Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!

Chương 157: Sự thật lồng trong sự thật



Mẹ kiếp! Anh dám! Lục Nghị Phàm trừng mắt, giơ chân đạp mạnh vào mặt Lục Phương Canh. Anh ta bị đánh đau, ngã ngửa ra phía sau, suýt chút nữa là rơi xuống vực. Lục Phương Canh lồm cồm bò dậy, dùng ta lau khóe miệng sưng tấy, đang rỉ máu.

- Chà chà, Lục Nghị Phàm, những bằng chứng mày đưa ra không đủ sức để có thể tống cổ tao vào tù. Mày nghĩ, khi tao bắt tay vào thực hiện, chẳng lẽ tao lại không lường trước được tình huống này hay sao?

Lục Phương Canh nhếch môi, gương mặt độc ác đến tột cùng.

Chim tàn gãy cánh, thế nhưng, anh quên rằng, tàn nhưng không phế. Đây chính là sự sống dai dẳng, bám riết anh cả đời không dứt.

....................

- Hiểu Mai, Thống Đốc có nói với chị là anh ấy đi đâu rồi không?

Cửu Châu vừa tắm gội xong xuôi, vừa nhai miếng bánh kem, vừa cất giọng hỏi Hiểu Mai.

Nghe tiếng cô, động tác rửa chén của Hiểu Mai liền dừng lại, mỉm cười đáp:

- Dạ thưa phu nhân, Thống Đốc chỉ nhắc ngài sẽ về muộn, không nói đi đâu ạ. Em đã hâm sữa cho phu nhân và để trên bàn.

Cửu Châu gật gật đầu, nhìn ly sữa đã được Hiểu Mai hâm ấm lại, khóe môi cong nhẹ. Tuy nhiên, cô chưa uống ngay mà cầm ly sữa mân mê trên tay, đưa mắt nhìn về phía Hiểu Mai mà bắt đầu nói nhỏ:

- Hiểu Mai, thời gian qua chị đã chăm sóc em rất chu đáo. Trong phủ Thống Đốc này, ngoài Lục Nghị Phàm và quản gia Triệu, chị là người thứ ba quan tâm em như thế.

Nghe cô nói, Hiểu Mai khẽ cười, đôi mắt bồ câu đen láy híp lại.

- Phu nhân quá khen. Đây là trách nhiệm của Hiểu Mai.

Cửu Châu cầm ly sữa, chầm chậm bước đến bên cạnh Hiểu Mai. Gương mặt xinh đẹp của cô càng lúc càng thêm biến đổi khác thường. Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa to như đầu ngón tay dần dần rơi xuống, tạo thành thứ âm thanh đanh cứng vô cùng khó chịu.

Đuỳnh...

Một tiếng sấm bất ngờ dội vang. Hiểu Mai đang mải mê rửa chén bát cũng bị giật mình, vô thức làm rơi bát xuống bồn, đột ngột phát hiện Cửu Châu đang nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị khác thường.

- Phu... phu nhân...

Khóe môi xinh đẹp của Cửu Châu cong nhẹ.

Cô tựa lưng lên thành bếp, giơ cao ly sữa trên tay, sau đó ung dung nói tiếp:

- Em muốn kể cho chị nghe một câu chuyện ngắn mà em cảm thấy tâm đắc nhất.

Hiểu Mai dừng tay, điệu bộ chăm chú lắng nghe.

"Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng. Chim ưng xây tổ trên ngọn cây cao còn Cáo đào hang đẻ con ngay trong những bụi cây dưới đất.

Nhưng có một lần, Cáo đi kiếm mồi, Chim ưng đang đói, liền bay sà xuống bụi cây vồ lấy các con cáo con, cùng với các con chim ưng con của mình tàn nhẫn ăn thịt chúng.

Cáo về nhà, biết được điều gì đã xảy ra và nó rất đau đớn: dù đau xót vì các con của mình đã chết nhưng vẫn không bằng đau vì không trả được thù, vì Chim ưng luôn bay trên cao để né tránh sự truy bắt nên các con thú rừng không tài nào bắt được nó. Cáo chỉ còn biết đứng từ xa mà cất tiếng nguyền rủa kẻ vong tình bội nghĩa kia. Kẻ sức yếu, thân cô thế cô thì có thể làm được gì hơn?"

Kể đến đây, Cửu Châu ngừng lại một chút.

- Hiểu Mai, chị thử nghĩ mà xem, liệu điều gì sẽ xảy ra với Chim ưng đây?

Hiểu Mai dùng tay vân vê cằm, dù có vận dụng tối đa bộ óc của mình, cô cũng không thể nghĩ ra đáp án. Cửu Châu nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó kể tiếp:

"Nhưng rồi cũng đến lúc Chim ưng phải trả giá cho sự phản bội của nó. Một người nào đó đem dê ra đồng để hiến tế. Chim ưng bay đến con vật bị hiến và tha đi bộ lòng bốc khói của nó. Và khi nó chỉ vừa mới tha về đến tổ, một cơn gió mạnh ập đến, những dây bện tổ cũ kỹ mỏng mảnh bốc lửa cháy sáng rực. Những con chim ưng con bị cháy xém rơi xuống đất. Chúng chưa thể bay lên được. Thế là Cáo chạy ra ăn thịt chúng ngay trước mắt Chim ưng."

Không khí trong phòng bếp mỗi lúc một thêm trầm tư. Hiểu Mai yên lặng không đáp. Thâm tâm cô ta bỗng dưng cảm thấy có dự cảm chẳng lành nào đó đang không ngừng bủa vây toàn bộ cơ thể.

- Chị Hiểu Mai, chị đã vất vả vì em nhiều. Nào, em mời chị uống ly sữa này, coi như đây là thành ý của em!

Cửu Châu đưa ly sữa hướng về phía trước mặt Hiểu Mai, tay còn lại nhẹ nhàng gõ gõ lên thành bàn, đầu hơi nghiêng sang phía bên trái, bày ra khuôn mặt háo hức chờ đợi.

Sắc mặt của Hiểu Mai lúc trắng lúc xanh, đầu ngón tay đã bắt đầu run rẩy. Cô ta giật lùi ra phía sau, vô thức va phải bức tường lát đá hoa.

Cửu Châu vẫn hếch mặt nhìn về phía Hiểu Mai, gằn giọng nói chậm từng chữ:

- Sao vậy? Tại sao chị không uống? Chị chê ly sữa do đích thân bàn tay chị pha hay sao?

Phịch!

- Phu nhân, xin... xin tha cho em!

Hiểu Mai đột ngột quỳ rạp xuống đất mà bật khóc nức nở. Cô ta không ngờ âm mưu hèn hạ của mình rốt cuộc lại bị Cửu Châu phát hiện ra.

Trong ly sữa này, Hiểu Mai đã âm thầm pha thuốc phá thai, hòng khiến Cửu Châu và Lục Nghị Phàm mất đi đứa con đầu lòng.

Cửu Châu hít sâu một hơi, đôi mắt rực lửa ngập tràn giận dữ phóng thẳng về phía Hiểu Mai, tựa như sẵn sàng thiêu cháy cô ta bất cứ lúc nào.

- Nói! Là ai đã sai khiến chị giở trò hèn hạ này? Chị có biết rằng tôi đã âm thầm lắp thêm camera ở trong phòng bếp hay không?

Cơ thể Hiểu Mai không ngừng run rẩy.

- Phu nhân, là... là...

- Lục Phương Canh?

Cửu Châu mở miệng hỏi Hiểu Mai. Khi Lục Nghị Phàm trên đường đến tìm Lục Phương Canh, anh cũng đã kịp nhắn tin cho cô để thông báo trước: "Vợ à, Lục Phương Canh chính là kẻ đứng sau tất cả"

Tuy nhiên, điều khiến Cửu Châu không thể ngờ, đó là Hiểu Mai lại bắt tay với anh ta để hãm hại cô. Nếu Cửu Châu không cẩn thận kiểm tra camera, chắc chắn Phàm con đáng thương sẽ bị hại chết.

Thế nhưng, trái với những gì Cửu Châu suy nghĩ, Hiểu Mai lại ngơ ngác, lắc đầu lia lịa:

- Lục Phương Canh? Em không liên quan gì đến đại thiếu gia. Phu nhân, nếu em khai ra kẻ chủ mưu, người sẽ tha mạng cho em chứ?

Cửu Châu gật đầu. Không phải Lục Phương Canh, vậy kẻ cuối cùng này, rốt cuộc là ai?

- Phu nhân, đó là... đó là...

Hộc...

Hiểu Mai chưa kịp nói hết câu, từ miệng bỗng dưng trào ra một búng máu đen. Hai mắt cô ta trợn ngược, tay chân giãy đành đạch, sau đó chết ngay tại chỗ.

Từ khóe mắt cong cong như cánh bướm của mình, Cửu Châu lặng lẽ rơi ra một giọt nước mắt.

Bầu trời càng lúc càng đổ mưa to. Gió lớn hòa cùng giông lốc vần vũ từng hồi.

Cửu Châu đưa tay xoa nhẹ lên bụng. Phàm con đã lớn thêm được một chút rồi!