.

Nhìn mã đội đã xông ra. Hách Diêu Kỳ lắc lắc đầu, thấp giọng phân phó một phó thủ ở bên cạnh:

"Bảo mã đội của "Lão Đương Đương” xông lên là được, mã đội của nhà chúng ta thì ghìm cương một chút cho ta, đừng có xông bừa lên!"

Tên phó thủ đó gật đầu hiểu ý. "Lão Đương Đương" là bộ đội mà sấm doanh năm đó lưu lại ở Hà Nam. Khi sấm vương tới thì dẫn quân tới gia nhập, nhưng cũng với bọn Hách Diêu Kỳ thì rõ ràng là vẫn có chút phân biệt. Trong bộ đội của Hách Diêu Kỳ. cũng là pha trộn binh mã của các nhánh khác, một số nhóm người là bản địa Hà Nam. không dễ dàng chỉ huy.

Kỵ binh của sấm doanh cũng không phải là xông bừa lên như ong vỡ tổ. mấy đội người vẫn miễn cưỡng kéo giãn được cư lỵ. mã đội thuộc Lão Đương Đương đã xông lên phía trước, tên võ quan đó thông báo hơi chậm nhưng cự ly vẫn từ từ được kéo giãn.

Đừng xông bừa lên, nhưng không phải là không xông, chỉ cần nhìn cục thế ở đối diện. Kỵ binh xung phong, nếu không phải là trọng giáp kỵ binh, khinh kỵ vẫn chú trọng sự nhanh chóng mà mãnh liệt, những kỵ binh ở trước nhất chiếu theo đó mà làm. nhưng phía sau thì lại không hẳn như vậy.

Chiến trường to lớn như vậy, mỗi một binh đội từ trên vị trí của mình tới nơi giao chiến đều phải tốn một đoạn thời gian, chiến trường được lựa chọn hiện tại của song phương chính là phương hướng mà hỏa pháo được đẩy lên.

Mã đội của Sấm doanh đã bắt đầu tăng tốc. hỏa pháo của Quách Lương mới tiến lên trước hơn ba mươi bước, nhưng đã có thể nhìn thấy kiểu dáng quần áo của kỵ binh đối phương rồi.

"Pháo binh nằm xuống ở hai bên hỏa pháo."

Quách Lương sau khi hạ mệnh lệnh, nhìn thấy pháo binh đều nằm xuống, hắn cũng nằm xuống theo, hai tay ôm đầu.

ở phía sau Quách Lương chính là hỏa thương binh đã xếp thành đội hình, sấm quân dùng mã đội để xông tới đoạt pháo, lao lên trước nhất có khoảng ba trăm kỵ binh, khí thế hung hãn. trận tuyến cách nhau khá xa.

Vương Hải đã xuống ngựa, rút yêu đao ra khỏi bao. sống đao tựa lên vai. theo đại đội của hỏa thương binh chậm rãi bước lên trước, thống lĩnh hỏa khí của mỗi đội ngũ đều nhìn theo động tác của Vương Hải.

"Một trăm năm mươi bước... một trăm hai mươi bước... một trăm bước..."

Miệng hắn không ngừng đếm. đây là Vương Hải đang dùng mắt để ước đoán cự lỵ mà kỵ binh của đối phương đang áp sát. nhìn thấy khi gần tới một trăm hai mươi bước. Vương Hải giơ đao trong tay lên. thống lĩnh hỏa khí của các hàng đồng thanh hô.

"Chuẩn bị!"

Hoả thương binh đều đã nhồi đạn xong, giơ hỏa thương lên. đao của Vương Hải chém xuống phía trước, miệng quát:

"Khai hỏa!"

Hắn vừa làm động tác này. hỏa thương ở hàng thứ nhất hết to:

"Khai hỏa!"

Mấy trăm khẩu súng đồng thời nhả đạn, tiếng "bùm bùm" lập tức vang lên. cả chiến trường lập tức bị khói trắng bao trùm.

Hách Diêu Kỳ cả người gần như là đứng dậy từ trên lưng ngựa, muốn xem tình huống trên chiến trường cách đó mấy trăm bước, nhưng lượng khói của thuốc súng đen quả thực là quá nhiều, căn bản là không nhìn rõ được.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hét của người, tiếng hí của ngựa, đối phương còn cách xa như vậy mà dám dùng hỏa khí để khai hỏa. loại chuyện trái với lẽ thường này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, nghe thấy những tiếng hét thảm này. liền biết rằng xạ kích có hiệu quả rất lớn. trên mặt càng tối sầm.

May mà hắn trước chuyện đã ra lệnh, hàng sau đã kéo giãn cự ly. thấy phía trước không đúng, nhao nhao đánh ngựa chuyển hướng, quay sang hai bên.

Ngựa chưa chạy nhanh, chuyển hướng cũng không phải dùng quá nhiều sức. nhưng dẫu sao thì lâm trận đổi hướng, mã đội vẫn sẽ phát sinh hỗn loạn không nhỏ. Hách Diêu Kỳ vẫn ở đó nhíu mày, bên cạnh có mấy quân tướng mở miệng chửi to:

"Con mẹ nó. tại sao kỵ binh của đại đội chúng ta xông tới. còn những người ở phía sau thì lại lâm trận bỏ chạy."

Người mắng không phải là đích hệ của Hách Diêu Kỳ. mà là đầu mục của những đại đội lưu khấu Hà Nam khác, sắc mặt của Hách Diêu Kỳ càng khó coi hơn có điều lại không lên tiếng.

Hỏa thương của hàng thứ nhất bắn xong, uy lực của mấy trăm cây súng không nhỏ. có điều độ chính xác cũng không thể yêu cầu quá cao. mặc dù khói mù mịt, nhưng vẫn có thể đại khái phân biệt ra đối phương đang xung phong về phía này. ít nhất thì có một nửa số ngựa không bị bắn trúng, những tinh kỵ này của sấm quân quả thực không tồi.

Dưới tình huống ngựa bị kinh hãi. vẫn có thể khống chế được tọa kỵ. tiếp tục xông lên trước, điều này chứng tỏ mạnh hơn hẳn đại bộ phận quan binh của Đại Minh, nhưng hỏa thương của Giao Châu doanh lại là xạ kích ba lần.

"Hàng thứ nhất, ngồi xuống!"

Thống lĩnh hòa binh ở đầu bên phải hàng thứ nhất quát lớn, các binh sĩ của hàng thứ nhất lập tức dùng hỏa thương chống xuống đất, ngồi xổm xuống, thống lĩnh của hàng thứ hai sau tiếng hét của thống lĩnh hàng thứ nhất, đang tính toán thời gian. Án chiếu theo sách yếu lĩnh, trong vòng năm giây, binh sĩ hàng nếu không ngồi xuống thì là vì phạm quân pháp.

Huấn luyện đội hình qua năm này tháng nọ. khiến các binh sĩ Giao Châu doanh đối với khẩu lệnh có phản ứng nhanh như mấy. binh sĩ của hàng thứ nhất sau tiếng phát lệnh, những người nghe thấy liền ngồi xuống, những người vì tiếng ổn quá lớn, không nghe thấy thì vội vàng làm theo phản ứng của chiến hữu ở bên cạnh.

"Khai hỏa!"

Thống lĩnh hỏa khí ở hàng thứ hai gân cổ hét lên, hỏa thương của hàng thứ hai lập tức được bắn ra, những kỵ binh lưu dân đó thực sự là hung hãn vô cùng, sau khi bị đánh phủ đầu vẫn không chạy trốn mà chinh lại đội hình rồi tiếp tục xông lên. Bọn chúng biết rằng, hỏa khí của đối phương mạnh như vậy. nếu quay lưng lại mà chạy, e rằng tử thương còn lớn hơn.

Chỉ có thể tiếp tục xung phong, hỏa thương của đối phương sau khi bắn loạt đầu. nhồi thuốc súng cũng mất một ít thời gian, nhưng chúng vừa ghìm ngựa, chinh lại đội ngũ tiếp tục xông lên thì hỏa thương của hàng thứ hai đã khai hỏa.

"Hàng thứ hai, xuống!"

"Khai hỏa!"

Tiếp theo, hỏa thương của hàng thứ ba lại khai hỏa.

"Hàng thứ ba. xuống!" binh sĩ của hàng thứ ba đều ngồi xuống, những hỏa thương binh chưa khai hỏa ở phía sau thì giơ hỏa thương lên đợi lệnh.

Trên chiến trường của phương tây. từ sau khi hỏa thương xuất hiện, bắt đầu có cách nói chiến trường mịt mù. khói của thuốc súng đen và kỵ binh bộ binh đi trước đấy lên đều có thể che khuất thị tuyến của đối phương, sau loạt xạ kích thứ nhất, nhờ ở cạnh bờ sông gió lớn nên mới có thể nhìn rõ đối diện.

Đợi sau ba loạt bắn liên tiếp, ở đối diện có chút không nhìn rõ được gì. thống lĩnh các cấp và Vương Hải đều chăm chú tập trung nghe động tĩnh.

Khai hỏa liên tục. cùng với tiếng hét thảm trong chiến trường và khói mịt ù không tan. khiến trận tiền của Hách Diêu Kỳ cũng lặng ngắt như tờ. thân vệ tâm phúc của Hách Diêu Kỳ nói thầm:

"Cho dù là ngày đó Lô Tượng Thăng lĩnh binh truy đuổi chúng ta. cũng không thấy dạng quan quân như thế này."

Hách Diêu Kỳ cao giọng ra lệnh.

"Các đội giới bị. không được hỗn loạn, ai trái lệnh - chém, các tướng về bản đội. đợi hiệu lệnh!"

Các tướng lĩnh lúc trước vốn coi trận chiến đấu này là khá nhẹ nhàng đều nghe lệnh, chạy về bản đội của mình. Hách Diêu Kỳ thấp giọng nói với phó tướng: "Tụ mã đội lại. chốc nữa là đánh hay là chạy thì nghe hiệu lệnh của ta!"

Phó tướng đó vội vàng giục ngựa phi đi. Hách Diêu Kỳ ở phía này cũng nhìn chằm chằm vào trung tâm của chiến trường, khu vực Khai Phong vào mùa xuân đặc biệt là gần Hoàng Hà, sức gió không nhỏ. không lâu sau, khói thuốc súng và bụi đất đều bay đi.

Bắn liền ba lượt, hơn một nghìn viên đạn chì theo thứ tự bắn ra, quả nhiên là hiệu quả không nhỏ. hơn ba trăm kỵ binh ngã xuống trước tám khẩu pháo, cũng có một số trọng thương chưa chết, người ngựa đều gian nan vùng vẫy trong đổng thi thể. Phàm là sĩ binh của Sấm doanh nhìn thấy cảnh tượng này đều rùng mình sợ hãi.

Mà các hỏa thương binh thì đứng dậy nhồi thuốc súng. Quách Lương cũng đứng dậy. lúc lắc đầu, vỗ cát bụi trên người, vừa rồi hỏa thương liên tục xạ kích, khiến những pháo binh nằm dưới đất như bọn họ đều nơm nớp lo sợ. một phần là sợ ngựa của lưu khấu dày xéo. một phần là sợ hỏa thương phía này bắn không tới.

Nhìn chiến huống ở tước mặt. Quách Lương trong lòng cũng vô cùng hưng phấn, gào to với những người ở bên cạnh:

"Các huynh đệ. hiện tại là nhìn vào pháo đội của chúng ta đó!"

Hắn vừa đứt lời, trong hàng ngũ của Giao Châu doanh truyền ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, các binh sĩ của pháo đội khí thế cao vút, ngay cả tốc độ đây pháo cũng nhanh hơn mấy phần, có điều cũng không đi được quá xạ Bởi vì từ vị trí mà vừa rồi hỏa pháo dừng lại, tiến thêm mười bước chính là thi thể của người và ngựa.

Có thể thấy vừa rồi những kỵ binh của sấm quân đã xông tới gần như thế nào, hỏa pháo này rất nặng, bánh xe bọc sắt lăn trên bình địa đều có chút khó khăn, lại còn có thi thể của ngựa ngựa gây trở ngại, nhưng án chiếu theo cự lỵ của song phương. hỏa pháo vẫn phái tiếp cận thêm khoảng hai mười bước nữa, mới có thể oanh kích tới bản trận của đối phương.

Quách Lương nghiến răng vừa muốn hạ lệnh thì phía sau vang lên tiếng vó ngựa, truyền lệnh binh đã chạy tới. gấp rút nói:

"Quân lệnh đại soái, phát pháo tại chỗ. không cần phải tiến lên trước nữa, sau khi phát xạ thì quay về đại doanh ngay lập tức."

Quân lệnh này không phải là cấp riêng cho Quách Lương. Vương Hải cũng nhận được mệnh lệnh, hỏa thương binh trừ hai hàng đầu tiếp tục tiến lên trước ra, những người khác bắt đầu quay về trong trận.

Hỏa thương binh ở lại chính là để hộ vệ pháo đội. có điều đã không phải tiến lên trước, vậy cũng tránh được rất nhiều phiền phức, dẫu sao thì đạn dược cũng đã nhồi xong, mấy pháo binh tiến lên trước lấy gậy gỗ nén đạn dược ra, sau một tiếng hạ lệnh của Quách Lương, tám khẩu hỏa pháo đều khai hỏa.

Mã đội gồm mấy trăm kỵ binh xông lên đoạt pháo đó sau khi bị hỏa thương binh giết sạch, trong trận của sấm doanh đã qua cả nửa ngày rồi mà vẫn không đưa ra được phương lực để ứng phó. chỉ biết đợi phía Giao Châu doanh hành động trước.

Vừa rồi độ đài của xạ trình của tám khẩu hỏa pháo đã khiến người ta cứng lưỡi, có điều ở đại trận của Hách Diêu Kỳ. lại cách những hỏa pháo này hơn bốn trăm bước, thấy đối phương khai pháo, chỉ có những người ở phía trước là hơi tản ra, mấy vạn binh mã cũng không có hỗn loạn gì.

Tuy nói xạ trình lớn nhất là hơn ba trăm bước, thổ chất trên mặt đất của bờ sông khá xốp. đạn chì lại nặng, biên độ của đạn nảy không lớn. Nhưng dại doanh của Lý Mạnh quay lưng về phía sông. Hách Diêu Kỳ lại ở hướng ngược lại. cự ly xa như vậy. chất đất tất nhiên là không được xốp. tám viên đạn chì, có một viên có điểm rơi cực tốt. trực tiếp bắn vọt lên.

Đạn pháo vừa hay bắn vào trong hàng ngũ bộ tốt của sấm quân, lập tức có không dưới mười người bị đạn chì quét ngã. những người xung quanh đều giật nảy mình, vừa thấy miệng pháo của tám khẩu pháo của đối phương vẫn nhắm về phía này. lập tức chạy tán loạn để tránh.

Mọi người một mực hiểu lầm, sát thương của đạn pháo đặc ruột chỉ có ở chỗ điểm rơi. bị bắn trúng thì coi như là xui xẻo. sau đó gạch đất bắn lên cũng có thể đả thương người, nhưng trên thực tế. đạn pháo đặc ruột bắn ra, xung lượng cực lớn. sau khi rơi xuống, trên cơ bản đều có phản đạn, phản đạn đổi hướng, đây mới là sát thương lớn nhất, đạn pháo đặc ruột không chỉ là sát thương một điểm, nó cũng có hiệu quả khác.

Những bộ tốt của sấm quân, chính là bị đạn nảy của phản đạn này làm bị thương, đương nhiên, cự ly trước mắt thực sự quá xa, muốn hi vọng mỗi pháo đều có vận khí như thế này là không thể.

Quách Lương nhìn thấy quả pháo này có hiệu quả, trong lòng mừng rỡ. thầm nghĩ biểu hiện ngày hôm nay. chắc hắn là sẽ nhận được lời khen của đại soái. Những pháo binh dắt ngựa ở phía sau đi lên. tay chân nhanh nhẹn buộc đẩy lên xe pháo rồi dùng ngựa kéo về.

Nhưng trước khi kẻo ngựa về, Hách Diêu Kỳ nhìn thấy đội hình đã có chút không áp chế được nữa, lại nhìn đội hình vẫn luôn ngay ngắn có trật tự của đối phương, mí mắt không khỏi giật giật mấy cái.

Những quan binh này sợ là mình không đối phó được. Hách Diêu Kỳ giơ tay lên. muốn liều mạng ra lệnh cho đội hình lui ra sau, nhưng lại do dự không lên tiếng.

Hách Diêu Kỳ trong các đại tướng của sấm doanh, cũng tính là nhân vật khôn ngoan Sấm Vương ở vào lúc hoạn nạn thì không nói. hiện tại thế lực này đã bành trướng rất mạnh, thật sự đã có hi vọng tranh giành giang sơn tương lai mỗi người trong sấm doanh đều sẽ có địa vị. sẽ được phân chia lợi ích. đây đã là vấn đề mà mỗi người nên suy xét.

Dưới trướng Sấm Vương. Lưu Tông Mẫn đứng đầu võ tướng, vị trí này mọi người đều không thể làm lay động được, nhưng vị trí của đám người Điền Kiến Tú. Hách Diêu Kỳ. Lương Phương Lượng. Cao nhất Công. Lý Quả lại không phân cao thấp gì cả. hoàn toàn là phải nhìn vào biểu hiện của mỗi người, ai lập được Đại công, binh mã giao cho hắn thống lĩnh sẽ nhiều hơn một chút, địa vị cũng theo đó mà cao lên."

Hách Diêu Kỳ được bổ nhiệm làm đại tướng của lần xuất chinh này. hắn trong lòng cực kỳ cao hứng, đây chính là cơ hội tốt.

Hơn nữa hắn cũng biết, Sấm Vương vây công Khai Phong đang vào lúc gấp rút, một lộ viện binh Sơn Đông đơn độc vẫn không đủ để khiến ông ta rút lui. trước khi Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc và Bảo Định tổng đốc Dương Văn Nhạc tới chi viện phải vội vã vây công, đánh hạ Khai Phong, cuộc chặn đánh này của mình trong chiến lược chung là bộ phận cấu thành cực kỳ quan trọng.

Huống chi. Sấm doanh sau khi đánh phá thành Lạc Dương, giết Phúc vương, sĩ khí biên thành cực cao, hai vạn quân tinh nhuệ đấu với quan binh từ xa tới chi viện, nêu không thắng, vậy đó chính là Hách Diêu Kỳ hắn bản sự không đủ.

Rút lụi thì không được, nhưng nhìn những binh mã ở phía trước, đâu phải là có thể dễ dàng chiến thắng được đâu Hách Diêu Kỳ cười khổ trong lòng, thầm nghĩ đừng tính đên chiến thắng làm gì. bất bại cũng đã là may mắn lắm rồi.

Lý Mạnh tay cầm thiên lý kính, chăm chú quạn sát trận hình của đối phương, trận đánh vừa rồi tuy kịch liệt, nhưng phía Hách Diêu Kỳ tối đa cũng chỉ bị thương ngoài da. đại trận có chút xao động nhưng chưa loạn.

Đại tướng lĩnh binh Hách Diêu Kỳ ở đối diện không hề lỗ mãng, nếu là những đối thủ trước kia ắt sẽ xông bừa đánh bừa, hoặc là hốt hoảng rút lui. Giao Châu doanh luôn có thủ đoạn thừa thế mà phá, nhưng ổn trọng, cẩn thận thăm dò như thế này, quả thực là có chút khó chơi.

Đại quân của song phương giằng co, nhưng trên chiến trường lại xuất hiện sự yên ả tạm thời. Hách Diêu Kỳ hít sâu một hơi. càng suy nghĩ càng thấy không nắm rõ được cục thể hiện tại. trong lòng cũng cực kỳ thấp hòm.

"Hậu quân từ từ lui ra sau..."

Hách Diêu Kỳ hạ lệnh cho thân binh, có tâm phúc bước lên trước vừa định mở miệng nói thì Hách Diêu Kỳ đã hiểu là hắn muốn nói gì. nghiêm giọng nói: "Binh mã nhà ta không động, mã đội áp ở phía sau."

Nếu là bản đội của bọn họ rút lui. cả đại đội sợ rằng sẽ lập tức tan vỡ, Hách Diêu Kỳ biết rõ đạo lý này, tình thế hiện tại rất đơn giản, nhưng không vẫn chưa tới mức không thể thu thập được, loại đại chiến này, không phải là nhất thời nửa khắc có thể quyết định được thắng bại.

Giữa chiến trường là một mảng thi thể người ngựa ngã rạp, có muốn đẩy pháo cũng không đẩy được nữa rồi nếu xe pháo bị kẹt trong đống thi thể. tiến thoái không được, kỵ binh bộ tốt của đối phương lại xông lên. ứng đối có thể sẽ khá phiền phức.

Nhìn Vương Hải dẫn hỏa thương đội chậm rãi lui ra sau. Lý Mạnh nghĩ có lẽ có thể để hỏa thương đội trước tiên ép lên. sau đó mã đội mới xông tới. Vừa chuẩn bị ra lệnh thì phát hiện trận hình của đối phương có chút biến hóa. cầm thiên lý kính lên nhìn, phát hiện mã đội vừa rồi Bởi vì đoạt pháo mà có chút hỗn loạn hiện giờ đã khỏi phục lại nguyên trạng.

Một đội gần trăm kỵ binh. ở trước trận tán loạn xếp hàng, nhìn thấy cái này. Lý Mạnh bỏ thiên lý kính xuống, bảo các đội hỏa thương binh quay về bản trận.

Những tiểu đội khinh kỵ này của Hách Diêu Kỳ chính là để đổi phó với vũ khí viễn trình của Giao Châu doanh, ba loạt bắn liên tiếp của hơn nghìn người mới chỉ bắn chết ba trăm kỵ xung phong dày đặc. đây vẫn là dưới tình huống đối phương không kịp để phòng, nêu là dưới trạng thái đối phương có phòng bị mà xung phong, kỵ binh của Sấm doanh dùng đội hình rời rạc xông lên. e rằng hiệu dụng của hỏa khí sẽ không lớn như vậy.

Lý Mạnh thở ra một hơi. mấy vạn binh của sấn doanh ở phía trước trừ một nghìn Thát tử mà mình gặp ở huyện Tề Hà ra, không ngờ có thể được tính là địch nhân mạnh nhất.

Nhưng càng là dạng địch nhân này. càng có thể kiểm nghiệm và rèn luyện bộ đội của mình, đã không thể dùng mánh khóe, vậy thì dùng phương pháp chính quy để đánh hạ đối phương đi!

"Truyền quân lệnh của ta. Mã Cương, Triệu Năng dẫn ba doanh xuất chiến, đánh tan hai cánh của sấm tặc."

Lý Mạnh trầm giọng hạ lệnh, lập tức có truyền lệnh binh vội vàng cưỡi ngựa đi thông báo tin tức. Ở chỗ mà Lý Mạnh đứng, phía sau chính là thân binh mã mã đội. Vương Hải và Thang Nhị thấy Lý Mạnh phát lệnh, cũng vội vàng quay đầu lại bảo thủ hạ của mình chuẩn bị.

"Tướng quân, hay là chúng ta ép lên dùng cung tên và hỏa khí bắn chết bọn quan chó má này đi..."

"Bắn con mẹ mày ý. mắt mù rồi à? Không thấy hỏa khí của quan binh lợi hại như vậy ư?"

Tên bộ tướng bị Hách Diêu Kỳ chửi mắng mặt đỏ bừng, nhưng vẫn có chút không cam lòng, nói:

"Nếu tiếp tục như thế này. chúng ta không thể động đậy được, chỉ có thể để bọn chó đó đổi cách đánh chúng ta, thế chẳng phải là chịu thiệt vô ích ư?"

Hách Diêu Kỳ nghe thấy câu này liền không mắng nữa, nhìn chằm chằm vào tên bộ tướng đó. hơi gật dầu. quát truyền lệnh binh ở phía sau:

"Đội thứ nhất, thứ hai, thứ tư của Nam Dương, đội thứ ba, thứ tư của Hà Nam xuất trận tiến công, đội thứ sáu, đội thứ bảy của Nam Dương và đội thứ hai của Hà Nam. cách nhau một trăm bước, đi theo sau!"

Từ Tứ Xuyên chạy tới Hà Nam. tụ tập mấy chục vạn người trong gấp gáp. sấm doanh hiện tại vẫn không có biên chế và cấp bậc hoàn chỉnh, cho nên dựa vào địa danh của mỗi nơi mà đánh dấu bộ đội. một đội chính là đội ngũ từ hai nghìn tới ba nghìn người. Nam dương mà Hách Diêu Kỳ vừa nói là lưu dân của phủ Nam Dương, còn Hà Nam này không phải là tỉnh Hà Nam, mà là phủ Hà Nam ở Lạc Dương, ở nơi này Lý Tự Thành thu nạp được cực nhiêu binh mã.

Tên bộ tướng vừa bị Hách Diêu Kỳ mắng đó thấy chủ tướng tiếp nhân ý kiến của mình, nhất thời kích động đến mặt đỏ bừng, cảm thấy hối hận vì oán khí vừa rồi của mình, lập tức cao giọng nói:

"Tướng quân, tiểu nhân nguyện ý lĩnh binh hãm trận, đại phá bọn cẩu quan!"

Vẻ mặt của Hách Diêu Kỳ vẫn rất nghiêm túc. ra lệnh cho đại đội xuất chiến, trống lớn trong quân đã bắt đầu vang tiếng, các cấp đầu mục lớn tiếng phát lệnh, các sĩ tốt cũng bắt đầu di động về phía trước, trông quân uy cũng rất hùng tráng.

Đột nhiên trong tiếng trống có tiết tấu lạ, trống của quan binh ở đối diện cũng bắt đầu vang lên. sáu phương đội ở hai cánh của quan binh chậm rãi di động ra. Hỏa thương thủ là tân binh, đi ở bốn góc của trường mâu phương trận, trường mâu binh đều dựng thăng trường mâu. bày đội hình chỉnh tề bước lên trước.

Đội hình này quả thực là quá chỉnh tề. hoặc có thể nói là đối với bộ tốt do lưu dân tinh nhuệ tổ thành của Hách Diêu Kỳ thì quá chỉnh tề, trường mâu như rừng, gần như đều thẳng như bút. mỗi phương đội đều giống như là một hình hộp chữ nhật không lổ ép tới.

Trước mắt ở trên bờ Hoàng Hà. quan binh và sấm doanh đều bắt đầu điều động đội ngũ bộ tốt của mình, bộ binh là nhân số nhiều nhất và cũng là binh chủng rẻ mạt nhất, nhưng trong một trận chiến đấu khi xuất động bộ binh, là đại biểu cho lúc quyết định thắng bại đã tới rồi.

Binh mã của sấm doanh mặc dù hỗn loạn, nhưng cũng có cách thức của mình, chính là trong mỗi đội vẫn đều ngưng tụ không tan. giữa đội và đội khe hở rất rõ ràng.

Mà phương đội của Giao Châu doanh thỉ chỉnh tề như là dùng thước mà đo vậy. cự ly giữa ba phương đội ở hai bên gần như đều nhau, mỗi bước chân của các sĩ binh cũng hầu như là đều nhau tăm tắp. mỗi một phương đội ở bên phải đều có một tay trống, các binh sĩ thì theo tiếng trống mà điều chinh nhịp bước của mình.

Hỏa thương binh ở bốn góc. đạn được đều được nạp xong. Cước bộ của bọn họ hơi nhanh hơn một chút, có người còn phải thổi ngòi lửa, để nó có thể tiếp tục cháy.

Dạng đội ngũ này, di động như núi. địch nhân phải chịu áp lực giống như là bị núi đè, người bình thường phải khiếp hãi ba phần nhưng bộ tốt của sấm doanh thì lại không sợ hãi.

Những chiến sĩ xuất thân từ lưu dân này vẫn có một phần năm là trong tay không có binh khí tiêu chuẩn, trên người đa số là mặc áo vải, không che chắn cho cơ thể được bao nhiêu, nhưng bọn họ lại không hề sợ hãi. ngược lại còn vừa lớn tiếng mắt chửi vừa tiến về phía trước.

Dũng khí của sĩ tốt bên dưới không khiến cho Hách Diêu Kỳ được an ủi hơn tí nào, hắn vẫn đứng đó nhìn xu hướng của đối phương. mấy đại đội của phủ Hà Nam đã là vốn liếng của hắn rồi.

Nhưng trong lòng của Hách Diêu Kỳ vẫn không nắm chắc, hắn nhìn một lát, thấp giọng nói với tên bộ tướng xin được làm tiên phong:

"Ngươi dẫn thủ hạ chuẩn bị. nếu không ổn. những đại đội này không cần phải ngạnh khánh, bảo bọn họ rút lui."

Tên bộ tướng đó nghe thấy lời này. mắt như lồi cả ra. có điều sắc mặt của Hách Diêu Kỳ rất nghiêm túc, hơn nữa bộ tướng này cũng nhìn thấy phương đội ở đối diện đang ép tới. biết rằng chuyện không đơn giản như mình nghĩ, lập tức ôm quyền, dẫn thân binh đi đợi thời cơ thông tri.

Hách Diêu Kỳ quay đầu lại nhìn bộ đội ở phía sau. hậu đội đã chuẩn bị triệt thoái xong, giữa huyện Lan Dương và thành Khai Phong có hai nơi có thể đóng trại ngăn cản, lui về chống đỡ ở đó. có thể tạm thời trì hoãn một chút. Khi song phương giao chiến, sợ nhất chính là chưa đánh đã tính tới thất bại.

Nhưng hắn mặc kệ những cái này. Hách Diêu Kỳ an bài xong hậu lộ. lại nhìn chằm chằm vào phương đội đang ép tới.

Bộ binh đội của song phương là xuất động ở hai cánh. Lý Mạnh ở đó quan sát địch trận theo lý mà nói thì trên chiến trường không an nhàn thoải mái gì cả. nhưng Lý Mạnh lại có một ý nghĩ rất lạ. trình độ dụng binh của mình và đại tướng của Sơn Đông ở trước mặt không hề có khác biệt gì cả.

Lý Mạnh lập tức phủ định đánh giá này của mình, nếu không có ưu thế của vũ khí và huấn luyện, lâm trận chỉ huy. e rằng mình còn không bằng đối phương.

Thiên tổng của mỗi doanh đều cầm phủ thương đi ở hàng đầu của phương đội. ở bên cạnh hắn chính là tay trống, để không ảnh hưởng tới tốc độ hành tiến của bộ tốt. đương nhiên cũng là năng lực chế tạo của Giao Châu doanh có hạn, trên người của binh sĩ đi ở hai hàng đầu có giáp da khảm lá sắt, trên đầu đội mũ nỉ dày có mảnh sắt. đội phó thì có thể mặc giáp bông không tồi. còn thiên tổng thì mặc bản giáp nửa người.

Song phương không ngừng áp sát. đầu mục của hỏa thương binh của Giao Châu doanh đã bắt đầu ra lệnh cho thủ hạ của mình kiểm tra hỏa khí, chuẩn bị chiến đấu. mà bộ tốt của sấm doanh ở đối diện cũng hơi dừng bước.

Hơi dừng lại như vậy. vốn chính là khiến đội ngũ bộ tốt của sấm doanh đã hơi hỗn loạn càng hỗn loạn hơn nhưng rõ ràng là cước bộ cũng đều chậm đi không ít.

Tiết tấu vận động của song phương đối địch trên chiến trường là rất rõ ràng, huống chi là dạng hành động này. Quan quân dẫn đội của Giao Châu doanh đều có chút nghi hoặc, có điều lập tức liền hiểu ra.

Một làn mưa tên lưa thua lác đác ở lưng chừng trời bắn về phía phương đội của Giao Châu doanh, những lưu khấu này quả nhiên không giống với những bộ đội mà Giao Châu doanh trước đây đã từng chiến đấu cùng, không ngờ có cả "cung lớn"; cung này là từ các bộ lạc Mông Cổ ở thảo nguyên truyền tới. bình thường là kỵ binh xuống ngựa đứng bắn sử dụng.

Cung lớn gần như cao bằng nửa thân người, nếu kẻo bắn. xạ trình khoảng hơn hai trăm bước, so với xạ trình của hỏa thương thì xa hơn không ít.

Quân Minh Thiểm Cam và Mông Cổ Thổ Mặc Đặc bộ, Thát Đát bộ giao chiến nhiều năm. cũng học được không ít bản sự của đối phương, những Tần quân này có rất nhiều người giờ theo Sấm doanh.

Cung thủ sử dụng cung lớn chắc là đứng ở hàng thứ hai hoặc hàng thứ ba của đội ngũ, chính là vì muốn giành được hiệu quả xuất kỳ bất ý, có điều những cung lớn này cũng không phải là người bình thường có thể sử dụng, nhìn mưa tên lưa thưa lác đác trên trời, loại tên lớn này tuy ít. nhưng cũng là binh khí giết người.

Các hỏa thương binh nhìn thấy mưa tên bay tới, vội vàng chạy lên trước, tên đo cung lớn bắn ra vốn là nhắm vào trường mâu phương trận. Các binh sĩ của hàng thứ nhất một tay cầm trường mâu. dùng tay kia che trước mặt. cả phương đội vẫn tiến lên trước, có điều mỗi người đều rung động trường mâu trong tay để gạt tên.

Cán mâu hơn chục thước lay động, bên dưới vẫn tính là ổn định, nhưng biên độ lay động ở phần trên lại cực lớn. tên do cung lớn bắn ra lấy xạ trình làm ưu thế. tốc độ không thể nói là quá nhanh, trường mâu của phương trận bộ binh lay động, gần như là có tám thành tên bắn tới bị gạt đi.

Tên bắn được vào trong trận cũng không nhiều, trên đầu các binh sĩ lại đội mu ni có mảng sắt, cho nên ít nhiều cũng có tác dụng phòng hộ.

Nhưng sau loạt tên này. trong bộ binh phương trận của Giao Châu doanh vẫn có hơn ba mươi binh sĩ phải ngã xuống, các binh sẽ hét thảm rồi ngã xuống, nhưng đồng bạn ở bên cạnh lại không để ý đến. chỉ né trường mâu rồi xuống. lặng lẽ bước qua thân thể của đồng bạn tiếp tục tiến lên. nếu là bị thương, phương đội sau khi đi qua sẽ có người cứu trợ. nếu chết, vậy thì cứ chết đi. trên chiến trường có bao giờ không có người chết đâu.

Binh sĩ của sấm doanh không ngờ lại có tình cảnh này. cung lớn bắn chùm, cươc bộ của binh sĩ bên mình bị chậm lại. súc thế xung phong, đối phương bị tên lớn bắn trúng, trận hình tất nhiên sẽ hỗn loạn.

Thả chậm bước kỳ thực chính là để súc thế mà xung phong, cung lớn bắn ra. các binh sĩ Sấm quân đã quen với quy trình này sẽ hét lớn rồi xông lên.

Tên sắp rơi xuống, đầu mục đồng thành hét lớn phát lệnh, bộ tốt của sấm doanh ở hàng trước, mạnh mẽ xông ra, đối diện với họ là trận tuyến của hỏa thương binh Giao Châu doanh dã nạp xong đạn dược.

Đã là xung phong, vậy thì bất kể phía trước là núi đao hay là biển lửa thì cũng phải xung phong, người xông tới sẽ hất ngã địch nhân ở trước mặt. sĩ tốt của sấm doanh biết hỏa khí của quan binh lợi hại. nhưng vẫn quyết chí xông lên trước, lưu dân nếu muốn cầu sống, luôn phải từ trong cái chết mà cầu.

Trong xạ trình rồi.

Trong nháy mắt, trên chiến trường khói súng tràn ngập.