Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 19: Sự Việc Khác Thường Tất Có Chuyện Lạ.



Ngày hôm sau.

Tưởng Ban Hoa từ từ tỉnh dậy, Quý Vi ở bên cạnh cô vẫn đang say ngủ. Cô ngáp dài một cái rồi xuống giường.

Bởi vì hôm qua đi dạo phố về quá muộn cho nên cô ở lại qua đêm.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính, lúc cô chuẩn bị về nhà thì nhớ ra tối chủ nhật tại nhà Hách Nhân có liên hoan.

Vì thế cô nói dối rằng một mình về nhà không an toàn, liền mặt dày mày dạn ăn vạ ở nhà Quý Vi.

Có sự khác thường tất có chuyện lạ. Nếu là bình thường thì mặc cho Quý Vi giữ cỡ nào cô cũng không ở hôm nay lại chủ động muốn ở lại qua đêm, Quý Vi tự nhiên muốn bới lông tìm vết tới cùng. Vì thế, Tưởng Ban Hoa mới kể hết ra chuyện Hách Nhân nhờ mình giả làm bạn gái.

Quý Vi đáp lại: "Hai người nghĩ mình đang đóng phim truyền hình à? Hay là cậu muốn đóng vai một gia đình hạnh phúc à, vậy mà dám đùa cợt như thế đối với trưởng bối."

"Anh ta cũng là do có nỗi khổ khó nói mà." Tưởng Ban Hoa giúp Hách Nhân giải thích.

"Đêm nay cậu có thể ở lại nhà tớ nhưng ngày mai vẫn phải chạm mặt anh ta thôi, hay là cậu cứ giúp anh ta nói dối đi." Quý Vi vừa nói vừa tung chăn lên.

Tưởng Ban Hoa thở dài, gãi gãi đầu, sau đó rút vào ổ chăn, nói: "Nào tỉnh dậy rồi nói sau đi."

Nhưng hiện tại cô đã tỉnh dậy nhưng vẫn không biết phải làm sao.



Cũng không phải cô không muốn giúp, mà cảm thấy nếu giúp được một lần thì sẽ có vô số tiếp theo, cô thấy như vậy quá phiền phức.

"Cậu còn đang suy nghĩ lung tung à?" Quý Vi ngáp một cái, đi vào WC, vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu cũng hứa với anh ra rồi, mà giờ đổi ý thì không tốt lắm đâu."

"Nếu bố mẹ anh ta phát hiện ra anh ta là người như thế, có khi nào điên mất không?" Tưởng Ban Hoa đang rửa mặt, bọt biển lăn tăn nhẹ nhàng giữa lòng bàn tay và khuôn mặt.

Quý Vi lại ngáp một cái, suy nghĩ một hồi lâu mới đáp lại: "Tớ không rõ. Nếu là bố mẹ tớ thì chắc sẽ điên lên đấy."

Tưởng Ban Hoa gật đầu thở dài, sau đó lại gật gật đầu đi theo sau cô ấy với vẻ mặt đưa đám oán giận, nói một câu: "Thật sự là phiền quá đi!"

Quý Vi tiến lại gần với vẻ mặt xem kịch vui, sau đó nói: "Cậu có thể vạch trần anh ta ngay tại chỗ mà, như vậy anh ta sẽ ra đi vui vẻ."

Đối với người xem náo nhiệt còn chê việc không đủ lớn như Quý Vi thì Tưởng Ban Hoa chỉ muốn quăng một chữ thôi, chính là: "Cút."

"Ha ha ha ha ha."

Cả một buổi sáng, màng nhĩ của Tưởng Ban Hoa đều đắm chìm trong tiếng cười ma mị của Quý Vi, thẳng cho đến khi lên tàu điện ngầm, hình như cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười to của Quý Vi bên mình.

Tin nhắn WeChat của Hách Nhân bắt đầu dội bom dữ dội sau khi Tưởng Ban Hoa ngồi trên tàu điện ngầm. Cô mở máy nhìn những dòng tin nhắn bảo cô mau về nhà, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.

Cô gửi cho anh ta tin nhắn nói mình đã gần tới trạm, chờ đến khi cô ra khỏi trạm, đã thất anh ta đứng ở ngoài cửa trạm xe điện ngầm chờ mình.



"Anh lo lắng đến thế cơ à?"

"Tôi sợ cô lỡ hẹn."

Suýt nữa bị anh ta đoán đúng rồi.

Hách Nhân cầm lấy chiếc túi trong tay cô và nói: "Mặc kệ tương lai bố mẹ tôi có biết sẽ thành thế nào thì tôi cũng chỉ hy vọng mấy năm gần đây bọn họ không cần biết, cứ sống vui vui vẻ vẻ là được."

"Nếu có thể, tôi hy vọng cả đời này họ vĩnh viễn không biết."

Anh ta nói những lời tuy vô nghĩa nhưng nó tình cờ chạm vào tim cô, khiến cô bớt đi sự kháng cự với lời nói dối lừa gạt này.

Có lẽ những gì bọn họ phải làm hiện tại chỉ là một lời nói dối thiện ý. Và có lẽ, anh ta trở nên như vậy cũng chỉ bởi vì quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó.

Thích Ca Mâu Ni đã từng nói: "Bất kể bạn gặp được ai, người đấy đều là người nên xuất hiện trong cuộc đời bạn, đều có lý do và sứ mệnh riêng, đó không phải sự ngẫu nhiên và người ấy sẽ dạy bạn một số điều."

Tưởng Ban Hoa vừa đi vừa nhìn Hách Nhân ở bên cạnh, sự xuất hiện của anh ta có lẽ không phải sự ngẫu nhiên, nhưng anh ta xuất hiện bên cạnh cô để dạy về điều gì hay đơn giản chỉ cùng cô trưởng thành? Điều này còn chưa rõ.