Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 209: Miền đất hứa (3)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Hồ Lạp Lạp nhìn tất cả mọi người với ánh mắt thân thiện, người này đi đến gần con thuyền nhỏ, giơ một cây gậy bạc lên cao.

Nhóm của Chu Khiêm không biết cây vậy đó có giá trị gì.

Nhưng 10 người còn lại thì biết.

Khi Chu Khiêm nhìn về phía họ, sự hoảng sợ hiện rõ trong đáy mắt, trong đó còn có người quỳ xuống đất. Cùng lúc đó, họ khe khẽ nói ——

"Thấy rồi... Họ có thể dùng cây gậy bạc đó để san phẳng một ngọn núi."

"Thật đáng sợ... Chúng ta không nên đắc tội với Cẩm tộc!"

"Chúng ta nhất định phải vào được Miền đất hứa. Như vậy chúng ta cũng có cơ hội sử dụng gậy bạc!"

"Mẹ tôi từng nói rằng tổ tiên của chúng ta cũng từng sử dụng gậy bạc như vậy... Đó là kĩ thuật mà chúng ta đánh mất. Chúng ta nên lấy lại những gì đã mất!"

Có vẻ cây gậy nhỏ kia là một món vũ khí vô cùng lợi hại, có khả năng lớn là một sản phẩm công nghệ cao.

Chu Khiêm kết luận như vậy, nghe Hồ Lạp Lạp nói tiếp: "Các bạn nên lùi về sau, bảo trì khoảng cách 500 mét với tôi. Đúng thế... Tốt lắm."

"Trong lúc thảo luận, không một ai được phép đến gần tôi nửa bước. Trù khi các bạn đã có kết quả. Người tìm ra đáp án xin hãy đi đến trước mặt tôi, nói cho tôi nghe đáp án của bạn. Người làm trái với quy tắc, ví dụ như chạy đến chỗ của tôi nhưng không đưa đáp án cho tôi, hoặc muốn đoạt quyền từ tôi, xin lỗi, các bạn đã làm trái với quy tắc của Cẩm tộc, tôi sẽ giết các bạn."

Nói đến từ "giết", người lái thuyền Hồ Lạp Lạp híp mắt tỏ quyền uy. Nhưng người này nhanh chóng khô phục thần sắc nhu hòa bình thường: "Tôi chỉ có thể cho các bạn 1 tiếng để thảo luận, mong các bạn hãy tìm ra đáp án trong thời gian sớm nhất!"

Người lái thuyền vừa dứt lời, một cơn gió thoảng thổi qua mặt hồ.

Gió dập dìu thổi khiến màn sương xao động như số mệnh mơ hồ trong tương lai của người chơi.

Nơi đây không khác gì tiên cảnh, kích thích người khác phải xua tan đi mây mù, nhanh chóng khám phá chốn đào nguyên ở sau lớp sương mờ kia.

Để đặt chân được đến tiên cảnh, họ phải sử dụng thủ đoạn.

Một hàng sáu người của nhóm Chu Khiêm đứng bất động như núi, nhưng 10 người còn lại đã ồn ào thảo luận. Những người đi cùng một thuyền tự xem đây là nhóm của mình còn những người khác là đối thủ cạnh tranh.

Trong lúc đó, Chu Khiêm chú ý sự khác biệt giữa hai nhóm người này. Năm người ở nhóm đến đây đầu tiên tương đối cao lớn, ngũ quan đều có hốc mắt sâu, mũi cao, làn da cũng trắng, hẳn là đến cùng một nơi.

Còn nhóm còn lại có hình thể tương đối thấp bé, da thịt chắc nịch, làn da ngăm đen, phần mũi thấp, to bè, tóc cũng khá thưa thớt. Chứng tỏ nơi sinh sống của nhóm người này cách rất xa so với nhóm người còn lại.

Hơn nửa tiếng sau, nhóm người thứ nhất đã tìm ra kết quả, một người phụ nữ cao gầy đứng dậy, nhanh chóng đi về phía người lái thuyền.

Nhóm người thứ hai không cam lòng, một người đàn ông to mập, thấp bé đứng bật dậy, đuổi theo người phụ nữ. Không biết người đàn ông lấy một viên đá từ đâu ra, ném thẳng về phía mắt cá chân của người phụ nữ. Người phụ nữ cao gầy bất ngờ bị tấn công, ngã oạch xuống đất.

Người đàn ông to béo cười to, cất bước chạy nhanh, vượt qua người phụ nữ.

Người phụ nữ cao gầy siết chặt nắm tay, có lẽ muốn xông lên đấm vào mặt người đàn ông. Nhưng cuối cùng cô thu nắm tay về, có lẽ lo sợ Hồ Lạp Lạp không thích họ dùng hành vi ẩu đả với nhau, sẽ đào thải họ đi.

Chu Khiêm đã đoán đúng. Một người trong nhóm thứ nhất hô to ——

"Thông minh lên, dùng chiêu khác! Đừng đánh tên đó!"

"Miền đất hứa là thánh địa hòa bình, không được đánh nhau!"

"Cẩm tộc là tộc người văn minh nhất, họ không dùng bạo lực để giải quyết vấn đè! Nhớ kĩ lời tộc trưởng, nhịn đi!"

"Nhẫn nhịn đi!"

Người phụ nữ cao gầy nhẫn nhịn, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía bờ hồ, trong chớp mắt đã đuổi theo kịp người đàn ông to béo. Ai cũng tò mò không biết hai người sẽ sử dụng chiêu thức gì để đối phó nhau.

Nhìn thấy một màn này, Hà Tiểu Vĩ không khỏi nuốt nước bọt: "Chúng ta, chúng ta thật sự không làm gì hết hả?"

Quay đầu nhìn Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ thấy anh chỉ đang thích thú nhìn cảnh rượt đuổi trước mắt, thậm chí còn lột một viên kẹo mềm bỏ vào miệng nhai.

"Này, Khiêm ơi? Cậu nói cho tôi nghe một chút đi, tôi thật sự rất sợ đó." Hà Tiểu Vĩ nói.

"Đừng lo." Chu Khiêm cười nói: "Anh cứ vui vẻ xem đi."



Xem? Xem gì? Xem hai người họ ai thắng ai thua?

Nhưng có liên quan gì đến chúng ta?

Hà Tiểu Vĩ nghĩ thầm, ngay lúc này hai người kia cũng đã đến giai đoạn phân thắng bại.

Người đàn ông to béo nhìn thấy mình bị vượt mặt liền sử dụng ám chiêu, lại dùng đá ném về phía người phụ nữ cao gầy.

Người này hẳn đã rèn luyện kĩ năng này đến mức thành thạo, người phụ nữ cao gầy không thể tránh né kịp. Vì không thể né thoát, cô dứt khoát mượn lực nhảy lên cao, phóng người về phía trước. Cô hiển nhiên bị đá ném trúng, nhưng may mắn là so với vị trí của người đàn ông, cô đã đến gần bờ hồ hơn.

Người phụ nữ cao gầy té ngã, hai đầu gối chảy đầy máu, đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn gắng sức bò dậy, vượt mặt người đàn ông to béo.

Lần này cô bất chấp tất cả, gào to với người lái thuyền ở phía bờ hồ: "Anh cần lái thuyền 7 lần! Cụ thể là ——"

Lái thuyền đi từ bờ bên này đến bờ bên kia là một lần; lái thuyền từ bờ bên kia về bên này cũng được tính là một lần.

Mỗi một lần nên chở nhóm người nào, nhóm nào nên để lại và nhóm nào không nên đi... để phù hợp với số lượt đi 7 lần thì không thể nói dễ dàng trong một câu.

Người phụ nữ cao gầy lại có thể nói đáp án trong vòng một lần.

Ở bên cạnh, không biết là người đàn ông to béo sao chép đáp án của người phụ nữ hay là thật sự đã thảo luận cùng nhóm của mình mà đáp án cũng giống hệt người phụ nữ, chỉ nói sau 2 giây.

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà nói: "Chậc, nếu Cẩm tộc là tộc người văn minh nhất, ưa chuộng hòa bình thích người có đạo đức cao thì người đàn ông kia lại lấy đá chọi người, còn lại chép đáp án của người ta... Nhóm của người này không thể thắng được. Vậy nhóm của người phụ nữ sẽ thắng à?"

"Có tôi ở đây, sao một trong hai nhóm đó lại thắng được?" Chu Khiêm hỏi.

Hà Tiểu Vĩ: "Hả? Nhưng nãy giờ cậu có làm gì đâu."

Chu Khiêm đáp: "Không làm gì hết là chính xác. Anh chờ xem đi."

Hà Tiểu Vĩ ngoan ngoãn chờ xem.

Khoảng một phút sau, hai người kia đã nói xong đáp án của mình.

Người lái thuyền Hồ Lạp Lạp lắng nghe, nhưng không hề nhìn hai người họ mà lại phóng mắt nhìn về phía nhóm của Chu Khiêm.

Người lái thuyền hỏi: "Các cậu không đưa đáp án cho tôi sao?"

Chu Khiêm tiến lên một bước, thở dài một hơi, ra vẻ tiếc nuối và khổ sở, ánh mắt cũng tràn ngập mất mát: "Chúng tôi đã nghĩ rồi... Nhưng mà... chúng tôi không biết đáp án."

Người lái thuyền hỏi: "Vậy thì có vẻ các cậu không muốn đến Miền đất hứa rồi. Tôi đưa ra câu hỏi kiểm tra nhưng các cậu lại không chịu thương lượng với nhau."

Đm! Sao lại tình huống lại bạc bẽo như thế này?

Không đúng, mình phải tin tưởng vào Chu Khiêm.

Hà Tiểu Vĩ trong lòng rơi lộp bộp, lại nghe thấy Chu Khiêm xấu hổ nói: "Là vì... Ôi, thật sự khó mà nói được, chúng tôi không thảo luận với nhau là vì sáu người chúng tôi... không có một ai hiểu câu hỏi của anh! Vậy thì chúng tôi biết làm gì nữa chứ?"

"À, thì ra là vậy..."

Hồ Lạp Lạp vươn vai duỗi người, lại nhìn người phụ nữ dính đầy máu và người đàn ông ướt nhẹp mồ hôi trước mặt, tiếc nuối nói: "Ngại quá, mời các bạn về cho."

"Tại sao?" Người đàn ông to béo chấn động.

"Anh đương nhiên không thể vào vì đạo đức của anh suy đồi, nhân cách tàn bạo, Cẩm tộc không thích anh! Anh không xứng đáng bước vào thánh địa của họ, nhưng tôi..."

Người phụ nữ nhìn người đàn ông to béo, sau đó quỳ xuống, hai hàng nước mắt trào ra: "Vì sao chúng tôi không thể vào? Vì sao? Không, không phải là vì... Chúng tôi nghe nói Cẩm tộc sẽ kiểm tra những người thông minh nhất... Không, không đúng! Chúng tôi chắc chắn đã trả lời đúng!"

Tộc người cao gầy có tất cả 5 người.

Trong năm người này có một người vô cùng thông minh, một người có khả năng chạy nhanh là người phụ nữ kia, có thể bảo đảm cô có thể nhanh chóng đưa đáp án cho người của Cẩm tộc.

Theo lý thuyết, sách lược của họ chắc chắn thành công.

Nhưng vì sao người của Cẩm tộc lại không chọn họ?

Người phụ nữ cao gầy lại khóc rống lên hỏi.



Hà Tiểu Vĩ cũng "hả" một tiếng: "Vì sao chứ?"

Hồ Lạp Lạp nhìn về phía nhóm của Chu Khiêm, nói: "Xin mời sáu người các bạn đi theo tôi. Chúc mừng các bạn, các bạn đã có thể đến với... Miền đất hứa."

Hồ Lạp Lạp là người lên thuyền đầu tiên.

Mười người còn lại nhìn nhóm Chu Khiêm đi về phía bờ hồ đầy ghen ghét, căm phẫn.

Trên đường đi, Hà Tiểu Vĩ hỏi nhỏ.

Chu Khiêm liền đáp: "Anh còn nhớ người lái thuyền từng nói với anh như thế nào không?"

Hà Tiểu Vĩ: "Nhớ chứ, anh ta nói tôi có phúc tướng, anh ta có dự cảm rằng tôi có thể thành công vượt qua bài kiểm tra!"

"Vì sao anh ta lại nói như vậy?" Chu Khiêm hỏi.

"Anh ta nói chúng ta có thể hối lộ, sau đó anh ta sẽ tiết lộ nội dung kiểm tra, giúp chúng ta vượt qua bài kiểm tra." Hà Tiểu Vĩ nói: "Tôi khờ khạo hỏi ngay anh ta muốn gì, các cậu đều nói tôi ngốc, bị lừa ngay từ câu hỏi đầu tiên."

"Người lái thuyền có da dẻ trắng trẻo, mịn màng, hiển nhiên là vì sống trong môi trường tốt nên mới được như vậy. Chỉ cần quan sát một chút là nhận ra ngay. Nếu có thêm năng lực trinh thám thì có thể đoán được người lái thuyền là người của Cẩm tộc. Như vậy thì có thể đưa ra phỏng đoán rằng người này là người sẽ kiểm tra do Cẩm tộc phái đến. Ít nhất thì anh ta là một trong số đó."

Chu Khiêm nói: "Vì vậy chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ nhận ra ngay câu hỏi của người lái thuyền có vấn đề."

Hà Tiểu Vĩ cười khổ: "Lúc trước tôi còn nghĩ tôi đã tiến bộ hơn rồi. Khiêm à, cậu đả kích tôi quá, giống như tôi bị đá trở về vạch xuất phát, làm một thằng ngốc trong đội."

"Tôi đã nói người ngốc có phúc của người ngốc, không sai đâu." Chu Khiêm nói: "Ẩn Đao nói đúng, trò chơi vừa mới bắt đầu, không thể để NPC vừa nói câu đầu tiên, anh tùy tiện trả lời một câu liền khiến cả đội thất bại ngay lập tức. Cho nên mục đích chính của câu hỏi đó là để đẩy nhanh cốt truyện, nhắc nhở người chơi."

"Bài kiểm tra chính là câu hỏi "Qua sông", nhưng trước đó, người lái thuyền hỏi một câu, phản ứng và câu trả lời của người chơi với anh ta chính là lời nhắc nhở mà hệ thống dành cho chúng ta khi gặp bài kiểm tra chính."

"Cho nên câu trả lời của anh đã khám phá ra một điều rất quan trọng."

"Là... là gì vậy?" Hà Tiểu Vĩ chớp chớp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy da gà da vịt nổi đầy người: "Đừng nói ý cậu là... người lái thuyền hỏi câu kia vốn không hề quan tâm đến câu trả lời của chúng ta mà chỉ muốn xem chỉ số thông minh của chúng ta?"

"Người thông minh đều biết câu hỏi của người lái thuyền là mồi nhử, nên không dám hối lộ anh ta. Nhưng tôi lại nhanh mồm nhanh miệng hỏi ngay anh ta cần gì, trong mắt anh ta, tôi là một thằng ngốc, cho nên ông ta mới ám chỉ rằng tôi có thể vượt qua bài kiểm tra? Có nghĩa là —— khoan đã, trời ơi, chẳng lẽ?!"

"Đúng thế." Chu Khiêm nói: "Cẩm tộc chỉ muốn chọn những người ngu ngốc vào trong. Đạo đức, hòa bình gì chứ, đều là giả. Họ thích những người ngốc, đặc biệt là những tên ngốc thích nghe lời người khác."

"Người đàn ông mập mạp cũng đưa ra đáp án giống người phụ nữ, hiển nhiên là không có khả năng suy nghĩ hay trí thông minh, nhưng lại không được chọn. Theo tôi thấy có lẽ không phải do anh ta không có đạo đức mà là do người như anh ta có chính kiến riêng, như vậy sẽ có thời điểm chống đối, không nghe lời người khác."

"Chống đối? Không nghe lời?" Hà Tiểu Vĩ nuốt nước bọt: "Sao nghe cậu nói xong tôi thấy lạnh sống lưng quá."

Đại hồng thủy càn quét khắp thế giới, Cẩm tộc thờ phụng Thần nên sống sót, giữ được nền văn minh và khoa học kĩ thuật của mình, đến sinh sống ở Miền đất hứa mà Thần ban tặng.

Nhưng quê hương của những người khác đã bị phá hủy, những người may mắn còn sống mất hết văn minh, trở thành người nguyên thủy.

Trong mắt họ, Cẩm tộc chẳng khác gì thần thánh, họ muốn đến nương nhờ ở thánh địa này.

Nhưng người của Cẩm tộc không có ý định tiếp nhận tất cả nhân loại đến đây.

Họ chỉ chọn một số người vào Miền đất hứa ——

Đó là những người "ngốc", "ngoan ngoãn", "không chống đối", "biết nghe lời", thậm chí còn có "không có giá trị vũ lực"...

Điều này có nghĩa là gì?

Miền đất hứa của Cẩm tộc có thể là thiên đường mà Thần đã ban tặng cho họ.

Nhưng nơi đây có thật sự là chốn đào nguyên mơ ước mà những người sống sót khác mơ ước hay không?

Nhóm Chu Khiêm ngồi trên thuyền với đầy nghi vấn.

Một lát sau, Hồ Lạp Lạp đưa cho họ một thiết bị có màn hình phẳng.

Trên màn hình có rất nhiều hình ảnh khác nhau, là ảnh chụp của các căn phòng với nhiều phong cách, có cổ xưa, có Gothic, hoặc cả nội thất đơn giản, hiện đại.

Hồ Lạp Lạp niềm nở nói: "Các bạn muốn ở phòng nào? Có thể tùy thích chọn lựa. Cẩm tộc chúng tôi vô cùng thân thiện. Chúng tôi hi vọng các bạn có thể nhanh chóng thích nghi, yêu mến nơi này!"