Thứ Nữ Công Lược

Chương 203: Gặt hái (Trung)



Mệt mình vẫn còn lo lắng đến ngõ Cung Huyền, không nghĩ tới, đại ca không chỉ biết, mà sáng sớm đã chạy đến Từ gia mật báo.

Nghĩ đến đây, một chút bất an của Ngũ Nương liền tan thành mây khói.

Nàng thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Đại ca đến nói cái gì?”

Thập Nhất Nương liền đem việc La Chấn Hưng khuyên nàng không cần vì đứa nhỏ mà phu thê bất hòa nói ra.

Ngũ Nương lại hỏi Thập Nhất Nương có tính toán gì.

“Ta có thể tính toán gì.” Thập Nhất Nương nói: “Nếu quả đúng như vậy, còn phải xem Hầu Gia nói như thế nào.”

” Cũng đúng.” Ngũ Nương cười nói,” Ngươi dù sao cũng là kế mẫu, thật sự không tiện xuất đầu.” Thập Nhất Nương gật đầu, không muốn tiếp tụcđề tài, cười chuyển đề tài khác: “Thân thể tỷ tỷ có khỏe không?”

“Ân.” Ngũ Nương cười thật sự ngọt,” Ta rất tốt. Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, mập mạp lên rất nhiều.”

” Có thể ăn có thể ngủ là may mắn.” Thập Nhất Nương cười cùng nàngnói chuyện phiếm, “Cũng không biết tỷ tỷ thích ăn cái gì? Ta cho ngườita chuẩn bị một ít.”

Ngũ Nương nghe liền thở dài: “Ta hiện tại sao có thể bắt bẻ giống như lúc là cô nương vậy, có cái gì ăn cái nấy thôi.”

Thập Nhất Nương nghe nàng nói chuyện có hàm ý khác, nhưng không rõ ýtứ của nàng, liền giả bộ hồ đồ: “Ta xem Ngũ đệ muội mang đứa nhỏ đặcbiệt thích ăn măng chua. Nếu không, ta cho người chuẩn bị một ít đến cho tỷ nếm thử? Nếu ăn ngon, thì mang một chút trở về.”

Ngũ Nương lắc đầu: “Quên đi. Cái này gọi là người giàu đầy nồi kẻnghèo chẳng có. Ta sợ ta ăn quen miệng, một khi không có ăn, trong lòngkhó chịu.”

Ở trước mặt mình kêu khổ như vậy, chẳng lẽ là lại xem trúng việc kinh doanh gì cần mình góp vốn?

Thập Nhất Nương suy nghĩ, cười nói: “Xem tỷ tỷ nói kia. Măng chua này cũng không phải thứ tốt gì, nếu tỷ tỷ thích ăn, ta cho Đông Thanh giúptỷ tỷ là được.” Sau đó đứng dậy kêu Lục Vân, bảo nàng mang một dĩa măngchua nhỏ đến.

Lục Vân trả lời mà đi.

” Ai!” Ngũ Nương nhìn thấy liền thở dài: “Cái này ứng với câu ngườixưa thường nói—mỗi nhà có cái khó cũng nhà đó. Ngươi gả đi, không lo ăn, không lo mặc, mở miệng nói một câu đã có kẻ hầu người hạ, nhưng Hầu Gia lại…… Ta thì sao, tướng công tướng mạo anh tuấn, học hành giỏi giang,nhưng trong nhà đơn bạc, không có căn cơ, toàn dùng của hồi môn của tađể sống qua ngày. Người khác không rõ ràng lắm, ngươi hẳn là rõ ràngnhất. Chúng ta lại nói tiếp của hồi môn có bao nhiêu, nhiều hay ít,nhưng rơi xuống chỗ khó, ngay cả chi tiêu hàng ngày đều khó khăn. Bằngkhông, ta như thế nào phải thò đầu lộ diện làm việc kinh doanh làm gì?”Nói xong, tươi cười trở nên chua sót,” Ai biết vận khí lại không tốt như vậy, gặp trận tuyết lớn trong mấy chục năm cũng khó thấy. Tư nhiên tổnthất mấy trăm lượng bạc.”

Thập Nhất Nương cũng trải qua những ngày khó khăn, nếu thay đổi làmình, cũng đau lòng giống như vậy, nên có thể lý giải được Ngũ Nương.

Nàng khuyên Ngũ Nương:” Coi như là mua một bài học. Về sau xem trúngviệc kinh doanh gì, trước hết làm nhỏ, đợi nắm chắc, lại làm lớn cũngkhông muộn.”

“Cũng chỉ có có thể nghĩ như vậy.” Ngũ Nương bất đắc dĩ nói,”Tỷ phungươi cũng khuyên ta như vậy. Nói coi như là mùa màng không tốt, khôngthu được.”

Tiễn Minh này tuy có chút nịch bợ, nhưng cũng có phong độ của mình.Thập Nhất Nương cười nói:” Nếu tỷ phu nghĩ như vậy, tỷ tỷ càng thoải mái mới được.”

Ngũ Nương” Ân” một tiếng, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì,cách kháng bàn cúi người thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Của hồi môncủa ngươi ra sao?”

Thập Nhất Nương không nghĩ tới nàng hỏi chuyện này, thì dừng một chút.

Ngũ Nương đã nói: “Một ruộng cát, một mảnh ruộng dốc. Đừng nói chúngta ngay đến ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, chính là thị tỳ hồi mônbên người cũng từ Nam Kinh đến, làm sao mà hiểu ruộng cát cùng hoa màu, muội muội cũng gắp khó khăn đi!”

“Đúng a, chưa kịp lo lắng đâu!” Điểm này Thập Nhất Nương thật sựkhông phủ nhận,”Có thể ta kiến thức có hạn, cũng không có thấy điểm quan trọng gì. Nếu Ngũ tỷ có ý kiến gì hay, nhất định nói cho ta.”

” Đó là tự nhiên.” Ngũ Nương đáp ứng thực nhanh,” Ngươi với ta đồngthanh đồng khí, ta không giúp ngươi thì giúp ai.” Sau đó lộ ra một dạngthành thật với nhau nói,” Nhưng mà chuyện này ngươi thật sự phải bỏnhiều công phu mới được. Phải biết rằng, ngươi lại không giống ta. Ta là cửa nhỏ nhà nghèo, ăn trong nồi, mặc trên người. Ngươi lại là nhà caocửa rộng, nhân sự phức tạp rắc rối khó gỡ, nếu không có chút tiền riêngphòng thân, chỉ sợ là muốn đánh thưởng cho nha hoàn cũng đều khó, đừngnói là hàng phục nhóm mama quản sự từ hầu hạ qua Thái phu nhân tự nhậnmình có thể diện hơn bất cứ ai khác!”

Thật đúng là bị Ngũ Nương nói trúng.

Nàng quả thật lo lắng ở chỗ đó.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm mình khẳng định sẽ chủ trìtrung quỹ của Từ phủ, bình thường thỉnh mama quản sự ăn chút điểm tâm,thưởng vài món trang sức thu mua lòng người một chút là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng Từ gia lại không phải là của nhỏ nhà nghèo tiểu hộ,chỉ cần ăn no mặc ấm, nhóm mama quản sự đi theo nhìn nghe xem, tiêu pha, con mắt đều rất lớn. Đồ vật cho ra nói không chừng còn không có hoànthành mục đích thu mua lòng người, ngược lại làm cho người ta xemthường, về sau sinh ra chuyện bằng mặt mà không bằng lòng, ngược lại làm mình mất đi uy nghiêm.

Thấy Thập Nhất Nương không có trả lời, Ngũ Nương hạ thấp giọng:” Muội muội, có một việc kinh doanh, hoạch lợi thậm phong. Nếu có thể làmthành, không chỉ có có thể giải được cục diện của muội muội, mà cũng làm cho ta an tâm sinh sản.”

Thập Nhất Nương đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, uyển chuyển cựtuyệt nói:” Người khác không biết, tỷ tỷ hẳn là phải rõ ràng nhất. Nhiều tiền vốn ta không lấy được.” Nàng nói rất có kỹ xảo, nói “Nhiều tiềnlấy không được”, làm cho người ta một loại ảo giác, ta tuy có tiền,nhưng không nhiều. Nàng cũng là cố ý lâm như vậy.

Nói mình có tiền, sợ Ngũ Nương mồm sư tử mở rộng, mình lấy khôngđược, phá hư sự hòa thuận ở bên ngoài của hai tỷ muội, nếu nói mìnhkhông có tiền, lại sợ Ngũ Nương hiểu lầm mình than nghèo kể khổ, khôngmuốn giúp nàng.

Ngũ Nương nghe xong che tay áo mà cười:”Việc kinh doanh này, không cần tiền vốn.”

Thập Nhất Nương nghe xong trong lòng nhảy dựng, tỉnh bơ nhắc nhở nàng: “Nào có bánh rơi từ trên trời xuống như vậy?”

“Đây là bánh rơi từ trên trời xuống!” Ngũ Nương cười nói,” Đươngnhiên có chút khó xử. Bất quá, chuyện này đối với người khác là khó xử,đối Thập nhất muội chỉ là nhấc tay chi lao.”

Chuyện gì mà đối với người khác là khó xử, còn đối với mình chỉ lànhấc tay chi lao…… Chỉ có thể là mượn danh nghĩa Từ Lệnh Nghi!

Trong lòng Thập Nhất Nương lạnh lẽo, nhưng còn ôm một tia hy vọngnói:” Chẳng lẽ là mở tú lâu? Cái này ta thật sự nắm chắc vài phần.”

“Mỏ tú lâu gì a? Đó cũng cần tiền vốn.” Ngũ Nương nghĩ, đem chuyện đổi muối nói cho Thập Nhất Nương,”…..

Ngươi nói, đây có phải bánh từ trên trời rơi xuống không?”

Trong lòng Thập Nhất Nương hơi hờn.

Thương nhân trục lợi. Có ai đem bạc tới tay đẩy ra ngoài? Văn gia như vậy, hoặc là làm mồi dụ, dùng một việc kinh doanh thực dễ dàng có thểkiếm được khoản tiền lớn đem hai vợ chồng Tiễn Minh nắm trong tay, sauđó dịch từ từ từ dễ đến khó, làm cho hai người muốn ngừng cũng khôngthể, cuối cùng thậm chí là bí quá hóa liều, hoặc là chuyện này tuy íchlợi lớn, nhưng muốn làm được cũng không dễ dàng, thậm chí lợi nhuậnchính là tiền quan hệ.

Tìm Phạm Duy Cương, vốn phải tốn một ngàn tám trăm phiếu lương thựccho cả khâu trung gian, hiện tại lại chỉ cần năm trăm phiếu, lợi nhuậnkhác là từ đâu tới đây? Tự nhiên là theo từng tầng từng cấp quan lại bóc lột ra. Cứ như vậy, chính là đoạt miếng ăn trước miệng cọp. Một lần hai lần không nói, nếu thời gian dài, chỉ sợ ngươi là thiên vương lão tửcũng sẽ làm cho nhóm quan lại này mang lòng oán hận, tìm cơ hội làm chongươi vấp ngã. Đến lúc đó, không có lòng dạ tính kế, cũng xuất hiện thất bại ngàn dặm. Tình huống này cũng không phải là không có khả năng.

Nàng nghĩ đến những lời La Chấn Hưng khuyên mình.

Thực hiển nhiên, đem nàng xem như đứa nhỏ chưa hiểu chuyện……

Thập Nhất Nương làm bộ không yên: “Ta không biết Phạm đại nhân…… Chỉ sợ phải để Hầu Gia ra mặt……”

Ánh mắt Ngũ Nương xoay chuyển, liền đem lời Tiễn Minh trước khi đếnnói cho nàng: “Loại việc nhỏ này làm sao cần Hầu Gia ra mặt. Ngươi chỉcần nói với tổng quản trong nhà một tiếng, lấy danh thiếp của Hầu Gia là đến nơi. Chuyện khác, đều có chúng ta giúp đỡ làm thỏa đáng.

“Này, không tốt lắm đi!” Thập Nhất Nương có vẻ kích động, “Nếu HầuGia hỏi đến, ta nên nói như thế nào? Không được, không được!” Đầu củanàng lắc như nhổ xương sống cổ.

” Ai nha, Hầu Gia mỗi ngày nhiều chuyện như vậy, làm sao chú ý đếnchuyện này.” Ngũ Nương cười nói,” Lá gan của ngươi cũng quá nhỏ đó.”Thập Nhất Nương ngượng ngùng cười: “Tỷ tỷ cũng biết ta gan nhỏ. Vẫn lànói một tiếng cùng Hầu Gia rồi lại tính đi!”

Ngũ Nương thấy nàng đổi ý nhanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,thở dài: “Ngươi nha, phải làm sao bây giờ? Ta đều vì ngươi mà sầu, ngươi ngược lại giống như không có việc gì. Ngươi cũng đừng chê tỷ tỷ ta nóithẳng. Phải biết rằng, ngươi cùng Hầu Gia chính là phu thê nửa đường,hắn năm nay còn không đến ba mươi tuổi, thứ trưởng tử, đích tử, thứtrưởng nữ đều có. Có một số việc, trong lòng ngươi phải tính toán mớiđược. Nên nhớ kỹ, ngươi về sau đời còn dài, không chừng ngày nào đó lại có di nương tiến môn. Ngươi không tính toán vì mình, cũng nên vì tươnglai của đứa nhỏ tính toán, làm chút ngân lượng phòng thân mới được.Chuyện khác không nói, liền nói Ngũ phu nhân trong phủ ngươi, đem mộttrăm hai mươi tám gương gả trang vào, triều đình phong cáo huyện chủ,đích đại tiểu tỷ là con vợ cả Định Nam Hầu phủ, hiển hách đi! Người takhông phải cũng mở cửa hàng bên ngoài sao? Người ta trong tay có biếtbao nhiêu tiền, trong lòng không hoảng, ngươi đừng giống như không lớnlên vậy, này cũng sợ, kia cũng sợ……”

Thập Nhất Nương chăm chú nghe, vâng vâng dạ dạ đáp lời, nhưng không đúc kết lời của nàng.

Ngũ Nương thấy mình nói phải nói trái Thập Nhất Nương đều lo sợ,trong lòng tuy gấp, nhưng cũng không dám ép buộc, chậm rãi đem đề tàidẫn lên người đứa nhỏ: “…… Cũng không có gì phải sợ. Lại không phảitrưởng tử. Đợi qua vài năm, cho hắn cưới một người con dâu, sau đó phâncho hắn chút bạc cho hắn ra ngoài sống một mình là được.”

Thập Nhất Nương nhìn thấy sắc trời không còn sớm, liền đánh cắt lờicủa nàng:” Tỷ tỷ đến một chuyến, ở lại nơi này ăn cơm trưa đi!”

Ngũ Nương khi đến còn chuẩn bị trở về sớm đi ngõ Cung Huyền bên kiabáo tin, hiện tại biết La Chấn Hưng đã đến đây trước mình, nên không cần vội vàng, lại suy nghĩ Tiễn Minh bảo nàng nên đi lại cùng Thập NhấtNương nhiều, liền cười đáp: “Còn chưa khấu đầu với thái phu nhân đâu!”

Thập Nhất Nương thấy nàng đáp ứng mau lẹ, nên kêu Hổ Phách tiến vào,phân phó nàng an bài ngọ thiện, phái người đến hỏi tin Từ Lệnh Nghi, sau đó thay đổi xiêm y, cùng Ngũ Nương đi chỗ thái phu nhân.

Thái phu nhân thấy Ngũ Nương thì rất vui mừng, hỏi đông hỏi tây. Vừalúc có tiểu nha hoàn đến bẩm, nói Từ Lệnh Nghi ở ngoại viện ăn cơm, thái phu nhân kêu Tam phu nhân đến bồi, giữ Ngũ Nương ăn cơm trưa. Ăn xongcơm, tự mình tiễn nàng đến cửa viện mới quay trở lại.

Ngũ Nương có chút âm tình bất định, đến phòng Thập Nhất ngồi xuống mới nói:” Không nghĩ tới ngươi được bà bà yêu thích như vậy.”

Thập Nhất Nương cười nói:” Nương đối với mọi người rất khoan dung, thật sự cũng hẳn là ta được lão nhân gia nàng yêu thích.”

Ngũ Nương không nói gì, nghĩ đến bộ dáng cung kính của đại thái tháimỗi lần nhắc tới thái phu nhân, trong lòng rốt cuộc có chút chua sót.