Thôn Hoa Khó Gả

Chương 3: chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn



“Vậy thì tốt rồi, cơ thể của ta rất yếu, đi mấy bước đã thở hổn hển nên không thể chen chúc được và cũng tránh cho liên lụy đến người khác.” Lâm Thiên Dược tự giễu nói.

Hắn cũng không hỏi nhiều về cô nương đang tìm đến cái chết trong lời nói của Kỷ Đào.

Lâm Thiên Dược không cao lắm, hắn chỉ cao hơn Kỷ Đào nhỏ nhắn một cái đầu và mười lăm tuổi giống như Dương Đại Thành. Kỷ Đào nghĩ đến Dương Đại Thành khỏe mạnh như một con bò, rồi nhìn lại cái người gầy yếu đến mức có thể bị gió thổi ngã ở trước mặt, và còn nhìn thấy vẻ mặt mất mát của hắn thì Kỷ Đào không nhịn được mà buột miệng nói: "Không sao cả, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết về những việc này."

Hai mắt Lâm Thiên Dược sáng lên: "Thật vậy sao?"

Kỷ Đào đã nói ra khỏi miệng. Lúc đầu, cô có chút hối hận, hiện tại cô thật sự không nên quá gần gũi với hắn, nhưng rồi lại cảm thấy rằng dường như mình đã quan tâm quá nhiều đến tình tiết của cuốn tiểu thuyết, vì vậy cô dứt khoát và kiên định nói: "Thật. Về sau, nếu ngươi muốn biết những chuyện gì ở trong thôn thì cứ tới hỏi ta là được."

Lâm Thiên Dược cực kỳ vui vẻ, nhưng sau đó lại nói: "Liệu nó có làm phiền đến ngươi không?"

Kỷ Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy thì hình như hai người vô cùng thân thiết, rồi nhìn khoảng cách giữa hai nhà một chút và thấy chỉ cách một con đường mà thôi nên cô nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần, hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm.”

Lâm Thiên Dược nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh rồi gật đầu nói: "Ta còn phải đi uống thuốc, ngươi cứ tự nhiên."

Nhìn thấy hắn đi vào bếp mà không hề quay đầu lại, Kỷ Đào có chút khó hiểu, cô cảm thấy rằng Lâm Thiên Dược có vẻ như đang tức giận?

Kỷ Đào lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ ở trong đầu, mặc dù cô và Lâm Thiên Dược sống ở đối diện nhau, nhưng bởi vì hắn bị bệnh và dường như vẫn còn đang đi học, cho nên bình thường hai người cũng không thường xuyên gặp nhau, vậy tại sao hắn lại tức giận chứ?

Hơn nữa, có tức giận cũng không sao cả vì vốn dĩ hai người cũng không thân thiết cho lắm.

Kỷ Đào trở về nhà, cô nhìn lên bầu trời một chút rồi vào phòng bếp, vo hai bát gạo, rửa sạch bằng nước rồi ngâm ở trong chậu.



Sau đó cô đi đến chỗ ruộng ở trong sân để hái một ít đậu cô ve và cà tím. Khi vừa mới đứng dậy thì cô liền nghe thấy tiếng cửa sân kẽo kẹt vì bị người khác đẩy ra.

Liễu thị đang cực kỳ vui vẻ mà bước vào, vừa nhìn thấy Kỷ Đào ở trong ruộng, bà ấy nhanh chóng bước tới cầm lấy chỗ đậu cô ve và cà tím ở trong tay cô và thúc giục nói: "Đi vào, đi vào nhà, ai bảo con làm mấy việc này vậy? Không phải đã nói rằng con không cần làm mà cứ để ta làm rồi sao? Hơn nữa không làm thì cả ngày ta cũng rảnh rỗi đến mức phát chán, cho nên không cần con phải làm. Nếu như bị phụ thân của con biết thì ông ấy sẽ lại lải nhải."

Kỷ Đào có chút bất đắc dĩ, cô không thể nói được câu gì vì Liễu thị đã nói nhiều như vậy rồi, và dựa theo kinh nghiệm trước đây, cô không nói một lời mà tiếp tục im lặng, chỉ cần để cho Liễu thị nói đủ rồi thì bà ấy tự nhiên sẽ dừng lại thôi.

Cô bước nhanh theo Liễu thị đi vào phòng bếp, Liễu thị cũng đã nhìn thấy chuyện lúc nãy: "Cô nương vừa rồi, chậc chậc... Nhìn thoáng qua là biết đó là một cô nương xuất thân từ gia đình giàu có, trên người đầy khí chất cao quý."

Kỷ Đào tò mò: "Nương, không phải là nàng mặc quần áo giống với chúng ta sao?"

Thậm chí đó còn là quần áo khi còn sống của nương của Dương Đại Thành, và nó quá rộng so với cơ thể của Phùng Uyển Phù cho nên khí chất cao quý ở chỗ nào chứ?

Liễu thị nghe vậy thì có chút đắc chí: "Ta nhìn người rất chuẩn đấy. Hành động và lời nói của cô nương đó rõ ràng là của các cô nương ở trong gia đình giàu có. Cho dù quần áo giản dị như thế nào đi chẳng nữa thì khí chất đã ăn sâu vào trong máu là không thể thay đổi được."

Kỷ Đào suy nghĩ một chút, thuận tay liền bỏ thêm một que củi, Liễu thị thành thạo cho gạo vừa rồi đã được Kỷ Đào ngâm trong nước vào nồi rồi nói tiếp: "Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, cô nương đó có vẻ như không bài xích lão đại của Dương gia…”

Liễu thị không ngừng lại hành động nhặt đậu cô ve ở trong tay, bà ấy thản nhiên nói.

Kỷ Đào hơi dừng lại động tác.

Đừng nói là Liễu thị đã sống lâu nên thấu hiểu được nhiều điều mà nhìn thoáng qua cũng có thể biết được Phùng Uyển Phù là một người không tầm thường.

Ngay cả Kỷ Đào cũng thấy được rằng rõ ràng Phùng Uyển Phù đã tái sinh, bởi vì thoạt nhìn thì thấy ánh mắt phức tạp của nàng ta khi nhìn Dương Đại Thành có chút không đúng. Theo lý thuyết, ở kiếp đầu tiên, Phùng Uyển Phù sẽ hành động giống như một tiểu thư khuê các, khi tỉnh lại liền nhảy xuống giếng, sau khi được cứu lên thì cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đòi về nhà, như vậy mới đúng chứ! Như thế thì mới phù hợp với hành động của một tiểu thư khuê các.



Khi đồ ăn đã được bày lên bàn, Kỷ Duy mới quay trở về, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.

Chỉ đơn giản là xào cà tím với đậu cô ve, ở bên trong đậu cô ve có mấy miếng thịt nhỏ và Liễu thị còn cắt một đĩa dưa muối. Bữa cơm như thế này đã là bữa cơm ngon nhất ở trong thôn rồi.

“Ăn nhiều một chút.” Liễu thị thuận tay gắp cho Kỷ Đào một chút đồ ăn.

Kỷ Đào nhìn cái bát không có quá nhiều đậu cô ve xen lẫn với mấy miếng thịt nhỏ, Liễu thị chỉ tập trung ăn đĩa dưa muối và Kỷ Duy cũng chỉ ăn một chút đậu cô ve rồi không ăn nữa.

“Nương, nương cũng ăn đi.” Trong lòng Kỷ Đào cảm động, những người được gọi là người thân của cô ở kiếp trước chưa bao giờ cho cô tình cảm ấm áp như vậy.

Chỉ có Liễu thị và Kỷ Duy mới thực sự đối xử với cô một cách chân thành.

Liễu thị trừng cô một cái, nhưng cũng không hề nghiêm khắc. Bà ấy mỉm cười với tấm lòng của Kỷ Đào, ăn một chút rồi nhìn về phía Kỷ Duy: "Phụ thân Đào nhi à, Dương Đại Thành thật là may mắn. Ta thấy hắn ta sắp được cưới mỹ nhân về nhà rồi. Ở thôn Đào Nguyên của chúng ta cũng không có một người xinh đẹp như vậy."

Kỷ Duy hừ lạnh: "Sau này Đào nhi của chúng ta chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn nàng ta."

Kỷ Đào xấu hổ, cúi đầu bới cơm.

Liễu thị nhìn một chút khuê nữ nhà mình chỉ lo ăn và không có hình tượng gì cả, cười nói: "Đào nhi đúng là xinh đẹp nhưng mà không có nhiều kiến thức và không được ma ma dạy dỗ cho nên phần lễ nghi kém hơn một chút."

Kỷ Duy dừng lại động tác, nhìn Kỷ Đào từ trên xuống dưới thì thấy cô vẫn còn là một tiểu cô nương có chút mập mạp, trông thế nào cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Lúc này, cô đang nhìn ông ấy bằng một đôi mắt tràn đầy mong đợi.