Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 32



Sau khi vào thu, thời tiết dần dần trở lạnh, gió thổi quất vào mặt mang theo chút hơi lạnh mong manh.

Bộ lạc mới thuận lợi xây dựng xong trước khi mùa đông giá rét ập tới, tộc nhân còn chưa kịp thở phào đã phải bận rộn tiến hành công việc dự trữ thức ăn chuẩn bị nghênh đón mùa đông.

Chuẩn bị thức ăn cho mùa đông là việc quan trọng hàng đầu của bộ lạc thú nhân. Huống chi năm nay còn là lần đầu tiên bộ tộc khuê báo đón mùa đông trên núi, khí hậu trên núi rét lạnh hơn rất nhiều, lại càng không thể sơ xuất chút nào.

Khoảng thời gian này, Nặc Á rõ ràng trở nên trầm hơn, tươi cười cũng ít hơn rất nhiều, thường xuyên đừng ngẩn người nhìn về phía rừng rậm ngây ngốc cả ngày. Bọn Tát Khắc đều nhìn hết vào mắt, trừ bỏ thở dài cùng lắc đầu, bọn họ cũng không có cách nào, không biết nên làm gì để khuyên can Nặc Á.

Sâm làm tộc trưởng, khoảng thời gian trước khi mùa đông ập tới hắn bận rộn hơn bình thường gấp trăm lần, nhưng vẫn cố hết sức dành chút thời gian, mỗi ngày đều đến thăm Nặc Á.

“Đây là da hồ ta săn được hôm nay, ta mang tới cho ngươi.” Sâm vào nhà liền lên tiếng chào hỏi, buông tấm lông hồ mềm mại màu nâu xuống: “Tiểu gia khỏa lớn rất nhanh, cũng sắp tới mùa đông rồi, ngươi làm nhiều quần áo cho nó một chút.”

“Cám ơn Sâm, lại làm phiền ngươi.” Nặc Á nhìn da hồ, là một khối lớn, rất hiếm thấy, quả nhiên tiểu Lạc trong bộ lạc luôn được yêu thương nhất. Da hồ là loại da chống lạnh tốt nhất, nhưng hồ ly rất khó bắt, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm nhất cũng rất khó tìm được tung tích của chúng nó. Vì thế tộc nhân bình thường rất ít khi mặc quần áo làm từ da hồ.

“Khối da này quá lớn, ta lấy một chút là đủ rồi.” Nặc Á điểm dấu trên da thú một chút: “Phần còn thừa phân cho tộc nhân đi. Tát Lan Tạp mỗi khi tới mùa đông lại sinh bệnh, cho hắn một ít đi.”

“Ngươi không cần lo cho hắn.” Sâm khoát tay, ôm tiểu thú bảo bảo đang tự chơi đùa tới trước mặt mình: “Số này ngươi cứ giữ lại, tiểu hài tử lớn rất nhanh, sẽ cần.”

“Lạc có phải lại lớn hơn một chút không?” Sâm ước lượng tiểu gia khỏa một chút, mới không gặp một chút, tiểu Lạc lại lớn hơn rất nhiều. Tuy tốc độ thú nhân bảo bảo lớn rất nhanh, nhưng trong vài ngày đã có biến hóa lớn như Lạc thực sự không bình thường.

Nếu so ới giống cái bảo bảo thì phỏng chừng phải hai, ba tuổi đi, thật khó tưởng tượng Lạc chỉ mới mấy tháng tuổi mà thôi.

Tiểu gia khỏa cũng không hoảng sợ, bé bấu lấy chân Sâm nha nha kêu la, bàn tay nhỏ bé cố gắng muốn túm lấy tóc Sâm.

“Ha hả, nó cũng thật bướng bỉnh.” Sâm dễ dàng dùng một tay xách tiểu thú bảo bảo lên, tiểu gia khỏa cũng không nổi giận, lắc lư vài cái sau đó vững vàng ôm lấy cánh tay Sâm.

“Y── nha nha!” Ánh mắt to tròn ngập nước chớp chớp, tiểu gia khỏa tò mò xem xét thú văn trên cánh tay thú nhân, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn lồng ngực non mềm của mình── giống nhau a! Bé cũng có lấm tấm!

Dường như bé có phát hiện mới, hoan hô một tiếng, động tác mau lẹ bò về phía Nặc Á, ôm lấy đùi đối phương.

“Nha nha── y nha nha──”

“Xảy ra chuyện gì?” Nặc Á ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đứa con.

“Nha nha── a nha──” Tiểu gia khỏa chỉ chỉ ngực mình, lại chỉ chỉ cánh tay Sâm.

Sâm hiểu ra ý tứ của bé con, lập tức phát động làm hoa văn trên cánh tay trở nên đậm hơn.

Tiểu gia khỏa bò lại nhìn kỹ mấy lần, đột nhiên ‘a’ một tiếng, thất vọng cúi đầu, rầu rĩ vùi đầu vào giữa hai chân Nặc Á. Vẫn không giống… không ai giống bé cả…

“Lạc, xảy ra chuyện gì?” Nặc Á vội vàng nhẹ giọng dỗ đứa con, không hiểu tiểu gia khỏa xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa nãy còn rất tốt a?

“Lạc, Lạc? Bảo bảo xảy ra chuyện gì?” Nặc Á ôm tiểu gia khỏa lên đùi mình, vừa bực vừa buồn cười dùng tay chọt chọt gò má đang tức giận của đối phương. Thật sự là mưa nắng thất thường, mới vừa cười giờ lại tức giận.

Bĩu môi, ánh mắt xanh biếc hiện lên thất vọng nồng đậm.

Lạc rầu rĩ ngồi trong lòng Nặc á một hồi, cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng nói ra một chữ mơ hồ──

“Phụ, thân…”

…Nặc Á giật mình, đầu óc trống rỗng, duy trì tư thế đó cứng ngắc hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

Lạc đã bắt đầu học nói chuyện, bình tường chỉ có thể y nha y nha kêu la vài tiếng, nói được những câu không đầy đủ. Làm Nặc Á khiếp sợ không phải chuyện Lạc có thể nói chuyện, mà là ý tứ bé muốn biểu đạt.

──phụ thân!

Đúng vậy, sao cậu có thể quên điểm này? Lạc cũng nhớ phụ thân, khao khát có phụ thân… Đứa nhỏ đáng thương từ khi sinh ra đến giờ chưa từng được gặp Phạm, là lỗi của cậu, ngay cả bộ dáng của Phạm thế nào cũng không nhớ được…

Sâm nhìn bọ họ, im lặng không nói lời nào, hắn hiểu ý tưởng của Lạc──

Tiểu gia khỏa muốn phụ thân, này cũng khó trách, thú nhân bảo bảo cùng phụ thân có cảm ứng mãnh liệt, loại tình cảm thân thiết của phụ tử Nặc Á không thể lí giải được. Lạc tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, bé con dùng chính phương thức của mình để tìm kiếm phụ thân… Chỉ tiếc, trong bộ lạc bé không có khả năng tìm được đồng tộc… Cho dù quan hệ thân thiết nhưng Lạc vẫn có khoảng cách rõ ràng với khuê báo.

Nhìn Lạc trước mắt, Sâm đột nhiên có ảo giác ‘đứa nhỏ không thuộc về nơi này’, tâm tình trong nháy mắt trở nên phức tạp, có chút cảm giác tồi tệ.

“Ta phải đi, qua hai ngày nữa lại tới xem các ngươi.” Sâm nói, sau đó đứng dậy rời đi.”

“Từ từ──” Nặc Á đột nhiên gọi Sâm lại.

“Sâm, có thể nói cho ta biết, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ngươi thật sự muốn biết?”

Nặc Á thong thả nhưng kiên định gật đầu.

“Ta muốn biết.”

“Ai…” Sâm thở dài ngồi trở lại, hắn suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng, quyết định nói hết thảy cho Nặc Á.

“Ngày đó Phạm tìm chúng ta nói chuyện, ta, Tát Khắc còn có Lạc Y Đức. Chuẩn xác mà nói, là y nhắn lời giùm ‘người nào đó’.”

“Người nào dó?”

“Đúng vậy.” Nhớ lại, Sâm vẫn cảm thấy khó tin: “Ngươi còn nhớ đạo ánh sáng màu trắng kia không? Nó chiếu vào ngực ba người chúng ta, thực thần kì, chúng ta không hề có cảm giác gì cả.”

“Sau đó, trong đầu chúng ta xuất hiện một hình ảnh, là một người, giống như nhìn thấy trước mắt vậy, cảm giác rất chân thật!”

“Kia, sau đó thì sao?”

“Sau đó âm thanh kia nói cho chúng ta biết phải di chuyển thế nào, làm thế nào để tránh né trùng tộc, ‘người nọ’ đối với thú nhân hiểu biết rất rõ. Người nọ nói hắn là người thủ hộ của thế giới này, hắn thậm chí còn hiểu trong lòng chúng ta đang nghĩ gì…”

Sâm nói tới đây thì thở phào: “Lúc đầu mọi người đều thực hoài nghi, nhưng sau đó vì tình thế bức bách, chúng ta không thể không tìm kiếm một nơi ở mới, vì thế chúng ta quyết định tin tưởng ‘người nọ’, hiện giờ xem ra chúng ta đã quyết định đúng.”

“‘Người nọ’ rất quen thuộc thú nhân chúng ta, có lẽ ‘người nọ’ chính là thần minh trong truyền thuyết của chúng ta đi.”

Giọng nói của Sâm tràn ngập thành kính cùng tôn trọng, dù sao Nặc Á không tự mình trải qua sẽ không hiểu được, tình huống ngày đó thực sự không thể tưởng tượng nổi!

“Phạm đâu, kia vì sao Phạm lại rời đi?” Nặc Á vội vàng truy hỏi, cậu mới mặc kề có phải thần minh hay không, cậu chỉ muốn biết tình huống của Phạm.

“Phạm hẳn đã trở thành dũng sĩ được lựa chọn…” Sâm nhăn mày không xác định nói, đối với tình huống của Phạm hắn cũng không rõ lắm, chính là chỉ nghe người nọ nhắc một câu là Phạm phải lưu lại rừng rậm mà thôi.

“Là ý gì a…” Là dũng sĩ được chọn là ý gì? Nặc Á nhớ tới cơn ác mộng mình đã thấy, chẳng lẽ Phạm thật sự giống như giấc mộng đó, một mình cùng trùng tộc chiến đấu đẫm máu sao?!

“Cụ thể ta cũng không rõ, thực xin lỗi.” Sâm nhìn Nặc Á thật sâu, đáy mắt có tình tự kịch liệt dâng trào, cuối cùng đều biến mất, quay trở về bình tĩnh.

Chuyện tới mức này Sâm cũng hoàn toàn hết hi vọng, Nặc Á cùng Phạm thật sự không ai có thể xen vào.

“Phải không… ngay cả ngươi cũng không rõ…” Nặc Á ngẩng đầu, khóe mắt có chút ướt át. Phạm, ta hiện giờ thật sự muốn gặp ngươi a.



Vài ngày sau, một chuyện ngoài ý muốn đánh vỡ sự yên lặng trong bộ lạc.



“Thật đáng sợ! Mặt đất cũng rung lên!”

“Đúng vậy, phòng ở cũng chấn động lung lay, làm ta sợ muốn chết!”

Các tộc nhân ngồi quây quần ở trung tâm bộ lạc, ta một câu ngươi một câu bàn tán về trận động đất vào chạng vạng hôm qua. Cũng may kiến trúc của bộ lạc không bị hư hao quá nhiều, tộc nhân cũng bình an vô sự, nhưng không ai dám ở trong phòng, tất cả đều ngồi ở bên ngoài một đêm.

Sâm cùng các trưởng lão bộ lạc đang thảo luận, tộc nhân buồn chán nói chuyện phiếm, Nặc Á ôm tiểu thú bảo bảo ngồi bên cạnh đám Ngải Nhĩ. Tiểu gia khỏa thật ra không sợ hãi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, một chút cũng không bị trận động đất ảnh hưởng.

“Thất tốt a, Lạc giống như không có chút phiền não nào.” Ngải nhỉ chống tay bên má, hâm mộ lớn tiếng nói.

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, Lạc mới ngủ thôi.” Tát Lan Tạp làm dấu đừng lên tiếng.

Ngải Nhĩ thè lưỡi, ai bảo hiện giờ bảo bảo là nhất chứ ~~

“Đặc Lâm, bọn Đặc Lâm đã trở lại!”

Lúc này không biết là ai lên tiếng, các tộc nhân đều nhìn ra ngoài thăm dò. Nặc Á cũng cả kinh, theo đám người nhìn xung quanh. Đặc Lâm cùng một ít tộc nhân sáng nay bị Sâm phái đi thăm dò tình hình, hẳn có mang tin tức của rừng rậm tử vong về.

“Thế nào?” Sâm vừa hỏi, vừa đưa nước cho thú nhân mệt mỏi.

“Tình huống bên ngoài thực không xong, liên lạc với các bộ lạc khác đều bị gián đoạn.” Đặc Lâm thở hổn hển, uống một ngụm nước nói tiếp: “Tình huống chỗ chúng ta rất tốt. Rừng rậm Ai Tháp Lạc cùng rừng rậm tử vong đều bị tàn phá rất nghiêm trọng, không ngừng có dư chấn, trên mặt đất nứt ra thành những rãnh sâu!”

“Còn trùng tộc? Có thấy động tĩnh của chúng nó không?”

“Tạm thời không có.”

“Vất vả ngươi rồi.”

Sâm vỗ vai đồng bạn, dặn đối phương hảo hảo nghỉ ngơi, sau đó xoay người cùng nhóm Tát Khắc tiếp tục thảo luận phương pháp đối phó trận tai họa này. Các tộc nhân sau khi vượt qua nổi khiếp sợ ban đầu thì tiếp tục tán gẫu, không ai phát hiện, sắc mặt Nặc Á trong nháy mắt trở nên trắng bệt.

Rừng rậm… bị tàn phá rất nghiêm trọng… trong đầu Nặc Á không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, bản thân cậu đã đứng trước mặt Sâm──



“Ngươi nói gì?!” Âm thanh phẫn nộ tựa như tiếng sấm rền vang, chấn kinh mọi người.

“Ta phải trở về, ta muốn tìm Phạm.” Nặc Á siết chặt nắm tay, bình tĩnh lặp lại, không chút sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt như sắp ăn thịt người của Sâm.

“Ngươi điên rồi! Ngươi sao có thể trở về đó? Lạc làm sao?”