Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 124



Lúc mẫu giáo tan học, Lý Nguyệt Hoa tới đón Ngọc Phân Nhi về nhà, cô ấy lại sắp phải vào đoàn phim rồi, muốn trước khi vào đoàn được ở cùng với tiểu khả ái thêm vài ngày.

Ngọc Phân Nhi vốn đã thông minh, chỉ cần hạ quyết tâm làm việc chăm chỉ, quá trình học tập đều là ngày tiến vạn dặm.

Chủ yếu là có rất nhiều lời muốn mắng mà nói ra người khác nghe không hiểu, thật sự quá nghẹn khuất, điều này đã kích thích Ngọc Phân Nhi học tập rất siêng năng.

Tất nhiên, kết quả học tập là rất rõ ràng.

[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô biết không, Ngọc Phân Nhi mới nhận một lão đại gọi là Bình Đầu Ca, nó thật sự rất giỏi, rất giang hồ, rất trâu bò!]

[Cửa chống trộm mà cậu ấy cũng có thể lấy thớt gỗ gõ bang bang! Ngọc Phân Nhi thực sự rất ngưỡng mộ cậu ấy đến mức dập đầu lạy~]

[Còn nữa, hôm nay Bình Đầu Ca dạy Ngọc Phân Nhi một tuyệt chiêu dạy dỗ các tiểu đệ.]

[Ngọc Phân Nhi đã thử nghiệm trên người Sơ Nhất, hiệu quả kia quả thực quá là siêu.]

[Kẹp cánh cửa thật sự là sảng khoái nghiêng trời ha ha ha ——]

[Đáng tiếc thể lực Ngọc Phân Nhi không ổn, không có cách nào trực tiếp tham gia cuộc chiến, chỉ có thể chỉ huy từ xa làm chút công kích bằng miệng.]

[Haizz, thật sự là không đã ghiền——]

Lý Nguyệt Hoa: “…”

Đứa nhóc này thật sự quá ồn ào, quá dài dòng rồi, cô có chút hối hận vì đã đưa nó đi nhà trẻ.

Ngọc Phân Nhi còn rất hăng hái nói, căn bản không thể dừng được.

[Còn nữa, vốn không liên quan gì tới Hổ Nha, nhưng cũng bởi vì chỉ có một mình cậu ấy có trứng, thế là cũng bị đánh hội đồng luôn, ha ha ha.]

[Đám cún kia đánh tới điên luôn! Cảnh tượng kia, quá hoành tráng quá kích thích rồi.]

[Đúng rồi, đồng chí Lý Nguyệt Hoa, Ngọc Phân Nhi có phải là không có trứng không?]

[Ngọc Phân Nhi tìm mãi mà không tìm được trứng của tôi ở đâu, có phải vì lông quá dày hay không?]

[Chuyện này rất quan trọng nha, Ngọc Phân Nhi nhất định phải hỏi rõ ràng, thuận tiện hôm sau có thể quạt thêm chút lửa vào đám quần chúng.]

Lý Nguyệt Hoa ngáp một cái, “Ngọc Phân Nhi, em là chim cái.”

Cô ấy đã bị Ngọc Phân Nhi cằn nhằn đến buồn ngủ luôn rồi.

Vẹt Cockatiel vẻ mặt ngây thơ, [Nghĩa là sao?]

Lý Nguyệt Hoa xóa nạn ‘mù kiến thức’ cho nó, “Nghĩa là trước kia em không có trứng, sau này cũng không có trứng, không bao giờ có trứng, từ khi sinh ra đã không có trứng rồi.”

[Cái gì, cái gì vậy?] Nhóc con cứng đờ như bị sét đánh.

[Ngọc, Ngọc Phân Nhi hóa, hóa ra là… thái giám!!!???]

Nhất thời không có cách nào tiếp nhận tin dữ tàn khốc này, Ngọc Phân Nhi đau lòng bật khóc rồi.

Lý Nguyệt Hoa thì không có chút lương tâm nào mà cười điên cuồng.

“…..Trời ơi, ha ha ha ha ha ha ha! Ngọc Phân Nhi, ha ha ha ha ha ha, em thế mà còn biết thái giám là gì cơ à!? Ha ha ha ha ha ha ha——”

Ngọc Phân Nhi xoay mông về phía Lý Nguyệt Hoa, dùng cảm xúc chân thành ở đó đau buồn.

Lúc trước còn cảm thấy đám cún không có trứng rất thảm, không ngờ người thảm nhất lại là mình.

Sau khi Lý Nguyệt Hoa cười xong chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, rửa mặt sau đó tựa vào đầu giường xem kịch bản.

Đáng tiếc văn tự đối với cô mà nói thật sự quá thôi miên, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi chui vào trong chăn.

Lúc này cô còn chưa ngủ say, linh miêu vốn đang quấy bên cạnh Lý Nguyệt Hoa vành tai giật giật, đứng dậy nhìn Lý Nguyệt Hoa một cái, sau đó nhân cơ hội vươn ra một cái móng vuốt lông…

Gần đây cuộc sống của Lý Nguyệt Hoa quả thực không thể thoải mái hơn được nữa, mỗi đêm đều có linh miêu đáng yêu dỗ dành ngủ.

Đúng vậy, Lý Nguyệt Hoa là người được dỗ dành.

Móng vuốt linh miêu vươn ra nhẹ nhàng chạm lên vai Lý Nguyệt Hoa, vỗ vỗ nhịp nhàng, trong miệng còn luôn phát ra tiếng meo meo có quy luật, giống như là đang ngâm nga bài hát ru gì đó.

Chỉ chốc lát sau, mí mắt Lý Nguyệt Hoa đã díu xuống, chìm vào giấc ngủ.

Linh miêu thu hồi móng vuốt mèo, nhẹ nhàng kéo chăn lên che vai Lý Nguyệt Hoa, còn cẩn thận dặm góc chăn.

Trước khi rời khỏi phòng, nó cũng học được thói quen trước đây của Lý Nguyệt Hoa, chỉnh điều hòa tăng lên hai độ.

Ngọc Phân Nhi chứng kiến toàn bộ quá trình thì trợn mắt há hốc miệng, mấy ngày không gặp, công phu mèo ngốc hầu hạ người đúng là tăng đột biến.

Cảm giác khủng hoảng trong nháy mắt xâm nhập toàn thân Ngọc Phân Nhi.

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, địa vị gia đình của Lý Ngọc Phân Nhi nó sẽ không giữ được mất!!!

Không thể ngồi chờ chết được, tiểu khả ái ưu tú đều phải chuẩn bị chu đáo!

Ngọc Phân Nhi nôn nóng đi tới đi lui bên gối Lý Nguyệt Hoa, nhảy tới nhảy lui.

Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây?

Đột nhiên, Ngọc Phân Nhi sửng sốt một chút, một ý tưởng tươi sáng đột nhiên lóe lên, ánh mắt chớp chớp.

Nếu như có thể cười, lúc này Ngọc Phân Nhi đã nhếch miệng nở nụ cười rồi, nụ cười quỷ dị sẽ đủ để làm Lý Nguyệt Hoa đáy lòng sợ hãi.

Đáng tiếc Lý Nguyệt Hoa ngủ quá say, hoàn toàn không biết gì về hoạt động tâm lý của chú chim tâm cơ chim nhà mình.

Người ta nói rằng một người dễ bị thôi miên nhất trong khi nửa tỉnh nửa mê.

Ngọc Phân Nhi quyết định thử xem sao.

Dù sao cũng sẽ không rụng lông nào.

Chỉ thấy nhóc con kia nhảy hai bước lên gối Lý Nguyệt Hoa, hắng giọng, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: [Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô nghe cho rõ đây ~ nghe cho rõ ~ nghe cho rõ ~]

Để tăng cường hiệu quả thôi miên, Ngọc Phân Nhi còn tự cho là thông minh thêm hiệu ứng hồi âm.

[Cô phải đối xử tốt với Ngọc Phân Nhi ~ đối xử tốt với Ngọc Phân Nhi ~ đối xử tốt với Ngọc Phân Nhi ~]

Tiểu khả ái không phiền chán lặp đi lặp lại nhiều lần, rất có kiên nhẫn.

Lý Nguyệt Hoa đang ngủ mơ hồ trả lời: “Được…”

Trời ơi! Cách tiếp cận này thực sự hữu ích!!!

Linh hồn Ngọc Phân Nhi rung lên, cố nén kích động, tiếp tục ‘thôi miên’ Lý Nguyệt Hoa.

[Cô phải mua thật nhiều hạt dưa cho Ngọc Phân Nhi ~ mua thật nhiều hạt dưa ~ mua thật nhiều hạt dưa ~]

[Phải dẫn Ngọc Phân Nhi đi ăn kem trái cây ~ ăn kem trái cây ~ ăn kem trái cây ~]

[Phải cho Ngọc Phân Nhi thật nhiều tiền tiêu vặt ~ thật nhiều tiền tiêu vặt ~ thật nhiều tiền tiêu vặt ~

Lý Nguyệt Hoa tiếp tục ậm ừ: “Được…”

Ngọc Phân Nhi nhịn không được phát ra tiếng gà gáy hưng phấn, ý thức được có gì đó không đúng, lập tức câm miệng, suy nghĩ một chút, lại thôi miên.

[Cô còn phải đưa trứng của mình cho Ngọc Phân Nhi ~ đưa trứng cho Ngọc Phân Nhi ~ đưa cho Ngọc Phân Nhi ~

Lý Nguyệt Hoa: “……..”

Cô mở mắt ra.

Linh miêu lúc này tiến vào kiểm tra xem Lý Nguyệt Hoa ngủ có ngon không, có đổ mồ hôi hay không, có cần điều chỉnh nhiệt độ phòng hay không.

Vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Nó tức giận không chịu nổi, ngậm khăn lau mồ hôi đắp lên trên người Ngọc Phân Nhi, hoàn toàn che nó lại, sau đó nhân cơ hội giẫm lên mấy cái.

Tôi vất vả mãi mới dỗ cô chủ ngủ được, cậu giỏi như vậy sao không lên trời luôn đi!

Dịch Tường Phi định đi công tác vài ngày, bản thân anh chủ động xin đi Châu Phi, đồng nghiệp rất ăn ý không hỏi vì sao.

Vợ của Dịch Tường Phi còn ở quê chưa về, cho nên Sơ Nhất và Thập Ngũ tiếp tục ở nhờ nhà Huân Tiểu Khả.

Buổi tối khi Dịch Tường Phi và hai tiểu khả ái gọi video, Sơ Nhất từ đầu đến cuối đều khóc lóc, nước mắt làm ướt bộ lông cún.

Dịch Tường Phi rất hài lòng, đối với thành quả giáo dục của Huân Tiểu Khả hết sức ngưỡng mộ.

Hổ Nha bị đánh tập thể, bị nẹp cửa cũng không khóc, nhưng nó không thể hiểu nổi, không hiểu được loại cảm xúc “ghen tị” này vì sao lại đáng sợ như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nhất trong nháy mắt ngừng khóc, quay đầu nhìn Thập Ngũ.

[Cậu thấy tôi vừa rồi diễn như thế nào? Khóc có giống không?]

Thập Ngũ gật gật đầu: [Cũng tạm, chủ nhân hẳn là tin, bằng không sẽ không cười đến như vậy.]

Sơ Nhất vẫn có chút lo lắng, [Chiêu khóc lóc này thật sự hữu dụng sao?]

Thập Ngũ rất bất lực, [Nếu cậu từ đầu đến cuối chỉ cần nghe lời tôi, không tự cho mình là thông minh, căn bản không đi tới bước này.]

Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu, [Được rồi, sau này tôi đều nghe lời cậu.]

Thập Ngũ thở dài, [Thật ra hữu dụng nhất hẳn là khổ nhục kế, chính là cậu bị chút vết thương nhỏ, cho dù chỉ là trầy xước một chút da, cũng bảo đảm làm cho chủ nhân đau lòng muốn chết.]

[Đáng tiếc cậu quá yếu đuối, cô giáo cũng không đồng ý dùng chiêu này.]

Sơ Nhất lắc đầu đến mức thành tiếng lục cục.

[Không được không được kiên quyết không được, tôi có thể giả vờ đau, nhưng tôi không muốn đau thật đâu!]

Thập Ngũ nhảy lên làm tiên tri phát biểu: [… Với bản lĩnh điên cuồng tìm chết của cậu, tôi cảm thấy ngày cậu chết thật cũng không còn xa đâu.]

Buổi tối trước khi đi ngủ, Sơ Nhất, Thập Ngũ và Hổ Nha cùng nhau tắm rửa, ba bé tiểu khả ái đều có thể tự lực gánh sinh, chỉ cần cuối cùng Huân Tiểu Khả hỗ trợ dùng máy sấy tóc thổi lông cún một chút là được.

Hổ Nha mời hai vị đồng bọn sử dụng phòng tắm của chủ nhân Mạc Thần Trạch tắm rửa, bởi vì đủ lớn.

Ba nhóc con vừa tắm vừa vui vẻ hát vang, gào thét hát nhạc không thành điệu.

Huân Tiểu Khả mệt mỏi một ngày, cho muối tắm vào trong bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, dự định ngâm mình trong bồn tắm nước nóng giải tỏa căng thẳng.

Đang lúc cô thoải mái đến nheo mắt, đột nhiên nghe thấy trong phòng của Mạc Thần Trạch cách vách truyền đến tiếng chó sủa rất có tiết tấu.

Tiểu khả ái đang hát vang.

Huân Tiểu Khả cẩn thận nghe, hình như là tiếng của Sơ Nhất.

Nghe nhịp điệu hẳn là…

“Mười người đàn ông bảy người ngốc tám người đần chín người xấu, còn có một người mọi người đều yêu…”

Huân Tiểu Khả nhịn không được mà cũng ngâm nga theo.

Nhưng vào lúc này, cách vách đột nhiên truyền đến một trận tiếng chó sủa tâm hồn tê liệt, vang vọng khắp chân trời.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Huân Tiểu Khả từ trong bồn tắm đứng bật dậy, vớt khăn tắm bên cạnh quấn lên người, không chút do dự xông ra ngoài.

“Làm sao vậy?”

Huân Tiểu Khả một phát mở cửa phòng tắm, chỉ thấy ba con lông xù hai mặt nhìn nhau, cả người đều là bọt trắng.

Thập Ngũ một chân giẫm lên miệng Sơ Nhất đang trên mặt đất,

[Đừng gào nữa, dọa cô giáo rồi kìa!]

Hổ Nha giải thích: [Sơ Nhất không cẩn thận làm đổ sữa tắm, nên bị trượt, ngã trên mặt đất.]

[……. Còn xoạc chân một cái]

“Ha ha ha ha ha ha ha ——”

Huân Tiểu Khả nở nụ cười không đúng lúc.

Sơ Nhất loạng choạng đứng lên, lúc này nó thật sự khóc rồi, đau thì không đau lắm, nhưng mà là cảm thấy rất tủi thân.

Huân Tiểu Khả đau lòng tiến lên, định xem xem nó có bị thương ở đâu không.

Nhưng vào lúc này, móng vuốt cún của Sơ Nhất trượt qua, nhào về phía trước, không cẩn thận túm lấy khăn tắm màu trắng của Huân Tiểu Khả, kéo xuống.

Khăn tắm trượt xuống mặt đất.

Ngay lúc Huân Tiểu Khả nhanh chóng khom lưng nhặt khăn tắm, ánh mắt liếc nhìn thấy ở cửa phòng…

Mạc Thần Trạch xách vali, đứng ở cửa!

Huân Tiểu Khả lập tức quay đầu lại.

Hai người đối mắt nhìn nhau!