Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 53: Cuộc sống đôi khi thật nhàm chán, không có cái gì mới mẻ.



Tưởng Ban Hoa đem đầu vùi vào trong chăn, cô cảm thấy mình dường như có điểm không bình thường lắm.

Trái tim rõ ràng đã nhảy lên với tần suất so với trước đây nhanh hơn nhiều, ngay cả trên độ ấm trên mặt cũng cao hơn.

Cô vỗ vỗ mặt mình, sau đó hít sâu vài cái, mới từ trong khẩn trương mà phục hồi tinh thần lại.

"Như thế nào mà dễ dàng bị như thế, vậy là không đúng." Tưởng Ban Hoa tự mình nói.

Cô chỉ có một mình, lầm bầm lầu bầu theo thói quen.

Di động đúng lúc này vang lên, là Lý Tiếu Thảo nhắn tin đến.

Anh nhắn: "Ngày mai buổi sáng 7 giờ rưỡi."

Tưởng Ban Hoa chu môi, cô đều có thể tưởng tượng biểu cảm của anh khi nhắn lời này, nhất định vẫn là bộ dáng mây trôi gió thoảng.

Một người sao lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?

Tưởng Ban Hoa chống má ngồi xếp bằng trên giường, cô hồi tưởng lại đủ cảnh tượng từ lúc gặp gỡ Lý Tiếu Thảo cho đến bây giờ, nhất thời đã quên luôn tin nhắn.

Lý Tiếu Thảo chờ Tưởng Ban Hoa nửa ngày mà không có hồi đáp, cho rằng cô đang bận, vì thế để di động xuống, khởi động động cơ, chuẩn bị về nhà.

Nhưng đến lúc anh về tới nhà rồi, đi vào thư phòng(*), khung thoại WeChat vẫn như cũ không có động tĩnh.

(*)Phòng làm việc.

Anh khởi động máy tính, sau đó gọi điện thoại cho cô.

Đối phương hồi lâu mới tiếp điện thoại, anh nghe được tiếng của cô, mày đang nhíu chặt mới giãn ra.

"Tôi đã về đến nhà." Anh nói.

Tưởng Ban Hoa đang đắp mặt nạ, cho nên lúc nói chuyện miệng không thể mở lớn.

"Tốt." Cô nói.

"Ngày mai buổi sáng 7 giờ rưỡi tôi tới đón cô." Lý Tiếu Thảo nói.

"Ừm, ừm... tôi đã biết."

"Giọng của cô làm sao vậy?" Lý Tiếu Thảo tò mò hỏi.

Tưởng Ban Hoa nằm dài trên sô pha, sau đó nói: "Tôi đang đắp mặt nạ, cho nên thanh âm sẽ có chút kỳ quái."

"À." Lý Tiếu Thảo gật đầu, ngón tay ở trên bàn phím tung bay. Âm thanh khuếch đại lên làm anh có thể rõ ràng mà nghe được tiếng cô hít thở.

Tưởng Ban Hoa xem đối phương vẫn luôn không nói chuyện, liền hỏi: "Anh đang bận sao?"

Cô dường như nghe được tiếng bàn phím cùng con chuột.

"Ừ. Đang chơi game."

Chơi game?

Sức lực thật tốt.

Tưởng Ban Hoa đã có chút mệt nhọc, nhưng cô đắp xong mặt nạ, bảo dưỡng cơ thể tốt rồi mới ngủ, vì thế cô hỏi: "Chơi cái trò chơi gì vậy?"

Lý Tiếu Thảo không nghĩ tới cô sẽ cảm thấy hứng thú, vì thế nói: "Tự mình làm một cái trò chơi, còn chưa có hoàn thành."

Nghe ra rất lợi hại.

"Chơi hay không?"

"Cô muốn chơi sao?" Lý Tiếu Thảo học cách nói của cô mà hỏi ngược lại.

Tưởng Ban Hoa lắc đầu, sau đó nói: "Tôi không thích chơi trò chơi."

Vậy được rồi.

Lý Tiếu Thảo tiếp tục chơi trò chơi, anh cảm thấy thời gian không còn sớm, anh nhắc nhở Tưởng Ban Hoa: "Đã khuya."

Tưởng Ban Hoa đặt di động ở một bên, sắp ngủ rồi, nghe được tiếng anh nói mới kinh ngạc phát hiện mặt nạ còn chưa có gỡ xuống.

Cô giật mình đứng lên, sau đó nói: "Tôi ngủ quên mất, còn chưa có gỡ mặt nạ."

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo trả lời âm thanh vội vã của cô trong điện thoại, anh nhìn di động, bất đắc dĩ mà cười cười.

Buông di động xuống, sau đó anh liền bắt đầu xử lý ít vấn đề mới phát sinh của trò chơi.

Tưởng Ban Hoa rốt cuộc cũng tẩy trang tốt cho mình, cô nằm trên giường, đem đèn bàn chỉnh mờ nhất, để lại một tia sáng, lúc này mới nặng nề ngủ.

Trên WeChat của cô lẳng lặng còn tin chúc ngủ ngon của Lý Tiếu Thảo từ mười phút trước, nhưng cô thật sự là mệt mỏi quá, chỉ có ổ chăn mới là nơi tốt nhất để cô an ổn ngủ.

Lý Tiếu Thảo xoa xoa ấn đường, anh đóng máy tính lại, sau đó theo thói quen mà đi đến bên cửa sổ.

Anh đứng ở nơi đó lẳng lặng thật lâu, cho đến khi bên ngoài ánh đèn trở nên ảm đạm, anh mới ra khỏi thư phòng.

Cuộc sống có đôi khi thật nhàm chán, không có cái gì mới mẻ.

Nhưng đến khi gặp được cô, anh mới phát hiện, sự cô độc của anh bắt đầu có thuốc giải.