Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 22: Tộc trưởng mời khách



Tộc trưởng nhìn thấy bọn họ tới, liền nhanh chóng đứng lên tiếp đón bọn họ tới ngồi bên lò sưởi.

Trên bếp lò là một món nướng thôn quê không biết tên, tản ra mùi thơm mê người.

Tộc trưởng ngồi nghiêm chỉnh, hướng Địch Nãi giới thiệu bầu bạn bên cạnh: “Đây là bầu bạn Cái Nhĩ của ta.” Địch Nãi vội đứng lên chào.

Cái Nhĩ tóc nâu mắt tím, tính cách đại khái có chút lạnh nhạt, chỉ hướng Địch Nãi gật gật đầu.

Nhưng ca ca song sinh Ngải Luân của Ngải Đạt lần đầu tiên gặp Địch Nãi, đối với mái tóc ngắn cùng quần áo của cậu đều cảm thấy thực mới mẻ, rất nhiệt tình chào hỏi, sau đó hỏi cậu vài vấn đề.

Ngải Đạt ở bên cạnh khó chịu nhéo ca ca mình một cái: “Đừng nói nhiều vậy, hôm nay ăn gì vậy?”

Tộc trưởng lúc này từ trên giá xé một khối thịt lới, vừa chia cho mọi người vừa nói: “Này là lệ nham thú, bình thường không dễ dàng ăn được a!”

Địch Nãi không biết cái gì là lệ nham thú, dùng ánh mắt hỏi Phất Lôi, đối phương lập tức hiểu ý giải thích: “Lệ nham thú là một loại dã thú biết đào hang, bình thường luôn trốn dưới hang, rất khó bắt được, bất quá thịt loài này rất non mềm thơm béo.”

Địch Nãi gật gật đầu biểu thị đã hiểu, nhận thịt tộc trưởng đưa qua, cắn một ngụm, phát hiện hương vị quả thật không tồi. Bất quá, dường như không phải vị thịt thuần túy, có pha chút mùi thực vật thơm ngát. Địch Nãi liền mở miệng hỏi: “Thứ bôi lên thịt này là gì vậy?”

Tộc trưởng đắc ý cười: “Này là Cái Nhĩ phát hiện nga, một loại cỏ trong rừng, vắt nước bôi lên thịt, hương vị sẽ rất ngon. Chúng ta gọi loại cỏ này là điều vị thảo.”

Địch Nãi lần đầu tiên ăn loại thịt này, cảm thấy rất ngon, vì thế một miếng rất nhanh đã ăn xong. Đang định lấy thêm thịt trên giá thì Phất Lôi đã xé một miếng thịt chân sau non mềm cho cậu.

Phất Lôi đã quen chiếu cố Địch Nãi, mà Địch Nãi thì khoảng thời gian này cũng quen được đối phương chăm sóc, vì thế không cảm thấy có gì lạ. Địch Nãi cầm thịt đang định ăn, khóe mắt liền liếc thấy Ngải Đạt đang oán giận nhìn miếng thịt trong tay mình.

Từ lúc vào cửa, Địch Nãi đã phát hiện Ngải Đạt cứ chăm chú nhìn Phất Lôi. Tuy cậu là thẳng nam, nhưng ngây ngốc ở đây một khoảng thời gian cũng hiểu được, Ngải Đạt khẳng định thích Phất Lôi, cho nên mới ôm địch ý với mình như vậy.

Địch Nãi nghĩ trước kia luôn độc lập, không ngờ vô thức lại yên tâm thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của Phất Lôi như vậy. Mình trước sau gì cũng trở về, không thể cản trở con đường tình ái của Phất Lôi, vì thế liền cười nói với Ngải Đạt: “Ngươi thích ăn thịt chân sau à? Này, miếng này cho ngươi.”

Ngải Đạt không chút khách khí lấy qua ăn.

Tộc trưởng thấy được, liền xé miếng khác cho Địch Nãi, nói: “Địch Nãi, ngươi xem, ở bộ lạc chúng ta thật tốt a! Con mồi cho tới giờ cũng không thiếu, còn có thú nhân cường tráng như Phất Lôi, Ngải Luân. Ngươi đừng nghĩ chuyện rời đi nữa.”

Phất Lôi cùng Ngải Luân lập tức ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nhận kiểm duyệt. Ngải Đạt bên cạnh thì lại trừng tộc trưởng, bực tức vì tộc trưởng cư nhiên giới thiệu Phất Lôi cho người ngoài.

Địch Nãi cười cười, không tiếp lời. Xem xét Phất Lôi, được rồi, muốn dáng thì có dáng, muốn diện mạo cũng có diện mạo, muốn săn sóc cũng có săn sóc. Nếu Địch Nãi vốn sinh ra ở đây, vừa chào đời liền phải chọn bầu bạn thú nhân thì Phất Lôi quả thật là sự lựa chọn không tồi.

Chính là cậu dù sao cũng không phải người thế giới này, thế giới trước kia vẫn thích hợp với cậu hơn, chỉ cần có cơ hội, cậu vẫn muốn trở về.

Tộc trưởng thấy Địch Nãi không đáp, liền tiếp tục thuyết phục: “Nếu ngươi không thích hai người này, trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều thú nhân độc thân xuất sắc a!”

Lúc này Ngải Đạt cũng gật mạnh đầu. Bất quá, ánh mắt của Phất Lôi cùng Ngải Luân có chút u oán.

Địch Nãi lắc đầu: “Không phải nguyên nhân này. Thân nhân cùng bằng hữu của ta không ở đây, ta rất nhớ bọn họ.”

Tộc trưởng gật gật đầu: “Như vậy a! Vậy ngươi trở về xem cũng được. Sau đó lại quay lại, được không?” Nói xong còn dùng ánh mắt đặc biệt chờ mong nhìn Địch Nãi.

Địch Nãi vô ngữ. Trở về xem rồi quay lại. Nghĩ hay thật a. Tộc trưởng nghĩ xuyên thời không đơn giản như đi thăm người thân vậy sao?

Không có cách nào giải thích rõ với tộc trưởng, Địch Nãi chỉ có thể nói: “Hiện giờ ta vẫn không biết có thể tìm được đường về nhà hay không! Nên không thể trả lời chắc chắn.”

Tộc trưởng gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Ăn cơm xong, mọi người cũng liền cáo từ. Trước lúc đi, Ngải Đạt chờ mong nhìn Phất Lôi, hi vọng y có thể chủ động đề nghị đưa mình về. Chính là Phất Lôi chỉ lo nhìn địch nãi, không hề chú ý tới hắn.

Cuối cùng vẫn là Phất Lôi chở Địch Nãi, Ngải Đạt ủy khuất theo Ngải Luân trở về.

Lúc Địch Nãi trở lại sơn động, Mã Cát đã đi rồi. Mớ tre trúc đều được dọn sạch sẽ. Trong góc đặt một cái sọt đã đan xong, tuy có chút dị dạng, nhưng quả thật hình dáng rất giống. Địch Nãi nghĩ, Mã Cát thật sự không hổ danh hiệu khéo tay a!

Phất Lôi đại khái biết được Địch Nãi muốn đi, cảm xúc hơi suy sụp, nhìn Địch Nãi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cáo từ.

Địch Nãi nằm xuống giường, có chút trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.

Lại nói tiếp, đến bộ lạc này cũng đã tám ngày. Con người ở đây thuần phác nhiệt tình, cậu thực thích. Ở đây, cậu cũng kết giao được bằng hữu tốt. Phất Lôi thì khỏi phải nói, là ân nhân cứu mạng, cũng là anh em tốt, bình thường được y chiếu cố rất nhiều. Mã Cát cũng không sai, nhiệt tình cởi mở.

Nghĩ lại, cuộc sống ở đây cũng không buồn tẻ nhàm chán. Nếu mình thật sự quay về, sau này nhất định sẽ nhớ bọn họ.

Hơn nữa, kỳ thật tỷ lệ không thể quay về rất lớn. Bởi vì nếu thông đạo không gian vẫn mở thì không phải thế giới lộn xộn rồi sao? Huống chi cũng không nghe nói bên này có người mất tích.

Nhưng vô luận thế nào cũng nhịn không được muốn thử một lần. Dù sao đó mới là thế giới mình quen thuộc, có thân thích, bằng hữu tưởng niệm mình. Sĩ quan huấn luyện cùng nhóm đội hữu biết mình mất tích, khẳng định sẽ khổ sở. Thật muốn nói cho bọn họ biết, mình vẫn còn sống rất tốt, chỉ là không còn chung một thế giới với bọn họ nữa mà thôi.

Bất quá, nếu thực không trở về được, không thể liên hệ, bọn họ có thể sẽ nghĩ mình không còn hi vọng sinh tồn, nhận định mình đã qua đời, sau một đoạn thời gian cũng bình tĩnh đi!

Địch Nãi ôm tâm trạng rối rắm dần dần chìm vào giấc ngủ. Buổi tối thế nhưng mơ thấy sĩ quan huấn luyện cùng các anh em đội hữu. Địch Nãi giống như một hồn ma, ở trong mộng chăm chú nhìn bọn họ. Bọn họ vẫn như bình thường tập huấn, sinh sống. Giống như không ai vì cậu mất đi mà bi thương hay ảnh hưởng. Địch Nãi rất muốn chào hỏi, muốn gia nhập đội ngũ, nhưng lại phát hiện vô luận thế nào cũng không làm được.

Lúc tỉnh lại, khóe mắt Địch Nãi có chút ẩm ướt. Tuy giấc mộng không phải hình ảnh thật sự nhưng vẫn tránh không được thương tâm a!

Cậu chưa từng có nhiều cảm xúc như vậy, liền đứng lên bắt đầu rửa mặt.

Rửa mặt xong, phát hiện sắc trời vẫn còn rất sớm. Nhớ tới trong mộng các anh em mỗi ngày vất vả tập huấn, cuộc sống hiện giờ đúng là sa đọa mà! Cậu đã thiệt nhiều ngày không rèn luyện, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ xương cốt đều cứng ngắc hết. Nếu có thể trở về, nhất định sẽ bị đám anh em cười nhạo.

Không được, tuyệt đối không thể biến thành yếu nhớt như vậy! Sinh mệnh phải vận động, cho dù chân bị thương cũng vậy!

Vì thế bắt đầu khởi động tại chỗ, động động cổ, xoay xoay thắt lưng, quay quay tay, duỗi duỗi chân.

Mã Cát ở xa xa đi tới, thấy động tác kì quái của Địch Nãi thì cười ha hả.

Địch Nãi trừng: “Này, anh em, này chính là tập thể dục. Phải vận động thì thân thể mới tốt.”

Mã Cát nói: “Thể dục? Ha hả, chơi thiệt vui!”

Mã Cát nhìn Địch Nãi vận động một hồi, sau đó cũng học theo. Bất quá hắn tay chân mềm nhũn, làm một hồi thì ngã trái ngã phải, vừa làm vừa cười ha hả.

Địch Nãi bị phá rối, thực làm không được, đành phải ngừng lại.

Mã Cát thấy cậu ngừng, liền hỏi: “Hôm qua ta đan sọt xong rồi, ngươi xem qua chưa?”

Địch Nãi gật gật đầu: “Ân, thấy rồi, không tệ. Cố lên a, anh em, ngươi rất có tiền đồ. Nếu mang mấy thứ đó đi bán, khẳng định sẽ phát tài to a, ha ha ha…”

Mã Cát nghi hoặc: “Mang đi bán? Phát tài to? Này có ý gì?”

Địch Nãi lúc này mới nhớ ra, hình như từ lúc tới bộ lạc này chưa từng nghe nói với phương diện chợ búa này nọ. Chẳng lẽ mọi người ở đây đều tự cấp tự túc, hoàn toàn không cần trao đổi với người khác? Hẳn là không thể đi! Dù sao chỉ cần là xã hội cộng đồng thoát ly khỏi thời nguyên thủy, mọi người đều có vật phẩm riêng, khẳng định có nhu cầu trao đổi a!

Vì thế, cậu liền hỏi Mã Cát: “Chỗ các ngươi nếu muốn thứ của người khác, hoặc là thứ mình không có cách nào làm ra được thì có thời điểm cùng địa điểm thống nhất để trao đổi không?”

Mã Cát giật mình: “Nga, ta biết rồi. Ngươi nói chính là ngày trao đổi đi? Có a, mỗi tháng có hai ngày trao đổi, mọi người có thể mang thứ mình làm hoặc con mồi bắt được tới địa điểm trao đổi để trao đổi nga! Nói đến thì ngày mai vừa lúc chính là ngày trao đổi, ngươi có muốn cùng ta đi xem không?”

Địch Nãi gật gật đầu, thực cao hứng. Lại nói tiếp, từ lúc tới đây cậu chưa chừng kiến thức những trường hợp náo nhiệt, có thể xem họp chợ cũng không tồi. Thuận tiện có thể xem xem những người khác sinh sống thế nào.

Mã Cát nói: “Hôm nay chúng ta làm mấy thứ này nhiều một chút, mai mang đi đổi.”

Vì thế hai người sáp lại, bắt đầu thương lượng xem có thể làm món gì.

Địch Nãi đề nghị: “Mã Cát, ngươi có thể mang áo cộc da thú trao đổi a.”

Mã Cát lắc đầu: “Da thú để may áo cộc tay khá khó tìm, ta cũng chỉ có một miếng da thuộc tốt, chuẩn bị may cho mình a!”

Nói đến đây, Địch Nãi nhớ ra da con hoẵng Phất Lôi lột hôm qua vẫn còn để trong sơn động, vì thế như cũ giao da hoẵng cho Mã Cát, để hắn thuộc gia giúp. Đáng tiếc chính là, thuộc da cần thời gian, không có cách nào lập tức làm xong. Vì thế, kế hoạch may quần áo da thú chỉ đành bóp chết từ trong trứng nước.

Quần áo không thể làm, trừ bỏ cái này, có vẻ chỉ còn sọt tre. Địch Nãi có chút buồn bực, sọt cũng là Mã Cát làm ra, mình là một người hiện đại, chẳng lẽ còn không có khả năng bằng người nguyên thủy?

Mã Cát nhìn thấy Địch Nãi nhăn nhó, liền nói: “Hôm qua không phải ngươi làm con quay sao? Ta thấy thứ kia chơi rất vui, phỏng chừng sẽ có rất nhiều tiểu hài tử thích. Ngươi cứ làm vài cái đi. Đến lúc đó lấy ra, những người mang tiểu hài tử theo nhất định sẽ muốn đổi.”

Địch Nãi ngẫm lại, như vậy cũng không sai. Bất quá cứ cảm thấy con quay chẳng qua chỉ là đồ chơi con nít, không có bản lĩnh lắm a!

________

Hoàn Chương 22.