Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 29



Ánh sáng màu xanh lung linh nhàn nhạt ở phương đông bắt đầu hé ra đủ màu vàng óng ánh, cam, đỏ……. không trung tựa như một phường nhuộm, chậm rãi lan tràn những dải màu óng ánh. Màn sương mù dày đặc như một dải lụa trắng tinh khiết treo trên không trung, chậm rãi đong đưa, bên trong là vô số mảnh kim phiến nhỏ vụn.

Ưng nhân tuấn mĩ đứng bên mặt hồ yên tĩnh, tùy ý mái tóc rực lửa sau lưng bị gió thổi tán loạn.

Arcelor lẳng lặng nhìn mặt hồ bị gió thổi lăn tăn gợn sóng, trong lòng tràn ngập cảm giác chua xót không nói nên lời. Nơi này, là nơi cậu và Ngang lần đầu tiên gặp nhau.

Cùng với tiếng gió vù vù, không khí bốc lên một cơn gió xoáy cuồn cuộn, xua tan yên tĩnh của mặt hồ, hóa thành thủy nhân xinh đẹp. Arcelor hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng tới rồi, cậu và Ngang chung quy phải có kết thúc.

Cậu trầm tĩnh xoay người, gương mặt đã khôi phục sự bình tĩnh, không có tý cảm xúc nào. Thú nhân cao lớn vẫn như vậy, không ngừng tản mát ra khí thế cuồng loạn.

“Ngươi đã tới rồi.” Âm thanh khàn khàn, biểu hiện chủ nhân của nó đang cố gắng khắc chế tình tự của mình.

Một khắc thấy được Ngang Arcelor suýt chút nữa không thể khống chế nội tâm mình run rẩy. Hơi thở quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, vốn đã khắc sâu trong đáy lòng….. mặc kệ là vì hận hay gì, mỗi khi nghĩ tới Ngang, trái tim cậu lại dâng lên một cảm xúc hoang mang không rõ, cảm thấy thực mệt mỏi.

Hai tháng cũng đủ để cậu bình tĩnh, Arcelor đã suy nghĩ rất nhiều, Ngang thương tổn mình nhưng đồng thời cũng cứu mình. Cậu không phải người vong ân phụ nghĩa, nhưng cũng không phải người rộng lượng. Giãy dụa giữa những mâu thuẫn, Arcelor bi ai phát hiện, càng như vậy thì thân ảnh của Ngang trong đầu mình lại càng rõ nét hơn…..

Tầm mắt chậm rãi dời lên, chạm tới đôi mắt hoàng kim của thú nhân. Cơ thể Arcelor nhịn không được chấn động. Cho dù Đề Khắc Tư trước đó đã nói qua, nhưng cậu vẫn không thể tin chuyện trước mắt là thật──

Một vết sẹo dữ tợn, từ xương gò má kéo dài qua mắt, cắt ngang qua gương mặt cương nghị của thú nhân, cũng đâm sâu vào lòng ưng nhân.

“Mắt……..” Arcelor nói không ra lời, nắm tay buông ngang hông cũng siết chặt thành quyền. Cậu không dám tin nhìn Ngang, đôi mắt sắc bén hoàng kim kia hiện giờ chỉ còn lại một con…..

“Làm sao……..” Arcelo không ngờ ‘việc nhỏ’ mà Đề Khắc Tư nói cư nhiên lại như vậy. Nên biết năng lực hồi phục của mãnh sư so với thú nhân còn mạnh hơn! Cho dù là lần rớt vào khe sâu cũng không thể lưu lại nhiều vết thương trên người Ngang. Mà hiện tại, y đã mất đi một con mắt!

Nhưng ngoài ý muốn chính là, trong con mắt còn lại của Ngang, Arcelor không hề nhìn thấy một chút cảm xúc tiêu cực nào dù là nhỏ bé nhất. Con ngươi sâu không thấy đáy, như một hồ nước sâu tĩnh lặng, cất giấu rất nhiều thứ, thâm trầm đến mức làm người ta sợ hãi.

“Nham chu.”

“Cái gì?”

“Đề Khắc Tư ở lại bộ lạc, ngươi không có khả năng không tới hỏi hắn.” Ngang thản nhiên nói: “Hắn làm thế nào đi ra, ngươi không phải đã biết rồi sao?”

Arcelor nhìn y, im lặng không lên tiếng.

Ngang nói tiếp: “Bạch lang kia va chạm quả thực có chút đột ngột, nhưng ngươi đừng quên ta là mãnh sư, không có khả năng dễ dàng ngã chết dưới vách núi như vậy.”

“Khe nứt xuyên qua cả ngọn núi San Carlo, ta tìm thấy một thông đạo dưới đáy cốc, lộn ngược trở về huyệt động của nham chu.”

“Ngươi quay lại cứu Đề Khắc Tư.”

“Đúng vậy, ta biết nham chu sẽ không lập tức giết chết con mồi. Máu mãnh sư có thể ngăn cản phần lớn độc tố, Đề Khắc Tư nhất định còn sống.”

“Vì thế ngươi để Andy mang ta cùng Selair về bộ lạc, tự mình quay lại sào huyệt nham chu.”

“Ta không nghĩ mình có thể sống sót trở ra.” Ngang bình tĩnh nhìn Arcelor, trong mắt chứa đựng rất nhiều. Hang động u ám với đám nhện dày đặc như thủy triều, đến này vẫn còn khắc sâu trong kí ức y.

Thật vất vả mới giết được nham chu vương, trốn khỏi hang động đáng sợ kia. Nhưng y cùng Đề Khắc Tư cũng phải trả cái giá rất lớn. Cũng chính vào lúc đó, y mất đi một con mắt.

“Các ngươi…… trở về lúc nào?”

Nghe thấy giọng nói lãnh đạm gần như vô tình của ưng nhân, Ngang tự giễu nhếch khóe miệng.

“Ngay vài ngày trước, lúc đó Đề Khắc Tư lập tức chạy tới tìm Selair.”

“Ta đã biết.” Arcelor hít vào một hơi, cố gắng kìm chế cảm xúc ép mình không nhìn Ngang.

“Hôm nay ta tới vì muốn nói với ngươi, ta không muốn tiếp tục dây dưa với ngươi nữa.” Ánh mắt trong suốt đảo nhanh qua gương mặt thú nhân sau đó lập tức dời đi.

Ngang nheo mắt, thu lại lửa giận đang ẩn ẩn lưu động.

“Không có khả năng!”

“Nếu ta đã dám tới đương nhiên đã có chuẩn bị.” Arcelor thản nhiên nói, tay phải lặng lẽ dời qua thắt lưng, nắm chặt thứ ‘vũ khí kì lạ’ của Liên Hoa.

“Thực vô tình a……..” Âm thanh xé rách vang lên, thú nhân trong nháy mắt tiến tới trước mặt Arcelor, tốc độ làm người ta kinh hoàng: “Ngươi trước kia không phải ước gì giết được ta sao, nhanh như vậy đã đổi ý?”

“Trải qua một lần tử vong, ta cùng đề Khắc Tư đều khao khát rất nhiều. Ta rốt cuộc nên làm sao mới có thể làm ngươi……” Giống như nghi vấn, lại giống như cảm khái, lần đầu tiên trong mắt Ngang xuất hiện bối rối.

“Ngươi thông qua Đề Khắc Tư lộ ra địa điểm ẩn thân cho ta chỉ vì muốn nói những lời vô nghĩa này?” Arcelor lạnh lùng lui ra sau vài bước.

Sắc mặt ngang khẽ biến, giây tiếp theo liền ôm chặt cậu vào lòng.

Thú nhân đột ngột hành động làm toàn thân Arcelor căng cứng, không khí xung quanh dường như cũng đông đặc lại. Đột nhiên, Ngang giống như bị sét đánh, cuống quít thối lui, không thể tin nổi nhìn Arcelor, giống như trên đầu đối phương vừa mọc ra một cái sừng.

“Ngươi, ngươi, sao lại có thể! Ngươi, ngươi ──”

Đầu lưỡi ngang dường như bị thắt lại, ‘ngươi’ hết nửa ngày cùng không nói được một câu trọn vẹn. Vẻ mặt của y vừa mừng vừa lo, vô cùng quái dị, nhất thời làm không khí xung quanh cũng trở nên quỷ dị.

Arcelor cảm thấy khó hiểu, đồng thời cũng bị biểu tình kì quái của Ngang chọc cười. Cậu lắc đầu, thừa dịp Ngang vẫn còn ngây ngốc nhẹ nhàng né tránh khỏi ôm ấp của y.

Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt đối phương, trái tim Ngang cũng nảy lên. Trong mắt y chỉ còn thân ảnh cao ngất xinh đẹp của Arcelor. Mặc kệ là quật cường cứng nhắc, hay lơ đãng mà ôn nhu đều làm y phải mê muội. Thân thể thon dài xinh đẹp, tính tình cường hãn, tất cả mâu thuẫn đều tụ tập trên người Arcelor.

Chú chim ưng xinh đẹp của y, lúc này đang giương rộng đôi cánh đỏ rực như ánh bình minh, bay về phía trời cao──

Chờ đã, từ từ……bay?!

Ngang trừng mắt, trong một phút thất thần, Arcelor cư nhiên đã bay rất xa. Y hung hăng siết chặt tay, lập tức lao vút theo bóng dáng đỏ rực phía chân trời.

Mơ tưởng muốn gạt bỏ quan hệ với y! Trước kia đừng nghĩ, hiện tại càng đừng nghĩ tới!

Tuy rằng cảm thấy rất kì lạ, nhưng Ngang thực sự có thể xác định trong bụng Arcelor quả thực đã có cốt nhục của mình!

Ngang không biết mình nên cao hứng hay uể oải. Sau khi gặp gỡ Arcelor, y chưa bao giờ có hi vọng xa vời là có một tiểu mãnh sư của mình, thậm chí còn vô cùng sợ hãi thứ gọi là kéo dài huyết thống. Y không muốn giẫm vào vết xe đổ của ba ba, cũng không hi vọng Arcelor là giống đực mà có thể sinh hậu đại cho mình.

Mệt mỏi trong hang động khổng lồ kia, y nghĩ cuộc đời này mình không còn thấy được thế giới bên ngoài nữa. Hang động giam cầm mình là một cái nhà giam khổng lồ, không có ngày đêm, cũng không có khái niệm thời gian. Mở mắt ra hay nhắm mắt lại cũng chỉ có một màu đen đơn điệu. Không phải đám nham chu làm người ta sợ hãi, mà chính là không nhìn thấy hi vọng sống sót…..

Trong bóng tốt tuyệt vọng đó, đôi cánh đỏ rực như ngọn lửa phập phồng, đôi mắt trong veo lấp lánh tản mát ra thần thái mê người chính là hi vọng duy nhất làm y không từ bỏ.

“Từ từ──”

Thấy Arcelor không hề thả chậm tốc độ, ngược lại còn giương rộng cánh, Ngang không khỏi cắn răng. Y không dám làm quá sức, sợ ưng nhân dưới tình huống cấp bách sẽ làm ra hành động nguy hiểm.

Tiếng ưng bén nhọn vang lên, Ngang thầm kêu không tốt. Y đã tiến vào địa bàn của ưng tộc, nếu không thoát ra sẽ bị ưng nhân vây công.

Chết tiệt! Arcelor nóng lòng muốn vạch rõ giới hạn với y như vậy sao!

Ngang suy nghĩ sau đó quyết tâm lao vào vùng trời của ưng tộc, trong nháy mắt biến thành mãnh sư khổng lồ. Y nhào tới, chân trước túm được Arcelor nhưng cẩn thận không làm cậu bị chút tổn thương nào.

Hành động của mãnh sư hiển nhiên chọc giận ưng nhân, hơn mười dũng sĩ đồng thời thú hóa, theo những góc độ bất đồng chặn lại đường lui của Ngang.