Thổ Phỉ Công Lược

Chương 195: Phiên ngoại



【 Thượng Vân Trạch x Mộc Thanh Sơn 】 Thi hội -- Chúng ta thật sự chưa làm gì hết a !

***

Giữa trưa trời nắng chan chan, khiến cây cối trong viện cũng héo rũ. Mộc Thanh Sơn bước từ trong phòng thu chi ra, dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy hơi nhức đầu.

"Công tử." Hạ nhân đúng lúc bưng đến một chén nước thuốc, "Có thể khai vị thanh lọc, bảo chủ cố ý dặn dò phải uống hết."

Nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, Mộc Thanh Sơn nhíu mày, hít sâu mấy lần, rốt cuộc quyết tâm nuốt xuống hết.

Vừa chua vừa đắng.

"Bảo chủ đang ở tiền thính bàn chuyện với Lưu tiêu đầu." Hạ nhân lại nói, "Công tử vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bên ngoài rất oi bức, hẳn là qua trận sẽ đổ mưa."

Mộc Thanh Sơn cả người đều buồn ngủ, muốn trở về phòng lại nhớ đến lúc nãy Thượng Vân Trạch nói qua có chuyện muốn thương nghị với mình, cũng liền đến tiền thính, muốn xem thử rốt cuộc đang trò chuyện gì với Lưu tiêu đầu, cư nhiên có thể trò chuyện lâu như vậy -- Lúc trước cũng chưa từng nghe qua người này a.

Tòa nhà Đằng Vân bảo rất lớn, từ phòng thu chi đến tiền thính phải đi một đoạn đường rất xa. Trên đường, thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đang ngồi, nhìn dáng vẻ như là người luyện võ, đang nhàm chán vẽ vòng tròn trên mặt đất, thuận tiện xem con kiến chuyển nhà.

"Ngươi không phải đệ tử trong bảo đi?" Mộc Thanh Sơn thấy hắn lạ mắt, vì thế nhịn không được hỏi nhiều một câu.

"Ta đến với Lưu tiêu đầu, hắn đang nghị sử với Thượng bảo chủ." Thiếu niên vứt bỏ gậy nhỏ trong tay, "Ta không có việc gì làm, thì đi ra ngoài hít thở không khí."

"Trách không được." Mộc Thanh Sơn cũng ngồi ở bên cạnh hắn, "Bên trong võ lâm lại xảy ra chuyện gì hả?"

"Ngược lại không phải, bất quá tiêu cục nhà ta qua trận muốn đi hộ tống một chuyến, sẽ đi ngang qua núi Vân Yên, địa giới kia cong cong quẹo quẹo không tiện nói kĩ, cho nên muốn nhờ Thượng bảo chủ giúp đỡ." Thiếu niên trả lời.

"Như vậy a." Mộc Thanh Sơn giật mình, "Núi Vân Yên cũng có thổ phỉ hả?"

"Không phải thổ phỉ, bất quá cũng không có chỗ nào tốt hơn thổ phỉ." Đề cập tới đề tài này, mặt thiếu niên lập tức tràn ngập thần bí, dùng cánh tay huých hắn, "Ngươi là người Đằng Vân bảo, lúc trước chưa nghe người ta nói qua sao?"

"Nghe nói qua cái gì?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu.

"Chuyện Thượng bảo chủ với Cố Tam Muội a." Thiếu niên nói, "Người trong giang hồ ai cũng biết."

"Cố Tam Muội là ai?" Tiểu Mộc cảnh giác.

"Nhìn dáng vẻ ngươi, đại khái cũng là vừa mới gia nhập Đằng Vân bảo không lâu." Thiếu niên chỉ nghĩ hắn là đệ tử mới, vì thế tiếp tục hạ giọng mi phi sắc vũ, "Cố Tam Muội là trại chủ Cố Gia trại ở núi Vân Yên, có chút xâu xa với Thượng bảo chủ."

"Sâu xa gì?" Mộc Thanh Sơn tiếp tục hỏi.

"Còn có thể là sâu xa gì." Thiếu niên cười hắc hắc, "Tính cách Cố Tam Muội rất cổ quái, lần hộ tống này là được Vương Vạn Phúc lão gia nhờ vả, nếu là không có Thượng bảo chủ từ giữa chu toàn, chỉ sợ xe hộ tống nhà ta ngay cả núi Vân Yên cũng không vào được."Vương Vạn Phúc lão gia là ai? Mộc Thanh Sơn càng choáng.

Núi Vân Yên cách Đằng Vân bảo không gần cũng không xa, ra roi thúc ngựa ước chừng phải đi hơn mười ngày. Ngọn núi có tòa sơn trại, tên là Cố Gia trại, trại chủ là Cố Tam Muội. Mi nhãn xinh đẹp thanh tú, thân hình lại nhỏ, bước đi lại uy vũ sinh phong, vung hai cây đại đao lên, người trong phạm vi vài dặm đều phải ôm đầu trốn -- Cho nên vẫn không có ai dám đến cửa cầu hôn.

Mà vị Cố Tam Muội mạnh mẽ điêu ngoa này, lại cố tình có chút tình cảm với Thượng Vân Trạch, vài năm trước thậm chí còn muốn tới Đằng Vân bảo cướp người, tin tức truyền ra, trên giang hồ lập tức ồ lên một mảnh, lúc ấy vừa vặn Thượng Vân Trạch ở Thục Trung làm việc, sau khi nghe được cũng cảm thấy toàn thân chợt lạnh.

"Thượng huynh thật là diễm phúc." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, "Nếu là sắp có chuyện vui, Truy Ảnh cung cũng không giữ khách, mau trở về chuẩn bị đi."

Thượng Vân Trạch: "..."

Đương nhiên, Cố Tam Muội cũng chỉ là trán nóng lên nói vậy thôi, chứ cũng không bưu hãn đến trực tiếp tới cửa cướp người. Nhưng mặc kệ thế nào, nháo một trận như vậy, toàn võ lâm đều biết chuyện này, bàn tán suốt nửa năm mới dừng lại. Lúc đó Thượng Vân Trạch cũng chưa thành thân, cho nên dân chúng cũng theo soạn rất nhiều cố sự, nghe qua hai người còn rất xứng đôi.

Về phần vị Vương Vạn Phúc lão gia kia, thì là bởi vì không có mắt, có một lần tại đại hội võ lâm trêu ghẹo Cố Tam Muội, cuối cùng không chỉ bị đánh thành đầu heo, hai nhà còn kết thù. Hắn ngày thường làm người cực kỳ keo kiệt, lần này nếu không phải bởi vì tốp hàng này cực kỳ trọng yếu, cũng sẽ không bỏ được tìm Lưu tiêu đầu.

Chờ Mộc Thanh Sơn rất vất vả hiểu hết mọi chuyện, sắc trời đã bắt đầu tối, mây đen cuồn cuộn, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi lộp độp xuống bên dưới, thiếu niên vội vàng ôm đầu chạy về phòng, Mộc Thanh Sơn vẫn chưa đi, một mình xoay người trở về hậu viện, vừa đi vừa nghĩ, Cố Tam Muội a...

"Sao công tử cũng không mang theo ô." Quản gia nhìn thấy hắn mắc mưa trở về, lập tức bị hoảng sợ, nhanh chóng kêu người đi nấu nước ấm cho hắn tắm rửa, để tránh bị cảm lạnh.

"Ta không... Hắt xì !" Còn chưa nói dứt lời thì liên tiếp nhảy mũi vài cái, Mộc Thanh Sơn tự biết đuối lý, ngoan ngoãn trở về tắm rửa.

Đầu bếp chiên xào phanh tạc, nói là bảo chủ muốn giữ Lưu tiêu đầu ăn cơm. Mộc Thanh Sơn chờ ở trong phòng ngủ, há to miệng căm giận ăn cháo trắng.

Cư nhiên còn muốn mời ăn cơm !

"Thật sự không được sao?" Lưu tiêu đầu không cam lòng.

"Lúc này không phải tiểu đệ không giúp, mà thật sự là giúp không được." Thượng Vân Trạch rót cho hắn một chén rượu, "Này đó dân chúng hương dã nghe đồn nói cũng thôi đi, sao Lưu huynh cũng hùa vào góp vui. Đừng nói ta bây giờ đã có gia thất, cho dù là không có, Cố trại chủ cũng sẽ không nghe lời của ta."

"Chỉ viết một phong thư thôi cũng không được sao?" Lưu tiêu đầu mắt rưng rưng.

"Viễn Thông tiêu cục và Cố Gia trại không có vướng mắc, sao Cố trại chủ lại sẽ không phân trắng đen, đem thù hận với Vương Vạn Phúc áp đặt đến trên người Lưu tiêu đầu chứ." Thượng Vân Trạch nói, "Vậy thì có khác gì Ma Giáo đâu."Nghe đồn Cố Tam Muội, cũng không chênh lệch mấy so với yêu nữ Ma Giáo a ! Lưu tiêu đầu mắt chứa nhiệt lệ, rất ảo não vì sao mình không tuấn mỹ giống Thượng Vân Trạch, như vậy, nói chuyện làm việc hẳn là cũng sẽ tiện hơn rất nhiều !

Rất vất vả đem người tiễn bước, Thượng Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm, đến phòng thu chi đón Mộc Thanh Sơn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

"Hồi bảo chủ, buổi chiều công tử đã trở về." Trướng trong phòng trống trơn, chỉ có một tiểu tư đang quét dọn.

Hôm nay sao lại nghe lời như vậy, Thượng Vân Trạch trong lòng ngoài ý muốn, kết quả trên đường trở về phòng lại gặp được quản gia, nói là buổi tối công tử ăn cháo, còn ăn đùi gà cá hấp và thịt bò, thì lập tức càng chấn kinh hơn, hôm qua bị cảm nắng vừa mới khỏi, còn tưởng sẽ không có khẩu vị không chịu hảo hảo ăn cơm.

Bên trong phòng ngủ, Mộc Thanh Sơn đang ôm chăn ngáp một cái, sau khi nghe được có người tiến vào, nhanh chóng nhắm mắt !

Thượng Vân Trạch đi đến bên giường, dè dặt cẩn thận kéo chăn xuống một chút, lại thò tay thử độ ấm trên trán hắn, xác định không còn nóng, mới yên tâm ra ngoài tắm rửa, rồi sau đó vén chăn lên giường.

Ánh nến bị thổi tắt, bốn phía yên tĩnh một mảnh, ngay cả tiếng ve cũng không có

Thật lâu sau, Mộc Thanh Sơn chậm rãi xê dịch, xoa bóp ngón tay hắn.

Thượng Vân Trạch cười khẽ, quay đầu nhìn hắn.

Mộc Thanh Sơn trong bóng đêm đỏ mặt, cười cái gì !

"Lại làm sao?" Thượng Vân Trạch ôm hắn vào trong lòng.

"Không có gì." Mộc Thanh Sơn thấp giọng thì thào.

"Rõ ràng chính là có tâm sự." Thượng Vân Trạch nâng cằm hắn lên, "Hay là nói muốn làm chuyện xấu?"

"Mới không muốn." Mộc Thanh Sơn đập rớt tay của hắn, "Cố Tam Muội là ai?!"

Thượng Vân Trạch: "..."

"Nói nhanh lên." Mộc Thanh Sơn thúc giục.

"Ai nói cho ngươi?" Thượng Vân Trạch đau đầu.

"Chuyện này ngươi không cần quan tâm." Mộc Thanh Sơn ngồi dậy, "Nói mau !"

"Chuyện vài năm trước, nếu không phải hôm nay Lưu tiêu đầu nhắc tới, ta sớm đã quên." Thượng Vân Trạch nói, "Lúc trước Cố Tam Muội xác thật có nói qua muốn cướp ta trở về thành thân, bất quá cũng chỉ là nói mà thôi, số lần gặp mặt cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ là náo loạn một trận, về sau cũng không có động tĩnh."

"Đang yên đang lành, cướp ngươi làm gì." Mộc Thanh Sơn kéo banh mặt hắn, tâm nói trong chốn giang hồ có nhiều người như vậy !

"Đây không phải chưa cướp sao." Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, "Dự tính là nhất thời điêu ngoa tùy hứng, suy nghĩ cẩn thận thì thôi."

Mộc Thanh Sơn kéo kéo cổ áo xiêm y hắn: "Lần sau không được lấy lý do này nữa !"

Thượng Vân Trạch nhấc tay đầu hàng.Mộc Thanh Sơn vẫn là lôi kéo vạt áo của hắn không buông tay.

Thượng Vân Trạch ở trong bóng tối nhìn hắn.

Một lát sau.

"Làm chút chuyện xấu không?"

"Không muốn !"

"Thật sự không muốn?"

"..."

Muốn một chút !

Thượng Vân Trạch cười ra tiếng, kéo người vào trong lòng mình.

Thật sự là đáng yêu a...

Đại khái là vì có một tia ghen tuông, cho nên buổi tối này Tiểu Mộc cũng càng nghiêm túc hơn một chút, tuy nói vẫn là bị cào cắn vài cái, bất quá Thượng bảo chủ sờ sờ dấu răng trên cổ, vẫn là cảm thấy tâm tình rất tốt.

Mộc Thanh Sơn bọc mình trong chăn, mệt hề hề ngáp một cái.

"Có muốn ra ngoài giải sầu không?" Thượng Vân Trạch dùng mu bàn tay cọ cọ hai má hắn.

"Đi đâu?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Nam Sơn." Thượng Vân Trạch nói, "Sẽ có thi hội."

Mọt sách luôn thích loại trường hợp này, Tiểu Mộc cũng không ngoại lệ.

"Thi hội?"

"Ừm." Thượng Vân Trạch đem mặt tới gần, "Hôn một cái thì mang ngươi đi."

Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn hôn một cái.

Quả nhiên rất nghe lời.

Ba ngày sau, hai người liền khởi hành đến Nam Sơn. Trận thi hội này tuy nói không có quy mô lớn như Vương thành, nhưng ở bản địa coi như là một sự kiện lớn, văn nhân mười dặm bát hương đều sẽ chạy qua, cũng coi như là rất náo nhiệt.

"Nhiều người như vậy a." Mộc Thanh Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tất nhiên." Thượng Vân Trạch một bên lột nho, một bên tiện miệng nói, "Hoàng thượng đại hưng khoa cử, mọt sách tất nhiên nhiều."

Mộc Thanh Sơn quay đầu nhìn hắn.

Thượng bảo chủ đút nho cho hắn, biết sai sửa lại cho đúng: "Người đọc sách tất nhiên nhiều."

"Chua." Mộc Thanh Sơn lông mi nhíu lại cùng một chỗ.

"Thật không?" Thượng Vân Trạch ôm người vào trong lòng, "Nếm thử một chút."

"Hả?" Mộc Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã bị vật mềm mềm bao phủ lấy, vì thế nháy mắt sửng sốt. Vốn dĩ muốn đẩy ra, thế nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cẩn thận nghĩ nghĩ, còn chưa đợi nghĩ ra kết quả, cũng đã bị hôn xong !

"Ai nói chua." Thượng Vân Trạch hài lòng buông cằm hắn ra, "Rõ ràng rất ngọt."

Mộc Thanh Sơn mặt đỏ đến tận mang tai đẩy hắn ra, tự mình ra ngoài cưỡi ngựa, không để ý tới lưu manh !

Thi hội hấp dẫn không ít tài tử văn nhân, cũng hấp dẫn không ít tiểu thương, hai bên đường phố từ đồ ăn cho đến các ngoạn ý nhỏ đủ màu sắc cái gì cần có đều có, màu sắc rực rỡ khiến người ta nhìn không dời mắt. Phòng trống khách điếm cũng rất hút hàng, giá cả không chỉ tăng tới gấp ba lần, vẫn là như cũ ngày ngày đầy khách, lão bản đếm bạc cơ hồ cười muốn rụng răng.Thượng Vân Trạch sau khi mang theo Mộc Thanh Sơn dàn xếp ổn thỏa, liền nói: "Thời gian còn sớm, đi xuống uống chén trà trước đi, đại sảnh hẳn là có không ít người."

"Một mình ta xuống à?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu.

"Phía dưới đều là người đọc sách, nếu ta xuất hiện, không khỏi có chút không hòa hợp." Thượng Vân Trạch nói, "Nói hảo là đến xem thi hội, tất nhiên là muốn cho ngươi cao hứng." Bằng không nếu mình cũng cùng đi theo, thư sinh còn lại hoặc là không dám tiến lên bắt chuyện, hoặc là vây quanh hỏi một ít chuyện trong chốn giang hồ, ngược lại hỏng bổn ý.

"Không quan trọng." Mộc Thanh Sơn nắm tay hắn, "Cùng nhau xuống đi."

"Không muốn để ta một mình trong phòng?" Thượng Vân Trạch hơi khom lưng nhìn thẳng hắn.

Mộc Thanh Sơn gật đầu: "Ừm."

"Thật ngoan." Thượng Vân Trạch cười, "Không sao, sẽ có người âm thầm bảo hộ ngươi, ta cũng vừa vặn chợp mắt."

"Vậy cũng được." Mộc Thanh Sơn kéo kéo tóc hắn, "Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút rồi đến tìm ta."

Thượng Vân Trạch gật đầu, nhìn theo hắn ra cửa.

Trong đại sảnh quả thật không hề ít người đọc sách, Mộc Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh bàn vừa gọi một bình trà, không bao lâu thì có ba bốn thư sinh vây lên, trò chuyện với nhau thật sự là vui vẻ. Thượng Vân Trạch ở trên lầu xa xa nhìn thoáng qua, chỉ thấy tiểu Mộc nhà mình đang nghe đến đầy mặt chuyên chú, ánh mắt sáng long lanh, vì thế cũng yên tâm trở về phòng, cảm thấy mấy chuyện tụ tập này về sau ngược lại là có thể đi thêm vài lần.

Trong đám thư sinh có một người tên là Lương Nhậm Quy, cử chỉ khiêm hòa cách ăn nói cũng không tầm thường, rất có vài phần hảo cảm với Mộc Thanh Sơn.

"Biết ngay Mộc huynh và Lương huynh nhất định sẽ hợp ý." Người khác cười nói, "Đều tính là nửa người trong giang hồ."

"Thật sao?" Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn, "Lương huynh cũng có quan hệ với người trong giang hồ?"

"Đúng vậy đúng vậy." Nhắc tới việc ấy, Lương Nhậm Quy tựa hồ có chút ngại ngùng, "Sắp thành thân."

"Vậy thật sự là đáng chúc mừng." Mộc Thanh Sơn cười tủm tỉm.

Trong khách phòng trên lầu, Thượng Vân Trạch vừa uống hai ly trà, thuộc hạ liền đến bẩm báo, nói là gặp Cố Tam Muội ở khách điếm.

"Ai?" Thượng Vân Trạch tay run lên.

"Thật sự là Cố trang chủ." Thuộc hạ nói, "Hơn nữa không chỉ như thế, nàng vẫn ngồi ở chỗ tối lầu hai, nhìn Mộc công tử." Hơn nửa canh giờ cũng không động một chút.

Thượng Vân Trạch nhanh chóng đứng lên.

Phía sau hành lang bày một cái bàn nhỏ, một nữ tử trẻ tuổi đang tự rót tự uống, thuận tiện nhìn chằm chằm động tĩnh dưới lầu.

Rồi sau đó có một người ngồi xuống đối diện.

"Là ngươi?" Sau khi thấy rõ người tới, Cố Tam Muội khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhìn thoáng qua dưới lầu."Nhiều năm không gặp." Thượng Vân Trạch châm chước dùng từ một chút.

"Ngươi mau đi đi." Cố Tam Muội cắt ngang lời hắn, sau đó lại oán giận, "Người luyện võ, tới nơi này xem náo nhiệt làm gì !"

Thượng Vân Trạch nhắc nhở: "Cố trại chủ cũng là người trong giang hồ."

"Vậy không giống." Cố Tam Muội tiếp tục nhìn dưới lầu, tựa hồ có chút khẩn trương.

"Hắn là phu nhân của ta." Thượng Vân trạch tiếp tục nói.

"Cái gì phu nhân của ngươi." Mắt thấy mọi người bên cạnh bàn đã đứng lên, Cố Tam Muội càng sốt ruột, nhấc tay liền đánh mở cửa phòng bên cạnh, "Ngươi mau trốn vào đi !"

Thấy cử chỉ nàng khác thường như thế, Thượng Vân Trạch trong lòng lướt qua một tia không ổn: "Phía dưới có nguy hiểm à?"

"Đúng vậy ! Nguy hiểm lớn bằng trời." Cố Tam Muội lôi kéo cánh tay hắn vào trong phòng, "Không kịp rồi, ngươi mau vào đi !"

"Ngươi rốt cuộc đang nhìn chằm chằm ai?" Thượng Vân Trạch còn đang hỏi.

Sau đó liền nghe có hai người trăm miệng một lời nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

...

Mộc Thanh Sơn và Lương Nhậm Quy đứng ở cửa cầu thang, vẻ mặt rất là khó hiểu.

"Khụ khụ !" Thượng Vân Trạch nhanh chóng giơ lên hai tay, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không có làm.

"Không nghĩ tới sẽ gặp được Thượng bảo chủ và Cố trại chủ !" Cố tình có người không cảm thấy được, tươi cười đầy mặt hô lớn thành tiếng, "Ta là lão Ngô a !"

Mộc Thanh Sơn híp mắt nhìn.

Thượng Vân Trạch rất muốn trói lão Ngô quăng xuống lầu.

"Ngươi nghe ta giải thích." Sau khi trở lại phòng ngủ, Thượng bảo chủ ngồi ở trước mặt Mộc Thanh Sơn. Bạn đang

"Ừm, ngươi giải thích đi." Mộc Thanh Sơn rất dễ nói chuyện.

Thượng Vân Trạch hé miệng, suy nghĩ lát nữa, sau đó nói: "Ta cũng không biết là sao nữa."

Mộc Thanh Sơn: "..."

Cố Tam Muội gõ cửa ầm ĩ.

"Đi mở." Mộc Thanh Sơn thúc giục.

Thượng Vân Trạch trong lòng không ngừng kêu khổ, ngàn vạn lần đừng xuất hiện con thiêu thân nào nữa nha.

Sau khi mở cửa, Cố Tam Muội xắn tay áo chống nạnh đứng ở cửa, bày ra tư thế rất muốn đánh nhau.

Thượng Vân Trạch bảo hộ Mộc Thanh Sơn ở phía sau: "Có chuyện gì từ từ nói."

Cố Tam Muội ngực kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm hai người nhìn hồi lâu, sau đó liền 'Oa' một tiếng khóc nức nở.

Thượng Vân Trạch: "..."

Mộc Thanh Sơn: "..."

Nửa canh giờ trôi qua, Mộc Thanh Sơn lại đổi một cái khăn cho nàng: "Cô nương đừng khóc."

Cố Tam Muội tiếp tục nghẹn ngào.

"Chúng ta cũng không biết Lương công tử là người trong lòng của cô nương." Mộc Thanh Sơn tiếp tục hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo, còn có nửa câu chưa nói, huống hồ chúng ta thật sự chưa làm gì hết a !Tuy nói từng ở trong chốn giang hồ nháo đến ồn ào, nhưng sau khi Cố Tam Muội biết được Thượng Vân Trạch không có tình cảm với mình, thì cũng không nghĩ tới nữa, tiếp tục hùng hùng hổ hổ xông pha vài năm, thẳng đến cuối cùng gặp được Lương Nhậm Quy. Hai người một võ công cao cường tính tình nóng nảy, một nhã nhặn yếu đuối nói chuyện nhẹ nhàng, đặt cùng một chỗ cũng là thích hợp ngoài ý muốn. Cũng là bởi vì gặp đúng người, cho nên Cố Tam Muội rốt cuộc bắt đầu nghĩ lại, có phải lúc trước mình quá thô lỗ không, chung quy nam tử bình thường đều thích cô nương ôn nhu, mọt sách hẳn là càng như thế. Nếu là để hắn biết mình không chỉ thích cưỡi ngựa đánh nhau, còn từng theo đuổi qua Thượng Vân Trạch, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị dọa chạy, cho nên vẫn rất cẩn thận giấu diếm bản tính. Lương Nhậm Quy là người đọc sách từ địa phương nhỏ đi ra, cũng chưa từng nghe qua nhiều lời đồn giang hồ, chỉ biết nàng là nữ hiệp, những chuyện còn lại cũng chưa hỏi kỹ qua.

Vốn dĩ cho rằng đã giấu rất kĩ, vạn nhất không ngờ được đi tham gia thi hội cũng có thể xảy ra chuyện ! Sau khi trở về phòng Lương Nhậm Quy vẫn như trước không hiểu gì hết, còn chưa đợi hỏi rõ ràng là thế sao, Cố Tam Muội đã vô cùng bi quan, cảm thấy hắn ở bên dưới trò chuyện lâu như vậy mà cư nhiên mọt sách kia là người của Thượng Vân Trạch, còn không biết là đang nói những gì, vì thế một bên tuyệt vọng một bên bản tính tự bạo, đem tất cả mọi chuyện đều nói hết ra, thậm chí bao gồm cả chuyện khi ba tuổi tuột quần sư huynh.

Lương Nhậm Quy gian nan nuốt nuốt nước miếng, nhất thời nửa khắc có chút không phản ứng kịp.

Thấy hắn không nói lời nào, Cố Tam Muội càng réo rắt thảm thiết hơn, vì thế xoay người liền đến tìm Thượng Vân Trạch tính sổ, khóc có thể có một canh giờ.

"Đừng khóc đừng khóc, Lương huynh hẳn không phải là loại người nông cạn này đâu." Mộc Thanh Sơn lại đưa cho nàng một cái khăn.

Cố Tam Muội cuối cùng dừng khóc: "Thật sao?" Hai người đều là mọt sách, nói không chừng suy nghĩ cũng giống nhau.

"Tất nhiên." Mộc Thanh Sơn đứng lên, "Không thì ta đưa cô nương trở về."

"Được." Cố Tam Muội đáp ứng.

Nhìn hai người bọ hắn ra ngoài, Thượng Vân Trạch rất không phúc hậu có chút muốn cười.

Phát triển tới tình trạng này, thật đúng là chưa bao giờ nghĩ tới.

Cách vách trong phòng trống trơn, trước khi Cố Tam Muội tâm tro ý lạnh, thuộc hạ đúng lúc nói: "Lương công tử là đi mua kẹo sơn tra cho trại chủ."

"Thật không?" Cố Tam Muội nhanh chóng thay đổi vẻ mặt.

"Tất nhiên." Thuộc hạ nói, "Trại chủ đầy mặt sát khí lao ra cửa, Lương công tử không dám lại đây tìm, vẫn là tiểu Thất đưa ra chủ ý cho hắn, nói muốn mua vài thứ dỗ trại chủ vui vẻ."

Cố Tam Muội hiếm khi ngại ngùng.

"Cô nương gia, cũng đừng quá hung." Mộc Thanh Sơn nhỏ giọng an ủi khuyên giải

Cũng đâu có hung lắm đâu... Cố Tam muội thầm nghĩ, nhưng vừa rồi hơi hung một chút.

Không lâu sau, Lương Nhậm Quy bưng một chén sơn tra vội vã chạy lên, Mộc Thanh Sơn cũng liền đứng dậy trở về phòng.

"Thế nào?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Lương huynh thật sự thích Cố trại chủ." Mộc Thanh Sơn nói, "Ta còn muốn đi ăn hỉ yến."

"Thật hả?" Thượng Vân Trạch bật cười.

"Đúng vậy." Mộc Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh hắn, "Mồng tám tháng sau thành thân."

"Ngày thành thân cũng định rồi a." Thượng Vân Trạch ngoài ý muốn.

"Ừm." Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Ta định."

Thượng Vân Trạch: "..."

"Hai người cũng sốt ruột thành thân, kêu ta tùy tiện tìm một ngày." Mộc Thanh Sơn nói, "Mồng tám rất tốt."

Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, vậy cũng được hả.

"Đi, chúng ta lên đường đi dạo." Mộc Thanh Sơn kéo hắn lên, lại nói, "Cố trại chủ còn nói, về sau muốn đến Đằng Vân bảo làm khách."

Thượng Vân Trạch nói: "Ngươi quyết định là được."

Cách một hồi.

"Trong giang hồ còn có ai thích qua ngươi không?"

"Có."

"Ai?"

"Nhiều quá, nhớ không rõ."

...

Hừ !

Buổi tối hôm đó, Thượng bảo chủ nằm trên mặt đất, rất là hối hận.

Sớm biết như thế, thì không nên nói lung tung a...

***

TOÀN VĂN HOÀN