Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 3 - Chương 11: Thú hóa



Ưu quẫy nhẹ cái đuôi màu bạc, như một chiếc lông chim bồng bềnh trong không khí, nhẹ nhàng trôi nổi trong biển──

Chỉ chốc lát cậu liền đổi tư thế, xoay người nằm ngửa lên, hai tay gối sau đầu, xuyên thấu qua làn nước trong xanh đắc ý nhìn ưng nhân đang xoay tròn trên không trung.

Hắc hắc, không bắt được cậu~

Ưu đảo tròn cặp mắt, nhanh chóng nổi lên mặt nước làm mặt quỷ. Fazio lập tức điều chỉnh dùng tốc độ sét đánh lao vút xuống làm tiểu nhân ngư hoảng sợ tới mức liều mạng lao xuống trốn dưới đáy trước, trái tim đập bang bang.

Nhanh thật! Suýt chút nữa bị quơ được rồi!

Ưu thở hổn hển căm giận ngẩng đầu nhìn ưng nhân trên bầu trời, quơ nắm tay thị uy với hắn, đồng thời thầm oán giận Huân. Đều tại ca cả, sao để đám thú nhân ở lại đây chứ! Ca cả ngày ở trong phòng với đám người đó không biết đang thảo luận chuyện gì. Cố ý để con chim nhàn rỗi ngoài này, cứ bám theo trêu chọc cậu! Thảm thương mấy ngày nay, cậu không dám ngoi lên bờ, chỉ có thể lặn trong đáy nước nhàm chán!

Tiểu nhân ngư buồn bực phun bọt nước: tộc nhân trong bộ lạc bọn họ không nhiều, hơn nữa đa số đều đã có thể hóa đuôi thành chân lên bờ đi lại, chỉ còn vài người không thể biến thân giống cậu, xem như là ‘vị thành niên’.

Ưu hâm mộ nhìn tộc nhân vui đùa ầm ĩ trên bờ, có thể chạy bằng hai chân thật tuyệt a! Cậu hơi nghiêng đầu, trộm mắt nhìn Y đang ngồi trên chỗ nước cạn──cậu ta thật sự đẹp quá a!

Ánh mặt trời lấp lánh chiếu sáng chiếc đuôi màu lam, bày ra đường cong hoàn mĩ; mái tóc dài màu bạc lóng lánh như bạc, da thịt sáng bóng như trân châu; cả người tản mát ra vẻ xinh đẹp lóa mắt như ánh trăng, đẹp đến không diễn tả được…….Bất quá, nghe ca ca nói đuôi của cậu ta không thể biến về được, nhất định rất thương tâm đi……lúc cậu ta biến thành người, đôi chân nhất định rất xinh đẹp a……

Ưu thở dài, lúc này mới thực sự cảm nhận được sự tàn khốc của tộc quy.

Ca ca từng nói có rất nhiều nhân ngư khao khát cuộc sống ở lục địa, phá vỡ cấm kị tiến tới đó, cuối cùng cũng chỉ có thể thống khổ bị chia cách với bầu bạn. Cho dù có một số ít nhân ngư thành công trốn khỏi truy bắt của tộc nhân, cùng người mình yêu sinh sống cùng nhau, nhưng rốt cuộc cũng không thể kéo dài huyết mạch của nhân ngư. Nhưng mỗi lần ca ca nhắc tới bọn họ gương mặt tràn ngập khao khát. Ca ca nói, bọn họ rất hạnh phúc bởi vì có thể cùng người mình yêu vĩnh viễn ở cùng nhau……

Kì thực nhân ngư bức Y ăn dược vật cũng không quá xấu xa đi, Ưu nghĩ vậy. Người nọ không thể phá tộc quy, nhưng cũng không muốn bắt Y rời khỏi người mình yêu, vì thế mới ép Y ăn thứ kia. Kì thực đó là một loại khoáng thạch chỉ có ở tận biển sâu, nhân ngư ăn nó, sau khi trải qua một quá trình lột xác thống khổ sẽ biến thánh giống đực.

Từ thời xa xưa, nhân ngư sinh ra đã có năng lực đặc thù có thể sinh dục như thú nhân, chuyện này hoàn toàn bất đồng với tình huống sinh sản của thú nhân trên lục địa. Có thê nói, nhân ngư có được hệ thống sinh dục hoàn mĩ nhất. Nhưng từ xa xưa, trong đại dương đã có rất nhiều loài cá hung mãnh, nhân ngư đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Mãi tới một ngày, tổ tiên bọn họ ngẫu nhiên tìm được một loại khoáng thạch, lúc ăn vào hi sinh đôi chân có thể hoàn toàn biến thành giống đực, trở thành sinh vật có sức mạnh kinh khủng trong đại dương. Nhưng số lượng loại khoáng thạch này cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có ở vùng biển sâu, hơn nữa còn ở gần các khe sâu nguy hiểm dưới đáy biển, vì thế rất trân quý. Rất nhiều nhân ngư vì muốn biến hóa mà tìm kiếm loại khoáng thạch này, nhưng số thành công rất ít ỏi.

Cậu sẽ cố gắng! Ưu thầm đặt quyết tâm trong lòng, chờ đến lúc trưởng thành  cậu nhất định phải tìm được loại khoáng thạch này, trở thành dũng sĩ nhân ngư xuất sắc nhất, sẽ đánh bại cái tên xấu xa kia! Bất quá khẩu khí vừa tăng vọt thì nỗi phiền muộn trong lòng Ưu cũng dâng lên, nếu như vậy thì không bao giờ được đi bằng đôi chân nữa……

Tiểu nhân ngư thở dài, nhắm mắt lại thả lỏng hai tay, chậm rãi dập dềnh trong biển cả. Rốt cuộc làm sao mới tốt đây? Cậu muốn trở thành một giống đực xuất sắc, lại muốn có đôi chân, chẳng lẽ không có phương pháp nào trọn vẹn?

“A──”

Tiểu nhân ngư bị tập kích, bất ngờ không kịp phòng bị hét thảm một tiếng. Chỉ thấy một cánh tay to cứng cáp như sắc thép giữ chặt thắt lưng cậu.

Chờ đến lúc Ưu phản ứng thì đã muộn, cơ thể cậu vụt một cái đã bị một lực mạnh kéo lên khỏi mặt nước.

Ô a a! Bị bắt mất rồi!!

Tiểu nhân ngư hối hận muốn chết, rõ ràng biết trên trời có một con chim xấu xa đang chờ đội, cư nhiên còn không chịu cẩn thận! Ô ô ô, không biết lại bị tên xấu xa này đùa giỡn thế nào nữa!

“Mấy ngày nay lá gan không nhỏ, cư nhiên dám trốn ta.”

Nghe thấy âm thanh nghiên răng vang lên bên tai, tiểu nhân ngư sợ tới mức răng va vào nhau lập cập. Suy nghĩ lần lượt bốc hơi khỏi đầu, lập tức ôm chặt lấy cổ Fazio, từ đầu tới đuôi…….Fazio cố ý ôm Ưu bay lên thật cao, đôi cánh mạnh mẽ đập, không tới một hồi, tiểu đảo bên dưới chỉ còn bé xíu như hạt mè.

Gió lạnh vù vù thổi bên tai, dòng khí lạnh quất vào cơ thể mang đi hơi nước cùng độ ấm. Đối với nhân ngư nhiệt độ thiên hàn mà nói đúng là họa vô đơn chí.

Đôi Ưu trắng bệt, nhìn thấy hải đảo ngày càng nhỏ, huyết sắc từng chút bị rút khỏi gương mặt.

“Ngươi không phải cho ta biết mặt sao? Sao bây giờ lại sợ rồi.”

Fazio trêu chọc giật nhẹ cái đuôi đã cuộn gập lại như con tôm của Ưu, nhìn thấy cá nhỏ sợ muốn chết lại cố ra vẻ không nói tiếng nào, trong đầu lủi qua một trò đùa tinh quái.

“Đừng trách ta không nhắc nhở, bám chặt nga.”

Hắn xấu xa áp vào bên tai Ưu nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, gương mặt tràn ngập ý cười hào hứng, thả lỏng hai tay──

“A!”

Ưu kinh hô một tiếng, hai tay bám chặt lấy cổ Fazio, cái đuôi theo bản năng mà quẫy mạnh. Nhưng chống đỡ không được bao lâu, đôi tay cậu bắt đầu run lên, cái đuôi trơn mềm căn bản không thể bám được gì, quẫy mạnh trong không trung trống rỗng càng tăng thêm cảm giác kinh hãi trong lòng.

Sẽ chết!! Ngã từ trên cao như vậy xuống biển cho dù không chết cũng mất đi nửa cái mạng!

Đôi mắt cá nhỏ kinh hoảng nhìn ánh mắt xám tro của Fazio, không chút nghi ngờ Fazio nhất định sẽ làm thực.

“Sợ?” Ưng nhân xấu xa chấp tay ra sau lưng, đôi cánh mạnh mẽ tiếp tục bay lên cao hơn, Ưu thậm chí có thể thấy được tầng mây mờ bay bên cạnh bọn họ.

“Sợ thì cầu ta đi──cầu ta đưa ngươi xuống.”

Fazio tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nhìn cá nhỏ vừa sợ vừa giận, đôi mắt rám nắng trừng thật to, hài lòng nhếch khóe môi; hành vi ác bá làm mãi mà không chán.

“………..Cầu……ngươi………..”

“Cái gì? Ta nghe không rõ.” Fazio móc móc lỗ tai, cố ý làm khó Ưu: “Nói lớn một chút, ta nghe không rõ.”

Con ngươi rám nắng nhìn chằm chằm hắn, ngọn lửa bất khuất trong mắt bùng lên vàng rực, tràn ngập phẫn nộ với ưng nhân xấu xa.

“Không chịu nói sao?”

Fazio nhún vai, cười xấu xa đột ngột đảo người trong không trung.

Ưu bị động tác bất thình lịnh dọa sợ nhảy dựng, chỉ cảm thấy đôi tay run rẩy sắp giữ không được nữa, phẫn nộ biến hóa thành sợ hãi cực hạn, rốt cục chịu không nổi bật khóc──

“Cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi! Ta không chịu được nữa…….Ô…….”

“Sớm nói thì── ngươi!”

Fazio lập tức đưa tay đỡ lấy cá nhỏ, lời còn chưa nói xong liền cảm nhận trên vai truyền tới một trận đau đớn──chết tiệt! Cư nhiên dám cắn hắn!

Bàn tay Fazio chuyển tới gáy cổ Ưu, tức giận muốn kéo cậu ra, nhưng cảm thấy một trận ẩm ướt dọc theo bả vai chậm rãi chảy xuống ngực, nhất thời giật mình dừng cả động tác…..

Cậu ta khóc!

Fazio nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn của Ưu lên, cái miệng quật cường vẫn cắn chặt bả vai hắn không chịu nhả, đôi mắt to tròn phủ một tầng hơi nước, nhưng vẫn như cũ tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận.

Fazio giằng co gắt gao nhìn chằm chằm Ưu, bắp thịt có chút căng cứng. Đột nhiê hắn đưa cao một bàn tay về phía Ưu── Ưu trừng to mắt, một giây sau lập tức sợ hãi nhắm chặt hai mắt…….

Nhưng chờ đợi một hồi đại chưởng cũng không đánh lên người mình, chỉ nhẹ nhàng chạm vào lưng, nhẹ nhàng dỗ dành…….

……….

Fazio ôm Ưu chậm rãi bay về hải đảo, không khí áp lực vây quanh hai người. Tay hắn không ngừng siết chặt, buông ra, siết, lại buông, cuối cùng không nói gì, dịu dàng thả tiểu nhân ngư về lại biển.

Mới vừa chạm vào nước, Ưu tựa như đang tránh né mãnh thú hay dòng nước lũ, nhanh chóng lẻn vào đáy nước không thấy bóng dáng. Nhìn mạt màu bạc nhanh chóng tiêu tán trong nước biển xanh lơ, Fazio thất bại vuốt mặt, sắc mặt tái mét bay về bờ.

“Thế nào?” Nhìn thấy em trai mang bộ mặt hung thần ác sát đi tới, Lôi lập tức đoán được: “Hối hận rồi!”

Fazio nghe thấy, ngẩng đầu hung tợn lườm Lôi, cuối cùng bất đắc dĩ co cánh lại, một lúc lâu sau mới gật nhẹ đầu.

“Ta cũng không giúp được ngươi.” Vỗ vỗ bả vai an ủi đứa em, tình cảm, thứ này phải tự mình tìm hiểu, năm đó hắn cùng Liên Hoa cũng cam go một trận.

“Có lẽ ngươi có thể tới hỏi Cơ Tái một chút xem làm thế nào để ở chung với nhân ngư.”

Lôi mách nước cho đứa em, đáy lòng không khỏi cảm thán. Ánh mắt Fazio đúng là quái lạ, trước tiên không nói tới sự cản trở của tộc nhân ngư, chỉ nói tới chuyện sau khi mang về làm sao dưỡng cũng đủ đau đầu. Làm thế nào mà đục một cái ao trên đỉnh thụ đây?

Ánh mắt Fazio sáng lên, há mồ định hỏi tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bãi nước cạn cách đó không xa truyền tới. Hai anh em nhìn nhau, lập tức ăn ý bay qua──

Y cuộn mình ngã vào lòng Cơ Tái thống khổ thở dốc; thú nhân cao lớn gương mặt không còn vẻ bình tĩnh vốn có, ẩn ẩn có chút vặn vẹo; hai nắm tay kích động siết chặt thành quyền, bấu sâu vào trong cát.

“Y……Y!”

Cơ Tái đau đớn kịch liệt, thấp giọng gọi bầu bạn đang chịu thống khổ trong lòng mình, vặn bung đầu móng tay đang tự bấu sâu vào lòng bàn tay của cậu, nắm thật chặt. Cơ thể cao lớn vì không thể chia sẻ thống khổ mà run rẩy.

“Làm sao vậy!” Khải Ân cùng Huân vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy bộ dáng Y, Huân khổ sở bước tới, chậm rãi vén mái tóc sau gáy cậu.

──lớp vảy màu lam sậm đang hiện lên trên tấm lưng trắng nõn, có vẻ vô cùng dữ tợn; từng vệt từng vệt, cơ hồ che kín cả tấm lưng!

“Đây là quá trình bắt đầu………” Huân thở dài, buồn bã lắc đầu.

“Y bắt đầu thú hóa rồi.”

“Thú hóa! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Cơ Tái ôm chặt Y, ánh mắt cuồng bạo quét về phía Huân, phẫn nộ chất vấn: “Y làm sao lại thú hóa! Vì cái gì!”

Huân buồn bã khép mắt: nhân ngư ăn dược vật rất nhanh sẽ tiến vào thời kì lột xác, một khi hoàn toàn biến thành giống đực nhân ngư sẽ không thể khôi phục như trước được nữa. Lúc mang Y về hắn đã phát hiện điểm này, chính là hắn không có khả năng ngăn cản…….

“Huân, chẳng lẽ không có biện pháp ngăn cản quá trình thú hóa sao?”

“Không có…….” Huân liếc nhìn Khải Ân, bất lực lắc đầu.

Hắn ngồi xổm xuống quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi giúp Y giảm bớt thống khổ: “Y đang cố gắng kháng cự quá trình lột xác, phản kháng sẽ làm quá trình lột xác càng thống khổ hơn……..nhưng vô luận thế nào, Y cũng phải cố gắng kiên trì, không thể chịu thua.” Một khi buông tha, thật sự không thể cứu vãn được nữa……

Khải Ân không ngờ lại tệ như vậy, đôi mắt tràn ngập lo âu, đồng thời cố gắng tìm đối sách.

Song tính biến thành đơn tính, thông qua dược vật muốn chuyển đổi cấu tạo cơ thể, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng…..khoáng thạch, khoáng thạch biển sâu…..chẳng lẽ trong khoáng thạch có chất phóng xạ, ảnh hưởng tới tế bào trong cơ thể nhân ngư, thúc giục ‘gen’ nhân ngư tự động cường hóa. Nhưng nếu như vậy, từ đầu hắn nên phát hiện vật chất mang phóng xạ này mới đúng. Hơn nữa Huân nói loại khoáng thạch này ăn vào miệng lập tức tan ra, hắn chưa từng nghe qua chất phóng xạ vào miệng lập tức hòa tan, chẳng lẽ hắn đoán sai?

“Huân, trong bộ lạc các ngươi còn loại khoáng thạch này không? Chỉ cần một chút là đủ rồi, có nó có lẽ còn cứu được Y!”

Vừa nghe Y còn có thể cứu, Huân lập tức lấy lại tinh thần; nhưng nghe thấy cần khoáng thạch, ánh mắt lại lập tức ảm đạm.

“Không có……….” Âm thanh Huân có chút vô lực “Tộc quy quy định chỉ có nhân ngư muốn trở thành giống đực mới có thể một mình tiến vào biển sâu tìm loại khoáng thạch này, hơn nữa không cho phép mang nó ra ngoài.”

Cơ Tái nghe xong lại càng nôn nóng hơn, túm lấy bả vai Huân rống to.

“Ở đâu! Ta đi tìm, ta sẽ đi tìm loại khoáng thạch này!”

“Vô dụng……ngươi không phải nhân ngư không có cách xuống đáy biển; hơn nữa cho dù tìm được, cũng không còn kịp………”

“Không!” Ánh mắt Cơ Tái đỏ ngầu, hung hăng lắc Huân.

“Ta sẽ không từ bỏ! Nói cho ta biết ở đâu, loại khoáng thạch đó ở đâu! Đáng giận, ngươi chỉ biết nói phét! Đều tại đám nhân ngư chết tiệt các ngươi──”

“Đủ rồi!” Mosa đẩy Cơ Tái đang điên cuồng trách cứ bầu bạn mình, kéo lấy hắn ôm chặt: “Chuyện này không phải lỗi của Huân.”

“Không được trách ca ca ta!” Ưu đột nhiên hét lên, túm lấy đất cát quăng về phía Cơ Tái, âm thanh mang theo tiếng nức nở.

“Ca ca vì các ngươi đã làm quá nhiều! Chính vì các ngươi, hắn…… hắn đã phá luật, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Ưu nâng gương mặt ướt sũng nước mắt lên, siết chắt nắm tay dũng cảm đối diện với Cơ Tái đang thịnh nộ.

“Ngươi muốn khoáng thạch thì ta đi tìm, không cần làm khó ca ca ta!”

Nói xong liền chui đầu vào biển.

“Ưu! Đừng!”

Huân lo lắng hô to, vọt vào trong biển định ngăn cản đứa em, nhưng một thân ảnh đã nhanh hơn hắn, như tia chớp vọt vào nước──

“Ngươi điên rồi! Có biết nguy hiểm thế nào không hả!”

Fazio kéo Ưu lên khỏi mặt nước, hung hăng lay vai cậu, hận không thể xé cái đầu cậu ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

“Ta không cần ngươi lo! Buông! Ngươi là tên xấu xa, xấu xa!”

Tiểu nhân ngư căm giận cắn lên bàn tay đang giữ chặt vai mình, nước mắt ồ ạt trào lên.

“Ngô……Ngươi mau nhả ra!”

“Không! Ngươi là tên xấu xa!”

“Đủ rồi! Câm mồm hết cho ta!” Khải Ân đột nhiên quát lớn, bốn phía nhất thời an tĩnh.

Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra tràn đầy quyết toán ra lệnh.

“Lôi, Mosa cùng Tây Thụy Tư, các ngươi ngăn cản Cơ Tái.”

“Liên Hoa, ngươi tới đây giúp ta đè Y lại.”

“Số 7!”

“Tôi hiểu, thiếu úy!”

Chỉ qua một ánh mắt, số 7 đã biết Khải Ân muốn làm gì lập tức chạy tới. Đồng thời ba thú nhân cũng lao tới giữ chặt Cơ Tái.

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, người máy màu bạc di chuyển tới khoảng không phía trên người Y, lồng ngực bắn ra một tia sáng đỏ chậm rãi quét toàn thân cậu.

“Thiếu úy, không có bất thường.”

“Tăng mạnh chiều sâu, dùng tia X quét hình.”

“Thiếu úy!”

“Khải ân!”

Số 7 cùng Liên Hoa đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Khải Ân.

“Làm theo lời ta nói đi!”

“Vâng!”

Chùm sáng đỏ dần chuyển đổi trở thành màu xanh biếc. Khải Ân hít một hơi, hai tay giữ chặt đuôi Y──đã tới bước này chỉ có thể cá cược một phen.

Một khắc ánh sáng tiếp xúc cơ thể, Y cảm thấy làn da toàn thân dường như bị thiêu đốt; đồng thời lại giống như có mấy trăm con sâu đang cắn xé bên trong mạch máu, đau đớn làm tay chân run rẩy, cơ thể không ngừng co rút.

“A a a──”

“Y!!” Nhìn thấy bộ dạng vợ mình thống khổ, Cơ Tái nổi điên rống to, đồng tử kịch liệt co rút, hoa văn thú nhân trên lồng ngực trở nên đậm màu hơn, lan tràn khắp toàn thân.

“Buông!” Hắn rống giận, đột nhiên bùng nổ toàn bộ sức mạnh suýt chút nữa đã đánh văng cả ba người đang kìm chặt hắn.

Lôi, Mosa cùng Tây Thụy Tư gần như phải hóa về tình thái bán thú mới có thể kìm được Cơ Tái đang phát cuồng. Cho dù vậy, cánh tay bọn họ cũng bị lớp giáp bạc bén nhọn trên người Cơ Tái cắt chảy máu.

“Tìm được rồi!” Số 7 hưng phấn hô to, nhanh chóng phân tích số liệu.

“Dò xét trong cơ thể Y có một lương lớn tế bào có chứa vật chất phóng xạ. Số tế bào này theo máu tuần hoàn, không ngừng di chuyển về tim.”

“Có bao nhiêu?”

“Rất nhiều, cơ hồ tất cả tế bào đều dính chất phóng xạ.” Dưới tia X, tế bào phát ra tia sáng bạc mỏng manh như những sợi tơ mỏng, trải rộng khắp tất cả mạch máu!

“Shit!” Khải Ân nhịn không được mắng một câu: “Tình huống hiện tại thế nào?”

Chất phóng xạ được vận chuyển tới tim bắt đầu xuất ra, ngưng kết thành tinh thể. Tia X có thể làm tổn thương bộ phận cơ thể, ta không thể xâm nhập vào trong.”

Khải Ân không chút do dự, lập tức hạ mệnh lệnh.

“Dùng nanobots chặn lại! Nhanh lên!”

“Vâng!”

Số 7 trả lời, nhanh chóng chậm rãi rót một dòng chất lỏng màu bạc vào cơ thể nhân ngư.

Nháy mắt, Y mở to hai mắt, bắt đầu kịch liệt thở dốc. Theo nhịp thở của cậu, cơ thể lại thấm ra một tầng mồ hôi, đầy ra các viên tinh thể pha lê. Khải Ân lập tức cẩn thận nhặt các tinh thể, tiếp đó dùng một loại chất lỏng dinh dính cẩn thận lau cơ thể Y.

Sau khi số 7 thu hồi tất cả nanobots xong, Y cũng ngừng run rẩy, hô hấp dần bình ổn, nhưng nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi.

Khải Ân quay qua 3 thú nhân mình đầy vết thương, ý bảo thả Cơ Tái cũng không khá hơn bao nhiêu ra. Thú nhân chịu đủ dày vò có được tự do lập tức lao tới bên người vợ mình, cẩn thận nâng đỡ cơ thể mềm nhũn của cậu dậy.

“Y…….”

“Cơ Tái…….ta không sao…….không cần lo lắng……..” Y năng tay lên, đau lòng vuốt ve gương mặt căng cứng của bầu bạn.

Cậu đau, Cơ Tái còn đau hơn nhiều!

“Không, nếu không phải tại ta sơ ý, ngươi sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.”

Cơ Tái rầu rĩ vùi mặt vào cổ Y, hai vai không ngừng run rẩy, bàn tay to áp lên lưng Y, chạm đến lớp vảy.

“Thực xin lỗi,Y, thực xin lỗi………”

Liên Hoa nhìn về phía Y cùng Cơ Tái đang ôm chầm lấy nhau, quay đầu hỏi Khải Ân.

“Khoáng thạch còn trong cơ thể Y, thật sự không còn cách nào sao?”

“Tạm thời không có biện pháp.” Khải Ân cẩn thận cất giữ số tinh thể, lau mồ hôi đứng lên nói: “Số tinh thể còn lại trong cơ thể tác dụng cũng rất nhỏ, hẳn là không thể sinh ra quá nhiều thay đổi cho cơ thể Y, bất quá ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.”

“Ảnh hưởng gì?”

Khải Ân trầm mặt một lúc lâu, lắc đầu. Từ xa cưa nhân ngư biến thành giống đực sẽ không có tác dụng phụ gì, cơ thể Y tột cùng sẽ phát sinh biến hóa gì, ngay cả hắn cũng không thể đoán trươc được……….

Vài ngày sau, biến hóa của Y dần dần hiện rõ hơn── chiếc đuôi nguyên bản có màu lam dần chuyển thành màu xanh biếc, hơn nữa mỗi lần Y từ chân biến đổi trở về thì chiếc đuôi lại càng sáng bóng hơn, lớp vảy không ngừng giảm bớt.

Cơ Tái vốn còn rất lo lắng, nhưng thấy tinh thần Y ngày càng tốt hơn, cũng yên tâm được một chút. Bất quá hắn phát hiện một vấn đề──sức mạnh Y ngày càng lớn! Có một lần hắn không phòng bị, bị Y đánh trúng văng đi khá xa! Hơn nữa tốc độ của Y trong nước cũng ngày càng nhanh, hiện giờ ngay cả nhân ngư bơi nhanh nhất bộ lạc cũng không theo kịp Y!

Cơ thể Y dần dần khôi phục, mọi người rất vui sướng, đồng thời cũng cuống đi bầu không khí u ám mấy ngày nay của bộ lạc.

Nhưng một ngày nọ, một vị khách bất ngờ xuất hiện ở hải đảo, nhất thời nhấc lên một trận sóng dữ khác trong bộ lạc──