Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 95: Hạnh phúc



Edit + beta: Ha Phuong

Dạ Mị bị thương còn chưa khỏi, giờ phút này che ngực ngồi ở trên ghế cười đến nghẹn, lại động vào miệng vết thương đau đến nhe răng trợn mắt, mà Dạ Ly Lạc mặt đen lại, hai mắt ngập đầy lửa giận nhìn thiệp cùng vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo có một không hai do các chư hầu đưa tới.

Trời ạ, người đứng đầu tứ giới là hắn hôm nay muốn thành thân, đám người kia cư nhiên dám không đến dự, chắc là chán sống rồi!

"Vương, cũng không thể trách bọn họ, mỗi lần tụ hội đều phải chết mấy người, bọn họ cũng sợ hãi! Ít nhất lễ này thu vào cũng không ít, sau khi Điện hạ xem xét khắp nơi đã hết sức vui mừng." Dạ Ly Lạc nghe thế nào cũng có cảm giác Dạ Mị đang nói mát mình, nhưng lại không phản bác được, dù sao mỗi lần hắn không vui, luôn muốn giết mấy người, bọn họ thật sự sợ hãi cũng không có gì kỳ quái.

Chỉ là, Dạ Ly Lạc nhìn phía trên thiệp viết chữ "Xin phép" cùng những nguyên nhân xin không đến dự hết sức ly kỳ cổ quái, nhất thời có chút buồn bực, hắn chỉ muốn tổ chức một hôn lễ long trọng đấy có được không, sao không có ai xem là long trọng là thế nào?

Nhược Ly không biết mới đi đâu về, nàng nhìn trước mặt đều là vàng bạc cùng kỳ trân dị bảo, ngược lại tương đối hài lòng nở nụ cười, nhàn nhạt nói: "Vậy trả lời bọn họ, nếu không đến thì những lý do bọn họ nêu ra trên thiếp sẽ thành sự thật!"

Dạ Mị vừa nghe, đầu tiên là sững sờ sau đó cười càng thêm âm hiểm, hết sức tán đồng phụ họa nói: "Điện hạ, cũng là người nhìn xa trông rộng, nghĩ ra cách tuyệt vời như vậy!"

. . . . . .

Hôm nay Dạ Ly Lạc đã là người đứng đầu Tứ giới, người đứng đầu Tứ giới muốn thành thân với Yêu hoàng Yêu giới, dĩ nhiên khắp chốn mừng vui, hơn nữa ngày mười tháng sau là ngày hoàng đạo sẽ chính thức cử hành, hôn lễ này có thể nói là danh chấn thiên hạ.

Tuy nói Dạ Ly Lạc là người đứng đầu Tứ giới nhưng hắn không lo công việc cụ thể của tam giới, Yêu giới hôm nay trăm việc đợi làm, nhưng lại vui vẻ hòa thuận, khắp nơi yên bình, nhưng Ma giới lúc này lại rối thành một nùi.

Ma giới đang trong giai đoạn rối loạn, lúc này Nhị hoàng tử vừa đăng cơ, hiển nhiên bình định nội loạn là việc cấp bách phải làm.

Dĩ nhiên Nhược Ly không biết Ma giới xảy ra chuyện gì, mấy ngày gần đây nàng nhưng còn bề bộn thử lễ phục, tu luyện công lực, có thể nói là vui mừng cũng không biết thế nào, hơn nữa chuyện của các giới khác, hiện tại nàng cũng không cảm thấy hứng thú, dù sao Yêu giới còn chưa trị hoàn hảo, chuyện sau này thì để sau này hãy nói.

Ngày mai sẽ là ngày thành thân, theo lệ thường thì hôm nay Nhược Ly không được gặp Dạ Ly Lạc. Lúc này nàng đang ở trong phòng nhìn lễ phục, cười hết sức ngọt ngào, giờ phút này nàng đã bỏ đi một thân lệ khí, chỉ giống như một tiểu cô nương, mắc cở đỏ bừng mặt, vô cùng dễ thương, mặc dù giá ý đỏ thẫm này không phải hết sức xa hoa nhưng lại mỹ lệ khác thường, khiến nàng yêu thích không muốn buông tay, một bên Tiểu Bạch cũng hưng phấn nhảy tới nhảy lui.

"Nhược Ly tỷ tỷ, tỷ mau mặc vào đi, trời cũng sắp sáng rồi đó!" Lúc này trời vừa mới tối, Tiểu Bạch liền không nhịn được đã thúc giục Nhược Ly thay giá y sớm một chút.

"Ặc, Tiểu Bạch, lúc này trời vừa mới tối thôi mà! Hiện tại thay ra có phải sớm quá không?" Thật ra Nhược Ly cũng muốn xem xem bản thân mặc lên giá ý sẽ trông như thế nào, nhưng cái gì cần dè dặt cũng phải có, nếu không ma ma bên kia sẽ cười nàng đấy, dù sao nàng cũng là chúa tể một giới, cần phải có dáng vẻ nên có chứ.

Quả thật hai ma ma bên cạnh chịu trách nhiệm trang điểm cho nàng nhíu mày, nhìn lại sắc trời bên ngoài, cũng cảm thấy lúc này chưa phải lúc để thay giá ý, nhưng lại không dám ra lệnh cho Nhược Ly, dù sao đây chính là Vương hậu của Tứ giới đấy, dưới một người trên vạn người, ai dám chọc nàng chứ.

Tiểu Bạch săn sóc lôi kéo Nhược Ly trở lại giường, ngọt ngào nói: "Nhược Ly tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút, sáng ngày mai còn phải dậy sớm! Là Tiểu Bạch nóng lòng!"

Nhược Ly cười cười, nhưng tối này sao có thể ngủ đây chứ, nghĩ tới nàng lại trằn trọc trở mình, nhớ đến thời gian qua cùng Dạ Ly Lạc, có chua xót, có mừng rỡ, rồi sẽ nhanh chóng cùng hắn trở thành phu thê, Nhược Ly nghĩ tới đây không khỏi cười khẽ một tiếng, trong lòng ngọt như mật.

Đột nhiên, tất cả mọi người ngốc lặng tại chỗ, Nhược Ly cũng bị sợ đến trừng mắt lên, ngay cả lúc đối mặt với một kích cuối cùng của Thiên đế nàng cũng không hốt hoảng như thế, nhưng khi nhìn thấy Dạ Ly Lạc một thân hồng y đi vào, một cái lắc mình liền chạy tới bên giường, ôm chặt lấy Nhược Ly khiến nàng cảm thấy rất vui mừng.

"Lạc, sao chàng lại tới đây? Tối nay không phải là không thể gặp nhau sao?" Nhược Ly vùi người trong lòng Dạ Ly Lạc, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, nàng đúng là đã quen luôn có Dạ Ly Lạc bên cạnh làm bạn.

Dạ Ly Lạc một câu cũng không giải thích, trực tiếp ôm lấy Nhược Ly vào phòng, Nhược Ly nhìn ma ma đứng ở cửa từng người một há hốc miệng không khép lại được, lại quay đầu lại tìm nhìn Dạ Ly Lạc đang thản nhiên ôm mình nằm xuống giường, đột nhiên cười thầm, bọn họ chỉ cần vui vẻ là được rồi, cần gì phải quan tâm đến những lễ nghi rườm rà cùng với ánh mắt người đời chứ.

Dù sao đã trải qua thiên tân vạn khổ, có thể cùng người mình yêu mến ở cùng một chỗ chính là chuyện hạnh phúc nhất.

Ngày hôm sau trời còn sớm nhưng Nhược Ly đã ra khỏi giường, nhưng ngay cả khi dậy sớm như vậy, bên cạnh cũng không có bóng dáng của Dạ Ly Lạc.

Nhược Ly nhìn bên giường trống rỗng, còn chưa có phục hồi tinh thần lại thì đã được một lão ma ma bên cạnh đỡ lên, vừa rửa mặt vừa thay đồ, mà bên ngoài càng thêm kèn trống giao vang, tiếng người huyên náo, thật là phi thường náo nhiệt!

Cuối cùng cũng đã đến giây phút có thể thật sự gả cho Dạ Ly Lạc rồi, cả khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ ửng, càng thêm yêu kiều tươi đẹp hơn hoa. Giá ý đỏ thẩm, cùng với tấm khăn trùm đầu nửa che nửa lộ, càng thêm có một loại phong tình khó nói.

Giờ lành đã đến, Nhược Ly được người đưa lên kiệu hoa đỏ thẫm, mười sáu người nâng kiệu hoa xinh đẹp lên, lượn quanh vương điện một vòng sau đó trở lại chánh điện, tiến hành bái đường. Nhược Ly ngồi trong kiệu hoa, nhìn chúng yêu tập hợp bên ngoài xem.

Nhìn bọn họ tò mò bình phẩm dáng vẻ của nàng, đột nhiên trong lòng thấy khẩn trương khác thường, có lẽ giờ phút này nàng mới nhiều hơn một phần thẹn thùng của nữ nhi đi xuất giá. Nhưng nàng cũng từng thấy qua các mặt của đủ loại người trong xã hội, vì vậy tận lực giữ vững tư thế đoan chính, đột nhiên có một trận gió phất qua, khắn trùm đầu của nàng cũng bị thổi lên.

Toàn trường liền phát ra một trận âm thanh hít vào, cho đến khi kiệu hoa đã đi qua, chúng tiểu yêu đang vây xem vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, từ nay về sau, Nhược Ly sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thật ra thì ngay cả chính nàng cũng không biết thế nào mà được cái phong hiệu này.

Dạ Ly Lạc đã sớm chờ ở ngưỡng cửa chính điện của vương điện, thấy kiệu hoa tới đã không kịp chờ đợi lập tức tiến lên một bước, không để ý cái gì là lễ số, trực tiếp vén màn kiệu lên ôm Nhược Ly xuống kiệu hoa, bức rèm che đung đưa, khiến chúng yêu trong đại môn lại được nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Nhược Ly.

Phương pháp đón dâu kinh hãi thế tục như thế này chắc cũng chỉ có người đứng đầu tứ giới - Dạ Ly Lạc lần đầu tiên áp dụng, nhưng mà hắn không biết, hành động này của hắn ngược lại trở thành trào lưu đón dâu phổ biến một thời ở Yêu giới.

Dạ Mị lắc lắc đầu cười, ngồi trên xe lăn lôi kéo Tiểu Bạch đứng ngay ngắn, lần này hắn là chủ trì nên đám cưới này cũng không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào, hắn dò xét xung quanh một vòng, sử dụng ánh mắt cảnh cáo đám người xung quanh, để cho bọn họ chớ chảy nước miếng mất mặt xấu hổ, nếu không một lát nữa Dạ Ly Lạc nổi đóa, Dạ Mị chắc chắc sẽ không quản được.

Có thể ở trong chính điện quan sát buổi lễ đều là chúng yêu có thân phận, cho nên khi bị ánh mắt Dạ Mị đảo qua như vậy nhất thời liền hiểu, nêu không muốn làm vật hy sinh thì phải khiêm tốn.

Da Ly Lạc thành thân với Nhược Ly sẽ không bái thiên địa, đây là quy củ mỗi đời Yêu Hoàng thành thân truyền xuống, chỉ cần phu thê tam bái coi như kết thúc buổi lễ, từ đó trừ phi chết đi nếu không cả đời không thể phản bội lẫn nhau, nếu không sẽ bị trời phạt, đây cũng là chú ngữ tuần hoàn đối với việc Yêu hoàng thành thân.

"Phu thê tam bái!"

" -Một --"

"Hai --"

"Ba --"

"Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!" Theo một câu kết thúc buổi lễ, Dạ Ly Lạc trực tiếp ôm lấy Nhược Ly đi về phía sau phòng, hôm nay bọn họ đã thành thân, chiêu cáo khắp thiên hạ, cũng đã trước mặt khắp thiên hạ hoàn thành lễ này, vĩnh viễn không chia cách.

. . . . . .

Nhược Ly thấp thỏm ngồi trong hỷ phòng, nhìn cả phòng đỏ thẫm, nhịp tim đập loạn, có chút chờ đợi Dạ Ly Lạc sớm trở lại, nhưng lại có một chút sợ, nàng không biết phải đối mặt thế nào, dù sao cũng là lần đầu tiên nên vẫn rất khẩn trương.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm thấp, hơi nhẹ nhàng, Nhược Ly nín thở chờ đợi, nhìn cửa mở ra, thấy Dạ Ly Lạc một thân hỷ phục đỏ thẫm có chút bồng bềnh đi vào lại khẩn trương nói không ra lời.

Cho đến khi Dạ Ly Lạc đi tới trước người nàng, Nhược Ly mới phục hồi lại tinh thần, "Nương tử!" Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng nói tràn đầy kích động vui sướng, Nhược Ly vừa nghe vậy cái mũi đỏ lên, cố nén lại mới không rơi lệ, ngày nàng chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.

Sau nhiều lần cửu tử nhất sinh cuối cùng họ cũng có được ngày hôm nay, ngay lúc Nhược Ly đang suy nghĩ thì Dạ Ly Lạc đã nhẹ nhàng vén lên rèm che trước mặt nàng, dung nhan tuyệt mỹ chiếu vào ánh mắt của hắn, làm ấm áp trái tim của hắn.

Nhược Ly chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng hơi cúi đầu ngượng ngùng, bởi vì khẩn trương nên những ngón tay mảnh khảnh đan lại với nhau, mà Dạ Ly Lạc sau khi vén lên rèm che đã sớm nhìn đến ngây người, đây chính là nương tử của hắn, là nương tử đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bao giờ chia cách.

Hắn muốn lên tiếng nhưng lại có chút lo lắng, sợ đây chỉ là một giấc mộng, hắn sợ hắn vừa lên tiếng tất cả liền tiêu tán. Nhược Ly thấy Dạ Ly Lạc thật lâu không lên tiếng cũng không có động tác nào khác, nghĩ thầm hắn không phải là bị người khác điểm huyệt chứ? Vội vàng lo lắng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, đắm đuối đưa tình, Dạ Ly Lạc lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đem mũ phượng nặng nề trên đầu Nhược Ly gỡ xuống, kéo tay của nàng đi tới bên bàn, duỗi tay ra, ly rượu bên cạnh liền bay tới, hắn tiếp được tự mình uống một hớp, sau đó đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của Nhược Ly, lấy miệng độ rượu.

Dù đã từng cùng hắn hôn môi nhưng Nhược Ly cũng bị hành động đột ngột này của hắn dọa sợ trừng lớn đôi mắt, nhưng nàng vẫn nuốt rượu xuống.

Có chút rượu theo cái miệng nhỏ nhắn của nàng chảy ra, theo cổ chảy vào trong khiến nàng thấy lành lạnh, Dạ Ly Lạc nhìn cảnh tượng này, hít một hơi thật sâu, giải thích: "Coi như chúng ta đã uống rượu giao bôi rồi nhé! Nương tử!"

Một câu nương tử khiến Nhược Ly ngây người, đột nhiên có chút kích động muốn khóc, nàng hút hút cái mũi nhỏ, quay người ôm Dạ Ly Lạc, "Vẫn câu nói đó, thiếp yêu chàng!" Một Nhược Ly vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng giọng nói lúc này cư nhiên hơi nghẹn ngào, nghĩ lại đoạn đường mà bọn họ đã trải qua để đi đến được đây, thật đúng là không dễ dàng gì.

Dạ Ly Lạc liền bế ngang nàng lên, hướng giường đi tới, rượu kia là tiên cất, đối với Dạ Ly Lạc mà nói không có gì, nhưng mà đối với người không uống rượu như Nhược Ly mà nói thì khiến nàng tương đối nhức đầu.

Lúc này nàng mơ mơ màng màng vòng quanh hông của Dạ Ly Lạc, thỉnh thoảng còn cọ cọ hắn khiến hắn không tự chủ được bước nhanh hơn.

Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly trong lòng mình đang mỉm cười ngọt ngào, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng khát vọng đã lâu, gắn bó chặt chẽ giữa răng vào môi, nghe thấy Nhược Ly nhẹ giọng nỉ non: "Lạc --"

Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng cụng vào trán nàng, nhìn cặp mắt mờ mịt của nàng, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhược Ly, đời đời kiếp kiếp, Dạ Ly Lạc chỉ cần một mình nàng!"

Một giây kế tiếp, Nhược Ly liền ôm cổ của Dạ Ly Lạc, dâng lên chiếc môi thơm, kỹ thuật hôn vụng về nhưng lại làm cho Dạ Ly Lạc điên cuồng. Hắn cũng đưa tay ra ôm cổ nàng, chuyển bị động thành chủ động.

**, hết sức căng thẳng, Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng hôn môi Nhược Ly rồi từ từ chuyển xuống dưới, ở nơi cổ lưu luyến, đôi tay đã nhanh chóng cởi ra giá y phức tạp trên người nàng, Nhược Ly bị hôn đến đầu vắng hoa mắt, vô lực ưm ưm mấy tiếng, bất lực vươn tay muốn nắm lấy cái gì thì đụng trúng rèm che, nàng liền đem rèm che kéo xuống, che luôn cả cảnh xuân kiều diễm bên trong.

…………………………..

Hoàn chính văn