Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 26: Một phát liền trúng, thật quá đáng yêu.



Quý Vi dẫm lên giày cao gót từ ngoài cửa tiến vào, ở xa đã thấy Tưởng Ban Hoa ngồi trước màn hình máy vi tính uống cà phê.

"Hôm nay đến sớm vậy?" Quý Vi cười nói.

"Tớ cũng cảm thấy hôm nay đến sớm quá, cho nên mới kịp bữa sáng của công ty." Tưởng Ban Hoa đưa cà phê lên miệng uống rồi nói.

Quý Vi buông túi xách của mình xuống, sau đó mang thẻ nhân viên lên, mắt nhìn di động, còn chưa tới giờ làm.

Vì thế, cô dựa vào cạnh bàn của Tưởng Ban Hoa, khoanh tay trước ngực, cười nói: "Đêm nay không đi dạo phố, cùng đi quán bar chơi!"

Hả?

Tưởng Ban Hoa để cái ly xuống, dùng vẻ mặt 'cậu nghiêm túc sao?' nhìn Quý Vi.

"Tớ nói thật đó." Quý Vi dừng một chút, "Nghe nói thành phố mới khai trương thêm một quán bar, rượu uống thực ngon, tớ không dám đi một mình, cho nên muốn lôi kéo các cậu."

"Chúng tớ?"

"Đúng, cậu, Tiếu Thảo còn có Hách Nhân."

"Hai người bọn họ đáp ứng rồi?" Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Quý Vi lắc đầu: "Tớ còn chưa có hỏi bọn họ đâu, nếu bọn họ không đi, cậu đi cùng tớ cũng được."

"Có phải hay không tớ không có quyền cự tuyệt?"

Quý Vi gật đầu, sau đó nói: "Đương nhiên không có."

Tưởng Ban Hoa buông tay, cạn lời: "Giờ cậu nói với tớ là để tớ chuẩn bị tốt tâm lý sao? "

"Bingo. Hoa Hoa của tớ thật thông minh!" Quý Vi sờ sờ mặt Ban Hoa, sau đó đi về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nói: "Bắt đầu làm việc thôi! Động lực nha động lực!"

Tưởng Ban Hoa khóc không ra nước mắt, cô chỉ đành nói lời xin lỗi cùng cái vụ tập thể hình, chờ tháng sau, cô nhất định sẽ vô cùng sủng hạnh nó, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng tập thể hình.

Vào giờ cơm trưa, Quý Vi cố ý hẹn Hách Nhân cùng Tiếu Thảo bàn lại việc này, nói đến nỗi mặt mày vô cùng hớn hở.

Lý Tiếu Thảo nhìn Tưởng Ban Hoa một bên làm bộ dáng chim cút, cảm thấy có chút buồn cười.

Tiếu Thảo hỏi: "Cô có đi không?"

Tưởng Ban Hoa đang ăn rau dưa, bị Lý Tiếu Thảo hỏi, cô mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đạo nghĩa không thể chối từ, nói: "Tất nhiên phải đi rồi, đến bảo vệ sự an toàn cho Quý đại tiểu thư."

Lý Tiếu Thảo cong khóe môi, anh cảm thấy rõ ràng cô ấy mới yêu cầu được bảo hộ đi.

Vì thế, lúc Quý Vi hỏi bọn họ có đi hay không, Tiếu Thảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mà Hách Nhân nhìn thấy Tiếu Thảo cũng đi nên nói đồng ý.

Quý Vi dùng khuỷu tay chạm chạm vào Tưởng Ban Hoa đang ăn cơm, sau đó nói: "Cậu xem, tớ biết bọn họ sẽ đáp ứng mà!"

Kỳ thật trong lòng cô dường như sáng tỏ, cô dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết Lý Tiếu Thảo thích Tưởng Ban Hoa, chỉ là người trong cuộc có vẻ như vẫn còn lọt trong sương mù.

Tưởng Ban Hoa khẳng định gật đầu, bình luận: "Quý đại tiểu thư ra tay, phát nào trúng phát đó."

Quý Vi trợn trắng mắt, nói: "Thật không biết cậu là chê tớ, hay là khen tớ nữa?"

Tưởng Ban Hoa đưa canh lên miệng uống, cười tủm tỉm mà không nói. Vừa mới bắt đầu, cô đối với chuyện này còn có chỗ mâu thuẫn, rốt cuộc quán bar là sao? Long ngư hỗn tạp(*)! Nhưng về sau, cô nghe được hai người bọn họ đã đáp ứng, cô liền không lo lắng nữa.

Thang máy tới tầng lầu của Tưởng Ban Hoa cùng Quý Vi, hai cô gái từ phía sau đi ra cửa, Quý Vi quay lại nói với Tiếu Thảo và Hách Nhân: "Vậy lát nữa tan tầm gặp lại nha!"

Tưởng Ban Hoa cười với bọn họ, vẫy tay hẹn gặp lại, rồi theo Quý Vi trở về chỗ ngồi của mình.

"Người chị em, bộ dáng cậu vẫy tay hồi nãy rất giống cổ nhân(*)!" Quý Vi giễu cợt.

Tưởng Ban Hoa giơ tay lên vẫy vẫy: "Cũng bình thường mà!"

Quý Vi đỡ trán, bộ dáng cạn lời nói: "Tớ căn bản là không cần phất tay, cũng có khí chất lão luyện."

"Tớ theo không kịp bước chân thời thượng của cậu!"

"Đúng nha, khẳng định là cậu theo không kịp, nên cần ăn cơm nhiều thêm mấy năm nữa!"

"Tớ thấy là cậu đi nhanh quá, gia đình, họ hàng có nện bước theo cũng không kịp!"

"Tưởng Ban Hoa!"

Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, cô cảm thấy Quý Vi bị chọt một phát liền trúng, thật là quá đáng yêu!

Ghi chú by Alissa:

Long ngư hỗn tạp: nơi có kẻ xấu người tốt trộn lẫn
Cổ nhân: Người xưa.