Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Với

Chương 138: Khoai Tây Chiên, Vịt Quay, Trà Sữa, Kem Vani



Đêm ngày hôm trước Thời Dao thức cả đêm, cho nên sau khi gửi tin nhắn cảm ơn Lâm Gia Ca xong, chưa kịp chờ anh trả lời, cô thật sự ngủ quên lúc nào không hay.

Thời Dao ngủ một giấc dài, đến khi cô dậy đã là trưa ngày hôm sau.

Ký túc xá rất yên tĩnh, Hà Điền Điền và Giang Nguyệt cũng giống như cô, vừa mới thức dậy.

Lãnh Ôn thì ngược lại, không biết cô dậy khi nào mà đã quét dọn phòng ký túc xá sạch sẽ, tưới nước cho những cây đang được trồng bên cửa sổ, vừa mở cửa sổ là có làn gió nhẹ thổi tới, khiến cho cả phòng có mùi thơm thoang thoảng của những chậu hoa dành dành xanh mướt đang đua nở.

Hôm nay Thời Dao chỉ có một tiết học, buổi chiều ba giờ rưỡi có một tiết học thể dục.

Sau khi ăn cơm trưa xong, trở lại ký túc xá, bốn người cùng nhau thoa kem chống nắng, sau đó mới cùng nhau đi về phía sân tập thể dục.

Bốn người họ đến khá sớm, sân thể dục không có mấy người, nên bốn người họ liền tìm chỗ râm mát đứng nói chuyện phiếm.

Không lâu sau, bạn học trong lớp lục tục kéo tới.

Nhưng mà, còn có vài bạn học không quen biết cũng đang đi đến.

“Kỳ lạ, mình nhớ tiết này, chỉ có lớp chúng ta thôi, sao lại có thêm một lớp nữa, là lớp nào chuyển lớp sao?” Hà Điền Điền nhìn chung quanh thấy lớp thể dục đông gấp đôi so với trước đây, nhịn không được nói thầm một câu.

Ba giờ ba mươi phút, một thầy giáo đi tới, thổi còi ra hiệu tập hợp: “Lớp toán năm ba tập hợp bên tay phải, lớp tiếng Anh năm nhất tập hợp bên tay trái.”

Đây không phải là thầy thể dục của chúng ta… Cả lớp của Thời Dao, người phun nước bọt, người chửi thầm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn vào đội.

Sau khi hai lớp đứng vào hàng xong thì thầy thể dục mới nói: “Cô Vương dạy thể dục lớp toán năm ba đang mang thai, chắc là học kỳ này không thể tiếp tục dạy các bạn nữa, tạm thời tôi sẽ dạy thay cô ấy một thời gian, bởi vì chương trình học quá nhiều, cho nên trong khoảng thời gian này có thể hai lớp sẽ hợp lại thành một.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi điểm danh trước ……” Thầy giáo đọc tên ai thì người đó giơ tay lên điểm danh, điểm danh từ năm nhất.

“…… Đi học đầy đủ, rất tốt.” Sau khi điểm danh xong, thầy khen ngợi lớp của Thời Dao một chút, sau đó liền bắt đầu điểm danh lớp năm ba.

Điểm danh hai mươi người, có ba người chưa gọi tới.

Điểm danh tới người thứ hai mươi mốt, toàn bộ lớp bên Thời Dao nhịn không được phát ra một tiếng cười nhẹ.

Cái tên kia thật sự rất đặc biệt: Hạ Thương Chu.

“Hạ Thương Chu.” Hà Điền Điền đứng phía sau cười hì hì bên tai Thời Dao.

Hạ Thương Chu không tới, thầy thể dục lại hô tiếp tên: “Lục Bản Lai ——”

Xung quanh Thời Dao lại vang lên một trận cười.

Lần này Giang Nguyệt đứng bên cạnh Hà Điền Điền lại mở miệng: “Lục Bản Lai, người mẹ nào đặt tên cho con qua loa lấy lệ quá vậy!”

Sau khi mọi người vẫn còn cười chưa dứt, thầy thể dục gạch chéo sau cái tên của Lục Bản Lai, sau đó tiếp tục điểm danh: “Lâm Gia Ca ——”

Những tiếng nói xung quang Thời Dao vốn dĩ đang ồn ào bàn luận về hai cái tên kia, đều im bặt ngay lập tức.

Không ai hô “Có”, thầy thể dục lại gọi lần nữa: “Lâm Gia Ca ——”

Thầy thể dục cầm bút, chuẩn bị tiếp tục gạch chéo, phía sau truyền đến một tiếng: “Có”

Giọng nói rất lãnh đạm, như là trà lạnh ngày hè, ấm áp dễ nghe.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.

Lâm Gia Ca mặc đồ thể dục màu trắng, từ từ bước đến.

Phía sau anh ta còn có hai người, một cái mặc đồ thể dục màu vàng một người mặc đồ thể dục màu xanh đậm