Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 10: Khang Đằng



Ngày 21 tháng 1 năm 2004

Ngày hôm nay mới là sinh nhật của tôi, nhưng ngày này, thà không có còn hơn.

Khi những ngôi nhà sáng đèn gia đình quây quần đoàn viên, tôi nghe ngoài cửa sổ tiếng pháo không ngừng rộn rã, tôi hận không thể tìm thứ gì bít lỗ tai mình lại.

Trước nay tôi chưa từng có thống khổ*.

*đau đớn và khổ sở đến cực độ

Lần trước người kia gọi điện thoại tới nói đã biết địa chỉ của tôi rồi, làm cho ta không thể không lập tức nghĩ cách tìm phòng ở.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Phòng bây giờ đang ở tôi mới nộp tiền thuê nhà tháng tiếp theo, tiền trong thẻ kia căn bản không dám động, đó là tiền tôi tiết kiệm nộp học phí kì sau.

Những ngày trước đây tôi trải qua như đang ở trong địa ngục, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể bị quỷ mặt xanh nanh vàng nuốt chửng, giờ đi nơi nào cũng không tốt, khi không có chuyện gì xảy ra làm bộ mình là một người bình thường, ngoài mặt có thể bình tĩnh sinh hoạt che giấu đi sự sợ hãi và bất an.

Tôi vĩnh viễn cũng không biết một giây sau sẽ xảy ra cái gì, cũng như tôi vĩnh viễn không được báo trước lúc nào người kia sẽ đột ngột lại xuất hiện ở trước mặt tôi.

Rất buồn cười, người cho tôi sinh mệnh người tựa hồ đưa tôi đến thế giới này chính là vì để dằn vặt tôi.

Khi còn bé tôi không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu, lại không còn kịp rồi, tất cả đã sớm xảy ra, chất độc màu đen lan ra toàn thân, không biết ngày nào chúng ta sẽ cùng chết chung.

Sáng sớm lão ta đã tới.

Tôi rất bất ngờ.

Từ chợ mua đồ ăn trở về, vì tránh né thời gian lão ta có thể xuất hiện, phải biết, người này chắc chắn sẽ không dậy sớm.

Nhưng tôi không ngờ tới, lão ta cũng đoán được ý nghĩ của tôi.

Quan hệ giữa chúng tôi không có cách nào định nghĩa, tôi không thể quan tâm lão ta gọi lão một tiếng cha, lão ta không xứng, lão ta so với súc sinh còn không bằng.

Tôi đã từng nói lần sau nếu gặp lại lão ta nhất định sẽ giết lão ta, nhưng giết người chuyện như vậy, tôi chung quy vẫn là tạm thời không làm được.

Lão ta chặn ở cửa, muốn tôi mở cửa.

Hai người chúng tôi giằng co.

Tay lão ta muốn sờ mặt của tôi, muốn ôm thắt lưng của tôi, lão ta hưng phấn đến phát run, tôi chỉ muốn nôn mửa.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Từ khi tôi vài tuổi đã bắt đầu?

Tôi thậm chí đã nhớ không rõ.

Mà điều đáng vui mừng chính là, lão ta còn không đến mức táng tận lương tâm.

Nhưng, không có chọc vào thì coi như không tính sao?

Mẹ tôi nói không tính.

Bà ta cũng không bằng súc sinh.

Tôi nhớ tới một bộ phim, cha cưỡng hiếp con gái ruột mình, người mẹ vì duy trì hôn nhân lại còn quay lại oán giận con gái quyến rũ cha.

Mẹ tôi thì không trách tôi, chỉ là khi tôi 13 tuổi bà ta nói với tôi: Cha muốn thế nào con cứ theo ý cha đi, đừng ồn ào.

Đừng ồn ào.

Mẹ chê âm thanh tôi kêu khóc giãy dụa quá ồn, muốn tôi ngoan ngoãn nằm xuống mặc cho cha tôi dâm loạn.

Bọn họ sống vì cái gì?

Tôi sống vì cái gì?

Tôi mở cửa cho lão ta, tôi không muốn giết hắn.

Tôi không dám giết lão ta, nhưng không có nghĩa là tôi không thể làm gì.

Bây giờ tôi đã không còn là bé trai sẽ bị lão ta tùy tiện khống chế, mỗi một ngày tôi sống đều nghĩ đến tương lai làm sao "Báo đáp"* hắn.

*回报: có thể là báo đáp hoặc báo thù. Vì để trong ngoặc và mang ý mỉa mai nên mình để vậy

Lão ta dằn vặt tôi như thế nào, tôi phương thức của tôi trả lại lão ta.

Dao tôi không rửa.

Còn dính máu thả ở đó.

Lão ta nâng ngón tay của mình lên, bộ dáng hốt hoảng chạy đi buồn cười quá, chó nhà có tang cũng không bằng.

Tôi muốn từng nhát từng nhát chặt ngón tay lão ta, lột sạch tóc của lão ta, tôi muốn cắt bộ phận sinh dục của lão ta, sau đó đưa tới trước mặt lão ta để cho lão ta cố gắng thưởng thức.

Hôm nay là giao thừa.

Giao thừa vui vẻ.