Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 31



“Arthur…… không phải ngươi nói Trúc Tử ở đây sao? Hắn ở đâu a?” Panda mờ mịt nhìn rừng cây yên tĩnh trước mặt– đừng nói là Trúc Tử với Aggreko, ngay cả một con vật nhỏ cũng không có!

“Kì quái, đúng là nơi này mà.” Arthut nhìn chằm chằm máy truy tìm trong tay, cau mày: “Chẳng lẽ Aggreko vứt thủy tinh đi?” Lắc đầu, hắn nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này. Bởi vì trên màn hình truy tìm: thủy tinh đang trong trạng thái di động.

“Chết tiệt!” Arthur siết chặt dụng cụ trong tay, nhanh chóng tiến tới, đẩy bụi cỏ– hắn muốn xem, Aggreko rốt cuộc đang chơi trò gì!

“A, là Trúc Tử……..” Panda nhịn không được kinh hô.

Chỉ thấy một tiểu xà to cỡ ngón tay cái đang nằm trong bụi cỏ, cái đuôi quấn chặt một khối thủy tinh hình thoi, dưới ánh mặt trời chiếu ra quang mang lấp lánh– chính xác là thứ Arthur đang tìm kiếm!

Cảm giác có chuyện không ổn, con rắn nhỏ lập tức ngẩng cái đầu tam giác ‘ti ti’ phun xà tín đỏ tươi về phía thú nhân.

Bàn tay to của Arthur chụp tới, dễ dàng túm được con rắn nhỏ, kéo nó lên: “Đáng giận! Tại mày làm tao mất dấu Aggreko!” Hắn rất tức giận, không quản con rắn nhỏ có nghe hiểu hay không liền rít gào với nó.

Bé con đột nhiên bị sóng âm mãnh liệt của thú nhân công kích sút chút nữa ngất đi. Nó lắc lắc cái đầu choáng váng, cảm giác thực ủy khuất. Thứ lóng lánh này là chủ nhân đưa cho nó, nó cất giữ thật cẩn thận. Không ngờ trong rừng lại gặp phải một tên thú nhân biến thái, không chỉ bắt chủ nhân của nó, còn ném nó đi thật xa…. Nó tìm mãi cũng không thấy chủ nhân, đành phải một mình bò về rừng trúc, không ngờ trên đường lại bị cái tên khốn từng làm tổn thương chủ nhân túm được!

Cái tên này–nga không, lão hổ này sao lại vô sỉ như vậy chứ!

“Ngươi đang oán ta sao?” Arthur nheo mắt, hung tợn nhìn chăm chăm con rắn nhỏ. Đột nhiên, hàng mi hắn nhướng lên, bàn tay chậm rãi siết chặt–giống như một thợ săn hung tợn, trên đùa con mồi không hề có sức kháng cự, để nó tuyệt vọng tới chết.

“Arthur! Sao ngươi lại làm vậy!” Panda vội vàng lao tới, đoạt lấy bé rắn sắp thở không nổi trong tay thú nhân. Cậu thương tiếc nhẹ nhàng vuốt ve thân hình mảnh khảnh của bé. Qua một hồi lâu, con rắn nhỏ mới chậm rãi hít thở, đôi ngươi trừng to cảm kích nhìn Panda.

“Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây hắn không dám tổn thương ngươi.” Panda nhẹ giọng khẽ thì thầm với bé rắn, còn vươn ngón tay gãi cằm nó. Bé rắn đại khái cảm thấy rất thoải mái nên ngẩng đầu ngoan ngoãn để tiểu hùng sờ tới sờ lui, khẽ phun xà tín đỏ au, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay ấm áp của đối phương.

Arthur suýt chút nữa bị dọa một thân mồ hôi lạnh, con xà này nhìn có vẻ nhỏ nhưng nọc nó có thể độc chết một con mãnh thú khổng hồ! Nhưng mặc kệ hắn sốt ruột thế nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Panda. Bất quá tiểu hùng không thèm để ý tới hắn, cứ thì thầm trò chuyện với tiểu xà.

“Ta đang tìm Trúc Tử, ngươi biết chủ nhân đi đâu không?”

Bé con nghiêng đầu đánh giá Panda, sau đó chậm rãi lắc đầu.

“A, ngươi hiểu được lời ta nói a!” Panda giống như phát hiện ra báu vật, cầm lấy rắn nhỏ, vội vàng tiến tới trước mặt thú nhân: “Arthur mau nhìn này, nó rất thông minh a!”

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, đột nhiên tiểu xà giật bắn lên nhắm về phía thú nhân– Arthur nhanh chóng lui ra sau, bàn tay vươn tới như tia chớp, dùng hai ngón tay bóp miệng rắn nhỏ, lộ ra hai chiếc răng nọc lợi hại bên trong!

“Muốn đánh lén ra, còn quá non!”

“Arthur!” Panda kêu to, động tác so với hắn còn nhanh hơn, đoạt lấy rắn nhỏ cẩn thận hộ trong lòng: “Ngươi đáp ứng giúp ta tìm Trúc Tử!”

“Đúng vậy, ta vốn có thể tìm ra Aggreko, ai ngờ thủy tinh lại nằm trên người nhóc con này–”

“Arthur!” Tiểu hùng thở phì phì trừng mắt: “Đừng có chối trách nhiệm!”

“Ta, ta không có……..”

“Arthur!”

“……….”

“Được, ta tìm còn không được sao…….”

Đến tận khi mặt trời ngả về hướng tây, thú nhân lê lết cơ thể mệt mỏi về bộ lạc, Aggreko đã sớm mang Trúc Tử chờ ở lối vào. Anh một tay ôm tiểu thanh xà đang buồn ngủ, ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn người anh song sinh của mình.

Người này nhất định cố ý! Arthur tức tới nghiến răng, hắn cơ hồ tìm nát cả núi Đặc Lí Á, cũng may tiểu hùng không yêu cầu chứ không hắn đã lật cả ba thước đất khu rừng trúc!

“Trúc Tử!” Panda liếc mắt liền thấy được hắn, nhảy khỏi lưng cự thú, nhanh chóng chạy tới.

Trúc tử tỉnh lại, thấy tiểu hùng không tự chủ lui về sau mấy bước. “Pan…..”

“Trúc Tử, đều tại ta không tốt!” Panda không để hắn có cơ hội lui bước, vội vàng túm lấy tay Trúc Tử, nói hết lời trong lòng: “Ta biết rõ, Trúc Tử là Trúc Tử, mặc kệ ngươi biến thành dạng gì, ngươi vẫn là bằng hữu của ta!”

“……..Pan……” Nhìn ánh mắt tha thiết của tiểu hùng, cổ họng tiểu thanh xà căng thẳng, cảm giác ấm áp lan tràn trong lòng.

Hắn biết chứ, từ lần đầu tiên nhìn thấy Panda hắn đã biết…… Panda sẽ không bỏ rơi mình! Cậu sẽ xem mình là bằng hữu chân chính, cậu không giống những kẻ đó, luôn dùng từ ngữ ác độc gọi hắn là quái vật, còn làm hắn bị thương đầy mình…..

“Cám ơn……” Âm thanh ôn nhu như nước, xoa dịu trái tim mọi người. Trúc Tử ngẩng đầu, ánh mắt đối mặt với Panda, đôi mắt ngọc bích xanh biếc, lộ ra ý cười nhợt nhạt– màu xanh tươi mát, nhẹ nhàng lay động như rừng trúc, lại xa xăm thâm trầm không thể với tới…..

“Đúng rồi! Trúc Tử, Aggreko mang ngươi đi đâu? Có bị thương không?”

Trúc Tử chậm rãi lắc đầu.

“Thật sự không sao chứ?”

“Ân…… Pan, ta sẽ ở lại đây.”

“A~~sao lại vậy! Aggreko quả nhiên đã làm chuyện gì kì quái với ngươi, đúng không?” Bằng không sao tự nhiên Trúc Tử lại nguyện ý ở lại đây! Cậu là không có biện pháp bị tộc trưởng ‘bán đi’ mới ở lại bộ lạc thú nhân. Nhưng Trúc Tử không giống a, hắn hoàn toàn có thể tự do rời đi.

“Không phải chuyện kì quái.”

“A?”

“Là chuyện rất thoải mái.” Trúc Tử gật gật đầu, nghiêm túc nói. Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: “Bất quá lúc đầu rất đau.”

“……….” Tiểu hùng trợn mắt nói không ra lời. Trúc Tử rốt cuộc đang nói gì a, cái gì mà lúc thoải mái lúc thì đau, sao cậu nghe mà không hiểu gì cả?

“Tê tê~~~” Một cái đầu tam giác nhú ra khỏi lòng ngực Panda.

Thấy chủ nhân mất tích của mình, rắn nhỏ hưng phấn biết bao nhiêu. Cọ cọ hướng về lòng ngực Trúc tử– “Tê tê tê~~~” Hơi thở nồng đậm truyền vào chóp mũi, rắn nhỏ hoảng sợ co rụt lại –vì cái gì trên người chủ nhân lại có mùi của thú nhân, lại còn đậm đặc như vậy, thật khủng khiếp!

“Di, nó làm sao vậy?” Panda vò đầu, vừa định đưa tay kéo tiểu xà lại thì bị Arthur kéo vào lòng, còn quăng tiểu xà đi thật xa.

“Trên người ta có mùi Aggreko, nó sợ cũng không kì quái.” Trúc Tử ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng lay động với tiểu xà, bé con lúc này mới khiếp sợ trườn tới.

“……..mùi của Aggreko?” Panda thì thào lặp lại lời Trúc Tử, cảm giác mình sắp thành một con vẹt đang học nói! Cậu ngày càng khó hiểu, mới có một ngày thôi sao mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy?

“Mau, mau cho ta núp một chút!”

Âm thanh gay gắt đánh vỡ trầm mặc. Chỉ thấy tiểu nhân ngư Keruier vội vội vàng vàng chạy về phía Arthur, còn không ngừng quay đầu nhìn về phía bộ lạc, cứ như đang bị một con quái vật ăn thịt người rượt theo: “Cứu mạng a– An, Andy tới!”

Tiểu hùng bị cậu bé đẩy ra mới đầu có chút buồn bực, nhưng vừa nghe thấy tên xa lạ thì tò mò vểnh tai lên.

Một tiếng sói tru rú lên liên tiếp.

Một bóng người cao lớn, chậm rãi tiến vào tầm mắt mọi người, thân hình tráng kiện dấu sau lớp da sói trắng như tuyết, dưới lớp tóc xám trắng là hàng mày rậm, cái mũi cao thẳng, cánh môi khẽ nhếch, đôi lục mâu thâm thúy như có thể nhìn xuyên thấu tất cả, u ám mà thâm trầm.

Andy không nhanh không chậm bước vào bộ lạc thú nhân, bước chân trầm ổn.