Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 26



Rất nhanh đêm trăng tròn đã tới, nghi thức quyền lực luân phiên của bộ tộc khuê báo sẽ diễn ra vào đêm nay.

Mặt trời vừa xuống núi, quảng trường ở trung tâm bộ lạc đã bắt đầu đốt lửa trại. Tộc nhân ngối xung quanh, nghênh đón thời khắc trọng đại này.

Phạm không thích trường hợp quá nhộn nhịp, y chỉ muốn cùng Nặc Á ở cùng một chỗ. Ban đêm thực dài, y cũng không muốn lãng phí thời gian vào lễ mừng nhàm chán. Bất quá, bầu bạn của y lại rất thích hoạt động náo nhiệt này, làm y cũng không có cách nào phải theo tới đây.

Phạm lạnh lùng, áp suất lạnh lẽo không ngừng vờn quanh người, hoàn toàn không hợp với không khí vui sướng trong bộ lạc. Nguyên nhân cũng vì không trí âm trầm này mà xung quanh y cùng Nặc Á không có ai dám tới gần, chỉ có mấy giống cái không có cảm giác mẫn cảm vẫn ngồi bên cạnh Nặc Á.

“Không biết Sâm sẽ chọn ai.” Ngải Nhĩ kích động nhỏ giọng nói với Nặc Á, bàn tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập quang mang hưng phấn lại có chút chờ mong.

“Ngươi thích sâm à?” Nặc Á hiểu rõ bật cười khẽ, một câu nói ra tâm tư của thiếu niên. Gương mặt Ngải Nhĩ không để che dấu cảm xúc, đơn thuần, thẳng thắn, đây cũng là điểm đáng yêu của cậu.

“Sâm thực xuất sắc, ai mà không thích hắn chứ.” Ngải Nhĩ đỏ mặt không phủ nhận. Hắn hé cái miệng nhỏ nhắn than thở, có chút không cam lòng: “Ta thích thì có được gì đâu, ta quá nhỏ, Sâm mới không coi trọng ta.”

“Sao có thể, tuổi của ngươi cũng không tính là quá nhỏ, có thể lựa chọn giống đực rồi.” Nặc Á sờ sờ mái tóc nâu nhạt mềm mại của thiếu niên, thực mềm mượt, làm cậu sờ đến phát nghiện. Có một đệ đệ phỏng chừng chính là cảm giác này đi.

“Hơn nữa, Sâm thích người có sức sống như ngươi a.”

“Thật sao? Sâm… hắn sẽ thích ta?” Ngải Nhĩ chớp chớp ánh mắt to tròn, trong suốt, cực kì giống một loại động vật nhỏ bé đáng yêu. Nhưng còn chưa được một giây, thiếu niên lại cúi đầu, ai oán thở dài: “Nhưng người khác đều nói ta quá nhỏ… Còn nói nếu ai chọn ta làm bạn lữ thì còn cực hơn chăm sóc tiểu hài tử.”

“Có chuyện này sao? Ai nói?” Nặc Á nhăn mi, Ngải Nhĩ trong bộ lạc có nhân duyên tốt lắm, tộc nhân rất thích tiểu gia khỏa đáng yêu, thẳng thắng này. Hơn nữa, mặc dù tuổi Ngải Nhĩ không lớn, nhưng so với đám bạn cùng lứa hiểu chuyện hơn nhiều.

“Đặc lâm a, hắn nói ta là đứa nhỏ nuôi mãi không lớn, cứ chọc ta mãi. Hắn nói trừ bỏ hắn, dũng sĩ thú nhân khác mới không thèm để ý tới đứa nhóc phiền toái như ta.”

Ngải Nhĩ khổ sở, đáng thương hề hề nhìn Nặc Á, bộ dáng kia thật sự làm người ta chịu không được muốn hảo hảo khi dễ một phen.

“Hóa ra là Đặc Lâm…” Nặc Á liếc mắt nhìn thú nhân ngồi cách đó không xa, khó trách cậu luôn cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm. Từ lúc nghi thức bắt đầu, Đặc Lâm liền chú ý tới nhất cử nhất động của Ngải Nhĩ đang thân thiết với mình.

Thật là── rõ ràng thích đối phương, sao không chịu nói thẳng, thú nhân thật sự là một đám gia khỏa không được tự nhiên a.

Bất quá nhìn Ngải Nhĩ đáng yêu khờ dại, Nặc Á đại khái có thể hiểu vì sao Đặc Lâm lại có hành động không được tự nhiên như vậy… Quả thật, rất dễ làm người ta có dục vọng muốn khi dễ a~~

“Đừng nghe hắn nói lung tung, Ngải Nhĩ thật đáng yêu a, sao lại phiền toái chứ.” Nặc Á cố ý thân thiết ôm lấy bả vai Ngải Nhĩ, quả nhiên, lập tức cảm nhận được ánh mắt giết người của Đặc Lâm phóng tới. Nặc Á nén cười tới mức đau sốc hông, nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu đã bị Phạm xanh mét kéo trở về.

Ngải Nhĩ đương nhiên không hiểu trận tranh đấu ngầm mãnh liệt này, chỉ tưởng ai đó tức giận vì mình cùng Nặc Á dựa quá gần. Thiếu niên le lưỡi, lặng lẽ nhích qua bên cạnh. Tuy thú nhân Phạm kia từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt nhìn mình một cái nhưng khí thế âm trầm tản mát ra từ người y lại làm người ta run sợ. Nặc Á ngồi bên cạnh y cư nhiên còn có thể nói cười thật tự nhiên, thật sự lợi hại a.

Nặc Á cũng biết Phạm tức giận, vì thế ngoan ngoãn dựa sát vào bầu bạn không lộn xộn nữa. Sự bá đạo cùng độc chiếm của thú nhân cậu đã từng kiến thức qua, lĩnh hội sâu sắc a.

Lễ mừng ở quảng trường trung ương còn đang tiến hành──

Dũng sĩ thú nhân vây quần bên lửa trại nhảy một loại vũ đạo, đầu lĩnh chính là Sâm. Vũ điệu kì lạ mạnh mẽ mà tràn đầy sức sống, thể hiện sự kết hợp hoàn hảo của sức mạnh và vẻ đẹp, đống thời nó cũng là một phương thức để nhóm giống đực phô bày sức mạnh của mình với giống cái.

Tát Khắc, Lạc Y Đức cùng một vài nguyên lão trong bộ lạc ngồi trên một đài cao ở phía đông, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc mặt trăng hoàn toàn lên cao── Tát Khắc sẽ trao món trang sức tượng trưng co quyền lực của bộ tộc khuê báo cho Sâm, là dấu hiệu Sâm sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo.

Vũ điệu phức tạp kết thúc, tộc nhân hưởng dụng một bữa tối phong phú, những thức ăn ngon lành này do Sâm cùng đồng bạn cố ý săn về, báo hiệu hắn sẽ phụ trách toàn bộ trách nhiệm của bộ lạc.

Tiếp đó, một ít tộc nhân đứng ra gào rít khiêu chiến, đây là việc bắt buộc để trở thành tộc trưởng. Tộc trưởng kế nhiệm không chỉ được nhóm nguyên lão nhất trí, còn phải nhận sự khiêu chiến của nhóm tộc nhân trẻ tuổi. Sâm phải làm mọi người tin phục, làm tất cả mọi người thấy rõ thực lực của hắn, như vậy bộ tộc mới tín nhiệm, tôn trọng cùng kiên định đi theo hắn.

Tộc nhân trẻ tuổi khởi xướng khiêu chiến rống một tiếng, sau đó lao về phía Sâm, hai người nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ… Rất nhanh, lục đục lại có mấy thú nhân gia nhập trận hỗn chiến.

Tộc nhân xem náo nhiệt đều hò hét, trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng nhận thức được sức mạnh cường đại của tân tộc trưởng.

Kết quả giống như dự liệu, Sâm thoải mái chiến thắng, năng lực của hắn là người xuất sắc nhất trong số người trẻ tuổi, nhưng lại không có sự lỗ mảng cùng táo bạo, thêm một tia trầm ổn. Đây là nguyên nhân chủ yếu Tát Khắc truyền chức vị tộc trưởng cho Sâm.

Ánh trăng chậm rãi treo lên cao, tỏa sáng khắp mặt đất, làm thế giới chìm đắm trong một bầu không khí trong veo…

Tát Khắc chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi đặc biệt tượng trưng cho thân phận tộc trưởng, tiếng huyên náo nhất thời im lặng, mọi người đều mở to hai mắt nhìn thẳng Tát Khắc.

Sâm trầm ổn bước tới, gương mặt cương nghị lộ ra biểu tình trang nghiêm.

Tát Khắc tháo chuỗi vòng răng thú trên cổ xuống, tự mình đeo cho Sâm──

“Sâm, từ giờ trở đi, ngươi chính là tộc trưởng tân nhậm của bộ lạc khuê báo! Ngươi phải lấy cả bộ lạc làm trọng, thời thời khắc khắc nhớ kỹ trách nhiệm của ngươi đối với tộc nhân, đối với bộc lạc.

Sâm thận trọng gật đầu, hắn cảm kích nhìn Tát Khắc một cái, tiếp đó xoay người rống một tiếng thật dài, hai nắm tay vung lên cao──

“Rống──”

“Rống──”

Đám thú nhân dũng sĩ đều đứng lên, dùng tiếng rống cao vút đáp lại vị tân tộc trưởng. Trong màn đêm yên tĩnh nhất thời không ngừng vang vọng tiếng rống nhiệt tình của các thú nhân── tân tộc trưởng của bộ lạc khuê báo đã ra đời!

Sau khi nghi thức hoàn thành, tộc nhân vây quanh tân tộc trưởng, một ít bạn tốt của Sâm khẩn cấp biểu thị chúc mừng.

Lúc này Lạc Y Đức đứng dậy, ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng.

“Sâm, thân là tộc trưởng, ngươi nên lựa chọn một vị bầu bạn.” Lạc Y Đức nhìn đám tộc nhân đang xúm lại.

“Ta biết, ta đã có lựa chọn.” Sâm hơi cụp mi mắt, ánh mắt có chút âm u.

“Nga? Là ai?” Lạc Y Đức có chút kinh ngạc, Sâm trước kia luôn kháng cự đề tài này, hắn cùng Tát Khắc vốn định hôm nay làm chút áp lực cho Sâm, không ngờ Sâm lại phối hợp, đồng ý chọn lựa một vị bầu bạn.

Sâm không nói gì, xoay người đi về một hướng. Tộc nhân đều tránh đường, một ít giống cái lớn gan cố ý đứng trước mặt Sâm. Nhưng tộc trưởng tân nhậm lại làm như không thấy, nhanh chóng đi tới trước──

Lúc thấy rõ mục đích của Sâm, tất cả tộc nhân đều không khỏi hút một ngụm khí lạnh!

Trời ạ!

…Nặc Á mơ mơ màng màng, suýt chút nữa đã ngủ mất. Đột nhiên cậu hơi rùng mình một cái, cảm giác độ ấm xung quanh giảm mạnh, đông lạnh tới mức rét run.

“Ách….?”

Mờ mịt nhìn Sâm xuất hiện trước mắt mình, đầu óc Nặc Á nhất thời xoay mòng mòng, mà đối phương lại đang dùng ánh mắt cực nóng chăm chú nhìn cậu.

“Nặc Á, làm bầu bạn của ta đi.” Sâm mở miệng, âm thanh rất nhẹ, cứ như sợ dọa đến đối phương, ngữ khí lại vô cùng kiên định.

Nặc Á mở to mắt, cơn buồn ngủ lập tức bay đi, đầu óc trống rỗng không nói nên lời.

── này, này rốt cuộc là tình huống gì a?!

Hoàn Chương 26.