Thuận Minh

Chương 196: Tôn hòa đấu



Vào lúc đang bực bội thì nhìn thấy bàn đạp của con thuyền khách được thả xuống, ba người ăn mặc như nho sinh giẫm lên bàn đạp rồi bước xuống, ba người đều khoảng hơn ba mươi tuổi, hai người đi trước mặt đầy vẻ phẫn nộ và sợ hãi còn người đi sau cùng thì mặt mày rất trầm ổn.

Sau khi ba nho sinh này xuống thuyền, mấy gia binh của Trịnh gia cầm đao kiếm bước lại gần, quay đầu lại quát mấy câu, lại có một số phu nhân nhi đồng, khóc lóc sướt mướt rồi từ trên thuyền đi xuống.

Chắc rằng sinh hoạt ở trên thuyền trong một khoảng thời gian dài rất không thoải mái, những năm nay khẳng định không có biện pháp so sánh với vận chuyển trên biển thời hiện đại, mặc dù y phục trên mình những người này rõ ràng là thứ mà chỉ có gia đình quan lại mới có. nhưng nhìn thế nào cũng đều lộ ra bộ dạng tiều tụy suy yếu vô cùng.

Lý Mạnh hoàn toàn hồ đồ rồi. Tên đầu mục của Trịnh gia thì bước nhanh tới, mở miệng cười nói: "Tặng trứng gà không tính là gì cả, tặng gà mái biết đẻ trứng mói là thứ lâu dài, mấy vị này chính là đại hành gia chế tạo pháo của Đại Minh chúng ta!"

Nghe thấy câu này, Lý Mạnh lập tức nảy sinh hứng thú, tên đầu mục của Trịnh gia nhìn thấy biểu tình của Lỵ Mạnh có biến hóa, trong lòng mừng rơn, thầm nghĩ lần này rốt cuộc cũng tặng đúng đồ rồi. Đối phương quả nhiên là cực kỳ cảm thấy hứng thú với cái này, liền vội vàng giải thích: "Đại nhân có biết Đăng Lai tuần phủ Tôn Nguyên Hóa mấy năm trước bởi vì loạn Đăng Châu mà bị xử tử không?"

Người này Lý Mạnh tất nhiên là biết, gật gật đầu, tên đầu mục của Trịnh gia đó lại nói: "Tôn Nguyên Hóa chính là đại hành gia nhất đẳng về chế tạo pháo của Đại Minh, hắn tuy bị xử tử, nhưng lưu lại ba nhi tử, lại có người học được bản lĩnh này. Chúng ta tự tác chủ trương, “mời ” họ tới đây cho đại nhân, tháng sau còn có mấy chục công tượng ở Ma cao chuyên đúc pháo cũng được mời tới. Hi vọng có thể giúp đỡ được một chút cho công việc của đại nhân."

Lý Mạnh nghe thấy những lời này, hơi trầm tư một chút, rồi lập tức vô cùng mừng rỡ. Sách "Tây pháp thần cơ" của Tôn Nguyên Hóa mình cũng từng đọc qua. Những danh từ chuyên nghiệp và đơn vị đo lường cổ đại ghi bên trong quá nhiều, công tượng bên dưới căn bản là không biết chữ, cho dù là tìm một tú tài tới giảng thuật thì cũng là lơ mơ mù mờ, muốn trông mèo vẽ hổ tạo pháo là chuyện căn bản không thể thành.

Cái gọi là đi mòn gót sắt không tìm thấy, có được lại chẳng tốn chút công phu chính là cục diện hiện tại đây. Hảo gia hỏa Trịnh gia không chỉ tặng người chỉ đạo lý luận tới tận cửa mà tháng sau còn có đưa tiếp công tượng đến. Chuyện chế tạo pháo này đột nhiên biến thành dễ như trở bàn tay, ít nhất thì trong suy nghĩ của Lý Mạnh cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Đương nhiên nhìn bộ dạng cầm đao cầm kiếm quát mắng của gia binh Trịnh gia, và trạng thái sắc mặt tiều tụy của những người này, chữ "mời" vừa rồi được thốt ra từ trong miệng đầu mục Trịnh gia rốt cục có mấy phần thật lòng thì thực sự là khó nói. Có điều Lý Mạnh lại không rảnh để ý tới loại chuyện nhỏ này.

Hắn cũng không che giấu sự cao hứng ở trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười, hơi trầm ngâm một chút rồi nói với đầu mục Trịnh gia: "Giữa Tức Mặc và Linh sơn có đảo Lương cảng, quý phương là làm buôn bán trên biển, cũng cần chỗ cho thuyền đậu, cứ ở trong đây chọn một nơi để xây càng đi. Trịnh gia là hành gia trên biên, các người cứ quyết định, bản quan đảm bào tuyệt không xảy ra vấn đề gì."

Cái mà Trịnh gia luôn luôn thèm muốn chính là có một bến cảng được bảo hộ an toàn ở phương bắc. Nhưng Đại Minh lịch đại vài lần cấm biển, hơn nữa còn có lọan giặc Oa ở giai đoạn sau. Đối với việc xây bến cảng mới ở phương bắc rất khó được quan phủ cho phép, giữa Thiên Tân vệ và Sơn Đông có tuyến thủy vận trên biển vận chuyển lương thực binh khí, có điều sau khi Khổng Hữu Đức từ Đăng châu ra biển chạy trốn, tuyến đường này đã bị bịt lại.

Hiện giờ có được lời hứa hẹn của Lý Mạnh, khẳng định cũng không được quan phủ cho phép, có điều ở địa bàn phủ Lai châu này Lý Mạnh đã nói gì thì đó là vương pháp.

Nghe thấy lời của Lý Mạnh, vị đầu mục của Trịnh gia đó nhất thời không kịp phản ứng lại. Sau đó thì lập tức mừng rỡ như điên, ai ngờ chuyện mà Trịnh gia trên dưới đều mơ ước lại đột nhiên có thể được hoàn thành, lần này tặng pháo, tặng công tượng cũng chăng qua là muốn có được giá ưu đãi trong việc buôn bán muối tư về sau mà thôi. Chuyện bến cảng cần phải từ từ tiến hành, ai ngờ hôm nay Lý Mạnh lại mở miệng hứa hẹn.

Nhất thời vui mừng quá, đầu mục của Trịnh gia này cũng bất chấp lễ tiết, quỳ xuống trước mặt Lý Mạnh, miệng liên tục nói: "Lý đại nhân ban ân huệ lớn này cho Trịnh gia, Trịnh gia chắc chắc sẽ toàn tâm báo đáp."

Lý Mạnh cười cười, có bến cảng này đối với người Trịnh gia tất nhiên là chỗ tốt rất nhiều, đối với mình thì cũng có không ít lợi ích, chỉ là thuận nước giong thuyền mà làm thôi.

Người bị đuổi từ trên thuyền khách của Trịnh gia xuống tụ lại thành một đống, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em thì vẫn chưa từng dừng lại, ba nho sinh thì đã trấn định, mấy người đứng trên bến đò đơn giản có chút mờ mịt nhìn bốn phía, người đi cuối cùng hơi do dự nói."Nơi này là địa giới Sơn Đông phải không?"

Sau khi nói ra ba chữ "phủ Lai châu”, ngoại trừ trẻ con ra, các nữ nhân đều an tĩnh trở lại, những người này đứng ở trên bến tàu quan sát xung quanh, giống như là có rất nhiều cảm khái.

Gia binh của Trịnh gia chắc là đã nhận được phân phó, sau khi đưa ba nhi tử của Tôn gia và gia quyến xuống cũng không quan tâm nữa. Lý Mạnh đứng ở phía bên kia nhìn những người này, Trần Lục ở trên bờ thì vừa lấy tay áo lau mồ hôi vừa đuổi theo, hỏi: "Đại nhân, những thư sinh và người nhà này rốt cục là..”

Lý Mạnh vẫn khoanh tay, cười nói: "Phái người tới vệ sở triệu tập xe ngựa, hộ tống mấy thư sinh này và người nhả của họ về trấn Phùng Mãnh, an trí cho tốt."

Trần Lục tuy không biết những người này rốt cuộc là ai nhưng vẫn dạ một tiếng, vội vàng quay người đi xử lý, đi được mấy bước thì lại bị Lý Mạnh gọi lại, không ngờ lại thấy tham tướng phân thủ Lai châu Lý Mạnh Lý đại nhân trước giờ hỉ nộ không lộ ra mặt lại mỉm cười dặn dò: "Chớ có lỗ mãng, mấy vị này là khách quý, nhất định phải khách khí, khách khí."

Linh Sơn vệ sở hiện giờ không còn là bộ dạng nghèo khó như trước kia nữa, đã được gọi là một trong những địa phương giàu có nhất của hai phủ Đăng, Lai. Mấy cỗ xe ngựa được chuẩn bị cấp tốc. Trần Lục tử rất nhanh liền lái tới phía này, Lý Mạnh đã có phân phó, hắn cũng dặn dò thủ hạ phải ôn hòa một chút.

Đám người Tôn gia tam tử đứng trên bến tàu, từ phủ Tùng Giang tới địa giới Sơn Đông một cách mạc danh kỳ diệu, trong lòng lo sợ bất an. Trần Lục dẫn sĩ tốt Giao châu doanh tới mời đi, tuy nói là thần thái biểu tình khá khách khí, nhưng một đám quân binh mang đao kiếm đi tới thì những đại binh này nói gì có ai dám không nghe.

Vị đầu mục của Trịnh gia sớm đã vui mừng vô hạn, đi xuống dưới thương lượng báo hỉ với người của Trịnh gia cùng tới lần này. Lý Mạnh thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh được thân vệ vây quanh.

Trên bãi biển hiện tại, tiếng người hò hét, tiếng trâu bò rống, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc của trẻ con, tất cả quyện thành một mảng, đúng là náo nhiệt phi thường.

Ánh mắt của Lý Mạnh một chốc thì nhìn đám người vận chuyển hỏa pháo, một chốc thì nhìn về phía Tôn gia nhân, nhưng phát hiện trong đám già trẻ của Tôn gia đại đa số là sắc mặt mệt mỏi, địa giới Sơn Đông rõ ràng là không lưu lại ấn tượng tốt đẹp gì cho họ, hơn nữa bị người ta bắt cóc tới đây. Địa phương này lại toàn là hán tử tinh tráng tay cầm đao kiếm, hơn nữa còn vận chuyển hỏa pháo, người của Tôn gia chưa sụp đổ tinh thần đã là khá lắm rồi.

Phỏng chừng lúc ở trên biển cũng biết được người ở trên thuyền là hải tặc. Từ lúc bị bắt cóc tới hiện tại quả thực là lúc nào cũng sống trong cảnh sợ hãi, kinh tâm động phách. Người nhà Tôn gia có bộ dạng này cũng là bình thường, có điều Lý Mạnh lại chú ý có người vẻ mặt không giống như những người khác. Truyện "Thuận Minh "

Chính là người xuống thuyền cuối cùng trong ba người ăn mặc như nho sinh, người khác thì cúi đầu, sợ hãi cực kỳ, chỉ sợ bị người ở xung quanh chú ý tới. Chỉ có người ăn mặc như thư sinh này lại một mực nhìn chằm chằm vào hỏa pháo đang được kéo đi trên bờ biển, trường sam trên người vị tiên sinh này đã bẩn thỉu vô cùng, trên mặt cũng râu ria xồm xoàm.

Bộ dạng và khí chất nhã nhặn này là không thể giả vờ được, hơn nữa trông thân hình cũng khá kiện tráng, lưng hùm vai gấu, cũng có chút ý tứ của quân nhân.

Những người của Tôn gia này khi đi qua Lý Mạnh, đều nhìn thêm mấy cái. Tôn Nguyên Hóa – tuần phủ Đăng Lai năm đó cũng nổi danh là nho tướng, người nhà tất nhiên là hiểu rõ chuyện quân lữ hơn người bình thường. Có điều Lý Mạnh mặc áo ngắn đứng ở đó lại là vị trí thủ lĩnh, thực sự là khiến những người này hồ đồ.

Mắt thấy sắp đi qua, Lý Mạnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, những khẩu pháo này tiên sinh cảm thấy thế nào?"

Hắn cao giọng hỏi, người của Tôn gia ở phía trước đều ngây người, có điều trừ người nhìn chẳm chằm vào pháo ra thì những người khác đều cúi đầu đi về phía xe ngựa, thư sinh kiện trạng đó do dự một lát rồi trả lời với giọng khàn khàn: "Loại hàng thô trọng này chính là pháo thuyền của Tây Dương, ngoài dùng để thủ thành ra thì còn có tác dụng gì nữa chứ?"

Thanh âm nói chuyện của hai người rất lớn, vị đầu mục của Trịnh gia đang quay lại vừa hay nghe thấy, nói với vẻ không phục: "Lão nô tử của Nữ Chân Thát Tử, chính là bị pháo này bắn chết, thế mà không lợi hại à."

"Bắn chết thì sao, Thát Tử đó mấy năm trước là hoành hành kinh kỳ, pháo này lợi hại như vậv vì sao không mang đi dùng để bắn chết loại đại khấu như Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung!"

Vị thư sinh này lạnh lùng hỏi lại khiến đầu mục Trịnh gia không biết trả lời thế nào chỉ có thể cười khan rồi lấy cớ đi làm việc. Lý Mạnh trong lòng càng vui mừng hơn, tiếp tục hỏi với thái độ thăm dò: "Tiên sinh có thể dạy ta, đội ngũ bộ chiến nên dùng pháo nào không?"

"Nếu là người Tây Dương chế tạo thì là loại bốn trăm cân, năm trăm cân là được, nhưng nếu là công tượng Đại Minh chế tạo e rằng phải bảy tám trăm cân."

Lý Mạnh vội vàng ghi nhớ ở trong lòng, vị thư sinh đó trên người tuy rằng ăn mặc nhếch nhác, nhưng sau khi đàm luận xong mấy câu này, vẫn không hề có vẻ uể oải ngược lại còn dồi dào tinh thần. Lý Mạnh cũng không bước lên trước, chỉ đứng yên tại chỗ ôm quyền hoàn lễ, nói với vẻ trang trọng: "Đa tạ tiên sinh giải đáp thắc mắc, không biết tôn tính đại danh của tiên sinh là gì? Có thể nói cho tại hạ biết hay chăng!"

Người trẻ tuổi bất kể là bản phận đôn hậu bao nhiêu, sau khi đọc cố sự ba lần đến mời của Lưu Huyền Đức cũng đều nhiệt huyết sôi trào, trong lòng thường nghĩ đến lúc nào mới gặp được minh chủ, có thể dùng lễ quốc sĩ để đãi tạ. Chu Dương Chu cử nhân là loại như vậy, vị công tử của Tôn Nguyên Hóa này tất nhiên là cũng như vậy.

Từ lúc lên bến tàu tới giờ tuy nói rằng hắn không rõ phục sức của những binh đinh tinh tráng này nhưng có thể khẳng định chắc chắn là quan binh. Lý Mạnh đứng vững ở giữa, tất nhiên phải là thủ lĩnh, nhìn khí chất cường hãn của những sĩ tốt này, thầm nghĩ Lý Mạnh cũng tuyệt đối có thể là một đại tướng cấp cao.

Tôn Nguyên Hóa sau khi bị chết oan người của Tôn gia nản lòng thoái chí với triều đình, quyết không ra ngoài làm quan nữa, nhưng nhận được một vái này của Lý Mạnh, bỗng dưng lại cảm thấy tâm huyết sôi trào, không tự chủ được mà trả lời: "Không dám nhận, học sinh Tôn Hòa Đấu tham kiến đại nhân!"

Hỏa pháo mà người Tây Dương chế tạo thì khoảng năm trăm cân, hỏa pháo mà công tượng Đại Minh chế tạo thì khoảng tám trăm cân, yêu cầu này lập tức được Lý Mạnh nói cho đầu mục của Trịnh gia.

Trước mặt yêu cầu lập cảng tư đã được đồng ý rồi huống chi là mua mấy khẩu pháo, đầu mục của Trịnh gia lập tức đáp ứng ngay. Thầm nghĩ loại chuyện này thực sự là quá dễ dàng, hỏa pháo tất nhiên là càng lớn thì càng quý, hiện giờ phải mua hỏa pháo nhỏ hơn vậy thì nhà mình càng tốn ít bạc hơn.

Lục môn hỏa pháo tốn mất năm ngày mới đưa được từ Linh Sơn vệ sở tới trấn Phùng Mãnh, mà còn phải huy động thêm nhân lực và súc lực (sức vật kéo) mới làm được. Con đường giữa trấn Phùng Mãnh tới Linh Sơn vệ sở cũng không thể chịu được nổi loại sức nặng và sức ép này, thực sự là rất phiền phức.

Sau khi quay về trấn Phùng Mãnh, trong ba ngàn năm trăm binh có một ngàn người được di chuyển tới phía trang viên của Lý gia. Trang viên Lý gia trước đây chẳng qua là một bộ phận tổ thành của trấn Phùng Mãnh, chỉ cần là cư dân của trấn Phùng Mãnh đều có thể đi dạo quanh Lý gia trang.

Cửa lớn bên ngoài trang viện này bình thường đều được mở rộng, bởi vì trang viên Lý gia đối với Lý Mạnh mà nói cũng chẳng qua là một nơi cư trú. Quân doanh không ở trong đây, địa điểm chế tạo binh khí thì ở trong thôn gần đây, mà sân thao luyện lúc trước cũng đổi thành ở Linh Sơn vệ sở. Người cư trú ở phía này đại đa số là thợ thủ công của Liêu Đông và binh đinh xuất thân không phải từ vệ sở. Nơi ở của gia quyến quân quan cũng chỉ có tiểu trạch viện của bản thân Lý Mạnh ở bên trong là đóng chặt. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "

Có điều lần này sau khi quay về, Lý trang viên lập tức biến thành giới bị sâm nghiêm, cửa lớn vốn được mở rộng vào ban ngày cũng bắt đầu đóng chặt, phàm là nơi người có thể tiến vào đều có sĩ tốt tuần tra phòng giữ.

An toàn của Lý Mạnh là một phương diện, nhưng Mộc Vân Dao theo cạnh cũng không được gặp người khác, một nhà của Tôn gia tất nhiên cũng không thể để người khác nhìn thấy. Người của Tôn gia ở trên bến tàu cũng chỉ là tạm thời khách khí mà thôi, bắt cóc người ta tới đây, muốn đối phương lập tức ra sức cho ngươi là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Phía Mộc Vân Dao, Hà Nam Khai Phong Chu vương phủ dĩ nhiên là nói rằng quận chúa nhà mình bị bệnh nặng đã chết, còn có lời rằng, ba con trai của Tôn gia đột nhiên thất tung ở phủ Tùng Giang, bộ thự cố cựu của Tôn Nguyên Hóa không ít, đều đang tìm kiếm, hơn nữa Tôn Nguyên Hóa còn từng làm tuần phủ Đăng Lai. Người ở Sơn Đông quen biết Tôn gia rất nhiều, bị ai đó nhận ra thì rất phiền phức, cho nên Lý Mạnh liền muốn giấu những người này đi.

Sau này nếu công tượng làm pháo tới rồi, trang viên Lý gia chính là nơi mà bọn họ tạo pháo.

Tháng sáu năm Sùng Trinh thứ mười, nạn hạn hán của Sơn Đông đã trở thành thiên tai lớn, có điều nam bộ Lai Châu thì vẫn an bình, nguyên nhân quan trọng chính là Lý Mạnh - tham tướng phân thủ Lai Châu ở trấn Phùng Mãnh đại hưng thổ mộc, xây dựng trại bào quân doanh, làm nơi đóng quân.

Vào năm có thiên tai mà xây dựng rầm rộ, nếu chịu trả thù lao đầy đủ vậy thì chính là thiện tích rất lớn. Trong lịch sự, vào thời đại này, người của Sơn Đông Đăng Lai vì đại hạn mà xảy ra thảm kịch người ăn người.

Kỳ thực, lịch sử đã thay đổi rồi..