Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 25: Bữa sáng ăn nhiều, bữa trưa ăn no, bữa tối ăn ít.



Hơi thở mùa xuân bắt đầu từ tiếng ồn ào của chim chóc.

Tưởng Ban Hoa ai oán từ trên giường bò ra, cô đến bên cửa sổ. Cô muốn biết lũ chim đánh thức mình từ mộng đẹp này trông như thế nào? Nhưng khi cô đến được cửa sổ, thì hai con chim còn lại đã sớm đập cánh bay đi.

"Loại thời tiết này thích hợp để ra ngoài thành dạo chơi nha!" Tưởng Ban Hoa duỗi người, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, sự bực bội phải rời giường ban đầu cũng dần dần biến mất.

Cô rửa mặt xong, trang điểm nhẹ rồi ra cửa.

"Ê! Sao hôm nay sớm vậy?"

Hách Nhân bước ra từ phía đối diện, chào hỏi cô.

Tưởng Ban Hoa hướng anh ta vẫy tay, nói: "À, nơi này chim sẻ ồn ào quá! Ngủ không được!"

"Mùa xuân tới rồi!" Hách Nhân nói.

Tưởng Ban Hoa hít sâu một hơi, muốn đem toàn bộ hương vị mát lạnh của buổi sáng hít vào phổi mình.

Cô hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"

"Còn chưa ăn"

"Chúng ta đến công ty ăn đi!"

Hách Nhân gật gật đầu, anh ta đang định như vậy.

Tuyến xe buổi sáng cũng không nhiều người ngồi. Tưởng Ban Hoa cùng Hách Nhân câu được câu không trò chuyện, chỉ chốc lát là tới công ty rồi.

"Thảo Thảo." Ở đằng xa, Hách Nhân liền thấy Tiếu Thảo bước xuống từ một chiếc xe tuyến khác, anh ta vội vẫy vẫy tay, lớn tiếng hô.

Tưởng Ban Hoa nhìn anh chàng bên này tươi cười rạng rỡ, lại nhìn Lý Tiếu Thảo cách đó không xa đang dạo bước lại đây, trong lòng yên lặng thở dài.

Cô không một lần mà ngừng cảm thán nói, anh chàng đẹp như vậy, vì cái gì lại cố tình là gay?

"Sớm!" Tiếu Thảo đã đi tới, cùng cô chào hỏi.

Tưởng Ban Hoa cười cười, đáp lại: "Sớm."

Bọn họ cùng đi vào nhà ăn của công ty, qua một đêm, Tưởng Ban Hoa sớm đã đói không chịu được, cho nên cô ăn liền hai cái bánh bao thịt, lại ăn thêm một cây bánh quẩy cùng một chén sữa đậu nành.

Hai người bọn họ nhưng thật ra ăn không nhiều lắm, cho nên thời điểm Hách Nhân nhìn mâm đồ ăn của Tưởng Ban Hoa, có điểm hoài nghi, cô nàng này thân hình nhỏ bé, có thể ăn được nhiều đồ ăn như vậy hay sao?

"Cô là dạ dày vương (*) à?" Hách Nhân vẫn là không nhịn được, mỉa mai nói.

Tưởng Ban Hoa vỗ vỗ bả vai của Hách Nhân, nói lời thấm thía: "Bữa sáng ăn nhiều, bữa trưa ăn no, bữa tối ăn ít, hiểu không?"

Hách Nhân nhún vai, đem tay của Ban Hoa gạt xuống.

"Con gái vẫn nên gầy gầy mới tốt, đúng không, Tiếu Thảo?"

Bọn họ tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, Hách Nhân nhìn về phía Tiếu Thảo, muốn nghe xem cái nhìn của hắn về sức ăn của Ban Hoa.

"Vui vẻ là tốt." Tiếu Thảo nói bốn chữ để kết thúc cái đề tài này.

Tưởng Ban Hoa không để ý lắm, đã sớm ăn phần của mình.

"Bữa sáng của công ty ăn thiệt là ngon." Cô giơ ngón cái lên, lại nói lần nữa: "Nếu tôi mỗi ngày có thể dậy sớm giống như hôm nay, thì không cần chịu đói."

Lý Tiếu Thảo đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh đang lầm bầm lầu bầu, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng đem những lời cô nói mà nhớ xuống.

"Tôi cảm thấy một chút cũng không ngon. Cái bánh bao da này có vẻ dày." Hách Nhân nhíu nhíu mày nói.

"Bánh bao da vốn dĩ chính là như vậy." Tưởng Ban Hoa giải thích nói.

Hách Nhân lắc lắc đầu, nghĩ tới vẻ mặt hưởng thụ của cô khi ăn cơm ở nhà anh ta vào buổi tối hôm kia, vì thế nói: "Tôi cảm thấy cha mẹ tôi nấu ăn cũng không giỏi mà cô đều có thể nói ăn ngon, hiển nhiên hai chúng ta có khẩu vị bất đồng."

Tưởng Ban Hoa nghe Hách Nhân nói cha mẹ anh ta làm đồ ăn không thể ăn, kinh ngạc mà muốn nhảy dựng lên. Cô thật sự rất muốn mời anh ta đến nhà nếm thử tay nghề của cha mẹ mình, cho anh ta biết cái gì là "không có đối lập liền không có thương tổn".

"Lý Tiếu Thảo, anh cảm thấy ăn ngon không?"

Lý Tiếu Thảo không nghĩ tới Tưởng Ban Hoa đột nhiên hỏi đến mình, vốn đang thong thả ung dung ăn bữa sáng, anh liền buông đũa xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ban Hoa.

"Tôi cảm thấy cũng được." Thanh âm của anh vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại có thể lờ mờ cảm giác được anh đang vui sướng.

Sau khi Tưởng Ban Hoa nghe được anh ta trả lời liền nhướng mày về phía Hách Nhân, dường như có được sự khẳng định chắc chắn mà nói:

"Anh xem, Lý Tiếu Thảo đều nói là ăn ngon, là anh quá dở hơi!"

Hách Nhân làm bộ trợn trắng mắt, cũng không muốn cùng cô cãi cọ là ai đúng ai sai.

Dạ dày vương ý bảo dạ dày lớn.