Thôn Hoa Khó Gả

Chương 20: Cao Dược



“Sau này đại tẩu đừng nên xuất hiện ở trước mặt của ta nữa.” Khuôn mặt Phùng Uyển Phù lộ ra vẻ tức giận và lạnh lẽo, nàng ta cười lạnh nói.

“Ôi chao, đang tức giận sao? Còn trẻ tuổi mà đã nóng tính như vậy rồi. Đại tẩu lớn tuổi và đã sống lâu hơn ngươi nhiều năm rồi cho nên muốn khuyên ngươi một câu. Đừng suốt ngày quyến rũ nam nhân, tập trung quản lý tốt nhà mình là được rồi.” Phụ nhân không sợ hãi chút nào, cười lạnh nói.

Căn phòng bỗng nhiên trở nên càng yên tĩnh hơn, có người ở bên cạnh kéo bà ta ngồi xuống, dường như là muốn làm cho bà ta im miệng, nhưng phụ nhân lại càng tức giận: “Tại sao lại không thể nói được chứ? Năm đó nàng ta còn nhỏ tuổi, là tam huynh đệ Dương gia tốt bụng nên đã cứu nàng ta. Vốn dĩ nàng ta nên về nhà, nhưng mà nàng ta lại không hề nói một câu nào về chuyện về nhà. Một cô nương cứ thản nhiên sống ở trong nhà đầy nam nhân như vậy. Cô nương nhà nông chỗ chúng ta chưa từng hào phóng như thế. Nói không chừng nàng ta căn bản không phải là tiểu thư khuê các mà sợ rằng là kỹ nữ đấy… Nếu không thì làm sao nàng ta có thể quyến rũ nam nhân nhà người khác trong khi thê tử của người ta đang sinh con chứ?”

“Bà nói bậy.” Phùng Uyển Phù không nhịn được nữa, đột nhiên xông tới mà cào cấu phụ nhân kia. Phụ nhân đó còn lâu mới sợ nàng ta nên hai người lập tức đánh nhau.

Những người ở bên cạnh vội vàng bước tới can ngăn. Kỷ Đào gần như là chết lặng, cô trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trước mặt và không hiểu tại sao lại thành ra như thế này.

Tuy nhiên, cô cũng không chen vào, thậm chí còn dựa lưng vào ghế để tránh bị liên lụy.

Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Phùng Uyển Phù và Dương Đại Lương, khách quan mà nói thì Phùng Uyển Phù thực sự hơi cố ý thể hiện sức hấp dẫn của mình, thậm chí sau khi nhìn thấy sự bối rối của Dương Đại Lương, vẻ mặt nàng ta còn có chút đắc ý.

Hơn nữa vẻ ngoài của Phùng Uyển Phù thật sự rất đẹp, có lẽ trong số các cô nương ở trong thôn thì không ai có thể so được với nàng ta.

Chẳng mấy chốc, hai người đã bị tách ra và lúc này Dương Đại Thành đã bị người khác vội vàng dẫn vào. Nhìn thấy Phùng Uyển Phù búi tóc lộn xộn, viền mắt hồng hồng, hai mắt rưng rưng, cả người chật vật, trên mặt còn bị móng tay sắc nhọn cào ra mấy vết máu thì hắn ta lập tức cảm thấy đau lòng và bước tới. Sau khi cẩn thận kiểm tra và thấy không có gì nghiêm trọng thì hắn ta mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Sau đó hắn ta xoay người nhìn về phía Dương Đại Lương và nương của hắn ta rồi lạnh lùng nói: “Đại ca, Phù nhi có ý tốt nên tới đây chờ đại tẩu sinh con. Tại sao nàng lại bị thương vậy?”

Hắn ta lại nhìn về phía Kỷ Đào, vẻ mặt dịu đi: “Kỷ cô nương, cô nương có thể chữa trị cho Phù nhi được không?”

Kỷ Đào gật đầu.



“Ta muốn về nhà.” Phùng Uyển Phù đột nhiên nói, hung hăng trừng mắt nhìn phụ nhân kia rồi quay đầu rời đi. Trước đó, nàng ta vẫn không quên nói với Kỷ Đào bằng giọng điệu tràn đầy chân thành: “Làm phiền Đào nhi muội muội rồi.”

“Kỷ cô nương, cô nương đi bôi thuốc cho Phùng cô nương trước đi.” Dương Đại Lương vội vàng mở miệng.

Lúc này Kỷ Đào mới đứng dậy đi theo Phùng Uyển Phù ra ngoài và cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói cực kỳ tức giận của Dương Đại Thành vang lên ở phía sau.

Phùng Uyển Phù chạy bước nhỏ rất nhanh ở phía trước. Sau khi ra khỏi sân, nàng ta liền nhanh chóng tiến vào trong sân nhà lát gạch màu xanh lam ở đối diện.

Đến đây thì cần phải nói rằng nhà của Dương Đại Thành là nhà duy nhất lát gạch màu xanh ở thôn Đào Nguyên, có điều ngôi nhà vẫn chưa được xây dựng lại, nghe nói là đang tìm người để xây.

Phùng Uyển Phù đợi Kỷ Đào bước vào thi lập tức đóng cửa lại. Nàng ta đưa tay sờ lên vết thương trên mặt rồi nhanh chóng đi vào phòng và để lại một câu với giọng điệu lo lắng: “Đào nhi muội muội nhanh lên.”

Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trên giường có rèm che màu hồng nhẹ nhàng lay động rất đẹp mắt.

“Nếu Đào nhi muội muội thích thì ở chỗ ta còn có một ít. Một lát nữa ta sẽ để Đại Thành ca đưa nó cho muội.” m thanh của Phùng Uyển Phù vang lên, trong giọng nói không kìm được mà có vẻ kiêu ngạo và hơi đắc chí.

Sau đó nàng ta lại hơi lo lắng nói: “Vết thương trên mặt của ta có nghiêm trọng không?”

Kỷ Đào quay người nhìn về phía Phùng Uyển Phù đang ở trước bàn trang điểm. Cô lấy một bình sứ trong hộp thuốc ra, cười nói: “Phùng cô nương, đây là cao dược do sư phụ của ta và tổ tiên của ông ấy truyền lại. Nó rất hiệu quả đối với những tổn thương trên làn da của nữ tử. Ngươi có muốn dùng thử một chút không? “

Phùng Uyển Phù nhìn ở trong gương, hơi nhíu mày: “Đào nhi muội muội, liệu mặt ta có để lại sẹo không?”

Kỷ Đào tiến lên và cẩn thận quan sát. Ở bên trong vết thương có thể mơ hồ thấy được máu thịt. Vết thương rất sâu.

“Cẩn thận chữa trị thì thường sẽ không để lại sẹo, có điều tạm thời không lành lại được. Sau một, hai năm thì chắc hẳn là sẽ không nhìn ra được nữa.” Kỷ Đào thản nhiên nói.



Phùng Uyển Phù nhíu mày chặt hơn, nàng ta nhìn về phía cái bình sứ tinh xảo ở trong tay Kỷ Đào: “Nếu như dùng cái này thì sao?”

Kỷ Đào nâng cái bình sứ tinh xảo ở trong lòng bàn tay, nó làm nổi bật lên bàn tay như ngọc của cô: “Đây là cao dược do tổ tiên của sư phụ của ta truyền lại, bởi vì dược liệu rất khó tìm nên một năm chỉ có một cái lọ này thôi. Nếu như bôi lên vết thương thì không tới ba tháng nhất định sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, hơn nữa cao dược này đã bị ta cải tiến một chút… “

Nói đến đây, Kỷ Đào chớp mắt mấy cái, cô cảm thấy hơi ngại ngùng mà nói: “Nữ tử rất thích làm đẹp, vì vậy ta đã thêm một vài loại dược để giúp chăm sóc làn da của nữ tử. Tay của ta thường bị thương nên bây giờ mỗi ngày ta đều sẽ bôi một chút.”

Ánh mắt của Phùng Uyển Phù nhìn vào bàn tay như ngọc Kỷ Đào, nó hơi có màu hồng phấn và rất xinh đẹp.

“Ta muốn nó.” Phùng Uyển Phù không chút khách khí mà nhận lấy. Nàng ta mở ra rồi bôi cao dược trong suốt lên mặt mình.

“Mười hai lượng bạc một chai.” Thấy nàng ta đã bôi xong, Kỷ Đào thản nhiên nói.

“Cái gì?” Phùng Uyển Phù quay đầu lại nhìn cô, thấy cô không phải đang nói đùa thì cúi đầu nhìn bình sứ ở trên bàn: “Mười hai lượng ư?”

Kỷ Đào mỉm cười và gật đầu: “Sư phụ nói nếu dưới mười hai lượng thì sẽ không bán.”

“Bây giờ Phùng cô nương đã là một người nổi tiếng ở thị trấn. Ngọn núi của ngươi hàng năm nuôi sống rất nhiều người nên có nhiều người thầm gọi ngươi là Bồ tát. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Dương gia đã trở thành một gia đình giàu có và nổi tiếng gần xa. Nếu như không phải như thế thì ta cũng sẽ không lấy cao dược này ra cho ngươi. Giá mười hai lượng bạc thì có lẽ ở trong thôn chỉ có ngươi mới mua được thôi.”

Nghe vậy, Phùng Uyển Phù cười đắc ý. Nàng ta đứng dậy đi tới trước giường, từ dưới gối lấy ra một cái hầu bao, rút ra một nén bạc rồi đưa cho cô và nhẹ nhàng nói: “Đào nhi muội muội, muội phải đảm bảo là sẽ không để lại sẹo.”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, cầm lấy bạc ước lượng rồi mới nói: “Không được phơi nắng, không được đụng vào nước, bôi ba lần một ngày. Đúng rồi, Phùng cô nương cũng phải dùng tiết kiệm một chút, giờ chỉ có một cái bình này thôi, nếu như muốn nữa thì cần phải đợi đến năm sau.”

Lúc này, căn phòng bị người phá mở ra, Dương Đại Viễn vội vàng bước vào.