Thuận Minh

Chương 270: Nhiều người chờ đợi



Ở gần cảng tư này, nói là nơi an toàn nhất cũng không quá, cư dân đều là gia đình của chiến sĩ Giao châu doanh, có quân đội đóng quân ở gần, trên biển cũng có lực lượng đồng minh của Giao châu doanh.

Vì chung quanh như vậy, nên thủ lĩnh thân vệ Vương Hải cũng có chút thoải mái. Hắn hiện giờ cũngđã hơnhai mươi tuổi. cùng cha mẹ ngắm cảnh biển nhàn nhã lại không quá hứng thú, huống hồ từ nhỏ tới lớn đã ngắmcảnh biểnbaonămrồi, đã chán lắm rồi.

Vương Hải và Thang Nhị cách nơi những người kia tụ hội hơi xa. hai người đều là võ tướng dẫn binh, không quá để ý gì, ở nơi tránh gió thế này cứ ngồi hoặc nằm, nghỉ ngơi thoải mái thôi.

Bên này có thể nhìn thấy đám người ra ra vào vào trong quân doanh dưới trướng Lý Mạnh. Vương Hải ngáp một cái, thấp giọngphàn nàn:

“Đại nhân chúng ta khó có lúc nhàn rỗi. người cả Sơn Đông đều tới tỉm, thật là phiền phức".

Quan hệ giữa Thang Nhị và Lý Mạnh dù sao cũng không thân cận bằng Vương Hải, chỉ ở cạnh cười hì hì, nhưng không tiếp lời. Nói xong câu này, Vương Hải lại tinh thần tỉnh táo, xoay người ngồi dậy, kích động hỏi:

“Gần đây chu đồng tri và Ninh sư gia đã có kế hoạch chiêu binh rồi, bên đồn điềnđiền trang cũng đã bắt đầu, Lão Thang, ngươi có tin tức gì không?”

Nói tới chuyện này, Thang Nhị ít nói cũng trở nên hào hứng, trêu ghẹo nói:

“Đại Hải, người cả ngày theo cạnh đại nhân, còn tới hỏi ta, đừnggiả bộ nữa”.

Vương Hải cười hì hì cố ý nghiêm chỉnh, ngậm miệng không nói. Thang Nhị lại dở khóc dở cười, theo lý mà nói hiện giờ hai người đều là tướng lĩnhthân cận của Lý Mạnh, môt người phụ trách đội ngựa. Mặc dù chức vụ quân hàm chỉ là thiên tổng, nhưng địa vị thật sự lại ngang bằng với Mã Cương, Triệu Năng. Vương Hải cũng như vậy. thậm chí với người không rõ tình hình Giao châu doanh, địa vị của Vương Hải thậm chí còn cao Hơn những tướng lĩnh khác, đó chính là đại tướng thân vệ, làngườiquan trọng nhất.

Tuổi tác hai người cũng không lớn, tất nhiên, cho dù Triệu Năng lớn tuổi nhất hiện giờ cũng chỉ sắp tới bốn mươi thôi. Tuổi tác quân tướng Giao châu doanh tương đối trẻ. Binh thường Vương Hải và Thang Nhị vẫn giữ thái độ uy nghiêm trước các thuộc hạ. Lúc này hai người cũng nói chuyện tào lao đã tự nhiên hơn nhiều.

Vương Hải từ đầu tới cuối không nói, cuối cùng lại cười bảo Thang Nhị nói điều mình biết ra, còn mình bổ sung. Thang Nhị suy nghĩ cẩn thận rồi nói:

“Chuyện này xảy ra khi trên đường quay về Tế Nam, mọi người đã từng bàn luận, Giao châu doanh hiện giờ có khoảng một vạn ba nghìn chiến binh, lần trung binh này tăng lên hai vạn, chia thành bốn quân. Tầm nghìn người quân Đăng châu phụ trách Đăng châu và phía bắc Lai Châu. Một vạn quân Thanh châu, phụ trách Thanh châu, sáu nghìn quân Duyệt châu trấn thủ Duyệt châu, chín nghìn người trong quân doanh phụ trách Tế Nam và phủ Đông Xương".

Cẩn thận nói ra những điều này, Thang Nhị nhặt viên đá nhỏ ném ra ngoài, cười nói:

"Hai huynh đệ chúng ta phải đi theo Đại nhân, mấy ngày nay ta đã lệnh cho thủ hạ bắt đầu sửa sang lại những vật phẩm thô nặng, nhưng tới bên Tế Nam và phủ Đông Xương cũng tốt. dựa vào Bắc Trực Đãi Hà Nam, muốn mua ngựa cũng dễ dàng hơn. Hiện giờ các kỵ binhcưỡi ngựa, mặc giáp qua lại công kích không được mấy lần, Đại Hải, ta nói cả những điều ta biết rồi, ngươi thì sao?”

Vương Hải lại không được vui vẻ như Thang Nhị, có chút phẫn nộ nói:

"Còn có thể biết cái gì, ngươi đoán được cả rồi, tham tướng phân thủ bên Mã Cương và Triệu đại ca, Trần Lục ca là du kích trấn Duyệt, đều là tướng quân hiệu lệnh một phương, haingười chúng ta từ thiên tổng tới đô ti, một đô ti thân binh, một đô ti đội ngựa”.

Thang Nhị thấy Vương Hải như vậy, biết được nguyên nhân, liền cười an ủi:

"Ở cạnh Đại nhân không có gì không tốt cả, cũng không phải không có cơ hội đánh trận lập công, thời gian sau này còn dài, giờ đã tới đâu đâu”.

Nghe những lời này của Thang Nhị. Vương Hải gật gật đầu, không nói gì nữa. nhìn lều trại bên dưới, lại thấy Quách Đống đi ra từ lều trại phía dưới, nhớ tới một chuyện lại nói:

“Bên chế tạo binh khí chắc cũng chuyển tới giao giới giữa Tế Nam và Duyệt châu rồi, nói là bên đó gần Lai Nguyên và Đằng huyện, than và sắt đều thuận tiện, bên đó cũng là một trong những nơi phồn hoa nhấtSơn Đông. Thợ rèn bên Hà Nam và Bắc Trực Đãi cũng dễ chiêu mộ hơn, ta nghe những binh lính súng ống thuộc hạ nói, hiện giờ bên chế tạo binh khí họ vừa bận đẩy nhanh chế tạo binh khi, vừa bận chuyển đi, Lão Quách mệt mỏilắm rồi.

Lai Nguyên xưa nay có quặng sắt,Đại Minh có nha môn chuyên phụ trách khai thác quặng sắt ở Lai Nguyên, cũng có người phụ trách giám sát quặng, tài nguyên vô cùng phong phú. Đằng huyện lại có than đá, thời đại này nhucầu về than đá không lớn lắm. mặc dù bên đó có mỏ than lớn. nhưng quymô lại rất bình thường.

Nguyên nhân mấy năm nay phát triển là vì bên chế tạo binh khí Giao châu doanh thu mua lượnglớn, tiêu tốn nhiều bạc xuống, thấycó thể kiếm lợi, lúc này mới dần dần chiêu mộ công nhân, mở rộng sản xuất.

Lý Mạnh ở trong lều, ngồi trên ghế chuyển trong nhà quân hộ gần đó tới, ở chân núi đầu bếp bận rộn nướng cá cho hắn, còn có một dĩa thịt dê, lại có mấyngườidẫn cả nhà lớn nhỏ tới bên biển dạo chơi. Những người khác đều đang rảnh rỗi và nghỉ ngơi. Nhưng bên Lý Mạnh lại không nhàn rỗi được, đây được coi là trường hợp không chính thức, rất nhiều việc trong công vụ không thể tùy tiện đưa ra hỏi hoặc kiến nghị đều có thể nói tại đây.

Kết quả từ sáng sớm tới giờ, Lý Mạnh ở trong lều tiếp đón, không có thời gian rảnh rỗi, tới bữa cơm trưa, những gia quyến bên trên mấy lần tới mời, cũng không có thời gian tới, đơn giản là cho đầubềp riêng làm một phần thức ăn, mình sẽ tranh thủ thời gian.

Mọi người bên dưới nếu đang ăn cơm mà nhìn thượng quan, chính là chuyện vô cùng thất lễ. Nhưng người bề trên ăn cơm nhìn thấy bề dưới, lại không coi thuộc hạ là người ngoài, tỏ vẻ thân thiết, dù sao cũng tiện cho Lý Mạnh, cũng không quá coi trọng.

Từ sáng sớm, lại là đại diện Trịnh gia quản lý ở cảng cung kính tới thỉnh an Lý Mạnh, sau đó nói rằng gần đây Trịnh gia chuẩnbịmở một xưởng đóng tàu ở giữa Linh Sơn vệ và Ngao Sơn vệ, tin tức mới nhậnđược tối qua, thông báo đầutiênchobênLý Mạnh, cũng coi như nịnh nọt, lấy lòng.

Đường đi tới Nhật Bản và Triều Tiên, ở phương Bắc cũng cần phải có một nơi sửa thuyền, Trịnh gia chọn địađiểm ở đây cũng là bình thường, dù sao với Lý Mạnh cũng là chuyện tốt, có thể học hỏi những người này, lại có lợi cho các thủy thủ và hàng hải, đây đúng là một chuyện đáng mừng.

Trên cảng cũng có người của Giao châu doanh, người này tới báo cáo khá đơn giản, chẳng qua chỉ là hơn một nghìn một trăm thanh niên trai tráng được chọn, bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ cùng thuyền của Trịnh gia quay về gần Phúc Kiến. Đầu mục ở cảng này từ lúc lập nghiệp đi theo Lý Mạnh, giờ lớn tuổi rồi tới nơi này thủ vệ, cũng có tư cách và phân lượng nói chuyện, cẩn thận đề nghị:

“Đại nhân, chúng ta tự bỏ tiền ra cho người tới bên mọi rợ phương nam kia, những người này phải bán mạng cho họ, vụ làm ăn này chúng ta cũng không thiệt, nếu theo lâu rồi, những người này còn không nghe lời Giao châu doanh chúng ta sao?’

Lý Mạnh đầu tiên hỏi:

- Trịnh gia từđầu mục tới thủy thủđềulàngười ở đâu?

Đầu mục đứng ở đây suy nghĩ rồi trả lời

- Đều làngười Phúc Kiển, nghe nói đều là trong một phủ

Lúc này Lý Mạnh mới nói:

- Những ngườiSơn Đông chúng ta tới đó có thể được tin dùng sao, chắc chắn phải cẩn thận đề phòng, nếu không thể đồng lòng, thân thíchngười ta lại đều trong tay chúng ta, ngươi nói họ sẽ nghe ai.

Còn chưa nói xong, đầu mục thủ vệ kia mới ngộ ra, thời gian này, Lý Mạnh có phán đoán với Trịnh gia, mặc dù có thế lực rất lớn, nhưng lại không có kết cấu cách thức và phong thái tương ứng. dù sao cũng không thành cục diện gì lớn, thật sự không cần thiết lo lắngvàđánhgiá họ quá cao.

Bên chế tạo binh khí Quách Đống vào, một là nói giám sát bên Nam Kinh, tiến độ và tình hình chế tạo binh khí bên trấn Phùng Mãnh, hai là báo cáo tình hình cho người tới Lai Nguyên, ở nơi quan trọng triều đình đều có quan lại chuyên môn và thái giám quản lý. đặc biệt là tài nguyên quặng sắt như vậy. Quan viên đó đều là tiểu lại, không dám gây chuyện với Tổng binh Sơn Đông, nhưng giám sắt quặng sắt Hứa Thất là một kẻ phiền phức, làm chủ chính ở quặng sắt chính là tên thái giám này. Hắn luôn làm khó dễ cho các thương nhân thương đoàn Linh Sơn tới mua quặng sắt, muốn có hối lộ.

Thương đoàn Linh Sơn và người của bên chế tạo binh khí sau khi tính toán, phát hiện nếu theo giá thái giám này đưa ra, không bằng mua thẳng thành phẩm trong kho vũ khí ở Nam Kinh.

Hơn nữa người của thương đoàn Linh Sơn cũng hỏi thăm rõ rồi, nghe nói phía sau thái giám Hứa Thất này là vị đại Lão nào đó trong ti lễ giám, không thể đắc tội. Quách Đống luôn bận rộn chế tạo, rất ít tiếp xúc với các vấn đề khác của Giao châu doanh, sợ vì tới đó, làm chậm tiền độ, cũng không quan tâm tới thể diện, tới tìm Lý Mạnh, vừa là cóthành ý tự trách tội, vừa hỏi cách xử trí.

“Chuyện nhỏ như vậy. để ý tới hắn làm chi, ngươi tới dựng khu lò rènlên trước, những cái khác không cần ngươi quan tâm”.

Quách Đống vô cùng sợ hãi, còn tưởng Lý Mạnh tức giận rồi, nhưng Lý Mạnh lại có vẻ mặt ôn hòa, phía sau lại có người đợi, cũng không tiện chần chừ đứng lại, đành khom người lui ra.

người đi vào tiếp là Tôn Hòa Đấu, hôm nay Tôn Hòa Đấu mặc áodàì, miễn cưỡngcó chút dáng vẻ của sĩ tử. Lý Mạnh có chút kỳ lạ, hiện giờ Tôn Hòa Đấu là một trong hai người có địa vị caonhất bên chế tạo binh khí, vừa nãy Quách Đống vào rồi, hắn có chuyện gì sao?