Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 217: Miền đất hứa (11)



Edit: cơm trắng chan cà phê

"Mọi người đừng sợ, chẳng phải 4 ngày qua không có chuyện gì xảy ra sao? Đó là vì sau sự kiện ở nhà ăn, chúng tôi đã tăng cường phòng bị!"

"Bây giờ lại xảy ra chuyện này... Chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Đạo cao một thước, ma cao một trượng*... Nhưng mọi người đừng lo lắng, thiện luôn thắng ác, chúng tôi sẽ tiếp tục tăng cường phòng chống bằng cách bố trí thiết bị thăm dò quỷ hồn ở khắp nơi, thiết bị này có khả năng nắm bắt vô cùng chính xác, mọi người yên tâm!"

*Câu nói ẩn dụ ᴠề khó khăn một người tu tập cần phải vượt qua mới mong có ngày thành đạo.

"Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ liên lạc với Thần, tích cực nhờ Thần hỗ trợ."

Người vừa nói là quản lí Khôi Na của Cẩm tộc vừa đến phòng huấn luyện.

Đây là một người khá quen thuộc.

Khi Mạnh Biệt chết, người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang xuất hiện trấn an mọi người.

Trấn an xong, giọng điệu Khôi Na lại khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ: "Thật ra chúng tôi luôn tò mò lí do vì sao ma quỷ lại xuất hiện ở đây. Trên thực tế, từ trước đến nay nơi này chưa hề có ma quỷ. Cho đến khi tộc trưởng thương hại chúng sinh, mở cổng lớn, tiếp đón những tộc người khác đến... mới liên tục xảy sự kiện chết người hoặc mất tích. Mọi người cũng nhận thấy đúng không, người tử vong luôn là "người bên ngoài", không phải người của Cẩm tộc."

Khôi Na nói xong, tất cả mọi người đều tái mặt, trong đó có vài người còn quỳ xuống trước mặt Khôi Na. Khôi Na đành phải kéo họ dậy.

"Đừng quỳ như vậy, tôi đã nói rồi, chúng ta ở đây đều bình đẳng với nhau." Khôi Na thở dài.

Một nam sinh nói: "Không. Chúng tôi là người ở bên ngoài đến, chúng tôi bình đẳng với nhau thật. Nhưng còn các ngài là chủng tộc cao quý, các ngài là người cao quý..."

"Chúng, chúng tôi hiểu rõ. Chúng tôi là những tội đồ, Thần vẫn muốn trừng phạt chúng tôi, Thần chưa tha thứ cho chúng tôi, ngay cả bản thân chúng tôi vẫn chưa tha thứ được cho chính mình. Vậy thì các, các ngài làm như vậy liệu có phạm phải ý chỉ của Thần không? Liệu chúng tôi có mang đến phiền toái cho các ngài không?"

Dứt lời, nam sinh lại giơ tay tự tát vào mặt mình, cao giọng nói: "Xin lỗi. Chúng tôi vô cùng xin lỗi!"

"Yên tâm. Chúng tôi sẽ bảo vệ các bạn, cũng sẽ dạy cho các bạn trở thành những con chiên mà Thần yêu thích." Khôi Na dịu giọng an ủi: "Các bạn thấy đó, thật ra cũng không có quá nhiều người chết, đúng không? Nếu Thần thật sự muốn trừng phạt toàn bộ các bạn, Thần cho rằng việc mà Cẩm tộc chúng tôi làm là sai thì sao Thần lại không giết hết mọi người, thậm chí trừng phạt cả chúng tôi?"

"Thần có thiện ý của Thần, Thần không đành lòng nhìn nhân loại tàn sát lẫn nhau cho nên mới giáng tai ương xuống đây. Nhưng Thần cũng không giết hết nhân loại mà muốn ban cho chúng ta một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới."

"Cho nên, các bạn chỉ cần nghe theo chúng tôi, từ từ tẩy rửa tội lỗi của mình, Thần sẽ tha thứ cho các bạn!"

Lời của Khôi Na giống như lời mà các giáo viên giảng dạy suốt mấy ngày qua cho họ.

Thần giáng xuống tai ương diệt thế, bây giờ lại có vô số người ca tụng khen ngợi điều đó, điều này có bao nhiêu mỉa mai, châm chọc? Nhưng điều châm chọc nhất chính là không một ai cảm thấy sau lưng chuyện này có vấn đề.

Họ xem Cẩm tộc, xem Thần là cao quý nhất, ngược lại, họ dần căm thù chính huyết mạch, thân phận của mình.

Không cần Khôi Na nói thêm lời nào, mọi người bắt đầu tự trách bản thân.

Giáo viên thể chất dứt khoát tự tát mình ba cái, nói: "Tôi sai rồi... Chỉ trách tư tưởng giác ngộ của tôi chưa đủ cao. Tôi không nên sợ ma quỷ. Tôi biết, quỷ là do Thần phái đến. Quỷ không tùy ý giết người mà nó giết những kẻ bên ngoài có nội tâm chưa đủ thanh sạch, chưa đủ thành kính với Cẩm tộc, với Thần."

"Vậy thì chỉ cần tôi hoàn toàn tin tưởng Cẩm tộc, hoàn toàn tin tưởng Thần, tôi sẽ không bị ma quỷ giết chết?"

Khôi Na tươi cười đáp: "Cậu có thể nhận thức nhanh như vậy, tôi rất vui."

Giáo viên áy náy đến rơi nước mắt: "Không, tôi thật sự rất hổ thẹn! Thân là một giáo viên, tôi lại sợ hãi ma quỷ, không biết làm gương cho học sinh, xin Cẩm tộc hãy trừng phạt tôi!"

"Không cần. Mau hoàn thành nhiệm vụ giảng dạy của mình, đây là công lao lớn nhất mà cậu có thể làm. Xin hãy tiếp tục cố gắng."

Nói xong, Khôi Na lại nhìn về phía những người khác, trước khi đi chỉ nói: "Chốc nữa tôi sẽ cho người mang thiết bị kiểm tra đến. Nhưng đây chỉ là sự phòng bị nhất thời. Dù có phát hiện ra ma quỷ, chúng tôi cũng không thể bảo đảm sẽ đánh đuổi nó đi được kịp thời."

"Cho nên, quan trọng nhất vẫn là thái độ thành kính của các bạn với Cẩm tộc, với Thần, các bạn phải nhanh chóng rũ bỏ hết mọi dục vọng, giúp tâm hồn trở nên trong sạch, thuần khiết."

"Sau này, các bạn cũng cần phải cống hiến hết mình vì Miền đất hứa. Đây mới là biện pháp trị tận gốc, giúp các bạn sống sót. Các bạn phải cố gắng hết sức!"



Khôi Na rời đi trước, người của cô nhanh chóng xử lý máu và thi thể của Bắc Thời Vũ rồi rời đi theo sau.

Trong suốt quá trình này, giáo viên thể chất luôn nhìn theo họ với đôi mắt thành kính.

Sau khi họ rời đi, hốc mắt của giáo viên vẫn còn ửng hồng, cuối cùng phải điều chỉnh lại cảm xúc, sắp xếp cho lớp học bắt đầu tập plank.

Chu Khiêm đứng ở hàng thứ nhất, sau khi plank 3 phút, anh chợt thoáng thấy thứ gì đó, quay đầu nhìn qua thì phát hiện hai người bên cạnh đã biến mất.

Ma quỷ giết người, đồng thời cũng bắt người đi mất.

Đây là điều Chu Khiêm đã được cảnh báo sau khi đến đây.

Anh đã chứng kiến ma quỷ giết người. Nhưng anh chưa bao giờ thấy ma quỷ bắt người đi.

Khẩu lệnh của giáo viên thể chất dừng lại, hiển nhiên cũng đã phát hiện ra dị thường.

Chu Khiêm chú ý thấy hai người trước và sau mình cũng phát hiện ra vấn đề, cả người run lên, hai tay chống trên mặt đất đổ sụp xuống, khiến cả người té ngã.

Sau đó, giáo viên thể chất liên tục ra hiệu, những người chú ý dị thường liền điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục plank.

—— Bây giờ họ chỉ có thể bỏ qua chuyện những người xung quanh mình đang mất tích.

Chu Khiêm nghĩ thầm, chẳng trách họ chỉ chọn những người có chỉ số thông minh thấp vào. Vì kẻ ngốc thường dễ bị tẩy não.

...

Đêm. Chu Khiêm đang tắm rửa trong phòng.

Đứng trước gương, anh quan sát dáng người của mình. Thuốc tăng cơ của Cẩm tộc quả nhiên rất hữu dụng, chỉ trong một thời gian ngắn mà anh đã cường tráng hơn rất nhiều, anh đã có cơ bụng tám múi.

Chu Khiêm không quá quen nhìn bản thân mình như vậy. Anh cũng không thích cơ thể có quá nhiều cơ bắp, vừa phải, cân xứng là đẹp nhất.

Cứ tiếp tục như thế này, anh cảm thấy mình sẽ trở thành một người đàn ông đô con, vạm vỡ.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Chu Khiêm có chút buồn cười.

Gương mặt tinh xảo phản chiếu trong gương nở một nụ cười tươi.

Trong không gian ý thức vang lên giọng nói của Bạch Trụ: "Em đang làm gì vậy?"

Chu Khiêm: "Ngắm cơ bắp trên người."

Bạch Trụ: "Ừm, vậy em thích chỗ nào nhất?"

Chu Khiêm cười: "Em sờ được, còn anh thì không."

Sau đó Chu Khiêm không nghe thấy Bạch Trụ nói gì, có lẽ là do không biết trả lời như thế nào.

Bạch Trụ vốn không phải người thích nói những lời lãng mạn, những câu trả lời "chính xác 100%" đều là nhờ Chu Khiêm dạy bảo cho.

Nghĩ đến bộ dạng của Bạch Trụ ở bên kia, Chu Khiêm chọc cười: "Giả bộ đứng đắn làm gì. Ai nhốt em trong phòng suốt 3 ngày?"

Bạch Trụ: "..."

Chu Khiêm: "Anh đang đỏ mặt hả?"

Chu Khiêm vẫn không nhận được câu trả lời của Bạch Trụ, một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy một giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên: "Chu Khiêm à..."



Chu Khiêm không chọc y nữa.

Nụ cười trong gương chợt biến mất, hàng mi dài rũ xuống, biểu tình dần nghiêm túc hơn.

Anh nói: "Thật ra em đang quan sát phòng tắm. Em đang nghĩ đến tình huống của hai người chơi nữ trong nhà vệ sinh."

Bạch Trụ nhanh chóng hiểu Chu Khiêm đang nói gì.

Lúc này y cũng đang ở trong phòng tắm. Trên thực tế, thời gian tắm rửa mà Cẩm tộc quy định rất hà khắc, nước ấm chỉ cung cấp trong vòng 20 phút. Đèn trong phòng sẽ tắt sau 20 phút nữa. Đó là giờ đi ngủ theo quy định.

Bạch Trụ xoay người, nhìn về phía chiếc gương đối diện vòi hoa sen.

Vòi sen không trong suốt hoàn toàn, trên vật liệu thủy tinh có một lớp hoa văn, khi hơi nóng bốc lên, bao phủ vòi sen, khó lòng nhìn thấy rõ được phía sau.

Bạch Trụ nói: "Cẩm tộc luôn dùng camera để theo dõi mọi người. Họ có kĩ thuật khoa học tiên tiến, thậm chí có thể mỗi viên gạch trên tường đều có thể là camera giám sát. Trong phòng mỗi người luôn có máy theo dõi, chúng ta không thể tránh né, ngoại trừ lúc tắm dưới vòi sen."

Hai người chơi nữ tử vong trong nhà vệ sinh có lẽ cũng giống như nhóm Chu Khiêm, nhận ra nơi nơi đều là máy theo dõi.

Họ chỉ để lộ hình xăm khi đang tắm rửa. Hơi nước bốc lên là thứ duy nhất có thể giúp họ che giấu được hình xăm.

Có lẽ khi họ vào trong phòng tắm, trên người cũng sẽ mặc quần áo hoặc quấn khăn tắm. Như vậy thì họ mới có thể an toàn sống sót qua nhiều ngày như vậy.

Chu Khiêm nói: "Vì sao sau này họ lại bị bại lộ, chúng ta vẫn chưa biết. Nhưng vòi sen trong phòng tắm có lẽ là một bước đột phá. Nếu không thì người chơi phải chơi như thế nào chứ?"

"Trong bối cảnh cốt truyện, Cẩm tộc là một cộng đồng có khoa học kĩ thuật tiên tiến đến mức có thể giết người trong vô hình, cũng có thể tùy ý khiến người khác biến mất giữa hư vô... Nếu trong hiện thực có một cộng đồng như thế này quả thực khó lòng mà đối phó. Nhưng dù sao nó cũng ở trong trò chơi. Tìm kiếm lỗ hổng, chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết."

"Nhưng giải quyết như thế nào thì chúng ta cần phải tìm kiếm thêm. Tắm rửa suốt mấy ngày qua, em đều gõ từng khối gạch xung quanh vòi sen, tạm thời chưa có phát hiện gì. Bên phía anh thì sao?"

"Anh cũng chưa tìm thấy gì." Bạch Trụ đáp: "Nhưng có thể hỏi thử Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao. Hà Tiểu Vĩ khá may mắn. Còn Ẩn Đao thì có trực giác rất nhạy bén."

Chu Khiêm: "Em biết rồi, ngay mai em sẽ nói với họ."

Bạch Trụ hỏi: "Bên phía Cao Sơn có thêm thông tin gì không?"

Bốn ngày trước, Chu Khiêm lấy xương Thần, điều động Cao Sơn dùng linh thể làm một việc —— rời khỏi chân núi, đi lên đỉnh núi, quan sát tình huống của Cẩm tộc.

Từ đó đến bây giờ, Cao Sơn vẫn chưa quay về, không biết đã tìm hiểu được gì không.

Chu Khiêm cảm ứng được rằng cậu không xảy ra chuyện gì nên vẫn khá yên tâm.

Lúc này, Bạch Trụ vừa hỏi xong, Chu Khiêm liền cảm giác được xương Thần có dị động, anh lấy xương Thần ra quan sát, nhìn thấy một làn khói tím tỏa ra, một sợi u hồn bán trong suốt xuất hiện. Cao Sơn đã quay lại.

"Cao Sơn, cậu có phát hiện thêm gì không?" Chu Khiêm hỏi ngay.

Sắc mặt Cao Sơn không giống như bình thường, có lẽ do nhìn thấy một thứ vô cùng kinh ngạc.

Cậu hít sâu một hơi, nói: "Tôi sẽ nói thứ quan trọng nhất. Tôi đi đến được sườn núi thì đã bị chặn lại, không thể đi tiếp. Có lẽ vì người chơi chưa mở bản đồ đến đây. Cho nên tôi chỉ có thể đi vòng quanh sườn núi, thăm dò địa hình nơi này. Ngọn núi đó rất lớn, cho nên tôi tốn không ít thời gian. Sau đó tôi thấy..."

Nuốt một ngụm nước bọt, Cao Sơn nói: "Tôi đi đến một nơi, mơ hồ nhìn thấy trên đỉnh núi có một thứ gì đó rất lớn... Hình dạng như là một bộ phận của một con thuyền. Đó là một con thuyền khổng lồ, cho nên tôi không thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của nó."

"Ban đầu tôi chỉ nhìn thấy một góc nhỏ, không dám xác định ngay nó là gì, cho nên tôi đổi góc nhìn khác, nhìn thấy được dòng chữ khác bên trên bề mặt thì tôi chắc chắn đó là một con thuyền. Bên trên thuyền khắc dòng chữ —— "Thuyền cứu nạn"."

Thuyền cứu nạn?

Chu Khiêm nhướng mày, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ là... Con thuyền Noah?"