Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 53: Những bông hoa ác (10)



Edit: cơm trắng chan cà phê

【 Thân thể của người chơi Ngô Nhân xuất hiện khác thường 】

【 Người chơi kích hoạt diễn biến: Người có điểm sinh tồn thấp dễ bị ác ma lây nhiễm 】

Đây là thông báo cốt truyện mà nhóm người chơi nhận được từ hệ thống.

Trước khi người chơi tìm ra chân tướng, hệ thống vẫn dùng từ "ác ma".

Cách một lớp mặt nạ, Chu Khiêm không nhìn thấy gương mặt của Ngô Nhân xảy ra biến hóa.

Nhưng dựa theo sự thay đổi của Lily, khi cô bé "hóa thành quái vật" thì sự thay đổi bắt đầu từ gương mặt.

Triệu chứng đầu tiên xuất hiện trên người Ngô Nhân lại là tay chân.

Tình huống của mỗi người sẽ khác nhau?

Nhanh chóng xác nhận tình trạng của Ngô Nhân, Chu Khiêm quay đầu nhìn năm nữ phù thủy.

Họ di chuyển vô cùng cẩn thận, giống như che giấu tai mắt, không cho người khác biết.

Hiển nhiên là có nguyên nhân. Khi vừa xuống xe buýt, chuẩn bị lên núi, Eva đã dặn dò mọi người phải cẩn thận.

Vì nơi này vẫn thuộc địa phận của thị trấn. Trưởng thị trấn vẫn cho người đến đây điều tra, muốn làm rõ những việc xảy ra ở đêm lễ hội âm nhạc.

Trưởng thị trấn cũng giống như những người khác, rất ghét phù thủy.

Một khi thân phận của họ bị phát hiện, họ sẽ bị bắt lại, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Khi Chu Khiêm vừa nhìn về phía nhóm phù thủy, biến cố bất ngờ xảy ra.

Ân Tửu Tửu hô to một câu ——

"Ngô Nhân là đàn ông, hơn nữa còn bị ác ma lây nhiễm!"

Nếu Ân Tửu Tửu là người của quân đoàn Đào Hồng, cô ta đáng lẽ ra nên đối phó với Chu Khiêm mới đúng.

Vì sao cô ta lại ra tay với Ngô Nhân?

Núi Neville là nơi đã xảy ra một chuyện đáng sợ nào đó khiến cho nhiều đứa trẻ hóa thành quái vật. Cô ta muốn giết Ngô Nhân cũng không nên hành động tùy tiện ở đây.

Cô ta muốn làm gì?

Tề Lưu Hành cảm thấy thật khó hiểu.

Con bạc của cậu cũng vậy, rối rắm hơn nửa ngày, chỉ nhắc nhở cậu 【 Cẩn thận 】.

Chu Khiêm cũng nhận được lời nhắc từ con bạc.

Đó là bác sĩ chữa trị cho anh, Lịch Học Hải nhắn: 【 Hành vi của Ân Tửu Tửu không bình thường, không biết có phải muốn dương đông kích tây hay không 】

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Eva nhanh chóng hành động ngay lập tức.

Cô lấy một thứ có hình dạng như cây súng từ áo choàng của mình, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Ngô Nhân.

Ngay khoảnh khắc đó, Tư Đồ Tình mở hệ thống giao diện, thấy tin nhắn của Chu Khiêm.

【 Thật ra chúng tôi vẫn luôn hoài nghi không biết có nên tin tưởng cô hay không, bây giờ cô có thể chứng minh bản thân 】

【 Nếu cô muốn tôi tin cô, đầu tiên cô phải tin tôi, hoàn toàn nghe theo tôi mà làm 】

【 Tôi không giống Mục Sinh, tôi tuyệt đối sẽ không đẩy cô vào chỗ chết. 】

Ba tin nhắn lập lòe trong một giây rồi biến mất.

Sau đó Tư Đồ Tình ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Khiêm, cũng nhìn thấy Eva ở phía trước giơ súng lên.

Chu Khiêm nâng cao giọng: "Tư Đồ Tình, chắn phía trước Ngô Nhân, dùng băng tuyết cản súng giúp anh ta! Bây giờ thân thể của Ngô Nhân xuất hiện tình huống dị thường, chắc chắn là manh mối quan trọng để làm nhiệm vụ, không được để anh ta bị phù thủy giết chết!"

Kỹ năng của cô đều cần thời gian ngưng kết, Chu Khiêm rõ ràng biết điều này! Kỹ năng của cô không thể cản được súng của Eva!

Làm sao mình có thể chắn đạn?

Ý của Chu Khiêm... là muốn mình dùng thân thể chắn đạn cho Ngô Nhân!

Cậu ấy muốn mình chết ư?

Mình có thể tin cậu ấy không...

Thời gian chỉ mới trôi qua một giây.



Trong đầu Tư Đồ Tình lại thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.

Khi họng súng đen ngòm kia từ từ giơ lên cao, cô đã không còn kịp suy nghĩ được gì.

Không kịp dùng lý trí và tính logic để phán đoán, con người chỉ có thể đưa ra lựa chọn theo bản năng.

Nhưng bản năng của con người đều ẩn chứa những dấu vết còn sót lại.

Ngay khoảnh khắc đó, mọi cảm quan, tư tưởng, tình cảm của Tư Đồ Tình đều ngưng kết thành một hình ảnh chôn sâu trong đáy lòng.

Giống như cô lại tiến vào trong ảo cảnh của biển lửa ngày ấy.

Nhưng lần này, căn phòng trọ bốc cháy không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà do cô cố tình phóng hỏa.

Cô luôn mệt mỏi kéo lê thân mình quay về phòng trọ, nhưng sau khi trở về cô cũng không thể nghỉ ngơi vì cô phải dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm. Căn phòng trọ ấy chỉ khiến cho cô mệt mỏi thêm thôi.

Mỗi khi quay về, cô sợ hãi nhất một điều, đó là gặp Mục Sinh.

Đối mặt với tính tình cổ quái của em trai, đối mặt với sự ghen ghét tức giận lúc nào cũng có thể bùng nổ của em trai, hoặc đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của em trai, cùng với từng câu "chị ơi, em yêu chị" như móc gan móc phổi...

Bây giờ cô lại thấy mình phóng hỏa căn phòng đó, thiêu chết Mục Sinh, giống như cô đang hủy diệt mối nghiệt duyên cả nửa đời này của mình.

Ảo cảnh biến mất, sau lưng Tư Đồ Tình là một ngọn lửa nóng rực đau đớn.

Nhưng cô không còn sợ hãi.

Chu Khiêm đứng giữa màn đêm đối nghịch với ánh lửa, vươn tay ra với cô, phía sau là Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ, và cả Cao Sơn.

Cô biết mình đang đi về phía một cuộc đời mới.

"Theo tôi, tôi sẽ cho cô nhìn thấy ánh sáng chân chính."

"Cô có thể tham gia cùng chúng tôi. Cô sẽ giống như chúng tôi, có được một cuộc đời mới."

"Chỉ cần cô bằng lòng tin tưởng tôi."

Gia đình bất hạnh của cô vốn dĩ đã không còn gì, nếu theo họ, liệu cô có được một gia đình khác hay không?

Gia đình ấy có khác không? Có mang đến cho cô hơi ấm nào không?

Nhưng bọn họ không dám tin cô... Vì cô đã phạm sai lầm...

"Bây giờ chúng tôi vẫn còn hoài nghi cô."

"Nếu cô muốn chứng minh mình đáng để tin, vậy cô phải tin tôi."

"Tôi không giống Mục Sinh. Tôi sẽ không đẩy cô vào chỗ chết."

"Đùng ——!"

Ngay khoảnh khắc tiếng súng nổ, Tư Đồ Tình đã chắn trước người Ngô Nhân, dang rộng hai tay, trực tiếp chặn lại viên đạn.

Nhưng cô không chết.

Súng của Eva không có đạn, chỉ là một loại vật chất giống như điện lưu.

Tư Đồ Tình giật giật người, ngã xuống đất. Nhưng cô không cảm thấy đau, tay chân chỉ cảm thấy tê mỏi vì bị điện giật.

Cùng lúc đó, cô cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cô không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại cảm thấy mình có thể thả lỏng tâm tình.

—— Cô đã đánh cược đúng. Chu Khiêm không đẩy cô vào chỗ chết!

"Tư Đồ Tình, có sao không? Còn cử động được không?" Giọng nói của Chu Khiêm vang lên: "Cô cầm cục đá bên cạnh cho tôi xem đi."

Tư Đồ Tình nghiêng mặt nằm trên mặt đất thở hổn hển vài hơi, cô không biết cục đá Chu Khiêm nói nằm ở đâu, nhưng vẫn thử nhặt lên một cục đá.

Cô thử sức, phát hiện có thể cầm cục đá lên, nhưng cử động vài giây liền cảm thấy không thể chịu nổi, thậm chí cô còn không có sức thả nó ra, chỉ có thể tùy ý để nó rơi xuống.

Ngay sau đó, Ân Tửu Tửu lại hô lớn câu thứ hai với năm nữ phù thủy: "Bốn người này đều là đàn ông!"

Nhóm phù thủy khiếp sợ, Ân Tửu Tửu nhanh chóng chỉ điểm từng người, ngoại trừ Lý Bất Hối.

Sau đó, bốn nữ phù thủy còn lại cũng giơ súng lên, phối hợp ăn ý hướng họng súng theo phương hướng Ân Tửu Tửu chỉ điểm, kể cả Chu Khiêm đang giả trang thành nữ.

"Chạy ngay!" Chu Khiêm liền nói.

"Tôi, tôi không chạy được!" Ngô Nhân khàn giọng nói: "Chân tôi như bị cả ngàn con kiến cắn, vừa ngứa vừa đau! Mẹ nó —— mẹ nó bây giờ tôi mới thấy mặc váy vô cùng bất tiện!"

"Tôi với Tiểu Tề khiêng anh chạy!"



Chu Khiêm nói xong, ra hiệu với Tề Lưu Hành, hai người liền khiêng Ngô Nhân lên, trong nháy mắt đã trốn vào sau lùm cây bên cạnh.

May mắn những cây cối ở đây đều đã biến dị, những lùm cây bình thường đã phát triển cao vượt bậc, bóng dáng ba người đã biến mất tăm. Kha Vũ Tiêu đuổi kịp ngay sau đó, cũng biến mất theo họ ngay giữa núi rừng.

Eva nghiêm túc nói: "Chúng ta quen thuộc địa hình ở đây hơn họ. Bọn họ không thể trốn thoát. Đuổi theo!"

Nói xong, cô nhanh chóng dẫn bốn nữ phù thủy còn lại chạy về phía nhóm Chu Khiêm vừa bỏ trốn.

Lúc này, Tư Đồ Tình vẫn còn nằm trên mặt đất, thân thể tê mỏi đã giảm bớt một ít nhưng cả người vẫn chưa thể cử động lại bình thường. Cùng lúc đó, cô vẫn chưa nhìn thấy rõ trạng huống hiện tại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hít sâu một hơi, Tư Đồ Tình gắng gượng xoay đầu, nhíu màu nhìn Ân Tửu Tửu.

Vì không còn sức lực, Tư Đồ Tình thều thào hỏi: "Cô điên rồi à? Cô muốn làm gì?"

"Thật ra tôi đã sớm nhìn ra... Quan hệ giữa các thành viên trong nhóm của Chu Khiêm." Ân Tửu Tửu đi về phía Tư Đồ Tình, nói: "Chu Khiêm và Tề Lưu Hành rất tin tưởng nhau, Kha Vũ Tiêu cũng tạm ổn. Nhưng cô thì kém hơn một chút. Huống chi trong giả thuyết phù thủy và pháp sư đối đầu nhau, cậu ta có thể lợi dụng cô. Quả nhiên ——"

"Thật ra cậu ta không biết súng trong tay phù thủy là gì. Cậu ta chỉ muốn thử xem cô có chịu chắn đạn cho Ngô Nhân hay không. Nhờ cô, cậu ta đã có được kết quả thí nghiệm."

"Đương nhiên, tôi cảm thấy cậu ta cũng không có ý định để cô chết."

"Đầu tiên, nếu nhóm phù thủy có súng để giết người... Vì sao trước đó phó bản không cung cấp thêm manh mối? "Quái vật" đều bị chém, pháp sư thì bị bắt trói và thiêu sống."

"Xem ra súng của họ chỉ giống với súng điện mà thôi, có thể khiến cô mất năng lực hành động trong một lúc. Pháp sư dễ dàng bị họ bắt trói lại có lẽ nhờ thứ này."

"Cho nên Chu Khiêm mới đoán rằng súng đó không gây chết người. Cậu ta chỉ muốn cô thử nghiệm tác dụng của cây súng đó."

"Tiếp theo, trong phó bản này, phù thủy chỉ muốn giết pháp sư. Nhưng cô không phải đàn ông. Dù cô không còn năng lực hành động, phù thủy sẽ không giết cô. Như vậy, dù quan hệ của cô với nhóm của cậu ta như thế nào đi nữa, Chu Khiêm cũng sẽ cho cô là người thử nghiệm. Lý do rất đơn giản. Cô là người phụ nữ duy nhất ở trong đội."

"Đàn ông bị súng bắn trúng sẽ bị bắt và thiêu sống. Nhưng cô sẽ không sao. Đây là lý do cậu ta chọn cô làm thí nghiệm. Như vậy thì..."

Ân Tửu Tửu đã đi đến trước mặt Tư Đồ Tình.

Cô ta lấy một bầu rượu hình hồ lô, mở nắp uống một ngụm lớn, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống Tư Đồ Tình: "Tôi nói như vậy, có lẽ đã giúp cô dễ chịu hơn một chút rồi đúng không?"

"Chu Khiêm không cố ý. Cậu ta không bỏ rơi cô. Cậu ta chỉ dựa vào giả thuyết của phó bản để đưa ra lựa chọn tối ưu nhất. Cậu ta cho rằng cô có thể thí nghiệm tác dụng của súng, không những có thể bảo vệ được đoàn đội mà còn có thể bảo đảm cô không chết. Nhưng cậu ta không thể đoán được một việc..."

Ngồi xổm xuống, nâng cằm Tư Đồ Tình lên, Ân Tửu Tưu gằn giọng: "Cậu ta không biết, người tôi muốn giết là cô!"

Tư Đồ Tình không thể tin nổi, hỏi: "Vì sao?"

Sau đó cô mới phản ứng lại: "Tôi biết rồi, Mục Sinh bảo cô đến, em ấy hận tôi phản bội em ấy? Hay là... Cô là người của quân đoàn Đào Hồng? Nhiệm vụ của tôi thất bại, mấy người muốn giết tôi? Nhưng tôi chưa chính thức tham gia, tôi không biết bí mật gì của quân đoàn ——"

"Cái gì mà Đào Hồng, cái mà mà Mục Sinh? Tôi không biết gì hết!" Ân Tửu Tửu lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi thấy cô đã quên mất Mạnh Huệ rồi!"

Mạnh Huệ là ai...

Tư Đồ Tình suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra được người này.

Có một thời gian cô muốn nhanh chóng thăng cấp, cho nên nhanh chóng tham gia phó bản, đương nhiên cũng gặp nhiều đồng đội, nhìn thấy nhiều người bỏ mạng trong trò chơi.

Mạnh Huệ hình như là một đồng đội của cô, vô thanh vô tức chết đi, bây giờ cô còn không nhớ rõ người đó chết như thế nào.

Tư Đồ Tình nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập thù hận và sát ý của Ân Tửu Tửu gần trong gang tấc, nói: "Tôi nhớ cô ấy. Nhưng cái chết của cô ấy không liên quan đến tôi. Tôi không biết vì sao có hiểu lầm ——"

"Đừng giả ngu! Khi đó tôi là con bạc của cô ấy. Tôi nhìn thấy rõ ràng từ màn hình, cô đã khiến cho cô ấy chết!"

"Mạnh Huệ là bạn tốt nhất của tôi. Tư Đồ Tình, tôi vào trò chơi này, chờ đến hôm nay, chỉ để giết chết cô. Phó bản này cuối cùng cũng cho tôi cơ hội, tôi sẽ không bỏ quan. Tôi chắc chắn sẽ báo thù cho Mạnh Huệ!"

Ân Tửu Tửu nói tiếp: "Có lẽ cô cảm thấy tôi điên rồi, có lẽ tôi đã phát rồ, làm sao dám đẩy những đồng đội khác vào cái chết chỉ để báo thù cho bạn của mình chứ?"

"Vì để cô chết an tâm một chút, không có gì áy náy, tôi có thể nói cho cô thêm một sự thật ——"

"Bây giờ nhóm phù thủy chỉ biết bắt trói đàn ông, sau đó thiêu sống họ ở quảng trường nghị sự, ngoài ra họ không có món vũ khí nào có thể giết chết người ở bên ngoài, và còn một nguyên nhân nữa, họ muốn có yếu tố nghi thức. Nhóm pháp sư có lỗi với họ, họ muốn trả thù lại."

"Nhưng tôi là nữ, tôi sẽ an toàn. Cho nên, đến khi nhóm Chu Khiêm bị bắt, tôi sẽ cứu họ. Tôi chỉ có thù oán với cô, tôi sẽ không hại những người khác."

"Tôi cần phải để họ bị bắt, còn lựa chọn ra tay ngay lúc này, chỉ có một lý do —— trong tình huống bình thường, tôi không thể đánh thắng cô. Nhưng bây giờ cô đã bị vũ khí của phù thủy tấn công, cũng chỉ có thể nằm yên mặc tôi xâu xé."

"Tiền căn hậu quả giết người, tình huống đồng đội của cô tôi đã nói cho cô biết rõ."

"Còn bây giờ, Tư Đồ Tình, cô có thể yên lặng nhắm mắt xuống suối vàng rồi."

Ân Tửu Tửu dừng lời.

Cô ta dốc ngược bầu rượu, rượu ở bên trong ngưng kết thành một cây gai bằng băng.

Băng ngưng tụ thành hình, kết hợp cùng với mùi rượu gay mũi, nó lao thẳng xuống trán của Tư Đồ Tình nằm bất động trên mặt đất!

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: Khi cô nghĩ rằng tôi đang ở tầng thứ nhất...