Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 22



Phụ vương lại truyền triệu khẩn cấp.

Ôn Thế Chiêu tuy không biết triều đình hôm nay xảy ra biến gì, cũng không biết phụ vương gặp chuyện gì, nhưng Tiểu Tường Tử trong cung bách sự thông, lần này phụ vương gấp như vậy, từ trong miệng Tiểu Tường Tử cũng có thể biết một, hai.

Quan hệ giữa tam quốc lần thứ 2 tan vỡ, Tề Quốc cùng Tiêu Quốc liên minh chống lại Ôn Quốc.

Cô mộc khó chi, hai bên biên cảnh Ôn Quốc đều báo nguy, một nước phải ứng phó với hai nước có chút vất vả, nhưng hai nước kia cũng không khá hơn, thế là hai nước kia mấy ngày trước phái sứ giả vào Ôn thành.

Sứ giả mang theo ý chỉ của hai vị quân vương, cũng không biết cùng phụ vương thương lượng cái gì, dẫn tới phụ vương trước mặt văn võ bá quan giận tím người.

Sau khi giận giữ xong, phụ vương bất đắc dĩ thỏa hiệp, lúc này mới truyền triệu gọi nàng vào cung.

Khi Ôn Thế Chiêu bước vào Đức Tuyên điện, bầu không khí đặc biệt nặng nề khiến nàng hãi hùng khiếp vía.

Nhưng ở Đức Tuyên điện ngoại trừ phụ vương còn có hai bóng người, chính là hai vị Vương huynh của nàng.

Nguyên lai phụ vương không chỉ truyền một mình nàng đến đây.

"Nhi thần tham kiến phụ vương." Ôn Thế Chiêu nín hơi tĩnh khí, khom người chắp tay hành lễ.

Ôn Dục Thành gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, vào thẳng vấn đề: "Các ngươi đều đã đến rồi, cô liền không nói nhảm nhiều, các ngươi chắc hẳn đã nghe nói gần đây Tiêu Quốc và Tề Quốc phái sứ giả cùng cô đàm phán."



Tam hoàng tử Ôn Dân Chiêu ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Phụ vương, nhi thần cho rằng, Tiêu Quốc cùng Tề Quốc khinh người quá đáng, Ôn Quốc ta binh cường mã tráng, sao có thể để bọn họ tùy ý nhục nhã, không thể chịu không bọn họ tố cầu!"

Có chim đầu đàn, Nhị hoàng tử Ôn Chi Chiêu vội vàng chắp tay, phụ họa nói: "Tam đệ nói có lý, kính xin phụ vương suy xét."

"Cô đã đáp ứng rồi." Ôn Dục Thành làm sao không hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, cười lạnh nói: "Nếu không đáp ứng, tam quốc bạo phát chiến chiến, Tiêu Quốc lại cùng Tề Quốc liên minh, Ôn Quốc tuy binh cường mã tráng, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục *lưỡng bại câu thương."

*Lưỡng bại câu thương: dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.

Hai vị hoàng tử nghe vậy, sắc mặt phút chốc biến đổi, đưa mắt nhìn phía Ôn Thế Chiêu, Ôn Dân Chiêu cùng Ôn Thế Chiêu tuổi tác xấp xỉ, xưa nay giao hảo, hắn hướng về phía nàng nháy mắt: "Tứ hoàng đệ."

Ôn Thế Chiêu nghe được ngơ ngơ ngác ngác, căn bản không hiểu bọn họ đang giảng cái gì, chỉ thấy hai vị Vương huynh đều đắng mặt, nói vậy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nàng nâng lên ống tay áo, nhẹ giọng hỏi: "Phụ vương, rốt cuộc là chuyện gì, sao khiến phụ vương nổi giận như vậy."

Tình cảnh này rơi vào trong mắt Ôn Dục Thành, tức giận đến trừng mắt, hắn có bốn nhi tử, Thái tử tối như hắn, lão Nhị lão Tam tính tình do dự thiếu quyết đoán, gặp chuyện sợ hãi rụt rè, liền như hiện tại, trong mắt ngậm lấy kinh hoảng, nào có khí độ hoàng tử của một quốc gia.

Trái lại lão Tứ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng xử sự không sợ hãi, lại không màng danh lợi, hiện ra phong thái tao nhã của hoàng tử một nước, rất được hắn để tâm.

Ôn Dục Thành nhìn Ôn Thế Chiêu, sắc mặt hòa hoãn, âm thanh trầm thấp: "Thế Chiêu, ngươi không tham dự triều đình, không hiểu nguyên do trong đó."

"Xin phụ vương chỉ rõ, nhi thần nguyện phân ưu giải nạn giúp phụ vương." Ôn Thế Chiêu chắp tay nói.

"Ngươi có lòng này, phụ vương thật mừng." Ôn Dục Thành nở nụ cười, lại trừng mắt hai nhi tử kia vài lần, ánh mắt còn như đao kiếm sắc bén, thẳng trừng cho bọn họ rụt cổ, ánh mắt trốn trốn tránh tránh.

Ôn Dục Thành thu hồi ánh mắt, nhẹ khấu chụp án bàn, ngữ khí bình tĩnh hàm chứa một tia phẫn nộ: "Trước đó vài ngày, Tiêu Quốc cùng Tề Quốc cử sứ giả cùng cô đàm phán, một lần nữa lập ra điều ước hòa bình."

"Đây là chuyện tốt, phụ vương sao lại tức giận như vậy?" Ôn Thế Chiêu hỏi.

"Thế nhưng có điều kiện." Ôn Dục Thành tầng tầng vỗ một cái mặt bàn, cả giận nói: "Nếu là hòa thân cũng được đi, đền một Công chúa đổi được mấy năm an bình, nhưng điều kiện lần này không như thế, bọn họ muốn mỗi nước chọn ra một hoàng tử làm con tin, lấy đó kiềm chế lẫn nhau!"

Ôn Thế Chiêu nhíu mày: "Ý của phụ vương là, Ôn Quốc cũng phải lấy hoàng tử chọn hoàng tử làm con tin."

"Chính là vậy."

Ôn Thế Chiêu lần này rõ ràng, nhẹ giọng hỏi: "Không biết là làm con tin ở Tề Quốc hay Tiêu Quốc?"



"Vào Tiêu Quốc."

Ôn Dục Thành thoáng trầm ngâm, ánh mắt nhìn kỹ ba huynh đệ bọn họ "Cô đã đáp ứng Tiêu Quốc cùng Tề Quốc, kiên quyết không thể đổi ý, các ngươi thân là Ôn Quốc hoàng tử, lẽ ra nên gánh vác chức trách Hộ Quốc, ai muốn chủ động tới Tiêu Quốc làm con tin?"

Không người nào lên tiếng, Đức Tuyên điện to lớn rơi vào lúng túng tĩnh lặng.

Hoàng tử làm con tin đã là khuất nhục, vào quốc gia khác trở thành hạt nhân, ở nơi đất khách quê người, nguy cơ tứ phía, lúc nào cũng có thể mất mạng, nhận hết khuất nhục cũng không có người che chở, huống chi việc làm con tin này trải qua bao nhiêu năm cũng không biết.

Khi Ôn Thế Chiêu nghe được vào Tiêu Quốc, hai mắt phút chốc sáng lên, dư quang liếc mắt hai vị Vương huynh bên cạnh, hai vị Vương huynh cúi đầu không lên tiếng, nói vậy cũng là không muốn phải đi làm con tin.

Ôn Thế Chiêu ung dung không vội, mở miệng hỏi: "Phụ vương, vậy phải làm con tin mấy năm?"

"Hai năm." Ôn Dục Thành sâu sắc nhìn Ôn Thế Chiêu, ngón tay nhẹ gõ án bàn, trầm giọng nói: "Ba huynh đệ các ngươi ai tới Tiêu Quốc, miễn là việc cô có thể làm được, đều sẽ đáp ứng các ngươi."

Cho dù Ôn Dục Thành tung mê hoặc, Ôn Chi Chiêu cùng Ôn Dân Chiêu vẫn như cũ không hề bị lay động, phải biết Tiêu Quốc là kẻ địch của Ôn Quốc, hai năm làm con tin ở Tiêu Quốc, quả thực như đưa dê vào miệng sói.

Thế nhưng cái mê hoặc này thực sự đem tâm Ôn Thế Chiêu câu ngứa, miễn là đi Tiêu Quốc làm con tin hai năm, phụ vương liền đáp ứng bất luận yêu cầu gì, này không phải vừa vặn giải quyết việc khẩn cấp của nàng, một mũi tên trúng hai đích.

Ôn Thế Chiêu trong lòng thiết hỉ, nhưng mặt không biến sắc, vung mở hai tay ống tay áo, chắp tay đáp: "Phụ vương, nhi thần nguyện ý vào Tiêu Quốc làm con tin."

"Thế Chiêu, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, trở thành con tin cũng không phải là trò đùa, chuyến này đi cực kỳ nguy hiểm, bất cẩn một chút liền mất mạng."

"Nhi thần không sợ." Ôn Thế Chiêu lắc lắc đầu, "Nhi thần nguyện ý vì phụ vương giải quyết khó khăn."

"Được, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra, phụ vương đều đáp ứng ngươi." Ôn Dục Thành cảm xúc phun trào, nhìn Ôn Thế Chiêu, con ngươi tà đều không tà một hồi, không nhìn mặt hai nhi tử khác đang lúng túng.

Cơ hội mà trưởng tỷ nói rốt cục đến rồi, Ôn Thế Chiêu mừng tít mắt, nâng lên áo bào, quỳ lạy: "Phụ vương, nhi thần có một yêu cầu quá đáng, nhi thần không muốn tại sinh thần mười tám tuổi phải thành hôn, mong phụ vương tác thành."

"Không muốn thành hôn?"

Ôn Dục Thành cau mày, hỏi: "Thế Chiêu vẫn không có yêu thích nữ tử nào sao?"



Ôn Thế Chiêu cung kính đem trán thiếp trên mặt đất, âm thanh không từ không vội, nhẹ giọng đáp: "Tâm của Thế Chiêu hướng về người ở xa cách ngàn dặm kia."

"Là vị Tiêu Công chúa kia sao?" Ôn Dục Thành mi tâm cau đến càng ngày càng khẩn.

"Đúng vậy."

Ôn Dục Thành trầm mặc không nói, cực nhanh ở đáy lòng cân nhắc thiệt hơn, nửa ngày mới mở miệng nói: "Thôi, lần này ngươi đi Tiêu Quốc, làm tin hai năm, trở về đã tới tuổi nhược quán, nếu ngươi yêu thích Tiêu Công chúa, nếu là hai bên tình nguyện, ngược lại cũng không mất một đoạn nhân duyên tốt."

"Tạ phụ vương tác thành."

Ôn Thế Chiêu trong lòng thở phào, ý tứ của phụ vương hiển nhiên là đồng ý thỉnh cầu của nàng, không còn kiêng kỵ, đã như thế, nàng vào Tiêu Quốc hai năm liền có thể cùng Tiêu Công chúa gặp lại lần thứ hai.

"Việc này không thể chậm chễ, ngươi hôm nay trở về liền thu dọn đồ, ngày mai liền khởi hành."

Ôn Dục Thành thần sắc nghiêm túc nói: "Thế Chiêu, tháng sau là sinh thần ngươi, tuy không ở trong cung, nhưng ngươi thân là hoàng tử, lễ phong vương năm mười tám tuổi không thể bỏ, ngươi tại Triêu Dương điện nhận ý chỉ của cô."

"Tạ phụ vương long ân."

Ôn Thế Chiêu dập đầu, trong chớp mắt ngẩng đầu lên, trước mắt hoảng hốt xẹt qua dung nhan một nữ tử.

Khóe môi nàng ức chế không được cong lên một vệt ý cười nhợt nhạt.