Thuận Minh

Chương 306: Tương. Lạc lâm nạn. dựa nước đóng doanh (1+2+3+4)



Tương Dương được xưng là "thiên hạ quan ải", là hùng thành giữa nam và bắạ vị trí địa lý cực kỳ quan trọng. Dương Tự Xương đốc sư binh mã năm tỉnh chinh tiễu Trương Hiến Trung. Lã Như Tài truy trọng là lương hướng của binh mã có không ít là gửi ở đây.

Lưu khấu và quan binh chiến đấu với nhau đại đa số đều tiến hành ở Tứ Xuyên. Hồ Quảng và thành Tương Dương vẫn lộ ra khá yên bình. Có điều chiều ngày mùng năm tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười bốn. sự yên bình này đã bị phá hủy triệt để.

Trên thành lâu của tây môn một đại hán râu tóc bờm xờm đứng ở phía sau lỗ châu mai. nhìn lửa cháy khắp nơi ở trong thành. Tiếng chém giết và tiếng kêu khóc ở trong thành đứng trên đầu thành cũng có thể nghe rõ ràng. Phía sau hắn một trung niên mặc áo bảo màu vàng thất hồn lạc phách nằm đó.

Đứng xa xa ở xung quanh là một số võ sĩ mặc kình trang, đại hán đó nhìn cảnh hỗn loạn trong thành Tương Dương một lát. quay người cầm vò rượu trên đất lên. xé niêm phong, rót đẩy một chén cho mình và người trung niên mặc áo bảo màu vàng, sau khi đưa cho người trung niên đó liền cầm chén lên. trầm giọng nói: "Ta muốn đầu của Dương Tự Xương nhưng hắn ở xa tận Tứ Xuyên, hôm nay mượn tạm đầu của vương gia để dùng vậy, để Dương lão nhi cũng vì việc làm mất thân phiên mà bị tội. Tướng vương gia. uống xong chén này thì lên đường nhé!"

Trung niên đó cả người run lấy bẩy, chén trong tay vãi không ít rượu ra ngoài, động tác cứng ngắc đưa chén lên miệng, ừng ực uống vào. có lẽ là rượu làm người ta lớn gan hơn. người trung niên này uống xong, cũng có thể nói được mấy câu. run giọng bảo: "Thiên hạ của Chu gia ta. thiên hạ của nhà ta..."

Đại hán cười lạnh mấy tiếng, hơi cao giọng nói: "Vì để Chu gia các ngươi được no ấm thiên hạ này đã chết biết bao nhiêu hán tử nghèo đói rồi. Vương gia, an tâm lên đường đi!"

Lời vừa dứt. đại hán này ném chén rượu trong tay xuống đất rút yêu đao ra chém xuống, máu lập tức phun ra.

Mùng năm tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười bốn. Bát đại vương Trương Hiến Trung giả trang vào Tương Dương, nửa đêm nổi gió. toàn thành đại loạn. Trương Hiến Trung đốt phủ Tương Dương, lấy hết quản tư trong thành, chém Tương vương Chu Dực Minh treo trên đầu thành.

Lúc này Sấm doanh của Lý Tự Thành vây công Lạc Dương không được, đốc sư Dương Tự Xương vẫn ở Tứ Xuyên, Sơn Đông Lý Mạnh vẫn đang khẩn trương chuẩn bị xuất binh.

Ngày mười chín tháng hai. Lý Mạnh sau khi cáo từ người nhà. suất lĩnh một vạn bảy nghìn binh lính của lão doanh khởi hành tới phủ Duyện châu, phủ Tế Ninh, quân Duyện châu hoàn toàn do tân binh tổ thành xuất binh năm nghìn, Lý Mạnh dẫn tổng cộng hai vạn hai nghìn quân chuẩn bị tới Hà Nam.

Sau khi tất cả trình tự cần thực hiện đều đã thực hiện xong. Lý Mạnh vẫn tới viện tử của Tôn Truyền Đình, cáo biệt vị Tôn tiên sinh này. Lý Mạnh toàn thân mặc áo giáp bước vào thành.

Nhưng phát hiện trong thư phòng đã ngăn nắp vô cùng, không biết là lúc nào. cạnh tường dựng hai giá sách bên trên đặt các loại hồ sơ mà Tôn Truyền Đình thường đọc.

Lý Mạnh sau khi vào nhà. lần này khiến người ta rất bất ngờ. người mở miệng trước không ngờ lại là Tôn Truyền Đình, ông ta cao giọng hỏi: "Lý đại nhân phải chẳng là muốn xuất binh tới Hà Nam ư?"

"Đúng vậy lát nửa là toàn quân sẽ khởi hành."

Thấy sự thay đổi của căn phòng và thái độ của Tôn Truyền Đình. Lý Mạnh trong lòng vô cùng vui mừng. Phía hắn vừa trả lời xong. Tôn Truyền Đình đang ngồi trên ghế liền đứng dậy. Thân hình của Tôn Truyền Đình cao to. so với Lý Mạnh cũng không kém hơn là bao. sau khi đứng dậy liền cười lạnh mấy tiếng, nói: "Đợi khi binh mã Sơn Đông tới Hà Nam. thành Lạc Dương e rằng đã thất thủ mất rồi còn tới làm gì nửa?"

Lý Mạnh cười hắc hắc. trả lời: "Đại thành Hà Nam lớn như vậy lại không chỉ là một tòa thành Lạc Dương, chẳng lẽ thành Khai Phong Lý sấm lại không công đánh ư. chung quy vẫn phải tới cứu viện thôi."

Tôn Truyền Đình ngây người, không tiếp tục nói về để tài này nửa. quay người cầm hồ sơ lên. lại nói: "Binh mã Thát tử muốn vây công Cầm châu. Hồng Thừa Trù cũng phải tụ tập binh mã Kế Liêu cửu viện, không rút đâu ra được binh mã để cửu viện Hà Nam nữa. Thiên hạ này đúng là thú vị thật, bên ngoài vô sự thì nội loạn, bên trong vô sự thì ngoại xâm. Thát Lỗ và Thiểm tặc quả thật là một xướng một hòa. cùng nhau kéo ngã Đại Minh ta!"

Nghe thấy câu này. Lý Mạnh ngây người, nhưng không biết nên tiếp lời như thế nào. Đại Minh đúng là Vương triêu xui xẻo nhất trong mấy nghìn năm. thiên tai liên tục không ngừng, lưu dân thi nhau khởi nghĩa, còn có cường địch Man tộc quật khởi ngoài bạch sơn hắc thủy, các chủng các dạng nhân tố chồng chéo lên nhau, đế quốc Đại Minh vốn đang suy đồi làm sao mà chống chọi cho nổi.

Cũng chính là dưới sự hợp lực của mấy phương như vậy. sau mấy chục năm, dân tộc Hoa Hạ rơi vào mấy trăm năm đen tối, bị phương tây trong cuộc chạy đua lịch sử kẻo dãn cự ly. cho tới tận khi tân Trung Quốc được thành lập mới hổn hển đuổi theo.

Mình có thể khiến loại đen tối này mờ đi một chút, hoặc là khiến Hoa Hạ tránh được mấy trăm năm hắc ám để man tộc thống trị hay không, nhiệm vụ này thực sự là quá nặng nề.

Lý Mạnh tự giễu ở trong lòng, trong bất tri bất giác, mục tiêu của hắn đã từ tự bảo vệ. tồn tại trong loạn thế của thủa trước, biến thành thay đổi lịch sử này.

Những lời của Tôn Truyền Đình khiến bầu không khí ở trong phòng càng thêm nặng nề. Lý Mạnh cũng không có gì tiếp lời. chỉ đành ôm quyền, mở miệng nói:

"Đại thế thiên hạ đã rơi vào cục diện không thể nghịch chuyển được nữa rồi. Lý mỗ cũng chỉ cố tận hết sức mà làm, trong đoạn thời gian tới Hà Nam cứu viện, hi vọng Tôn tiên sinh sẽ suy nghĩ thật kỹ xem có tới giúp Lý mỗ vạch kế hoạch hay không. Xin cáo từ!"

"Lý tổng binh cũng nắm chắc rằng lần này tới Hà Nam. có thể bình yên quay về quá nhi!"

Có thể nghe ra. trong lòng Tôn Truyền Đình vẫn còn một cỗ oán khí. Lý Mạnh đang bước ra cửa liền cười ha ha, vừa đi vừa gao giọng nói:

"Nếu tới Hà Nam rồi không nắm chắc có thể quay về. Lý mỗ sao đám tùy tiện mời Tôn tiên sinh ngài tới Sơn Đông chứ!"

Ngày hai mười bảy tháng hai, Lý Mạnh tới Tế Ninh châu, án chiếu theo hồi báo của thám mã Giao Châu doanh, băng trên sông Hoàng Hà đã chỉ còn rất ít. án chiếu theo đánh giá của nhà đò có kinh nghiệm, khoảng ba ngày nữa là có thể khởi hành.

Mùng hai tháng ba, Lý Mạnh sau khi cử hành nghi thức đơn giản, binh mã Sơn Đông toàn quân nhổ trại, nói ra cũng trùng hợp. đại quân vừa khởi hành chưa tới một tiếng thì phía Hà Nam đã đưa cấp báo tới, nói là ngày hai mươi sáu, thành Lạc Dương thất thủ, Phúc vương rơi vào tay giặc, bị phản tặc chém đầu thị chúng.

Trong lịch sử không có Lý Mạnh, thành Lạc Dương vào tháng một năm Sùng Trinh thứ mười bốn đã bị sấm quân công hạ, mà hiện tại. trên lực lượng quân đội của Sấm Vương Lý Tự Thành kém hơn mấy phần, đánh hạ thành Lạc Dương cũng khó tránh khỏi chậm trễ một chút thời gian.

Có điều phòng thủ của thành Lạc Dương này cơ hồ là trò dùa, tổng binh Vương Thiệu Vũ lĩnh binh ở Hà Nam. trong quân tướng cũng có chút danh khí, có điều danh khí này không phải là về bản sự hành quân bố trận, mà là năng lực cắt xén quân lương. Người khác là cắt xén sáu thành, phía hắn cắt xén tám thành, sau đó còn có một thành phát xuống cho thân binh, một thành còn lại mới cấp cho binh sĩ của thành Lạc Dương. Vương Thiệu Vũ này có tên hiệu là "Vương Bát Thành". đương nhiên khi gọi, bình thường đều bớt đi chữ "Thành".

Vương Thiệu Vũ ngoại trừ tham ô ra. cũng chẳng có năng lực gì nữa. Dương Tự Xương đốc sư năm tỉnh, rút đi rất nhiều binh mã Hà Nam. nhưng lại không rút hắn chắc hẳn cũng là bên vì nghe qua cái tên tuổi này.

Lạc Dương mấy năm nay vốn cũng không thái bình, cần có binh mã thủ thành hộ vệ. nhưng tổng binh Vương Thiệu Vũ lại cắt xén quân lương, các binh sĩ vì quân lương bị cắt xén, mấy lần làm phản, ngược lại trở thành đại hại trong thành Lạc Dương.

Tri phủ. đồng tri và thông phán Lạc Dương vì chuyện phát lương mà lo muốn chết. Nhưng sản nghiệp của thành Lạc Dương này phần lớn đều nằm dưới danh nghĩa của Phúc vương, không động tới được, cũng không thu được thuế. Các nơi ở ngoài thành, gần như là vương trang sản nghiệp của Phúc vương, cũng chẳng thu được đồng nào.

Vậy lấy đâu ra bạc thừa mà chi trả cho binh sĩ. phải nói đám quan văn tri phủ Lạc Dương này. trong tay cũng có tiền, nhưng đó là tư sản sao có thể coi là lương mà phát cho binh sĩ được? Cách duy nhất chính là xin tài chủ lớn nhất trong thành xuất tiền, trong thành ngoài thành đều sản nghiệp của lão nhân gia Phúc Vương ngài, nói sao thì cũng phải chi tiền ra mà bảo vệ nhà mình chứ.

Nhưng chuyện này. nếu như không phải là ngoài thành đao binh gió lửa cháy đến đít. cơ hồ là thành trò cười lớn nhất thiên hạ, sự giàu có của Phúc vương, ai ai cũng biết. Dân gian sớm đã có truyền văn "Lạc Dương giàu ở đại nội", nhưng Phúc vương lại không nguyện ý chỉ một phần bạc nào ra để phát lương cho binh sĩ thủ thành.

Đợi tới khi đại quân của Lý Tự Thành vây thành, sau khi mấy lần thấy tình hình nguy hiểm xuất hiện. Phúc vương Chu Thường Tuân mới không chút tình nguyện lấy ra mấy vạn lượng bạc để phát lương.

Chuyện cười còn ở phía sau kìa. Bạc lấy ra rồi. trướng phòng quân gia của vương phủ cắt xén một phần, bọn tri phủ Lạc Dương án chiếu theo thường quy mà khấu trừ một phần tổng binh Vương Thiệu Vũ lại ăn bớt một phần, tới tay binh si thì chẳng còn lại là bao. mọi người đều không cảm thấy là mình làm sai gì cả. ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, chính là quy củ thường lệ thôi.

Thành Lạc Dương bị phá, cũng không có chiến đấu kịch liệt gì cả. là vào ngày hai mươi nhăm tháng hai, nông dân quân vây thành công đánh ở phía tây bắc thành Lạc Dương, đánh trống reo hò. Quan binh thủ vệ trên thường thành dưới sự reo hò của nông dân bên dưới, giết quan quân và văn thần đốc chiến trên đầu thành.

Tổng binh Vương Thiệu Vũ nhảy qua tường thành chạy trốn, những quan binh đó mở cửa tây môn thành Lạc Dương, nông dân quân ùa vào. Phúc vương sau khi nghe thấy thành bị phá, thất hồn lạc phách, không có chỗ nào để chạy. sau cũng chỉ đành tới Nghênh Ân tự cạnh phủ Phúc vương mà trốn, đương nhiên sau đó bị sấm quân tìm ra.

Phúc vương uy phong không ai sánh bằng, hiệu xưng là phiên vương tôn quý nhất thiên hạ vào thời khắc này, cũng chỉ có thể liên tục đập đầu cầu xin người ta tha mạng cho. Đây là thành thị lớn đầu tiên mà sấm doanh của Lý Tự Thành đánh hạ, Phúc vương lại lại thân phiên có thân phận quý trọng như vậy. làm gì có chuyện tha mạng cho hắn.

Sấm quân mở đại hội trong thành Lạc Dương, đem Phúc vương lăng trì đem trộn thị lóc xuống và thịt hươu lại với nhau, bỏ vào trong rượu, gọi là "Phúc lộc tửu", nhân dân thành Lạc Dương tranh nhau thương thức.

Kim ngân tài vật trong phủ Phúc vương đều bị sấm quân lấy hết. Sấm quân đem mấy vạn thạch lương tồn trong phủ Phúc vương ra dùng để tế chẩn dân đói, dân đói ở khu vực Dự Tây chạy tới gia nhập, kết qua sau mười ngày phá thành Lạc Dương, nhân số của sấm quân đã tăng lên tới bảy mươi vạn.

Binh mã Sơn Đông đo Lý Mạnh xuất lĩnh khi tiến vào phủ Quy Đức tỉnh Hà Nam. tin tức ở Lạc Dương được truyền tới đội ngũ của Lý Mạnh, khi Lý Mạnh và Mã Cương cùng với Triệu Năng ngồi trên thuyền nghị sự. thám mã chạy dọc bên bờ truyền tin tức lên thuyền.

Chư tướng ngồi trên tọa vị. nghe Sấm Vương này tụ chúng được bảy mươi vạn. không ai là không quay sang nhìn nhau, con số này khó tránh khỏi quá khủng bố rồi. Binh mã Sơn Đông lần này tổng cộng xuất binh hai vạn hai nghìn, cho dù tính thêm cả binh mã Hà Nam cũng không vượt quá được mười vạn. nhưng đối phương thoáng chốc đã có bảy mươi vạn binh.

Nhưng phản ứng của binh mã Sợn Đông cũng chỉ là quay sang nhìn nhau, chứ không hề sợ hãi gì cả. Tôn Truyền Đình và Hồng Thùa Trù cùng với Lô Tượng Thăng năm đó khi tác chiến với sấm quân, loạn quân Thiểm Tây trước giờ đều chục vạn. mấy chục vạn. mà quan binh chẳng qua là con số mấy vạn. nhưng quan binh lại không lần nào chịu thiệt cả.

Mấy chục vạn lưu khấu, chẳng qua chỉ là đám quân ô hợp. mấy vạn binh. ít nhiều gì thì cũng có chút tổ chức huấn luyện, nhưng Lý Mạnh vẫn lập tức đưa ra quyết định:

"Dự Tây đã thối nát như vậy. quân ta không cần phải lấy Lạc Dương làm mục tiêu nữa. lưu khấu đã cộng phá Lạc Dương, bước tiếp theo khẳng định là thuận theo Hoàng Hà mà đi xuống, tới thẳng Khai Phong, binh mã Sơn Đông của chúng ta lấy Khai Phong làm đích là được!"

Mã Cương và Triệu Năng, còn có Vương Hải. Thang Nhị ngồi ở dưới đều trao đối với nhau bằng ánh mắt. mỉm cười không nói gì. Khi Lý Mạnh nói câu này. mặt mày vẫn thản nhiên như thường. Viên Văn Hoành đứng ở bên cạnh ghi chép thì hơi đăm chiêu, bước lên một bước bẩm báo: "Những cái này vẫn để Nhan tuần phủ và Trần công công theo quân viết đi. cũng cắp cho những đại lão ở kinh sư một lý do để thoái thác.

Lý Mạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Viên Văn Hoành cũng đem những nghị quyết vừa rồi viết thành hồ sơ. sắp xếp lại để chốc nữa đi làm.

Tuần phủ Nhan Kế Tổ và thái giám truyền chỉ do kinh sư phái tới đều đi theo ở trong quân, tuần phủ suất lĩnh binh mã, đây là quy củ của Đại Minh, nhưng Nhan Kế Tổ lần này chẳng qua là đi cho có lệ. Thái giám Trần Mẫn hiện tại là giống như là từ nhân của Giao Châu doanh, mặc dù hắn trên thư gửi tới kinh sự viết rằng mình vì đốc thúc giám thị quân đội Sơn Đông xuất binh, nguyện ý lây thân mạo hiểm, tự mình ra chiến trường.

Kinh sư nhìn thấy có loại tự mình nguyện ý ra tiền tuyến như vậy. tất nhiên là đồng ý ngay, hoàng đế Sùng Trinh và Vương Thừa Ân còn khen ngợi Trần Mẫn mấy câu.

Ai ngờ Trần Mẫn này đã bị Giao Châu doanh khống chế hoàn toàn rồi. tấu chương mật tín, đều dưới sự mớm lời của Giao Châu doanh mà phát ra.

Khống chế được một người này, không ngờ lại có được những lợi ích bất ngờ. áp lực của kinh sư đối với Sơn Đông thoáng chốc đã bớt đi rất nhiều, hoàng đế Sùng Trinh cảm thấy tuần phủ Sơn Đông này là đang lừa gạt. tìm lý do kéo dài chuyện xuất binh, nhưng hoạn quan được phái tới lại nói vậy, độ tin tưởng lập tức được tăng cao hơn nhiều.

Sau khi thành Lạc Dương thất thủ. mặc dù cũng nghiêm khắc quở trách, nhưng ngữ khí so với lúc giục xuất binh thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đội thăm dò do thám tử của Hoàng Bình và mã đội kỵ binh tổ thành, mỗi ngày đều đi theo thuyền đội. dọc theo bờ mà tìm kiếm tra xét. có điều hiệu xuất của những trinh sát này lại còn xa mới bằng được lúc ở Sơn Đông và Hoài Bắc.

Hà Nam đại tai mất mùa, binh họa liên miên, nghìn dặm đất chết, trừ hai bên bờ Hoàng Hà còn có vài thương khố và thành thị ra, những địa phương khác đều rất khó tim thấy bóng người, kỵ binh tỏa ra ngoài, thường thường toàn gặp phải quan binh và lưu khấu, hai dạng tổn thất này đều không nhỏ.

Có mấy lần cách Hoàng Hà còn một ngày lộ trình, ngày hôm sau lại có người thất tung không trở về, Hoàng Bình bất đắc dĩ chỉ đành xin chỉ thị của Lý Mạnh, ở trên khu vực Hà Nam, bất kể là quan binh hay là tặc binh, chiến trường tranh đoạt cũng chính là mấy thành thị lớn ở bên bờ sông Hoàng Hà, tất cả địch nhân không thể rời khỏi những điểm này quá xa. nếu không bọn họ cũng không thể sống sót được.

Cho nên Lý Mạnh quyết định thu nhỏ phạm vi tra xét của Giao Châu doanh, chỉ ở hai bên bờ Hoàng Hà là được.

Mùng tám tháng ba. Lý Tự Thành quyết định nhân lúc tuần phủ Lý Tiên Phong và tổng binh Trần Vĩnh Húc suất quân cứu viện thành Lạc Dương, thành Khai Phong trống rỗng, lĩnh binh cấp tiến, chuẩn bị lợi dụng cơ hội này để đánh hạ thành Khai Phong.

Ngày mười hai tháng ba, năm nghìn kỵ binh và sáu vạn kình tốt của sấm quan tới dưới thành Khai Phong, bắt đầu vây công, khác với sự phòng thủ lỏng lẻo của thành Lạc Dương, thành Khai Phong dẫu sao cũng là nơi đặt thủ phủ của một tỉnh, thành Khai Phong lại là thành lớn có tiếng trong thiên hạ, trên phòng phạm cũng có chút đắc lực.

Dưới sự suất lĩnh của tuần án và tri phủ, nhân viên võ trang của toàn thành đều được huy động, liều mạng cố thủ trên tường thành, cho tới tận mười lâm tháng ba. thành Khai Phong vẫn chưa hề bị công hạ.

Nhưng tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc và tuần phủ Lý Tiên Phong ở Lạc Dương lại đã suất binh quay về. song cỗ quân mã này trừ những những người ở lại thủ Lạc Dương ra. cũng chỉ có chín nghìn người. Lý Tự Thành dẫn theo tinh nhuệ của Sấm quân mà tới cho nên cũng không sợ hãi.

Quả nhiên, tổng binh Trần Vĩnh Phúc không dám suất quân dã chiến với sấm doanh, chỉ có thể ở cửa tây thành Khại Phong mà vào thành, bố trí lại phòng thủ. Sấm doanh ở ngoài thành Khai Phong đào chiến hào. xây công sự. chuẩn bị trường kỳ vây công thành Khai Phong, ảnh hưởng còn sót lại của cái chết của Lạc Dương Phúc vương còn chưa qua. tin tức sấm quân vây công Khai Phong lại khiên cả thiên hạ khiếp sợ.

Ngày mười chín tháng ba, Lý Tự Thành dưới sự hộ vệ của bộ hạ tới thị sát thành phòng, bị thủ bị Trần Đức nấp ở đầu thành bắn một tiễn thẳng vào mặt. Trần Đức này là con của tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc. ở thành Khai Phong được gọi là tiểu tướng quân, nổi danh về cung mã. Lý Tự Thành trong lúc bối rối chỉ đành giơ tay trái lên che trước mặt.

Cánh tay bị tên bắn xuyên, tả hữu vội vàng kẻo người xuống, người ở trên thành nhìn không rõ. còn cho rằng bắn trúng mặt Lý Sấm Vương rồi không biết vì sao. lại truyền ra tin tức rằng Lý Tự Thành bị bắn mù một mắt. Sấm Vương lại có ngoại hiệu là "Sấm hạt tử"

Tình thế của thành Khai Phong nguy cấp như vậy. bộ đội của Tả Lương Ngọc đang ở phía Nam Dương vội vàng bắc thượng, mà tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc của Bắc Trực Đãi cũng suất linh binh mã kinh kỳ tăng viện tới phía thành Khai Phong.

Dạng tình thế này. tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ở trên thụyền lại có chút dở khóc dở cười, mình bị tên khâm sai đó thúc giục gặng như vậy. nhưng thấy các lộ binh mã chi viện Hà Nam. không ngờ là binh Sơn Đông tới sớm nhất.

Hai mươi hai tháng ba, binh mã Sơn Đông ở huyện Lan Dương dừng thuyền ở bến đò rồi lên bờ. sau khi lên bờ. năm nghìn binh sĩ tiến lên trước khoảng mười dặm lại bày trận hình phòng ngự, những binh sĩ khác sau khi lên bờ. cùng với dân phu phụ binh theo thuyền cùng nhau bắt đầu đào công sự. dựng quân doanh.

Dựa vào sông mà đóng trại, đây là một loại phương thức kỵ húy nhất trong binh mã, nếu địch nhân ép tới, các binh sĩ cũng chỉ có đường bị chết đuối. Năm đó tổng binh Tào Châu Lưu Trạch Thanh khi vào Hà Nam bình tặc lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. kết quả bị Sấm quân đuổi tới. cả doanh tan vỡ. chết đuối rất nhiều.

Nhưng Giao Châu doanh lại cũng phải làm vậy. đại quân hành động, quân lương truy trọng phải được đảm bảo. mà bổ cấp của Giao Châu doanh đều thông qua thủy lộ của Hoàng Hà và Vận hà mà chuyển tới. ở trên bờ phải xây pháo dài và thương khố có thể chống được sự vây công, duy trì hậu cần của đại quân.

Có điều nhìn thì thấy binh sĩ của Giao Châu doanh rất được nuông chiều, cần phải cấp dưỡng đẩy đủ. Binh mã do vị Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc và tổng đốc Bảo định Dương Văn Nhạc suất lĩnh vì sao không cần những cái này.

Nhưng Giao Châu doanh trước giờ không dựa vào thủ đoạn cướp bóc và chinh phạt để bổ cấp hậu cần. hơn nữa binh sĩ của hắn trước giờ cũng không phải ăn thịt người. Huyện Lan Dương tuy chưa thất thủ có điều thám mã và đồng minh của sấm doanh cũng trải khắp cảnh nội. trước mắt tỉnh nội Hà Nam. trừ bình dân bách tính trong thành lớn ra, những người khác đều cực kỳ căm thù quan binh, đồng tình hoặc là ủng hộ sấm quân.

Sau khi Giao Châu doanh lên bờ được tám tiếng, thám mã liền truyền về tin tức. Lý Tự Thành chia binh hai vạn. do đại tướng Hách Diêu Kỳ suất lĩnh, đang tiến về phía huyện Lan Dương, chuẩn bị đuổi binh mã Sơn Đông xuống sông.

Đối với Sấm Vương Lý Tự Thành mà nói. chiến tích đánh tan mấy vạn bộ đội của lưu khấu Tống Giang của binh mã Sơn Đông năm ngoái chẳng chứng tỏ được điều gì. Tống Đại Cương đó hoàn toàn là bọn ô hợp. mà binh mã dưới trướng của mình hiện tại đều quân tinh nhuệ thực sự. hơn nữa vừa đánh phá được Lạc Dương, sĩ khí tăng cao. kích phá quan quân là chuyện hết sức dễ dàng.

Hách Diêu Kỳ là một trong những tướng lĩnh thân tín nhất dưới tay Lý Tự Thành, năm đó Lý Tự Thành ở đồng quan bị Tôn Truyền Đình đánh tan đại bộ đội. chỉ dẫn hơn chục kỵ binh trốn vào Sơn Trang, lại gặp phải sự vây công của hương dũng (binh lính không biên chế ở nông thôn), vẫn là Hách Diêu Kỳ dũng cảm đánh tan những hương dũng đó. cứu Lý Tự Thành ra. Hách Diêu Kỳ tác chiến lấy liều mạng chiến đấu để nổi danh. Hách Diêu Kỳ trước giờ không tiếc tính mạng của bộ hạ, cách đánh liều mạng này, khiến quan binh quân Minh có ý đồ bảo toàn thực lực cực kỳ đau đầu.

Giao Châu doanh trừ bốn nghìn người phụ trách cảnh giới ra, những quan binh khác và dân phu đều đều bị bắt buộc nghỉ ngơi, sở dĩ phải dùng từ bắt buộc là Bởi vì rất nhiều tân binh căn bản không ngủ được, đặc biệt là nghe nói có hai vạn đại quân của lưu khấu đang tới. càng khẩn trương vô cùng.

Trên thực tế, tới nửa đêm, binh mã do Hách Diêu Kỳ xuất lĩnh cũng không dám hành tiến, binh sĩ lấy lưu dân làm chủ thì đừng nhắc tới thể chất khỏe mạnh làm gì. đại bộ phận đều mắc bệnh quáng gà nghiêm trọng, hơn nữa hành quân ban đêm. trong hoàn cảnh đất trống không người như thế này, các binh sĩ rất dễ dàng chạy theo không kịp mà lạc đội ngũ.

Không tới hai ngày, quân doanh của Giao Châu doanh đã có chút hoàn mỹ. đây hoàn toàn là nằm ngoài ý liệu của Hách Diêu Kỳ. phải dựng doanh địa và công sự. loại hoạt động nặng nhọc như thế này. cần chinh phạt dân phu đinh tráng ở phụ cận, trước mặt trên khu vực Hà Nam. lấy đâu ra nhiều nhân lực dư thừa, chắc là là trong lúc vội vã các binh sĩ phải ở đó dựng quân doanh, nhưng cho dù là tìm kiếm dân phu cũng mất rất nhiều thời gian.

Càng đừng nói đến việc phải bắt ép người dân và những vướng mắc vô dụng ở địa phương, khẳng định sẽ chậm trễ không ít thời gian. Hai ngày này ở trên bờ căn bản là không thể đóng trại được. Nếu tiến vào huyện thành Lan Dương, chuyện càng đơn giản hơn hơn

Hai vạn người chen chúc ở trong huyện thành nhỏ xíu. quân lương không thể cung cấp. hỗn loạn chật chội, rất nhanh sẽ tan vỡ.

Nhưng vô luận là như thế nào. Hách Diêu Kỳ cũng không ngờ rằng, đối phương lại dựng được doanh trại trong vòng một ngày, điều này khiến trong lòng hắn không khỏi có chút cảnh giác.

Quan binh Đại Minh bình thường vì quân lương bị cắt xén bảy tám thành, có thể đánh trận được đã là phái cảm ơn trời đất rồi. nào còn dám sai bọn họ đi làm những việc khổ cực. cho nên những việc này, bình thường đều đi bắt bách tính bình dân về xuất lực.

Nhưng binh sĩ của Giao Châu doanh thì nhận của đủ lương, các quan quân cũng thân thiết tham dự cùng binh sĩ. hơn nữa xây dựng công sự cũng nằm trong hạng mục huấn luyện của Giao Châu doanh, cũng được coi là một bộ phận của kỹ năng quân sự.

Mệnh lệnh vừa được đưa xuống, nhiệm vụ xây dựng công sự và đóng trại giống như là tác chiến vậy, sẽ được các binh sĩ chấp hành cẩn thận tỉ mỉ.

Hách Diêu Kỳ ở trên ngựa tìm một địa phương tương đối cao. dùng tay che mắt, quan sát kỹ càng doanh trại của những quan binh Sơn Đông này. Một lát sau. Hách Diêu Kỳ ở trên ngựa cười thất thanh.

Lúc này sấm quân thế lớn, bên cạnh loại quân tướng có cấp bậc như Hách Diêu Kỳ của có không ít thân binh hộ vệ. Nghe thấy chủ soái cười, có một tên tâm tư nhanh nhạy, ở trên lưng ngựa hứng thú hỏi:

"Hách tướng quân vì sao lại cười?"

Câu hỏi này trong rất nhiều hí văn kinh điển đều có. mọi người cững đều nghe quen rồi. Hách Diêu Kỳ nhìn tên thân binh đó với ánh mắt tán thưởng, thầm nghĩ loại biết điều này về sau phái để bạt trọng dụng, giơ rồi ngựa lên chỉ vào đại doanh ven sông của binh mã Sơn Đông ở phía trước, cười nói:

"Nhớ những năm trước khi tới Sơn Đông, cũng là quân tướng Sơn Đông ở cạnh Hoàng Hà đánh cá, người đó đóng doanh trại ở ven sông, tới về sau. các huynh đệ lấy pháo bắn tới. đại đội xông lên. quan binh Sơn Đông nhảy xuống sông giống như bánh xèo vào chảo, cũng không biết là chết đuối mất bao nhiêu, hôm nay lại nhìn thấy cảnh này, quan binh Sơn Đông đầu óc đều hỏng hết rồi à?"

Nói xong câu này. mọi người lập tức cười rú lên. sắc mặt của Hách Diêu Kỳ trở nên nghiêm túc, chỉ rồi ngựa về phía trước, mở miệng ra lệnh:

"Pháo đội tiến lên trước, bội đội ở hai bên yểm hộ. đợi bắn tan đội hình và doanh trại của đối phương, mã đội xông lên trước, đại đội theo sau.”

Mấy thân binh ở bên cạnh nhận mệnh lệnh, lập tức cưỡi ngựa chạy xuống phát lệnh cho bộ đội của mình, những người đứng ở chỗ cao đều có thân phận đầu mục. Hách Diêu Kỳ không cợt nhả nữa, nghiêm giọng nói: "Bãi sông này không có trở ngại gì cả. hai bên có cử động gì mọi người đều nhìn rõ. cũng chỉ có thể mạnh mẽ lao lên xông sát thôi."

Những đầu mục này đều gật đầu, một người trầm giọng nói: "Khách nhân Sơn Đông từ xa tới, khẳng định không có tâm tư đánh trận, làm sao bằng được các lão huynh đệ dám liều mạng của chúng tạ đợi đuổi bọn chúng xuống sông đi!"

ở hàng sau lại có người chen vào. nói: "Tên nhãi con Tống Giang đó chính là chịu thiệt trên tay binh Sơn Đông, không thể lơ là được!"

"Tống Giang? Trong mắt bọn Tống Đại Cương đó trừ kim ngân và nữ nhân ra thì còn có gì khác đâu, sao có thể đánh đồng với dũng sĩ của sấm doanh chúng ta được!"

Sấm quân tảng sáng nhổ trại lên đường, tung đội dài ngoằng chậm rãi biến thành hoành đội. các bội đội đều tiến vào chiến trường, nếu là quân tướng biết việc binh, lúc này nhân lúc trận hình chưa ổn định, phái binh đột kích có lẽ có hiệu quả, nhưng binh mã Sơn Đông ở đại doanh đối diện lại không có động tĩnh gì.

Hách Diêu Kỳ vốn bảo lưu đội dự bị ba nghìn người, chuẩn bị khi xuất hiện loại tình huống này sẽ đánh phủ đầu quan binh ở đối diện, nhưng phía đối diện lại không có phản ứng gì lớn. Điêu này khiến Hách Diêu Kỳ và những đại tướng khác của Sấm doanh càng yên tâm hơn quân doanh ở đối diện chắc là do những quan văn không hiểu việc binh suất lĩnh rồi.

Quan quân đóng trại ở gần bãi sông cũng không phải là doanh trại một tòa hai tòa gì. mà là đại doanh mấy vạn người, từ xa nhìn giống như là một tòa thành trì vậy.

Chẳng trách Hách Diêu Kỳ và những tướng sĩ của sấm quân này lại kinh ngạc như vậy. cũng chỉ có một ngày thời gian, đối phương không ngờ lại đã đào được hào sâu. dựng tường đất và hàng rào gỗ. thậm chí ở trong quân doanh còn có chòi canh. Có chút kỳ quặc là. bên ngoài đại doanh đựng mấy gậy trúc, cũng không biết là để làm gì.

Đối với Hách Diêu Kỳ suất lĩnh nhánh bộ đội này. còn có Sấm Vương Lý Tự Thành đang vây công thành Khai Phong, binh mã Sơn Đông mà bọn họ biết cũng chính là nhánh bộ đội sắp lên bờ đó. khi Giao Châu doanh bắt đầu dựng doanh trại, kỵ binh của Giao Châu doanh sau khi nghỉ ngơi, lại bắt đầu ở khu vực bến đò Triều Bình Trại, huyện Lan Dương tiến hành tuần thị. dân chúng vô can cũng bị đuổi đi, đương nhiên bên trong cũng có kẻ nghe ngóng tin tức cho Sấm doanh.

Mà những thám tử cưỡi ngựa đó của sấm quân nếu không đào tẩu thì chỉ có thể bị mã đội Sơn Đông có ưu thế hơn hẳn tiêu diệt, trong khu vực mấy chục dặm. hoàn toàn bị che mắt.

Đối với Sấm doanh mà nói. trước khi nhìn thấy doanh địa của Giao Châu doanh, rất nhiều tinh tức và tình huống chúng đều không biết. Mặc dù trong quân doanh thủy chung không có phản ứng gì. nhưng sấm quân trên dưới đều khá thận trọng, Bởi vì có chút không nắm bắt được nội tình của binh mã Sơn Đông, cho nên không dám vọng động.

Trong doanh trại của Giao Châu doanh, trên hai chòi canh ở gần rìa ngoài, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ đang nơm nớp lo sợ, cũng không phải bởi vì độ cao của chòi canh quá cao. cái chòi canh này vô cùng vững chắc ổn định, nguyên nhân khiến vị tuần phủ đại nhân này sợ hãi chính là quân đội của sấm quân đang ở trước mặt. Có thể nhìn thấy mấy vạn binh mã ở đối diện đang từ từ triển khai trên khoảng đất trống ở phía trước đại doanh, mấy vạn binh mã án chiếu theo sự phân biệt của các đội mà tiến vào vị trí.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ cũng là người biết quân sự binh mã, sấm quân ở đối diện tuy xuất thân từ lưu khấu, nhưng hai vạn binh được phái tới này dẫu sao cũng là tinh túy trong mấy chục vạn người, là những kình tốt từng tham gia chiến đấu. từng thấy máu, từng giết người, là chiến sĩ từng tác chiến với quan binh nhiều năm. Khí thế của bọn chúng quả thực là không tầm thường.

Nhìn từ xa thấy rất có bố cục. Nhan Kế Tổ cũng có thể nhìn thấy trong quân của bọn lưu khấu này cũng có mã đội. lờ mờ còn có thể nhìn thấy bộ dạng của pháo đội. càng khiến người ta kinh hồn táng đởm hơn.

Hiện tại càng thấy Lý Mạnh trì hoãn việc xuất binh là quyết định cưc kỳ chính xác. địch nhân ở đối diện hung thần ác sát như vậy. việc gì mà phả ở đây tận trung vì nước?

Nhìn xuống dưới chòi canh, tuần phủ Sơn Đông ít nhiều cũng an tâm hơn một chút, hàng loạt binh mã của Giao Châu doanh đang bày đội ở phía sau các cổng của đại doanh, ở mấy chỗ quan sát đều có quân tướng không ngừng quay đầu lại lớn tiếng thông báo.

Bên ngoài thì ồn ào. mà trong quân doanh của Giao Châu doanh, trừ tiếng quát của quan quân và tiếng thở cửa ngựa ra thì an tĩnh dị thường, cả vạn người mà lại như một người.

Nhan Kế Tổ đang cảm thán ở trên chòi canh thì đột nhiên "rầm" một tiếng, cả quân doanh giống như là chấn động. Nhan Kế Tổ vốn đứng ở trên chòi canh liền cảm thấy dưới chân như hụt một cái. bị tiếng động lớn này dọa cho giật thót, cả người suýt chút nữa thì từ trên chòi canh lăn xuống, vội vàng dùng tay nắm lấy cột ở bên canh, nhất thời quẫn bách dị thường, đặc biệt là mất mặt ở trên đầu nhiêu người như vậy, càng khó xử hơn.

Có điều các sĩ tốt ở bên dưới căn bản không chú ý tới những động tĩnh ở trên chòi canh, sau tiếng động đó. hàng rào gỗ ở mấy cửa của đại doanh bị tiểu đội binh sĩ ở phía trước hò hét đẩy ra, đại đội nhân mã của Giao Châu doanh ùa ra ngoài doanh.

Từng đội từng đội sĩ binh dưới sự đốc thúc và dẫn đắt của quan quân và sĩ quan sớm đã xác định rõ vị trí đứng, từng tầng bộ tốt. hỏa thương binh, mã đội đã xếp xong trận tuyến.

Cái không giống như bình thường là pháo đội vốn nên ở góc phía trước bên trái đại trận giờ lại đi tới hàng đầu tiên của đội ngũ. lần Lý Mạnh tổng cộng mang theo mười khẩu pháo ba cân. trừ hai khẩu bố trí ở chỗ yếu hại của doanh trại ra, tám khẩu còn lại đều đẩy ra.

Lúc này thống lĩnh Quách Lương của pháo đội bước tới sườn phải của pháo đội, hiện tại tám khẩu pháo đặt cách nhau bốn mươi bước, án chiếu theo lễ thường, khi hỏa pháo liệt trận, cách nhau hai mươi bước đã là khoảng cách đủ lớn rồi.

Quách Lương đây là sau khi bị Lý Mạnh mắng cho một trận một mực không có cơ hội xuất chiến, suất lĩnh pháo đội lên tiền tuyến không nhiều, vẫn hoàn toàn không phù hợp với chiến đấu thông thường, khiến hắn càng cẩn thận hơn.

Trước pháo ba cân đều có hai con ngựa kéo. còn có hơn chục người ở hai bên đẩy đi, pháo ba cân không nặng, tốc độ tiến lên trước của họ cũng rất nhanh.

Pháo đội của Sấm doanh có ba mươi khẩu pháo, nhưng đường kính to nhỏ không đồng đều. di động cũng rất phí sức. không ít người hét một hai ba. dùng sức đẩy pháo lên chiến trường.

Nhưng quân binh của đối phương đột nhiên từ trong quân doanh xông ra, mà không phải là định dựa vào doanh trại có quy mô mà cố thủ như bọn chúng nghĩ, khiến nhưng người này quả thật là giật mình, hiện tại quan binh dám dã chiến đúng là hiếm thấy.

Hơn nữa nhìn hỏa pháo của quan binh là dùng hai ngựa kéo. so với tốc độ vận động pháo của bên mình thì nhanh hơn nhiều, pháo đội mà Hách Diêu Kỳ phái ra lập tức chần chừ không tiến lên trước nữa.

Cự ly giữa hai bên gần như chỉ có khoảng bốn trăm bước, đầu mục pháo đội của sấm quân chuẩn bị rút lui. phía hắn cách đại đội chỉ mấy chục bước, đối phương nếu nhanh chóng đây pháo tới tiếp để khai hỏa. khẳng định là chịu thiệt.

Có điều khiến bọn chúng không ngờ là, pháo đội của đối phương khi đi tới cự lỵ khoảng hai trăm năm mươi bước thì đột nhiên dừng ở đó. pháo binh của sấm doanh lập tức đần thối mặt.

Cách xa như vậy. xạ trình của hỏa pháo căn bản không dù. một trăm năm mươi bước mới tính là xạ trình hữu hiệu, chẳng lẽ hỏa pháo của quan binh cũng chỉ là hổ giấy, chỉ dám đứng xa mà bắn hay sao.

"Mọi người đừng dị động, đợi bọn quan chó má đó bắn loạt thứ nhất xong, chúng ta tiến lên trước mà mới bắn!"

Pháo binh của sấm doanh đã có chút khấn tượng cũng đều thở phào, thủ lĩnh của pháo đội thầm nghĩ đợi lát nữa là đọ tốc độ rồi. hiện tại trước sau đội ngũ có mấy cây gậy trúc, khó tránh khỏi gây trở ngại cho sự tiến tới của bộ tội hộ tống.

"Mấy người các ngươi, nhổ gậy trúc ra đi. cắm ở đó vướng lắm!"

Pháo đội của Sấm quân vừa mới thả lỏng người, lại thấy tám khẩu hỏa pháo của quan binh dừng ở đó. các binh sĩ ở bên cạnh hòa pháo dùng tốc độ khiến người ta phải cứng lưỡi tháo dây ngựa ra. làm sạch nòng pháo, bỏ túi thuốc vào rồi đút đạn chì.

Trong nháy mắt mấy người cầm gậy gỗ thô chèn vào trong bánh xe của pháo, nhắm chuẩn hòa phao về phía nơi mình đang đứng, hiệu xuất cao mà động tác cũng vô cùng thành thạo.

Phía Sấm quân đã nhìn tới trợn tròn mắt rồi. có điều sự khẩn trương này lập tức lại được thả lỏng, cự lỵ xa như vậy thì có thể làm được gì chứ. chuẩn bị tốt rồi. đợi khi loạt pháo đầu tiên của quan quân bắn xong sẽ nhanh chóng phản kích là được.

Quách Lương híp mắt lại, tuy gậy trúc đã bị nhổ đi, nhưng pháo đội của đối vương vẫn đứng trong phạm vi của mấy cây gậy trúc đó. trong Giao Châu doanh vẫn chưa có công cụ tính toán cự lỵ hoặc là nhân tài có thể đoán ra cự lỵ. cho nên cần đặt vật tham chiếu cự lỵ ở trên chiến trường.

Loại pháo đồng thứ phẩm do quan doanh tượng phường chú tạo của sấm doanh đường kính to nhỏ bất đồng, có điều đại đa số là đường kính một cân tới ba cân xạ trình cũng chỉ cỏ khoảng một trăm năm mươi bước.

Nhưng trong cục chế tạo binh khí của Giao Châu doanh, đã tận hết khả năng để tiêu chuẩn hóa và coi trọng chất lượng, hỏa pháo ba cân có xạ trình hữu hiệu là ba trăm bước, cự ly xa nhất thậm chí có thể đạt tới bốn trăm năm mươi bước, chỉ có điều loại hỏa pháo này yêu cầu rất tinh tế. mồi một phần đoạn chế tạo thủ công đều tốn rất nhiều thời gian, Giao Châu doanh cũng không có quá nhiều.

Hiện tại pháo đội của sấm doanh đã ở trong xạ trình rồi.

"Nã pháo!"

Theo một tiếng hô của Quách Lương, tám khẩu hỏa pháo lần lượt khai hỏa.