Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 54: Cách nghĩ của đồ tham ăn xác thật đôi khi không thể dùng tư duy của người thường mà lý giải.



Sau khi ngủ một giấc, tâm tình của Tưởng Ban Hoa không tồi, chuẩn bị xong sớm mà chờ đợi Lý Tiếu Thảo tới.

Lúc xuống lầu, cô đụng phải Hách Nhân cũng đang muốn đến công ty, vì thế cùng anh ta chào hỏi.

Hách Nhân nhìn qua gầy đi không ít.

"Anh sớm như vậy mà đi làm nha." Tưởng Ban Hoa ở sau lưng anh ta, cô nhớ rõ trước kia cô cùng anh ta đều như vậy, luôn cùng nhau đến công ty.

"Ừ." Hách Nhân gật đầu, sau đó thì rơi vào trầm mặc.

Trước đây anh chính là kẻ hay lảm nhảm, hiện tại đột nhiên không thế nào nói chuyện, Tưởng Ban Hoa cảm thấy mình có chút không tiếp thu được. Nhưng cô lại không biết lúc này nên nói cái gì.

Hách Nhân đi xuống dưới lầu, dừng bước, Tưởng Ban Hoa đang suy tư, thiếu chút nữa đụng phải anh ta

"Sớm."

Cô nghe được tiếng nói của Lý Tiếu Thảo, sau đó cô rõ ràng cảm giác được cả người của Hách Nhân chợt căng cứng lại.

"Sớm."

Trong thanh âm của Hách Nhân không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng không biết vì cái gì mà Tưởng Ban Hoa lại cảm thấy đâu đó lộ ra nét khổ sở, thậm chí còn thương tâm muốn chết.

"Tiểu Tưởng."

Cô nghe được tiếng Lý Tiếu Thảo kêu mình, vì thế từ phía sau Hách Nhân phía nhô đầu ra, sau đó cùng Lý Tiếu thảo vẫy tay, nói: "Sớm nha."

Hách Nhân nhìn hai người bọn họ rồi liếc mắt một cái, sau đó đi vòng qua Lý Tiếu Thảo, hướng cổng lớn ra ngoài.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Hách Nhân, có chút bất lực.

"Anh ta có ổn không?" Cô hỏi.

Lý Tiếu Thảo thở dài, lắc đầu, nói: "Cần có thời gian."

...

Hách Nhân đứng ở trạm chờ tuyến xe đến, anh nhớ tới một màn gặp lại kia, lại phảng phất dường như có cảm giác cách xa một thế hệ.

Anh biết, mình còn thích cậu ấy, nhưng vốn dĩ loại cảm giác này đối với bọn họ không giống nhau.

Mình có thể cảm nhận được, mặc dù mình nói mình sẽ vẫn luôn thích cậu ấy, nhưng thế nào cậu ấy cũng tuyệt đối sẽ không thích mình.

Cái loại cảm giác tuyệt vọng này hung hăng đem trái tim của anh ta mà xé rách, miệng vết thương còn chưa có hoàn toàn khép lại lại lần nữa vỡ ra, mang theo đau đớn vô cùng.

Anh cảm thấy thật khổ sở, nhưng mà cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra.

Chuyến xe của mình đến trước mặt, anh ta đi theo đám người, tiến vào bên trong xe, làm từng bước, như cái xác không hồn.

Tưởng Ban Hoa ngồi ở trong xe của Lý Tiếu Thảo, anh mang cho cô bữa sáng.

Cô cầm sandwich trong tay, tâm tình lại đặc biệt không tốt.

Cô cảm thấy Hách Nhân cực kỳ không vui, làm cho cô cũng có chút không vui.

Lý Tiếu Thảo lái xe. Rõ ràng cảm giác được xúc cảm của cô, vì thế duỗi qua tay, sờ sờ đầu cô, nói: "Không có việc gì."

Tưởng Ban Hoa nhìn anh một cái, lại nhìn tay anh, cô cảm thấy anh rất thích sờ đầu cô, chẳng lẽ là bởi vì mình luôn gội đầu nên tóc rất mượt mà?

"Cái sandwich này ăn khá ngon."

Chỉ chốc lát sau, Tưởng Ban Hoa liền thoát khỏi cảm xúc không vui, lộ bản chất của đồ tham ăn.

"Đồ trong sandwich thật nhiều, là mua ở cửa hàng nào vậy?"

Lý Tiếu thảo lái xe, đối với phản ứng của cô, anh rất vừa lòng, khóe miệng không tự giác mà liền gợi lên tươi cười.

"Tôi làm."

Tưởng Ban Hoa ngưng ngay động tác nuốt, trợn to mắt nhìn anh, sau đó kinh ngạc mà nói: "Anh làm?!"

Wow! Đây là thần tiên nha, lớn lên lại đẹp, còn sẽ nấu cơm, còn đưa cô đi làm rồi tan tầm rước về, thật cảm động.

Xem vẻ mặt không thể tin được của cô, Lý Tiếu Thảo cười hỏi: "Không tin sao?"

Tưởng Ban Hoa vội vàng lắc đầu, nói: "Tin, đương nhiên tin."

"Cô thích thì tốt."

Anh nói chuyện ngữ khí thực bình thản, đôi khi Tưởng Ban Hoa có ảo giác anh thích mình, nhưng giây tiếp theo cô nhìn đến bộ dáng lãnh đạm của anh, liền cảm thấy vị đại thần này như thế nào sẽ nhìn trúng kẻ nhỏ nhoi như mình.

Nếu Lý Tiếu Thảo biết ý tưởng trong lòng cô lúc này, phỏng chừng sẽ tức mà hộc máu. Anh khẳng định sẽ rất muốn hỏi, vì cái gì ở trong lòng cô, anh chính là đại thần. Chẳng lẽ chính là bởi vì anh sẽ làm bữa sáng sao?

Bất quá cách nghĩ của đồ tham ăn xác thật có đôi khi không thể dùng tư duy của người thường mà lý giải, đặc biệt là đối với Tưởng Ban Hoa.

Cho nên, cái gì đều cũng có khả năng.