Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 52: Tề Nhạc Tư



Khang Đằng:

May quá hôm nay chờ được anh, không thì lần sau có lẽ phải chờ rất lâu.

Em phát hiện em bây giờ quả thực giống như người đưa thư, trước đây có thể gửi thư, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình đưa tới, những bức thư đó anh đọc chưa?

Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, đây là năm đầu tiên anh sống ở đây phải không, thành phố anh từng sống có lẽ không lạnh như thế này?

Đưa khăn len quàng cổ cho anh không biết anh có quàng không, có lẽ là tùy sở thích của anh, nhưng mà em đây lại rất muốn tặng cho anh.

Lại đến sinh nhật anh, em thật sự rất vui vẻ, giá mà có cơ hội vào ngày sinh nhật của anh tự tay tặng quà cho anh, hai ba năm trước đều chỉ có thể tưởng tượng thấy bộ dáng của anh rồi vẽ, bây giờ nhìn lại những bức tranh đó, trẻ con đến không thể chịu được.

Đợi đến sang năm sinh nhật anh chúng ta cố gắng vui vẻ ăn mừng một chút có được không?

Kỳ thực em cần phải nắm chắc cơ hội này, thế nhưng ngày mai em có kì thi, vì có thể thi đại học sớm hơn một năm nên mỗi lần thi em nhất định phải hoàn thành thật tốt, cho nên không có cách nào có thể ở bên anh.

Kỳ thực em cũng hiểu rõ, anh không hẳn muốn có em ở bên.

Nhưng cũng không sao cả, con người của em rất có kiên nhẫn, một ngày nào đó anh sẽ chấp nhận em, đúng không?

Khang Đằng, hôm nay đã nói với anh sinh nhật vui vẻ rồi, anh nói xem bây giờ em có nên chúc thêm lần nữa không?

Thực ra không chỉ là sinh nhật, em hi vọng anh bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu cũng vui vẻ.

Em muốn chúc anh vạn sự như ý, bởi vì có người từng nói với em đây là lời chúc phúc tốt nhất cho một người.

Đúng rồi, trên 《 thiếu niên sáng tác》 em có đăng một bài viết, viết về anh, em biết anh sẽ không chủ động tìm đọc, cho nên em dự định lần sau khi gặp anh mang đến cho anh, nhưng khi em đưa đến rồi, anh có đọc không hay mặc kệ không thèm quan tâm.

Bỗng nhiên em phát hiện em bây giờ thật sự là một người rất tùy tiện ha ha, nhưng cũng không có cách nào cả, anh xem lại anh chút đi, lúc nào cũng lạnh như băng với em, đến bao giờ anh mới bằng lòng cho em được gần anh thêm chút nữa đây?

Có lúc em suy nghĩ, có phải là anh thấy em cực kì phiền phức.

Khi làm em nản lòng bỏ cuộc, mới cảm thấy vui.

Nếu như anh không thấy em phiền phức, sao không xem nhìn em thêm chút nữa, nói với em nhiều hơn một chút?

Nhưng mà, rất nhiều khi em lại cảm thấy anh chỉ là thiếu cảm giác an toàn cho nên mới từ chối người bên ngoài ngàn dặm, thật tâm anh không phải chán ghét em.

Em biết đây là bản thân đã có cảm giác hài lòng quá, nhưng em chỉ có thể dựa vào ý nghĩ như thế mà tiếp tục kiên trì.

Em cũng nơm nớp lo sợ, em rất sợ thật sự sẽ quấy rầy anh.

Đại khái không có ai lại hi vọng người mình thích ghét mình.

Khang Đằng, em đã hiểu, quan hệ giữa chúng ta chính là một người cạo trọc một người thiếu đánh*, nếu như em buông tay, giữa chúng ta có lẽ mãi mãi cũng sẽ không có lại liên hệ nữa.

*ý của câu thành ngữ này chỉ mối quan hệ 1 bên đơn phương tình nguyện, 1 bên không đồng ý.

Nhưng em không muốn, em cuối cùng là muốn thử một chút xem năng lực của bản thân đến đâu, cũng muốn xem xem tình cảm của em đối với anh đến một ngày nào đó có thể tiêu hao hết không.

Em rất muốn anh cho em một sự đáp lại, dù cho chỉ là một ánh mắt khẳng định trong lòng anh không thật sự hi vọng em biến mất.

Có lúc nhìn anh, cảm thấy anh đặc biệt cô độc, có vẻ như anh lại rất hưởng thụ cuộc sống cô độc đó, em ngang bướng xen vào cuộc sống của anh khiến anh không thể nào tiếp thu được.

Tuy rằng em vẫn luôn biểu hiện rất tích cực, nhưng cũng có khi em sẽ do dự. Khang Đằng, lần sau gặp mặt cho em một đáp có được hay không?

Không cần anh chấp nhận em, cũng không cần ôm ấp gì, ngươi có thể lại viết hồi phong thư hồi âm cho em không?

Có kẽ đây là yêu cầu xa xỉ nhất của em với anh.

Sinh nhật vui vẻ, hi vọng tối hôm nay anh có một giấc mơ đẹp.

Hi vọng tối hôm nay, em sẽ mơ thấy anh.

Tề Nhạc Tư

Ngày 21 tháng 11 năm 2006

Tác giả: mấy lời ngoài lề. Tác phẩm này cùng phương thức hành văn phương đối với tui mà nói chơi rất vui, cho nên lúc trước nghĩ viết xong sau đó sao thành mười bản, tiếp đó liên lạc với bên thiết kế, lúc đó khoe khoang khoác lác nói số chữ nhiều nhất không vượt quá 5. 5 vạn, hiện tại thực sự là mắt thấy phải đánh mặt.