Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 53: Đảo nhân ngư



“Nói rõ ràng, phải làm thế nào?” Arthur nhích tới trước, nhướng mi chắn trước mặt số 7, chặn đứt đường lui cuối cùng của nó.

“Này…… này…. này phải được sự đồng ý của thiếu ý mới được.”

“Ngươi nói tộc trưởng…….” Arthur vuốt cằm, ánh mắt chuyển qua người Panda. Khải Ân rất coi trọng tiểu hùng, trước kia còn nghiêm túc cảnh cáo mình không được khi dễ tiểu hùng, để Khải Ân đáp ứng đúng là khó khăn.

“Đúng, đúng vậy, chỉ có tộc trưởng làm được.” Số 7 thầm thở phào, nghĩ thầm, Arthur thiếu gia so với Á Luân Đặc thiếu gia còn đáng sợ hơn!

–Nó vốn là người máy trí năng, nhưng thiếu úy lại không cho phép nó tùy tiện vận dụng khoa học kĩ thuật hiện đại, kết quá mỗi ngày chỉ có thể đứng ở thánh địa làm ‘Thần Sáng Thế’ được thú nhân cúng bái, nếu không thì làm món đồ chơi cho nhóm tiểu thú lúc bé……

“Thực phiền toái.” Arthur nhỏ giọng than thở. Hắn híp mắt nhìn số 7, một tay xách nó tới trước mặt: “Ta không muốn để tộc trưởng biết chuyện này, mặc kệ dùng phương pháp gì, ngươi phải làm cho ta có một tiểu tiểu hùng!”

“Này……. này…….” Số 7 xoa xoa bàn tay tròn vo, cẩn thận hỏi một câu: “Arthur thiếu gia, ý của ngươi là…..”

“Có chuyện gì thì mau nói, đừng có dông dài!”

“Nếu muốn ấu tử gấu mèo, trực tiếp để Panda thiếu gia giao hợp với giống cái tộc nhân là tốt rồi!” Số 7 nói một hơi, sau đó ôm đầu run rẩy không ngừng.

Quả nhiên, sắc mặt Arthur trở nên xanh mét, cơ thể căng cứng. Một lúc lâu sau, hắn mới hộc ra vài từ từ cổ họng: “Đừng mơ! Trừ bỏ ta, ai cũng không được mơ tưởng chạm vào tiểu hùng!”

“Chính là, nếu không làm vậy–”

“Dù sao phương pháp này cũng không được, ngươi nghĩ cách khác cho ta!”

“Này……..”

“Ta biết ngươi nhất định làm được.” Arthur nhe răng cười: “Sớm nói một chút, thì đỡ chịu tội hơn.”

Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn! Ánh đèn đỏ trước ngực số 7 không ngừng chớp lóe, ánh mắt đảo tròn, vội vàng tìm kiếm con đường chạy trốn tốt nhất.

“Nói? Mau!”

“Nhân ngư! Phải tới đảo nhân ngư mới được!”

“……đảo nhân ngư?”

Arthur hơi sửng sốt, số 7 thừa dịp này giãy khỏi bàn tay to của thú nhân, lao như bay ra ngoài.

“A, Thần Sáng Thế đại nhân chạy rồi!” Panda vội vàng đuổi tới cửa, nhưng ngay cả bóng dáng số 7 cũng không thấy.

“Không sao, nó trốn không được.” Arthur vẫy tay, thuận tiện ôm lấy Panda: “Thật sự rất muốn tiểu hùng sao?”

Panda gật mạnh đầu, sau đó lại vội vội vàng vàng lắc đầu: “Cũng…… cũng không phải rất muốn……..” Có thể cùng Arthur ở một chỗ cậu đã rất sung sướng, chỉ là…. chỉ là sợ Arthur cảm thấy tiếc nuối, dù sao thú nhân rất muốn có hậu đại của mình, Arthur nhất định cũng vậy.

“Chờ giải quyết chuyện tấn mãnh long, chúng ta đi đảo nhân ngư.”

“A?” Panda há to miệng, trong nhất thời không kịp phản ứng. Đảo nhân ngư? Sao lại muốn tới đảo nhân ngư, chẳng lẽ Arthur còn muốn tiểu nhân ngư?”

“Tiểu hùng ngốc, ngươi không rõ.” Arthur cười cười búng trán cậu: “Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, ta ra ngoài một chút.”

“Từ từ, Arthur, ngươi muốn đi đâu?” Panda theo bản năng chụp lấy tay đối phương– không muốn tách khỏi Arthur….. không muốn bị bỏ lại một mình nữa….. loại tình cảm mảnh liệt bùng cháy trong cơ thể, cảm giác kịch liệt chưa bao giờ cảm nhận làm Panda có chút luống cuống tay chân.

“Sao vậy?” Arthur xoa mái tóc bạch kim của cậu, còn tưởng tiểu hùng đang làm nũng với mình: “Cảm thấy nhàm chán có thể tới tìm An, Trúc Tử cũng được.

“Ta……” Lời nói tới miệng lại nuốt trở vào, Panda thực sự không biết làm thế nào giải thích sự sợ hãi của mình với Arthur. Hết thảy cứ như một giấc mơ, một giấc mơ thật tuyệt vời– Arthur thật sự thuộc về cậu sao? Cậu thật sự có thể độc chiếm Arthur sao….. một người xuất sắc như vậy……

“Tiểu hùng đáng yêu, chờ ta trở lại với ngươi.” Arthur ái muội điểm điểm mũi Panda, khóe miệng nhếch lên một mạt cười xấu xa. Panda lúng túng vội vàng buông Arthur, luống cuống đẩy hắn ra ngoài, sau đó ‘phanh’ một tiếng đóng cửa gỗ lại. Tiếng cười sang sảng của thú nhân từ ngoài phòng truyền vào, đi thật xa vẫn còn nghe thấy.

Nụ cười trên gương mặt Panda dần dần trở thành cười khổ bất đắc dĩ. Cậu thở dài, lẳng lặng ngẩn người trong rừng trúc nhỏ.

……..

Lăn lộn trong phòng suy nghĩ hết nửa ngày, Panda quyết định ra ngoài hít thở không khí. Dọc theo đường đi cậu luôn cúi đầu thật thấp, sợ nhìn thấy ánh mắt coi thường của mọi người. Không biết Arthur đã nói gì với tộc nhân, dọc đường mọi người đều rất thân thiết với tiểu hùng. Nhất là các giống cái độc thân, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt tò mò đánh giá Panda, thậm chí còn có người chủ động tiến tới, xoa xoa vành tai tròn hay mái tóc bạch kim của cậu, làm tiểu hùng vô cùng ngượng ngùng.

Cậu cơ hồ là chạy trốn vào phòng An.

Cửa mở ra thật mạnh dọa An sửng sốt: “Pan, sao lại tới đây?”

“Ta……. Arthur nói ta có thể tới tìm ngươi.”

“Hắn suy nghĩ thật chu đáo.” An thản nhiên mỉm cười, cả người tản mát ra khí chất ôn hòa.

Panda ‘di’ một tiếng, đột nhiên phát hiện mấy tháng không gặp, An dường như đã thay đổi hẳn. Nói thế nào nhỉ, trước kia tuy An rất lễ phép nhưng vẫn làm người ta cảm thấy rất khó tiếp cận. Cậu ta che dấu mình rất tốt, dưới gương mặt tươi cười ôn hòa kia là một trái tim mạnh mẽ hơn bất cứ  ai.

An hẳn là muốn chứng minh chính mình, Panda đột nhiên có loại ảo giác: so với kẻ yếu đuối như cậu, An càng kiên cường như một dũng sĩ thú nhân hơn.

“An, ngươi biết về nhân ngư nhiều không?”

“Cũng tạm, trước kia trong bộ lạc cũng có nhân ngư cư ngụ, sau đó đã chuyển tới hải đảo. Pan, sao vậy, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Arthur nói muốn dẫn ta đi đảo nhân ngư, ngươi biết đó là nơi nào không?”

“Đảo nhân ngư?” An ngừng động tác trong tay, biểu tình vô cùng kinh ngạc: “Tới đó làm gì? Felix cũng không thích thú nhân tùy tiện lên đảo. Thông đạo kết nối thánh địa với đảo nhân ngư bị phong bế nhiều năm rồi, hiện tại nếu muốn tới đảo nhân ngư phải đi bằng đường nước ngầm, bơi qua đại dương mới được.”

“Kia, thực phiền toái!” Panda thầm táp lưỡi. Nghe An nói cậu liền cảm thấy thực xa xôi, Arthur thực sự muốn dẫn cậu tới đảo nhân ngư sao?

“Sao tự nhiên lại muốn đi?”

“Này…….” Panda đỏ mặt, đem chuyện Arthur uy hiếp số 7, còn có chuyện ép hỏi làm thế nào mới có tiểu thú, nhất nhất kể cho An.

“Arthur thật là, cư nhiên làm vậy với Thần Sáng Thế, thật bất kính!” An khẽ nhíu mày, tính toán tìm cơ hội trừng phạt tên Arthur thích tùy hứng làm bậy này.

“Đảo nhân ngư là một nơi rất thần kì. Có lẽ thực sự có biện pháp.”

“Thực sự có thể sao!” Mặc kệ nghĩ thế nào, Panda đều cảm thấy rất khó tin. Chuyện này không có khả năng a! Nhưng thánh địa có đủ thứ kì quái, còn có ‘Thần Sáng Thế’ đại nhân giống hệt người được điêu khắc trên bích họa, giải thích thế nào a?

“Pan, ngươi có nghe chuyện về trùng tộc chưa?”

“Trùng tộc?” Tiểu hùng suy nghĩ, nhớ lại: “Trưởng lão bộ lạc hùng tộc từng nói qua, chúng nó là sinh vật vô cùng đáng sợ, chuyên ăn thịt thú nhân. Nhưng không biết vì cái gì, vài thập niên nay trước đột nhiên biến mất.”

“Đúng vậy. Người tiêu diệt trùng tộc là tộc trưởng bộ lạc thú nhân, Khải Ân.”

“Cái gì! Là tộc trưởng đại nhân! Hắn, hắn lợi hại như vậy?”

“Ngươi muốn nghe không?” An bảo tiểu hùng ngồi xuống cạnh mình: “Ngươi bây giờ cũng là một thành viên của bộ lạc, ta nghĩ ngươi cũng nên hiểu biết một chút về bộ lạc này.”

Âm thanh ôn nhu của An truyền tới.

“Chuyện ta sắp nói sẽ làm ngươi cảm thấy không thể tin nỗi, nhưng tất cả đều là sự thật…….”