Thuận Minh

Chương 267: Lại tạo phản rùi



Tháng năm Sùng Trinh năm mười hai, binh mã tập trung ở Giao châu doanh trừ hai nghìn người canh giữ ra, số binh mã còn lại đa số quay về trấn thủ.

Lý Mạnh suất lĩnh quân đội có thể nói là càng đi càng ít. Mã Cương, Trần Lục, Triệu Năng đều giữa đường đi về thành trì trấn thủ của mình, cho dù là đại quân hành quân, so với thời gian chiến đấu ở phủ Đông Xương và phủ Tế Nam không biết nhanh Hơn bao nhiêu, vì có cung ứngtiếptế đầy đủ của điền trang trên đường đi, một số chuyện cần tập trung sức lao động, cũng đềutập trung tráng đinh và tá điền, rất thuận tiện.

Trên đường hành quân, tin tức trong bán kính trăm dặm lúc nào cũng có thể tập hợp tới tay quân tướng Giao châu doanh, đó chính là cái gọi là ưu thế nội tuyến.

Trong quân nghị Tế Nam mọi người đều có tổng kết chung về Giao châu doanh, đó chính là không thể tách khỏi tiếp tế quân nhu. trang bị nhẹ vào trong đại quân giao chiến đều không được, nếu quân nhu đầy đủ, tiếp tế kịp thời, cho dù là hành quân thong thà, quân địch chủ động tới tấn công, Giao châu doanh cũng có thể chiến thắng nhờ ưu thế hỏa khí.

Cuộc chiến với kỵ binh quân Thanh ở huyện Tề Hà. mọi người càng phân tích càng cảm thấy nếu đội quân này hành quân thong thà, làm từngbước, không vội vàng lên đường như vậy, kỵ binh Thát Tử dàn trận xong, hỏa thương binh nhét đạn dược xong và trường mâu binh ở phía trước, không thể nói tới thuận lợi gì.

Xét tới cùng, Lý Mạnh vẫn có chút vội vàng. Tất nhiên mọi người không chỉ ra vấn để này rõ ràng, chỉ là tự Lý Mạnh kiểm tra thôi.

ở đằng kia có thư sinh giảng bài, Lý Mạnh thuật lại binh thư chiến lược và thí dụ chiến trường, điều thường nói chính là giao chiến cùng man di, đặc biệt là Mông Cổ,Tây Lỗ phương bắc và Nữ Chân Đông Lỗ. Quan quân nếu không có đủ kỵ binh, đại quân tiếp chiến,cho dù là giành được thắng lợi, cũng không có quá nhiều thu hoạch, vì đối phương đều là kị binh. Một khi thất bại, lập tức phóng ngựa bỏ chạy, đại đội bộ binh của quan binh cũng không thể truy kích, còn thường xuyên vì truy kích kỵ binhđối phương, đội hình hỗn loạn, ngược lại bị đối phương phản kích lại. Là ví dụ từ thắng trở thành bại. Mà quan quân nếu bại, rất dễ dàng trở thành đại bại, vì kỵ binh man di đột nhập, binh sĩ tán loạn, chạy tán loạn nhanh chóng diễn biến thành một màn chémgiết.

Nên người viết những trận điển hình đều đề nghị quan quân cũng nên tăng cường kỵ binh, hơn nữa phàm là người có kinh nghiệm viết văn, đều không quá coi trọng hỏa khí, ngược lại cho rằng nên chú trọng vật lộn và cung tiễn.

Nhưng đó chỉ là phán đoán của mọi người. Trong bàn luận nghi quân Tế Nam lại bị lật ngược lại. Số lượng bộ binh Giao châu doanh lớn hơn nhiều số lượng kỵ binh, cho dù là đội ngựa, cũng có bộ phận tương đương xuống ngựa làm bộ binh, chỉ có điều muợn lực cơ động của ngựa đểnâng cao tốc độ mà thôi.

Lẽ ra quân đội như vậy, đối diện với kỵ binh Thát Lỗ đúng ra là chịu nhiều thiệt hại, nhưng Giao châu doanh lại rất khác với quan quân bình thường. Hỏa khí của Giao châu doanh không phải loại chế tạo thô sơ như của quan quân bình thường, hơn nữa ngoài tầm bắn sẽ phóng ra một ngọn lửa. Hỏa khí của Giao Châu doanh được các thợ rèn chế tạo tỉ mỉ, huấn luyện nghiêm khắc, là vũ khí giếtngười.

Trong tầm bắn cung tiễn không bắn tới, Súng ống và hỏa pháo đã có thể tấn công kẻ địch, hơn nữa hễ là kẻ địch bị đánh trúng, theo cách chữa trị thời đại này, ít nhất cũng là thương tổnmất đi sức chiến đấu. chỉ cần Giao châu doanh ung dung bày trận, đạn dược đầy đủ, vậy thì kẻ địch vớikỵ binh là chính hoàn toàn mất điưu thế.

Lý Mạnh và các quan quân trong lộ trình từ Tế Nam quay về Giao châu có ấn tượng sâu sắc với điều này. chỉ cần là địa bàn mình khống chế, tiếp tế, tình báo, các vấn đề hậu cần đều không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. càng trong hoàn cảnh như vậy, hoặc là gần trong hoàn cảnh như vậy, quân Giao châu doanh ung dung bày trận, tình hình đạndược đẩy đủ, tính khả năng càng cao, cũng chính là đảm bảo mấy điều kiện trên. Phần thắng của Giao châu doanh vô cùng lớn.

Đó cũng chính là nói với các quân tướng lúc chiến đấu, phải làm cái gì, phải tránh cái gì.

Trên đường điều quân trở về. cũng coi như phúc lợi cho binh lính bình thường Giao châu doanh, cho họ hưởng reo vui và ăn khao của dân chúng ven đường. Trong tuyên truyền của quan phủ, Giao châu doanh giành thắng lợi cực kỳ huy hoàng, tự kiểm cũng chỉ là tự kiểm, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ trạng thái thắng lợi hồi kinh.

Những huyện phủ thành trì họ đi qua đều là địa bàn bảo vệ của Giao châu doanh. Các thân sĩ, đại tộc, dân chúng trong vùng cũng chỉ có nhìn thấy một đội quân thắng lợi, mới có thể cảm thấy mình an toàn, mới có lòng tin vào quân đội mình cúng bái này, mới cảm thấy kính sợ đội quân như vậy.

Vì muốn tuyên truyền thắng lợi của mình, thể hiện quân uy, nên tốc độ hành quân không hề nhanh, khoảng giữa tháng năm mới tới được vùng Bình Độ châu.

Đã khôi phục lại truyền gửi công báo triều đình, đường báo Sơn Đông. Quân báo khẩn cấp của bộ binh được triều đình và người đưa tin ở Sơn Đônggửi tới Lý Mạnh.

Trong báo cáo tiếng phổ thông lưu loát, Lý Mạnh Thấy có chút tin tức có ý nghĩa. Mặc dù điểm cuối cùng tiết điểm Quan Đạo đều là huyện thành Giao châu, nhưng Giao châu doanh ngoài thành yếu tắc thế này, tuyệt đối không vào thành, đều lựa chọn địa hình ngoài thành tự hạ trại, như thế vừa giữ được cảnh giác, vừa giành được sự khen ngợi về độ nhân nghĩa của vùng.

Nên trên khu đấtbằng phẳng gần doanh trại Lý Mạnh, Vương Hải, Thang Nhị và mấy doanh thiên tổng theo Lý Mạnh về Giao châu, ngày nào cũng tới trong quân doanh nghị sự, vừa vặn lúc công báo đưa tới, nhìn Lý Mạnh mỉm cười lật từng trang công báo, những người khác đều cảm thấy tò mò.

Lý Mạnh đặt giẩy tờ trên tay xuống bên cạnh, thản nhiên nói:

'Trương Hiến Trung, Lã Như Tài lại làm phản rồi. Lần này Hùng Văn Xán cũng khó tránh khỏi tội rơi đầu, nhưng khôngbiết lần này Dương các bộ giải thích với họàng thượng thế nào?

Trong lời nói của Lý Mạnh có ý chầm chọc, mấy quân tướng bên dưới cũng có chút hả hê cười rộ lên. Binh Bộ Thượng Thư Dương Tự Xương chủ trương nghị hoà, phái người tới chiêu an Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung, phái người tới vùng biên giới tiếp xúc với Mãn Thanh, Nữ Chân. Mặc dù không truyền bá nhưng ai cũng biết.

Hơn nữa chính trong khoảng thời gian này, quan viên văn võ vùng Bắc Trực Đãi bắt đầu bị Dương Tự Xương định tội, không ít người bị bắt đi xử trảm. Quan lại, quân tướng Sơn Đông xúc cảnh sinh tình, cũng đều cảm thấy lạnh cổ, thầm nghĩ nếu không phải Giao châu doanh Lý Mạnh đánh thắng trận bên huyện Tề Hà, số người rơi đầu hôm nay chỉ sợ cũng có mình.

Mà khi Thát Tử xâm nhập,người định racácquyết sách chính là học sĩ nội các, Binh Bộ Thượng Thư Dương Tự Xương, nhiều người bị xử trảm nguyên nhân thường là chấp hành mệnh lệnh và kế hoạch của Dương Tự Xương mới chuốc lấythảm bại, bị định tội chết, về phần Dương Tự Xương với tội khấu trừ quân lương, Cao Khởi Tiềmchậm trễ không ứng cứu, khiến Lô Tượng Thăng một mình chết trận trên sa trường, cũng đủ tội chém đầu, nhưng lại được hắn xảo ngôn che dấu, ngược lại trở thành công thần.

Phàm là quan lại có liên quan đều vô cùng phẫn hận, chỉ có điều vì Dương Tự Xương rất được hoàng đế Sùng Trinh tin tưởng, cũng chỉ không thể làmgì được hắn mà thôi.

Đủ các loại tin đồn và lời chế nhạo châm trọc liên quan tới Dương Tự Xương bay đi khắp nơi, ngay cả các quân tướng Giao châu doanh cũng vì Dương Tự Xương tùy ý điều khiển, suýt nữa khiếnGiao châu doanh bại trận mà vô cùng phẫn hận. Hiện giờ, Trương Hiến Trung và Lã Như Tài sau khi được chiêu an lại tạo phản, mọi người không cảm thấy kinh hoảng mà đều cảm thấy hả hê, chính là vì nguyên nhân này.

Tổng lý năm tỉnh Hùng Văn Xán - người đi chiêu an Trương Hiến Trung, Lã Như Tài chính là môn hạ của Dương Tự Xương, ngườichấp hành cũng là người chiêu an. kết quảTrương Hiến Trung và Lã Như Tàilúc ấy bị quan quân vây đuổì chặn đường, đã không duy trì được thế cục, mượn cớchiêuan,chiếm vài thành trì nghỉ ngơi lấy lại sức, cuối cùng cũng khôi phục lại.

Ở hai tri huyện Cốc thành và Phòng huyện, thay mọi hành động của Trương Hiến Trung và Lã Như Tài đềulà chuẩn bị cho tạo phản, mấy lần báo lên trên, nhưng một viên quan thấpphẩm ở vùng như họ, mọi tin tức thậm chí còn không tới được bên Tổng lý năm tỉnh Hùng Văn xán, càng không nói tới triều đình.

Huống chi Dương Tự Xương trình báo với Tổng đốc, tuần phủ, chỉ cần không hợp với ý mình đều ngăn không cho báo, tin của huyện lệnh này càngbác bỏ lại.

Tới lúc này, cuối cùng là một cục diện không thể cứu vãn. Nhưng người trong thiên hạ đều có chút hả hê, nhưng Dương Tự Xương thân là trọng thần triều đình, rốt cuộc đã làm những gì, nhưng trọng thần triều đình như vậy, hoàng đế Sùng Trinh vẫn tin tưởngvô điều kiện, đủ thấy hoang đường.

Với triều đình như vậy, với đại thần như vậy, Lý Mạnh càng ngày càng thất vọng. Thời hiện đại, trong phim truyền hình, điện ảnh không ít lần nhắc tới hoàng đế Sùng Trinh, đánh giá đều là mặc dù cần cù, liêm khiết, nhưng đại thế cục vẫn là không thể hòa nhau. Con người vẫn không thể thắng được trời, nhưng với tình hình này, hoàn toàn khôngphải là thiên tai mà là** (**: là nguyên văn của tác giả, có lẽ chỗ này lànhânhoạ)

Lần này đại quân Mãn Thanh xâm chiếm, Bắc Trưc Đãi và Sơn Đông cố nhiên là thương vongthảm trọng, gâytổnthất lớn cho đế quốcĐại Minh, nhưng sau khi Mãn Thanh rút khỏi. triểu đình lại một hồi chém giết, giết một lần những quan văn võ lớn tội không đáng chết, thậm chí là vô tội trong vùng.

Cứ tiếp tục như vậy, còn ai trung thành nữa? Nêu lần sau quân Thanh xâm chiếm, còn có người tử chiến không ngớt sao?

Trương Hiến Trung và Lã Như Tài và các quan binh đánh chém nhiều năm, một khi nói là chiêu an, lập tức lệnh cho quan binh không tiếp xúc với họ, đồng ý phần lớn yêu cầu của họ. Mọi cách nịnh nọt, nuôi hổ là hoạ, tới khikhôi phục lại, sau đó lại là kỵ binh tạo phản, các quan binh được lệnh rời khỏi thậm chí không kịp chạy tới.

Tình hình tồi tệ như vậy, đâu có thể nói là thiên tai, rõ ràng là ***

Nếu tình hình triều đình đã không thể thay đổi, đại cục càng lúc càngxấu đi, Lý Mạnh càng kiên định một niềm tin, mình phải lớn mạnh hơn, chỉ khi mình lớn mạnh, Giao châu doanh lớn mạnh, mới có thể thay đổi điều gì đó.